PHÙ DIÊU

- Mẹ nó chứ.
Lệ Hổ trợn mắt nói.
- Sao lại là cậu, đến Bắc Kinh lúc nào mà không nói một tiếng. Hôm qua thằng Lý Quốc Quang còn gọi cho tôi.
Vừa nói Lệ Hổ vừa quay đầu lại vỗ đầu hai thằng kia.
- Mắt bọn mày kiểu gì thế, tìm ai không tìm, sau chọc vào tài thần gia.

- Sao anh lại thành tài thần gia?
Mai Lộng Ảnh khó hiểu hỏi, Vương Quốc Hoa cười cười không nói chỉ quay đầu lại nhìn Lệ Hổ mắng hai tên kia.

- Bỏ đi lão Lệ, việc không do bọn họ.
Lệ Hổ quay đầu lại nhìn Mai Lộng Ảnh một chút rồi đuổi hai tên kia.
- Cũng đúng, hai vị trước kia rất thân thiết, tinh cảm, tôi tận mắt nhìn thấy.

- Mà tôi cũng quên mất lão đệ Hiểu Tần có một cô em gái hại dân hại nước còn thích trêu người. Chẳng qua tôi thấy hôm nay hình như Mai Lộng Ảnh sẽ ngã thì phải.
Lệ Hổ quá thất đức, vừa lên là châm lửa.

- Gian phu dâm phụ.
Lệ Hổ lại nói một câu, Vương Quốc Hoa thực ra không dám coi thường đối phương. Nguyên nhân chủ yếu cũng khá kỳ lạ, Du Vân Vân không nói rõ chỉ nhắc qua vài câu.

- Tôi nói anh từ lúc nào thành doanh nhân thế?
Vương Quốc Hoa thử hỏi, Lệ Hổ cười nói:
- Cậu nói cuộc tụ hội này hả, chỉ là làm loạn mà thôi. Cục hợp tác kinh tế cùng hiệp hội công ty tổ chức cuộc bình chọn công ty tư nhân xuất sắc, nói trắng ra là lấy tiền mua danh, nếu không sao chọn ra được hơn 20 công ty tư nhân xuất sắc trong cả nước. Chuyện này cậu coi như kịch xem là được. Công ty chọn trúng có tám phần là quan thương cấu kết.

- Vậy còn hai phần?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Lệ Hổ biến sắc nhìn thoáng qua một hướng rồi nhỏ giọng nói.
- Đừng hỏi nhiều như vậy, có chút chuyện tôi không nói rõ được.

Vương Quốc Hoa nhìn theo thấy trong đó có một người đàn ông trung niên khá phong độ đang nói chuyện với vài người.
Lệ Hổ nhỏ giọng nói:
- Tên đó sao lại tới đây, tôi phải đi.
Vừa nói hắn vội vàng đứng lên đi thẳng.

Vương Quốc Hoa có chút tò mò, Mai Lộng Ảnh cúi đầu vào bên tai hắn nói.
- Lệ gia nhận tiền người ta không làm xong chuyện, không thu được tiền về.

- Sao cái gì cô cũng biết thế?
Vương Quốc Hoa kinh ngạc nói, Mai Lộng Ảnh quả nhiên trúng chiêu.
- KIa là chủ tịch tập đoàn Thiên Hạ, nghe nói Hiệp hội giám sát chứng khoán đang điều tra hắn, hắn vội vàng tìm người thông quan hệ. Tôi nghe nói chuyện này có lẽ sẽ chìm đi.

Lúc này máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, số hơi lạ.
- Ở đâu?
Giọng rất xa lạ Vương Quốc Hoa định dập máy thì bên kia lại có lời khác.

- Tôi là Du Khánh Dương, tìm cậu có việc.
Vương Quốc Hoa lúc này mới đứng lên nhìn quanh quả nhiên thấy Du Khánh Dương đang đứng cửa nhìn loạn. Vương Quốc Hoa đi tới nói.
- Anh ngẩng đầu lên, tôi đang đi tới.

Du Khánh Dương thấy Vương Quốc Hoa liền đi nhanh tới gọi.
- Quốc Hoa, đến sao không báo một tiếng, không phải tối dùng cơm cô nói cậu tới thì tôi còn không biết.
Du Khánh Dương bước đi hơi khập khiễng, đây là hậu quả do trúng đạn trước đây.

Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt hắn có chút lo lắng, xem ra chuyện chắc rơi trên người Du Khánh Dương. Từ bản chất mà nói hai người không quá quen thuộc. Nếu không vì Du Phi Dương thì không có cơ hội gặp nhau.

Du Khánh Dương không sốt ruột đi tới mà quay đầu gọi một tiếng, rất nhanh Chu Lạp Phong xuất hiện. Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt hai tên này hơi khó coi. Ngồi xuống, Chu Lạp Phong nhỏ giọng tức giận nói:
- Lệ Hổ đâu? Quốc Hoa chắc là thấy hắn chứ?

- Vừa đi.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, Du Khánh Dương tức giận nói:
- Thằng ranh này.

- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa hỏi, Chu Lạp Phong nói.
- Thằng đó nói là chơi ngoại tệ có thể kiếm tiền, kết quả làm mọi người thua sạch.

- Ồ, vậy các anh tìm hắn tính sổ đi.
Vương Quốc Hoa không hề có ý nói tiếp, Chu Lạp Phong và Du Khánh Dương nhìn thoáng nhau, cuối cùng vẫn là Chu Lạp Phong nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, nói thật với ông tiền này là Lệ lão đại đưa cho chúng tôi. Vấn đề là chúng tôi cầm tiền trong tay mà không có con đường đầu tư. Cậu nói giúp với Du Phi Dương một tiếng.

Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ dùng mắt nhìn Du Khánh Dương. Du Khánh Dương nhìn thoáng qua Chu Lạp Phong, Chu Lạp Phong đứng lên nói:
- Hai người nói chuyện, tôi đi quanh một lát.

Vương Quốc Hoa nhìn Mai Lộng Ảnh bên cạnh, cô ả có chút không cam lòng đứng lên, hừ một tiếng rời đi.

- Quốc Hoa, tôi nói thật với cậu, tôi làm một chuyện có lỗi với Phi Dương, cậu có thể nói giúp không?
Vương Quốc Hoa có chút giật mình rồi lập tức nói.
- Anh tìm dì đi, Phi Dương tôn trọng dì nhất.
Thực ra Vương Quốc Hoa biết Du Vân Vân nhất định không muốn nói chuyện giúp Du Khánh Dương nên mới đẩy sang cho mình, Du Vân Vân bảo mình tới đây để Du Khánh Dương có cơ hội gặp riêng.

- Rốt cuộc là việc gì?
Vương Quốc Hoa không chịu mở miệng, Du Khánh Dương đành nhíu mày nói:
- Là chuyện của công ty cơ giới Thiên Vũ, là Hứa Kiếp kéo tôi, thực ra chúng tôi cũng không lãi được bao nhiêu, chỉ là…

Mặt Vương Quốc Hoa hơi đổi, không cần nói hắn cũng biết Du Khánh Dương và Hứa Kiếp làm chuyện thất đức gì. Bảo sao Du Phi Dương không thèm để ý tới hắn, bảo sao Du Vân Vân không nói chuyện giúp, thậm chí còn không nói nơi mình ở, chỉ bố trí đến biệt thự này. Ý của Du Vân Vân là rất rõ, Vương Quốc Hoa có thể không cần nể mặt cô.

Đám Thái tử đảng này nói trắng ra chính là tim bị chó ăn sạch, vừa nãy Lệ Hổ kỳ lạ như vậy nhất định là có chuyện. Lệ Hổ không muốn nói giúp mấy tên này, không muốn xen vào làm mình mất hứng.

- Hứa Kiếp thiếu tiền như vậy sao?
Vương Quốc Hoa cố nhịn cơn giận lạnh nhạt nói. Du Khánh Dương mấp máy môi một lúc mới nói.
- Thực ra chơi ngoại tệ bị lỗ là Hứa Kiếp, tôi còn cho ả vay năm triệu. Nếu không làm gì ở công ty Thiên Vũ thì tôi lỗ vốn. Ai ngờ Phi Dương biết chuyện lại có phản ứng lớn đến như vậy.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói.
- Thân là lãnh đạo cao cấp của Thiên Vũ, Hứa Kiếp muốn động tay chân là quá dễ dàng. Chúc mừng các người đã thành cong làm hỏng Thiên Vũ. Các người có biết các người làm thế thì các công nhân ở Thiên Vũ sẽ ra sao không? Cổ phiếu Thiên Vũ trong tay bọn họ bây giờ có khác gì giấy lộn? Các người có biết làm vậy là rất thất đức không?

Du Khánh Dương không có gì để nói, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng rồi nói tiếp.
- Anh đi đi, tôi không nói chuyện giúp các người.
Du Khánh Dương thở dài một tiếng đứng lên. Chu Lạp Phong vừa đi đã quay lại, hắn cười gượng nói.
- Quốc Hoa, xin lỗi, tôi không có biện pháp gì.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Việc này không trách ông.
Chu Lạp Phong thế mới thở dài một tiếng.
- Hứa Kiếp còn vay tôi năm triệu, còn không biết có thể trả lại không. Thằng Lệ Hổ kia ngay từ đầu không chịu cho vay.

Vương Quốc Hoa lắc đầu thở dài một tiếng, đứng lên nói:
- Được rồi, tôi phải đi.
Chu Lạp Phong kéo hắn lại.
- Đừng đi gấp như vậy, tối uống vài chén, tôi giới thiệu với ông hai em, được lắm đó.

Lúc này Mai Lộng Ảnh xuất hiện sau lưng Chu Lạp Phong, cô cười lạnh nói:
- Còn có tôi có được không?

Vương Quốc Hoa không buồn nhìn hai người, hắn lặng lẽ đi ra ngoài. Mai Lộng Ảnh muốn đuổi theo nhưng bị giữ lại. Chu Lạp Phong nhìn theo bóng lưng của hắn thở dài một tiếng.
- Thực ra chúng ta đều không hiểu hắn.

Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại ra cầm ở tay, suy nghĩ một chút nhưng vẫn thu lại. Hắn lên xe về lại văn phòng Bắc Kinh đã là 10h tối. Tầng ba vẫn sáng đèn. Vương Quốc Hoa lên lầu vốn tưởng Cao Thăng cùng Ngô Minh Chi đang đợi mình không ngờ chính xác mà nói lúc mở cửa thì bên trong xuất hiện một người mà Vương Quốc Hoa không bao giờ ngờ tới.

- Về rồi à, tôi đoán ông không nhận lời hắn.
Du Phi Dương cười ha hả giơ hai tay ra, Vương Quốc Hoa cũng nở nụ cười, hai người ôm nhau thật chặt, dùng cách này để thể hiện tâm trạng kích động.

- Ông sao lại về nước vậy? Ông bây giờ là nhân vật lớn, mọi cử động đều khiến người chú ý.
Vương Quốc Hoa cười trêu, Du Phi Dương xua tay nói.
- Không như ông đoán đâu, tôi không là gì cả. Nước Mỹ và Trung Quốc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tôi ở Mỹ đều là chơi cổ phiếu dài hạn nếu không Hiệp hội giám sát chứng khoán sao có thể bỏ qua tôi, nghĩ tôi giở trò. Còn ở trong nước điều này ông có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

- Thời đại Internet sắp tới, căn cứ lý luận của tôi thì một cơ hội mới sắp xảy ra.
Vương Quốc Hoa cười ha hả tự tay rót trà cho mình và Du Phi Dương.

- Tôi nghi ngờ ông có phải là người ngoài hành tinh hoặc đến từ tương lai không?
Du Phi Dương nói một câu, Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói.
- Cái này cũng bị ông nhìn thấu sao?

Du Phi Dương cười ha hả nói.
- Nói ông béo mà cũng nhận ư. Chẳng qua trên đời đúng là có thiên tài. Tôi ở Mỹ gặp một người. Lúc hắn đến công ty tôi phỏng vấn cũng nói mấy câu rất tương tự ông.

Vương Quốc Hoa thu nụ cười nói.
- Nói chuyện chính đi, Hứa Kiếp làm như vậy, ông về lau mông cho ả sao?

Du Phi Dương thở dài nói.
- Có biện pháp gì chứ? Bố và dì đều khuyên tôi đừng quản, nói thật tôi cũng rất tức giận, Hứa Kiếp đâu thiếu tiền, dù thiếu cũng có thể mở miệng nói với tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi