PHÙ DIÊU

Phó chủ nhiệm Quách đeo tạp dề đáng thương cúi đầu tiền vào chào hỏi, hắn xin chỉ thị rồi tỏ vẻ muốn tự tay rửa bát. Vương Quốc Hoa biết hắn thấy mất mát trong lòng, vị trí vốn nghĩ sẽ tới tay ai ngờ Bành Hiểu lại quay về. Vương Quốc Hoa cười nói với đối phương:
- Lão Quách, để đó đi, ngồi xuống nói chuyện.

Phó chủ nhiệm Quách lộ vẻ vui mừng, cố nhịn cơn kích động cẩn thận ngồi nửa mông. Hắn thầm nghĩ không phải chủ tịch Vương không nghĩ tới mình mà là trong lúc nhất thời không tìm được cơ hội mà thôi. Vì thế chuyện lãnh đạo yêu cầu mình nhất định phải làm tốt.

Phó chủ nhiệm Quách rất mẫn cảm, Vương Quốc Hoa giữ hắn lại là có chuyện an bài.

- Nhân lúc hai vị đều ở đây, hai anh nói chuyện thẳng thắn với nhau. Mâu thuẫn cá nhân không được đưa vào công việc.
Hai người Bành Hiểu liên tục gật đầu vâng dạ, Vương Quốc Hoa nói tiếp.
- Văn phòng Bắc Kinh mặc dù không lớn nhưng tính công việc rất quan trọng. Các anh nhất định phải có phân công rõ ràng, phải làm chính là tổ chức làm tốt công việc được giao.
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói, hai người vừa nghe vừa nghĩ. Bành Hiểu thầm nghĩ mình đã dựa vào chủ tịch quận thì đương nhiên phải làm tốt việc được giao. Ý của lãnh đạo chính là không hy vọng vì nguyên nhân khác ảnh hưởng đến công việc của văn phòng. Xem ra về sau phải cho lão Quách chút quyền lực, trước đây làm hơi quá. Phó chủ nhiệm Quách lại rung động thầm nghĩ chủ tịch quận đang nhắc nhở Bành Hiểu, ám chỉ mình về sau phải giám sát đối phương.

Ngô Minh Chi gõ cửa, Vương Quốc Hoa mời vào, Chu Lạp Phong dẫn một cảnh sát mang quân hàm trung tá tiến vào, Chu Lạp Phong vừa vào đã cười hì hì nói.
- Ồ, họp à?

Vương Quốc Hoa nói.
- Chờ chút, xong ngay.
Chu Lạp Phong không thấy gì nhưng tên cảnh sát lại có chút không hài lòng, không ngờ để mình đợi. Hắn là phó công an quận, phụ trách trị an. Bình thường người khác thấy hắn đều nịnh bợ, hôm nay bị bắt chờ đúng là không vui được.

- Được, ông làm việc đi, tôi chờ chút.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quay đầu lại nháy mắt nhìn cảnh sát. Mặt tên cảnh sát hơi đổi cười cười với Vương Quốc Hoa ngoan ngoãn đi theo Chu Lạp Phong ngồi xuống đợi.

Vương Quốc Hoa dặn qua vài phương hướng công việc của văn phòng Bắc Kinh, sau đó đuổi hai vị chủ nhiệm ra ngoài. Chu Lạp Phong ở bên nghe rõ, đợi hai người đi ra liền cười nói.
- Tài thần gia, mới vừa rồi nghe ông nói tới tư tưởng biến văn phòng Bắc Kinh thành khách sạn. Chẳng lẽ ông muốn kinh doanh khách sạn ư?

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Giá đất Bắc Kinh bây giờ còn chưa quá cao, nhất là từ vành đai bốn trở ra. Tôi khá coi trọng tương lai phát triển của thị trường bất động sản Bắc Kinh. Ông quen kiếm tiền nhanh thì sẽ không thích hợp với ngành này.

- Không, ai nói không thích hợp, muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà. Nói một chút đi.
Chu Lạp Phong rất phục bản lĩnh kiếm tiền của Vương Quốc Hoa.

- Ông cần có quan hệ để tìm một khu vực có địa thế tốt, trên tay nếu có dư tiền thì có thể dùng một chút. Không nói tiến vào ngành khách sạn, có thể xây nhà cho thuê. Trong thời gian ngắn thu hồi vốn hơn chậm nhưng đợi mấy năm thì tăng giá gấp đôi ba lần cũng là bình thường. Tôi cảm thấy ngành bất động sản Bắc Kinh rất có tương lai.

Chu Lạp Phong còn chưa nói, tên cảnh sát đã nói trước.
- Ngành bất động sản bây giờ còn chưa nói là khởi sắc sao?
Chu Lạp Phong lúc này mới nhớ ra nói.
- Đúng, giới thiệu một chút, Đỗ Lập Quốc – phó trưởng công an quận này, phụ trách trị an.

Bên ngoài Bành Hiểu và phó chủ nhiệm Quách về văn phòng, phó chủ nhiệm Quách đột nhiên hỏi một câu.
- Tên cảnh sát vừa nãy sao quen mặt vậy?
Bành Hiểu có chút coi thường nhìn hắn, thằng này đúng là ngu dốt. Hắn có chút đắc ý cười nói.
- Đó là phó công an quận – Đỗ Lập Quốc, tôi lúc tới công an quận làm việc đã gặp qua một lần. Nói ra cũng thấy xấu hổ, chúng ta đi làm việc nhưng người ta không thèm để ý tới một chút, không ngờ tới cửa xin gặp chủ tịch quận.

Phó chủ nhiệm Quách nghe vậy cười nói.
- Chủ tịch quận đúng là có năng lực lớn.

- Tiểu Quan, sang xem lãnh đạo có cần gì không, không thể thiếu người rót nước, pha trà.
Nói là vậy nhưng thực ra Bành Hiểu muốn tự mình làm, có thể ở bên lãnh đạo nhiều một chút cũng là tốt mà. Chẳng qua hắn nghĩ mình mà đi không chừng tên phó chủ nhiệm Quách lại đi theo nên bỏ qua, để Quan Trân Trân đi là thích hợp nhất.

Trong phòng Vương Quốc Hoa vẫn duy trì sự khách khí và lễ phép thích hợp với Đỗ Lập Quốc, cười cười bắt tay coi như nhận thức, không có ý nịnh bợ. Mới đầu Đỗ Lập Quốc có chút khó chịu nhưng thấy thái độ của Chu Lạp Phong với Vương Quốc Hoa, hắn liền thay đổi thái độ.

Chu Lạp Phong vừa nghe tới năm năm mười năm quả nhiên không có hứng thú. Hắn nhíu mày nói.
- Như vậy không bằng đi quay một bộ phim. Du Khánh Dương có quan hệ bên đó, xét duyệt không phải vấn đề. Ông đó, cho tôi ý tưởng khác đi. Hứa Kiếp chạy sang Mỹ, ả vay năm triệu của tôi có lẽ không trả lại ngay được.

Đám thiếu gia Bắc Kinh hầu hết là tụ tập thành các vòng tròn riêng biệt, Chu Lạp Phong là kẻ khá đặc thù, có quan hệ với các mặt, tin tức khá nhanh nhạy. Nhưng hắn lại không thuộc một vòng tròn cố định nào cả, thấy có cơ hội kiếm tiền là hắn sẽ vào kiếm bát canh. Nói thật người như hắn muốn kiếm tiền nhanh thì giúp đám quan chức các tỉnh chạy quan hệ trên Bắc Kinh là dễ nhất.

Chu Lạp Phong biết làm người, lần trước Vương Quốc Hoa coi như giúp hắn một chút nên Chu Lạp Phong muốn tăng quan hệ thêm nữa. Vì thế nghe thấy Vương Quốc Hoa đang ở văn phòng Bắc Kinh quận Hồng Sam nên hắn dẫn Đỗ Lập Quốc tới đây. Ngày sau Vương Quốc Hoa ở Bắc Kinh có chút chuyện nhỏ gì không tiện làm, Đỗ Lập Quốc ra mặt sẽ đơn giản hơn. Hơn nữa cũng là cách hắn cho thấy mạng lưới quan hệ rộng của mình. Người trong quan trường có ai là ngại quan hệ nhiều?

Nhắc tới Hứa Kiếp, Vương Quốc Hoa không khỏi nhíu mày nói.
- Tôi rất khó hiểu, với quan hệ của Hứa Kiếp thì ở trong nước mua cổ phiếu, vài năm kiếm mấy chục triệu không phải là khó, sao lại thích chơi ngoại tệ?

Chu Lạp Phong cười khổ nói:
- Cái này ông không biết đâu. Chủ nhiệm Hứa yêu cầu rất khắt khe với con gái. Hứa Kiếp mấy lần nhờ thư ký tìm tin hộ nhưng chủ nhiệm Hứa biết mắng cho một trận, thư ký cũng bị nạn theo. Đồng thời Hứa Kiếp thấy Du Phi Dương làm rất tốt ở Mỹ, ả tự nhận mình là thiên tài, sao có thể thua kém Du Phi Dương. Ả cũng biết mấy tên chuyên gia, nghe đám đó kích động, Hứa Kiếp mới ra xã hội được mấy ngày sao không thể bị lừa dối.

- Vì thế mới nói nếu không muốn đột nhiên giàu lên rồi sụp nhanh thì đi sản xuất là tốt nhất.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.

Quan Trân Trân bị Ngô Minh Chi chặn ở ngoài cửa. Ngô Minh Chi đang chuẩn bị vào rót nước cho lãnh đạo không ngờ một xe Audi biển Quân đội dừng ở sân, một mỹ nữ cực đẹp từ trên xe đi xuống.

Vương Quốc Hoa lại nói chuyện vài câu với Chu Lạp Phong, hai người không nói gì tới việc đầu tư. Thực ra nói tới chuyện đầu tư chỉ là Chu Lạp Phong muốn lấy điểm này tìm đề tài. Hắn muốn kiếm tiền thì cũng có cơ hội. Vương Quốc Hoa có thể đưa ý tưởng là tốt, nếu không cũng không sao.

Vương Quốc Hoa cũng đã chỉ ra một con đường nhưng Chu Lạp Phong lại không coi là thật. Ngành bất động sản có chu kỳ quá dài, mặc dù lợi nhuận khách quan nhưng tính cách của hắn không làm được ngành này. Nhưng thật ra Đỗ Lập Quốc lại thấy có hứng thú, hỏi vào vài câu. Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn giới thiệu, Đỗ Lập Quốc chăm chú lắng nghe, chỉ là hắn không ngờ đến lời nói của mình khiến Đỗ Lập Quốc và chính hắn thu lợi rất lớn.

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện, cửa mở ra, ba người nhìn ra ngoài. Thấy người xuất hiện ngoài cửa, Chu Lạp Phong và Đỗ Lập Quốc lập tức nhảy dựng lên như có lò xo dưới mông.

Vương Quốc Hoa lại rất từ tốn đứng dậy nói.
- Sao em lại đến đây?

- Anh đến rồi sao không gọi điện cho em?
Sở Sở hoàn toàn không nhìn Chu Lạp Phong và Đỗ Lập Quốc. Hai vị này có địa vị không thể so với cô. Chu Lạp Phong là tượng trưng của sự cao cả không thể với tới.

- Anh đến làm chút việc nhỏ không muốn làm mọi người đều biết.
Vương Quốc Hoa không biết nên đối mặt với Sở Sở như thế nào. Bên Hứa gia còn có Hứa Phỉ Phỉ đang muốn đẩy tới cho hắn.

- Dù như thế nào cũng phải báo em một tiếng chứ, không nghĩ tới tình cảm hàng ngày sao?
Sở Sở thản nhiên nói nhưng không hề có ý tức giận. Cô nhìn hai người kia mới nói.
- Trưa tôi mời Quốc Hoa ăn cơm, hai vị cùng ăn chứ?

Chu Lạp Phong vội vàng xua tay nói.
- Không được, không được, bọn tôi còn có việc khác, phải đi trước.
Vừa nói hắn nháy mắt ra hiệu với Đỗ Lập Quốc. Trước khi đi Chu Lạp Phong còn nói với Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, sau có chuyện gì không tiện làm thì gọi cho lão Đỗ, hắn nếu không giúp thì tôi xử lý hắn.

Đỗ Lập Quốc được nhắc nhở lúc này mới nhớ mình không lưu lại phương thức liên lạc. Trước đó hắn có chút kiêu căng sau đó là xấu hổ, bây giờ Chu Lạp Phong cho bậc thang nên vội vàng lấy danh thiếp ra đưa tới.
- Có việc thì anh cứ gọi báo một tiếng.

Ra cửa xuống lầu Đỗ Lập Quốc thở dài một tiếng.
- Sớm ngh đại tiểu thư Sở gia luôn lạnh lùng với đàn ông, trước đây đừng nói là nói chuyện trước mặt, dù là thấy mặt cũng khó khăn. Lão Chu, sao lúc đến không giới thiệu cụ thể một chút làm tôi thất lễ.

Chu Lạp Phong nghe lời này cũng chỉ nở nụ cười. Đỗ Lập Quốc này tuy quan không to nhưng rất kiêu ngạo. Bố Đỗ Lập Quốc trước làm phó bộ trưởng Bộ Công an nhưng do bị bệnh nên phải về hưu lớn. Đỗ Lập Quốc được nuông chiều từ nhỏ nên khá kiêu ngạo, trong tay cũng nắm thực quyền. Bình thường Đỗ Lập Quốc hay nghe lời nịnh bợ, Chu Lạp Phong thầm nói mình mà sớm nói trước với hắn thì hắn có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc như thế này sao?

Nói trắng ra là, Chu Lạp Phong cũng có chút muốn mượn Vương Quốc Hoa để giết sự kiêu căng của Đỗ Lập Quốc. Chỉ là không ngờ Sở Sở xuất hiện kịp thời như vậy, hiệu quả tốt đến không ngờ. Nghĩ tới vừa nãy Sở Sở không hề tỏ ý nhận biết, Chu Lạp Phong chỉ thầm thở than người với người đúng là khác. Sở lão gia tử vẫn còn trong quân đội, là một trong các nguyên lão còn tồn tại, Sở Sở dù kiêu ngạo một chút cũng không vấn đề gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi