PHONG VÔ NHAI

Biên tập: Nguyệt Tận

Ngọa thất <phòng ngủ> ấm áp, một thân hình nam tính thon dài tùy ý mà ưu nhã nằm trên thảng y <ghế dài> sắc đen phủ thảo bì xa hoa.

Khẽ hạ mi mắt, nam nhân lẳng lặng lật xem từng trang của quyển thư tịch màu đỏ tinh xảo trong tay. Ánh nến lay động, mái tóc đen dài cũng theo đó mà phi tán, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, lại càng thêm mê hoặc lòng người.

Bỗng nhiên, tiếng động lớn vang lên, một vật gì đó nhễ nhại máu tươi bị ném lên chiếc bàn trước mặt hắn, nện vỡ cả chén trà còn đang tỏa ra nhiệt khí, khiến nước theo đó mà bắn ra tung tóe.

Nhìn kỹ, kia chính xác là một cái đầu nam nhân đầm đìa máu, giữa những sợi tóc còn ẩn hiện chút thủy khí bốc lên như vừa mới tắm gội xong, ngũ quan vặn vẹo làm người ta chẳng tài nào nhận ra được dáng vẻ vốn rất thanh mị của hắn.

“……….” Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến cho Nghiêm Lăng Phong trước giờ không hề có chút biểu cảm cũng phải thoáng chau mày, lạnh lùng giương mắt nhìn về phía nam nhân tóc xám đang chậm rãi bước vào từ cửa, trầm giọng nói: “Ngươi thực ghê tởm.”

“Còn ngươi lạm giao <giao hợp bừa bãi> thì không ghê tởm hay sao?” Nhai vừa từ tốn nói, vừa cười cười hướng nam nhân đi tới. Chớp mắt đã thấy người nọ vẻ mặt không chút thay đổi, dùng nội lực trực tiếp quẳng thủ cấp trên bàn ra ngoài cửa sổ, cứ như đối xử với thứ rác rưởi.

Dù nói vậy, trong lòng Nhai lại biết rõ, nam tử lạnh lùng trước mắt này, kỳ thật chưa từng chạm qua những người đó, xuất phát cũng từ cái tính sạch sẽ quái gở của chính y. Có thể nói, những người đã chết kia vô tội.

Nhưng có một lý do Nhai chẳng thể nào tha thứ cho bọn họ được.

Tuy hắn không tình nguyện thừa nhận, nhưng dung mạo những người này, cùng tình nhân của Nghiêm Lăng Phong khi xưa, đều có bảy tám phần tương tự.

Tên tình nhân bên cạnh y đã bị hắn cường bạo chia rẽ.

Nhai không khỏi bật cười. Con người này cũng thực si tình, nhiều năm như vậy, thế mà vẫn nhớ về thiếu niên đó. Chỉ là, nhớ thì có ích lợi gì? Y bây giờ thuộc về hắn, tất cả đều đã thuộc về hắn, ngoại trừ khối tâm hắn chưa bao giờ chạm tới được kia.

“Nếu cảm thấy cô đơn hiu quạnh, sao lại không tìm đến ta?” Nhai kề sát người vào hỗn thân đang tản ra từng đợt khí tức băng lãnh của nam nhân trầm mặc kia, cúi đầu thổi nhẹ khẩu khí vào tai y, giọng cười trầm thấp: “Vì ta xấu xí, lại già quá rồi hay sao?”

Bởi vì, ta có phải là người kia đâu?

“……….” Đối với lời hắn nói, Nghiêm Lăng Phong cũng chẳng phản ứng gì, thậm chí một lần nhìn hắn cũng tuyệt nhiên không.

Mà Nhai cơ hồ đối với sự lạnh nhạt của đối phương cũng đã sớm thành thói quen, vẻ trêu đùa vẫn còn đọng lại trên gương mặt hắn, từng đường từng nét không hề thay đổi. Hắn biết đối phương hoàn toàn chẳng có chút hứng thú, cũng chán ghét sự đụng chạm của mình. Nhưng đã gần mười ngày không gặp nam nhân này, khát khao trong lòng dĩ nhiên không tài nào khắc chế được, thân thủ bất giác vuốt ve khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia.

Ngón tay vừa chạm đến làn da thiếu độ ấm kia, lưu lại chưa được bao lâu liền bị đối phương chán ghét gạt phăng ra. Cả đôi đồng tử sâu thăm thẳm kia cũng lạnh lùng chống lại hắn.

“……….” Nhai hơi ngẩn người ra, trong mắt thoáng hiện lên một tia ảm đạm khiến kẻ khác chẳng tài nào nhìn thấy được, lập tức cười nhẹ ra tiếng: “Ta biết ngươi chán ghét ta. Chỉ là, ngươi lẽ nào không phát giác độc trong cơ thể mình sắp phát tác rồi hay sao?”

Hắn đang nói nửa chừng, một tia hàn khí màu tím rét buốt toát ra từ mặt Nghiêm Lăng Phong, cả đôi đồng tử hắc ngọc cũng bắt đầu ửng lên sắc xanh lam mờ ảo. Hô hấp gian nan, môi dĩ nhiên trắng bệch, ngay cả khí thể thở ra cũng hóa thành lớp sương trắng băng hàn nhàn nhạt.

Năm ấy mười bốn tuổi, Nghiêm Lăng Phong bị cừu nhân đuổi giết, trúng một loại độc tên là Hàn Ảnh được luyện chế từ loài Băng Ma Xà chỉ sinh sôi ở nơi tuyết sơn mà thành, độc tính âm hàn, vô hình vô ảnh đoạt mạng người, vả lại rất khó để giải.

Máu người trúng độc sẽ vì độc tố mà cô đặc lại. Tuy không độc phát thân vong <phát ra là chết ngay lập tức> nhưng độc tố thông qua huyết dịch mà ẩn náu trong khắp cơ thể, cơ hồ mỗi buổi tối đều kích khởi cơn đau hỗn thân, cảm giác như từng lưỡi dao lạnh lẽo hết lần này đến lần khác đâm sâu vào từng thớ thịt, thống khổ đến mức sống cũng không bằng chết, liên tục tra tấn đến khi tinh thần người đó hoàn toàn sụp đổ.

Nghe nói, người trúng độc cuối cùng đều phải tự sát mà chết, linh hồn lại bị niêm phong chặt chẽ trong cơ thể. Thi thể đó sẽ bị kẻ có tà thuật bắt về để luyện chế, cuối cùng trở thành thứ vũ khí giết người cường đại – Hàn Thi.

Trong quá trình lưu vong, Nghiêm Lăng Phong gặp được một nam nhân. Một nam nhân tóc xám cứ như loài dã thú bị thương, luôn tràn ngập nỗi sợ hãi, chỉ còn lại mỗi bản năng. Bên cạnh hắn, còn có một con hắc báo đầy địch ý đi theo sau.

Người này, hiện tại chính là Nhai.

Nghiêm Lăng Phong chẳng biết lúc ấy đã nghĩ gì mà lại mang nam nhân lúc nào cũng hoảng sợ bất an đó theo bên người. Vừa may, thần trí nam nhân kia tuy có chút hỗn loạn nhưng cũng cực kỳ lợi hại, không chỉ biết cách dùng nội lực áp chế độc tố trong cơ thể hắn, còn đánh gục được toàn bộ những kẻ truy sát hắn.

Đơn độc ở cùng Nghiêm Lăng Phong, nam nhân cũng dần dần khôi phục thần trí, dù vẫn không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng đã bình thường đi rất nhiều, rồi lại nảy sinh một loại tình cảm mãnh liệt, gần như cố chấp ỷ lại cùng quyến luyến đối với Nghiêm Lăng Phong.

Mà loại quyến luyến này lại khiến hắn không muốn nhìn thấy bất kì kẻ nào đến gần Nghiêm Lăng Phong, thậm chí cưỡng ép chia rẽ Nghiêm Lăng Phong cùng với người vốn dĩ là tình nhân của y.

Điều này làm cho Nghiêm Lăng Phong chán ghét cực độ, nhưng, không thể không thỏa hiệp.

Hắn cần nam nhân này giải độc cho hắn.

Mà ngay từ đầu, quả thật nam nhân kia có thể thông qua truyền nội công để áp chế hàn độc này, nhưng thời gian quá dài, hiệu quả lại càng mỏng manh. Nguyên nhân ở chỗ, nội công truyền qua theo cách đơn thuần không đủ để võ công của Nhai hấp thu hoàn toàn, ngược lại còn làm cho độc tố này có khả năng miễn dịch. Chỉ có thông qua song tu môn pháp đã được lưu truyền từ thời xưa, khiến cho nội lực hai người lưu thông với nhau, giao hòa, mới có thể áp chế độc tính thực sự, cũng từng chút một hóa giải.

Gia tộc diệt môn, tình nhân bị trục xuất, Nghiêm Lăng Phong dù chán ghét cực độ cũng chỉ còn có thể chấp nhận.

Hắn phải sống sót, phải báo thù.

Tay Nhai lần thứ hai xoa nhẹ khuôn mặt đã trở nên vô cùng băng lãnh của người nọ, chỉ là lúc này, hắn cũng chẳng bị đẩy ra. Cơ hồ như đang hưởng thụ, hắn khéo léo vuốt ve, thích thú cảm nhận cơ thể người kia vì áp chế cơn thống khổ mà run rẩy, khẽ cười ghé vào tai y nói: “Ngươi thật là, thế nào học mãi mà chẳng khôn lên được? Thân thể đã trúng độc này, nếu không có ta, e rằng sẽ thối rữa ra hết mất………..”

Giữa lời nói, ngón tay thon dài mà trắng nõn của Nhai lần theo đôi môi lạnh như băng trên khuôn mặt đối phương, trêu chọc vẽ từng đường cong duyên dáng, rồi lại như con rắn gian giảo tiến vào trong áo người nọ, tinh tế vỗ về chơi đùa cùng làn da bóng loáng mà căng mịn dưới lớp vải kia.

Nghiêm Lăng Phong từ từ nhắm hai mắt lại, trên mặt vẫn không có bất kì biểu tình gì, chỉ là hô hấp dần dần dồn dập rồi bắt đầu rối loạn. Hàn ý cuồn cuộn trong cơ thể cùng cơn đau xé ruột xé gan từng chút một hủy hoại tinh thần hắn, lại càng ngày càng mãnh liệt.

Người duy nhất có thể giải thoát hắn khỏi loại thống khổ này, cũng chính là nam nhân tóc xám trước mắt – kẻ mà hắn vô cùng căm hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi