PHÙ DIÊU

Vương Quốc Hoa ra vẻ giật mình nói:
- Sao? Tài chính có gì khó khăn sao?

Đặng Ngâm thấy thế quyết định nói thêm.
- Một năm qua không ngừng có các công ty đầu tư vào Khu khai phát. Bí thư quận ủy Miêu từng có ý rút khu công nghệ cao sát nhập vào Khu khai phát. Bởi vì chủ tịch Võ trước đây vẫn phản đối nên chuyện không được quyết định. Nếu như trên hội nghị ban bí thư bí thư Miêu lại nhắc tới việc này thì với hiện trạng của khu công nghệ cao bây giờ…

Đặng Ngâm cảm thấy nói tới đây đã là hết mức. Tình huống của Vương Quốc Hoa thì hắn đã tìm người hỏi giúp, biết trước đây Vương Quốc Hoa rất có thành tích trong công tác kinh tế, Đặng Ngâm đương nhiên hy vọng Vương Quốc Hoa có thể làm gì đó ở quận Hồng Sam. Dù sao làm ra thành tích thì Đặng Ngâm thấy mình làm phó chủ tịch phụ trách công nghiệp cũng có thành tích. Hơn nữa Đặng Ngâm không cùng thuyền với Miêu Vân Đông, đương nhiên hy vọng có ai đó đấu với Miêu Vân Đông một phen. Có thể thay đổi cục diện hiện nay hay không thì không dám nói nhưng có thể khẳng định chính là Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã làm chủ tịch quận đương nhiên không dễ bị bắt nạt. Hai bên nếu đấu nhau, Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa đều là phó bí thư thì sẽ có nhiều trọng lượng hơn trong hội nghị ban bí thư.

- Như vậy à?
Vương Quốc Hoa trầm ngâm giống như đang thận trọng hỏi gì đó. Hắn đột nhiên cười nói:
- Đồng chí Đặng Ngâm, nếu như đồng chí Vân Đông đưa chuyện sát nhập ra trong hội nghị ban bí thư, tôi nếu phản đối thì anh cảm thấy đồng chí Vân Đông sẽ nói như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi rất thẳng, Đặng Ngâm thật sự không biết nên trả lời như thế nào? Không nói thì không tiện vì mình là cấp phó, trả lời lại không thể nói thật. Còn nếu nói hàm hồ cho qua chuyện thì Vương Quốc Hoa nhất định có thể thấy.

Đặng Ngâm có chút khó xử cảm thấy người này sao không chú ý phương pháp vậy? Nhìn Đặng Ngâm nhăn nhó mặt mày, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Như vậy đi, trên hội nghị ban bí thư tôi sẽ nói ra quan điểm của mình, đến lúc ấy đồng chí Đặng Ngâm nếu cảm thấy tôi nói có lý thì không ngại ủng hộ một chút.
Đặng Ngâm không khỏi thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa mặc dù không có chuyển biến gì nhưng cuối cùng cũng cho mình bậc thang đi xuống. Nói thật Đặng Ngâm rất khó hiểu với cách nói chuyện này thì đối phương sao bò nhanh như vậy?

- Có thể, chủ tịch quận, tôi còn có chút chuyện nên xin đi trước.
Đặng Ngâm không định tiếp tục nói chuyện nữa, Vương Quốc Hoa nói rất thẳng làm hắn có chút không thể khống chế được, đừng để bị dồn tới góc tường trả lời hàm hồ sẽ đắc tội Vương Quốc Hoa, cuộc sống sau này của mình sẽ không tốt.

Ra ngoài, Đặng Ngâm xuống lầu càng nghĩ càng thấy không đúng. Hắn cúi đầu suy nghĩ nên không phát hiện đối diện có người đi tới. Mãi cho tới lúc thiếu chút nữa va vào, Đặng Ngâm mới vội vàng phanh lại. Thấy Diêu Hiểu Hoa đứng đối diện, hắn cười nói:
- Chủ tịch Diêu có việc?
- Đến văn phòng tôi ngồi chứ?
Diêu Hiểu Hoa cũng rất rối rắm cảm thấy cần trao đổi với Đặng Ngâm một chút. Dù sao hai người có quan hệ tốt nên không sợ người khác biết.

Cả sáng Vương Quốc Hoa nói chuyện với mấy phó chủ tịch quận, thời gian không dài chỉ khoảng mười, hai mươi phút một người. Mặc dù là như vậy nói chuyện xong cũng gần hết giờ làm.

Gần hết giờ Mã Ngọc Cao tiến vào báo tin.
- Chủ tịch quận, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm ở văn phòng Diêu Hiểu Hoa đến tận bây giờ.

Vương Quốc Hoa sớm đoán được kết quả này. Hắn cười nói.
- Biết rồi.
Lúc này Ngô Minh Chỉ ở gian ngoài tiến vào nói:
- Chủ tịch, thư ký của bí thư Miêu gọi tới 3h chiều nay họp hội nghị ban bí thư.



Sắp xếp các phó bí thư của quận Hồng Sam khá tùy ý. Bên chính quyền không ngờ có bốn phó bí thư, trong đó có một là kiêm nhiệm. Ngoài ra mấy phó bí thư khác đều là thân kiêm hai chức. Ví dụ như phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ Thạch Vân Thanh, phó bí thư kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hà Vạn Niên; phó bí thư kiêm trưởng ban tuyên giáo Hạ Bân…
….
Lý Quốc Quang bị thương thực ra không hề nặng, băng bó lại là xong. Vấn đề là Lý Quốc Quang không có hứng thú với công việc ở quận Hồng Sam gì cả. Hắn nhân cơ hội về Bắc Kinh, sau đó Lý Quốc Quang chết sống không về. Dù sao cũng không có việc gì làm không bằng ở lại Bắc Kinh chơi gái, tán tỉnh các em ngôi sao.

Buổi trưa Chu Lạp Phong mời khách. Chu Lạp Phong có biệt danh “Phong oa”, biệt danh này có nghĩa Chu Lạp Phong có nhiều mắt như tổ ong. Lý do Chu Lạp Phong mời khách chính là giới thiệu mấy em đang khá nổi tiếng gần đây. Đối với việc này Lý Quốc Quang rất khó từ chối. Ở vấn đề gái mú, Lý Quốc Quang thích các em có tiếng, chính là thích các em hay lên Tv rên rỉ dưới thân mình. Càng là nổi tiếng thì càng làm Lý Quốc Quang hưng phấn.

Đứng ở bậc thang câu lạc bộ Hoàng Thành, tâm trạng Lý Quốc Quang hoàn toàn rơi xuống đáy, hắn cảm thấy mình đi ra đáng lẽ phải xem lịch. Bậc thang có một em là loại tuyệt đẹp, hơn nữa cô em này là người làm Lý Quốc Quang rất sợ. Có thể nói ở Bắc Kinh này không có mấy người trẻ làm Lý Quốc Quang sợ, mà cô gái trước mặt chính là một trong số đó.

- Chị, sao ngài lại ở đây?
Lý Quốc Quang thò đầu tiến vào cười hì hì nói.

Cô gái kia là Sở Sở. Sở Sở đưa tay ra uy hiếp.
- Không được trốn.
Lý Quốc Quang đúng là không dám trốn nếu không sẽ bị véo tai kéo vào sảnh câu lạc bộ, bao thanh danh sẽ bị mất sạch. Biết sao được, ai bảo lão gia tử nhà mình là cấp dưới của Sở lão gia tử. Chỉ cần Sở Sở nói vài câu trước lão gia tử nhà mình, mông Lý Quốc Quang ít nhất ba ngày không thể xuống giường. Đây là bài học thảm thiết mà Lý Quốc Quang từng trải qua. Cho nên Lý Quốc Quang không sợ trời không sợ đất không có biện pháp gì khi gặp Sở Sở.

- Nghe nói cậu làm ở tỉnh Nam Thiên? Đang ở bộ Khoa học công nghệ tốt như vậy còn chạy xuống địa phương làm gì? Tai họa các cô gái ở Bắc Kinh chưa đủ còn xuống địa phương gây họa ư?
Sở Sở không hề cho Lý Quốc Quang chút mặt mũi nào. Thấy tên háo sắc này, Sở Sở lại nhớ tới tên xấu xa kia.

- Chị, chị ruột của em, chị cũng không biết là em xuống quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông kiêm nhiệm nhưng chán lắm, thằng em chỉ muốn về thôi, giờ không muốn xuống nữa.
Lý Quốc Quang liên tục xin tha, Sở Sở cuối cùng thả lỏng tay xách tai đối phương ra. Cô cẩn thận đánh giá Lý Quốc Quang một lúc mới cười nói:
- Đúng thật, xem ra gầy đi một chút, chị không làm khó dễ cậu. Đúng, cậu vừa nói tới quận Hồng Sam phải không? Chị nhớ ra rồi, chị có một bạn học hồi đại học tên Vương Quốc Hoa, hình như nhận chức bên đó. Cậu đã gặp hắn chưa?

Sở Sở ra vẻ tùy ý không quan tâm, Lý Quốc Quang đang xoa xoa tai nghe xong lập tức đảo đảo mắt nhìn tới, Sở Sở thẹn quá hóa giận trừng mắt nói:
- Nhìn gì?
Đáng tiếc mặt đỏ đã tố cáo suy nghĩ của cô.

Lý Quốc Quang cười hắc hắc nói:
- Hắn thì em chưa gặp, chỉ biết hắn xin nghỉ chữa bệnh hai tháng, lúc em về thì hắn còn chưa nhận chức, lát em gọi điện hỏi xem.
- Bỏ đi, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Sở Sở nhìn như hời hợt thực ra trong lòng rất lo lắng. Hắn bị bệnh gì mà phải xin nghỉ hai tháng? Lúc Sở Sở nhíu mày Lý Quốc Quang đã lặng lẽ chuồn đi. Sở Sở tìm đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Hội nghị ban bí thư xác định diễn ra lúc 3h chiều nhưng 10 phút trôi qua mà Miêu Vân Đông vẫn chưa xuất hiện. Vương Quốc Hoa ngồi trên vị trí vẫn cúi đầu viết gì đó, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm không ngừng nhỏ giọng nói chuyện. Hai người bàn nhau từ sáng đến trưa cuối cùng có kết luận mình bị Vương Quốc Hoa ép tới góc tường. Nhất là Đặng Ngâm, chiều nay Vương Quốc Hoa nếu có xung đột với Miêu Vân Đông về khu công nghệ cao, chỉ cần Vương Quốc Hoa đưa ra phương án ứng phó hợp lý, Đặng Ngâm sẽ không thể không ủng hộ. Đặng Ngâm ủng hộ, Diêu Hiểu Hoa cũng phải đi theo.

Miêu Vân Đông đến muộn, các vị phó bí thư đang ngồi không ai tỏ vẻ khó chịu.

Năm phút sau Miêu Vân Đông cuối cùng xuất hiện ở cửa. Miêu Vân Đông bình thường theo thói quen đến muộn mười phút, hôm nay cố ý chậm thêm năm phút.

Miêu Vân Đông đứng ở cửa ho khan một tiếng nói cho mọi người biết mình đã tới. Gần như mọi người bên trong đều theo bản năng đứng lên. Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn tại chỗ, hắn ngậm thuốc châm lửa đồng thời dùng mắt nhìn hai người Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa.

Hai vị này vừa đứng lên một nửa lại ngồi xuống.

Vương Quốc Hoa khẽ thở làn thuốc rồi nhìn Miêu Vân Đông ở bên ngoài. Hắn giơ đồng hồ lên nói:
- Bí thư Vân Đông, không phải nói 3h họp sao?
Gần như cùng lúc Vương Quốc Hoa lên tiếng, Thạch Vân Thanh cũng ngồi xuống. hội nghị ban bí thư trước đây Miêu Vân Đông chưa ngồi thì mọi người sẽ không ngồi, không khí hội nghị thoáng cái trở nên khẩn trương. Miêu Vân Đông mặt không chút thay đổi ho khan một tiếng:
- Tạm thời có việc gấp nên đến muộn.
Miêu Vân Đông lúc này rất tức giận nhưng hắn không phát tác được vì mình không chiếm lý. Trước mọi người nhịn là do bị quyền lực của Miêu Vân Đông áp bách. Miêu Vân Đông tập mãi thành quen ai ngờ bị Vương Quốc Hoa nắm được chi tiết này. Vì thế Miêu Vân Đông chỉ có thể nhịn cơn tức.

Bước tới vị trí chủ trì, Miêu Vân Đông không còn theo thói quen nhìn quanh rồi mới ngồi nữa. Điều này làm mọi người có chút ngạc nhiên, tiết tấu của Miêu Vân Đông đã loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi