PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



" Phụ hoàng, nhi thần tình nguyện cùng An tướng quân đến Huyền Bắc Linh, điều tra rõ ràng thật ra Kinh Bắc Vương liệu có tâm tư khởi binh tạo phản này hay không."
Chờ đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy Minh Hạo có cử chỉ hay lời nói gì ngoài cùng thất hoàng tử đối mặt, Tôn Qùy xem chừng ra đoán biết cứ như vậy hoàng đế chắc chắn nổi cơn thịnh nộ mà thôi.

Hắn vội vàng lên tiếng: " Thái tử điện hạ, này cử hoàng tử đến Huyền Bắc Linh chính là để làm tin cho Kinh Bắc Vương.

Thân phận của người thật là không thích hợp."
" Đúng vậy điện hạ." Lâm Chương một hồi nghe Tôn Qùy nói mới chợt nhớ ra ngoại tôn này của mình hiện đã là thái tử đương triều, tuy không biết ý tứ hoàng thượng vì sao để ngôi thái tử này cho y nhưng Lâm Chương luôn lo lắng Ân Ly.

Hắn không phải xem thường mà là không an tâm y tuổi nhỏ, nhìn thế nào cũng khó gánh trọng trách: " Người thân là thái tử, làm sao có thể đến bắc địa làm con tin."
" Chính vì ta là thái tử, như vậy đối với Kinh Bắc Vương càng khiến hắn không cho rằng phụ hoàng đang nghi ngờ mình." Ân Ly mỉm cười với Lâm Chương: " Thừa tướng cũng biết đại ca bị nghi ngờ thông đồng Kinh Bắc Vương tạo phản, người xem nếu ta không đích thân đi một lần bọn họ sẽ chịu lui."
" Nhưng ngươi có thể gặp nguy hiểm."
" Ta lại có lòng tin Kinh Bắc Vương muốn khởi binh chỉ là lời đồn vô căn cứ, ta là thái tử, ta không những có nghĩa vụ phải làm vậy mà bản thân ta cũng không cho phép kẻ nào có y nghĩ tới địa vị của mình.

Các ngươi nói có đúng hay không?"
Ân Ly vừa đưa mắt về phía đám lão thần đã khiến bọn họ có chút giật mình, gương mặt nhỏ đáng yêu không một chút cường thế cũng có thể áp bức kẻ khác đến vậy.
" Đó cũng là một ý hay." Khang Tứ trước cho rằng thập hoàng tử này bất quá cũng chỉ là sủng nhi của hoàng đế, hắn tạm thời giao thái tử vị cho y chính vì muốn kéo dài thời gian, cho dù sau khi loại trừ được đại hoàng tử thì tiếp theo đến y cũng chưa muộn.


Ai không biết Kinh Bắc Vương là từ khi thập hoàng tử ra đời được thánh sủng mà cùng hoàng đế mâu thuẫn đã lớn càng lớn, y đến đó chẳng khác nào chọc vào ngòi nổ của Kinh Bắc Vương, như thế lại càng hợp ý bọn họ: " Bẩm hoàng thượng, theo thần so với các hoàng tử khác thái tử điện hạ có thể đích thân hạ mình vẫn là thích hợp nhất."
" Câm miệng." Hoàng đế lạnh một tiếng đã khiến hai hàm răng Khang thái sĩ cắn chặt, cổ họng đau đến không thể hé nửa lời, không khí thay đổi khiến kẻ khác không khỏi ngạc nhiên.
" Xin phụ hoàng tán thành."
Lâm Chương lo lắng nhìn Ân Ly: " Thái tử điện hạ."
" Không được." Hoàng đế sau khi im lặng hồi lâu cuối cùng cũng chịu lên tiếng: " Ngươi vì Minh Luân thật sự muốn rời đi, rời khỏi trẫm?"
" Phụ hoàng." Hắn như vậy nhìn Ân Ly không còn giống như đang giận dữ mà có chút gì đó khiến y cảm thấy thương tâm, thái tử không kiên kỵ một đường lại bước chân lên bậc thang, y như vậy trước mặt bá quan tiến đến vị trí cao nhất trong thiên hạ, nơi chỉ có hoàng đế được đặt chân đến.
" Thái tử điện hạ xin dừng bước, dám đặt chân trên đại điện đó là tội tử.

Cho dù người là thái tử cũng...!"
" Ta thì sao?" Ân Ly chỉ lạnh lùng liếc mắt sang khiến đám lão nhân có chút e ngại, y lại cười một lần mới tiếp tục tiến đến trước mặt Minh Hạo: " Người lo lắng nhi thần?"
" Ân nhi, đừng đi."
" Không phải vì đại ca, mà là vì người mới muốn làm một điều gì đó có ích.

Nhi thần chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi phụ hoàng, rất nhanh thôi sẽ trở về bên cạnh người."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lâm Ninh vừa nghe đến đã hoảng sợ, nàng kéo Ân Ly ôm cứng: " Tiểu Ly ngươi đang nghĩ ngu ngốc cái gì vậy, ngươi làm sao có thể cùng An Khương Tề đến Huyền Bắc Linh.


Hoàng thượng như vậy mà lại đồng ý, mẫu phi không muốn a."
" Mẫu phi, nhanh buông ra đi, ta không thở được."
" Không được, ta không cho ngươi đi."
" Đại ca, nhanh giúp ta." Ân Ly bị ôm cứng ngắt, y bất đắc dĩ cầu cứu Minh Luân thế nhưng lại thấy hắn chẳng nói gì mà im lặng nhìn mình: " Đại ca?"
Minh Luân trầm mặc một hồi mới đi lại kéo ra Lâm Ninh: " Người mau buông đệ ấy ra đi."
" Tiểu Luân, ngươi cũng an tâm để y đi sao? Huyền Bắc Linh bây giờ là cái dạng gì chứ, nạn lũ chưa dứt lại đến người Thương Lăng muốn gây chiến."
Ân Ly im lặng đánh giá lời nói của Lâm Ninh, như vậy lại không có nhắc đến Bắc Kinh Vương tạo phản.

Nàng là tránh nói đến chuyện liên quan đến lời đồn về Minh Luân hay là có lòng tin Bắc Kinh Vương sẽ không làm vậy?
" Tiểu thập."
Đột nhiên Minh Luân lại nghiêm túc nhìn mình khiến Ân Lý có vài phần lúng túng, y cuối đầu: " Ân, đại ca?"
" Đệ làm vậy là vì đại ca sao?"
" Ta...!"
Minh Luân nhăn mày: " Nếu thật sự là vì ta thì hãy nhanh đi xin phụ hoàng thu hồi ý chỉ đi, đại ca tự có thể giải quyết được chuyện của mình.


Phụ hoàng luôn coi trọng đệ, bây giờ đệ vì ta lại ép phụ hoàng đưa mình vào chỗ nguy hiểm mà người có khả năng không thể bảo hộ."
" Đại ca, huynh hiểu lầm."
" Ta hiểu lầm?"
Ân Ly thẳng thắng: " Đúng là ta không thích kẻ khác có lời nói không tốt về huynh, nhưng lý do lớn nhất mà ta muốn đi không phải vì huynh mà là vì phụ hoàng."
" Đệ nói là vì phụ hoàng?"
Lâm Ninh mặt đang đầy vẻ không vui một bên liền thay đổi mà thở dài, nàng đến gần chỉnh y phục bị mình lôi kéo mà xộc xệch của Ân Ly: " Tiểu Ly là muốn nói đến tình cảm huynh đệ của hoàng thượng và Kinh Bắc Vương."
Nghe Lâm Ninh nói Minh Luân lại càng ngạc nhiên: " Từ khi ta hiểu chuyện thì Kinh Bắc Vương vốn chỉ là Phiên vương người cai trị Bắc Địa, đối với phụ hoàng lại có mâu thuẫn không nhỏ, là mồi lửa ngầm không biết khi nào sẽ bốc cháy, chưa từng nghe tới sẽ còn tình huynh đệ huyết thống."
" Hoàng thượng khi còn là lục hoàng tử tiên triều đã luôn như vậy, nghiêm khắc với bản thân và cả người mà mình quan tâm.

Người muốn bảo vệ nhất chính là kẻ đó và đệ đệ mình." Trong đôi mắt Lâm Ninh hiện lên một chút bi thương: " Mất đi một người quan trọng nhất với mình đã quá đủ, đến ngay cả tiểu đệ mình luôn muốn bảo vệ cũng trở mặt thành thù, hoàng thượng nếu bị ép phải hạ lệnh công đánh bắc địa, người có thể không đau lòng sao?"
" Mẫu phi có phải đã suy nghĩ quá nhiều? Ngay cả thái hậu từ khi có tin đồn Kinh Bắc Vương muốn khởi binh cũng chưa có động thái gì, ta còn cho rằng...!"
" Chuyện ngươi không biết vẫn còn rất nhiều, chỉ là Tiểu Ly...!" Lâm Ninh xoa tay trên bờ mà Ân Ly: " Ngay cả Tiểu Luân cũng không thể đoán được tâm tư hoàng thượng, ngươi vì sao có thể nhìn thấu dễ dàng đến như vậy."
" Đó là vì ta cũng như ngươi...!không, còn hơn cả ngươi khi có thể cùng người trưởng thành trong một môi trường giống nhau.

Càng rõ hơn ngươi đối với đệ đệ mình người sẽ không nhẫn tâm." Đó chỉ là điều Ân Ly có thể nghĩ, y mỉm cười giả ngây ngô: " Ta ở cùng phụ hoàng lâu như vậy đương nhiên có thể nhìn thấy người không vui mà, mẫu phi người nói xem phụ hoàng coi trọng đại ca như vậy, có thể vì người khác nói huynh ấy cấu kết tạo phản có thể không thất vọng sao?"
" Ngươi nói thật?"
" Đương nhiên." Ân Ly lo lắng.

Ta đã quá sơ ý, mẫu phi không những đã từng tiếp xúc với Huyền Kỳ trước kia, đối với quá khứ của chúng ta lại chứng kiến qua mới hiểu rõ.


Với tính cách của nàng, nếu để bị hoài nghi một chút chắc chắn muốn moi ra cho bằng hết.
" Ngươi nghĩ vậy cũng chưa chắc là đúng." Lâm Ninh ngừng một lúc mới nói tiếp: " Hài tử ngốc này, hoàng thượng cho dù thật sự kỳ vọng vào tiểu Luân, nhưng nếu mang đi so sánh, ngươi cho rằng người sẽ vì hắn bị vu oan hay vì ngươi đi đến chỗ nguy hiểm mà phiền lòng hơn hả?"
" Mẫu phi...!"
Lâm Ninh mỉm cười: " Vừa hạ triều đã lập tức chạy đến chỗ ta, có phải sợ khi trở về Thái Dương điện sẽ không biết phải thế nào đối diện với thái độ của phụ hoàng ngươi lúc này là nóng giận?"
" Ta...!"
" Phụ hoàng thương yêu ngươi như vậy, đừng khiến người lo lắng nữa.

Đi đến có chịu một chút la mắng cũng không được cải lại phụ hoàng biết chưa? Mẫu phi sẽ chuẩn bị một ít y phục mới may cho ngươi, còn phải sắp xếp vài cung nữ, dặn dò họ trên đường hầu hạ ngươi cho tốt." Nói rồi vẫn thấy Ân Ly ngẩn tò te ra đó, nàng gõ nhẹ lên trán y: " Còn không mau đi."
Ân Ly gật đầu: " Ân mẫu phi, ta bây giờ về Thái Dương cung nghe phụ hoàng mắng a."
Nhìn Ân Ly đi rồi Minh Luân mới lên tiếng: " Ta còn cho rằng mẫu phi sẽ khuyên tiểu Thập nên suy nghĩ lại, để đệ ấy một mình rời cung như vậy, còn là nơi nguy hiểm như Huyền Bắc Linh lúc này, thật không giống người."
" Để y đi một thời gian cũng tốt, hoàng thượng có thể vì thời gian này mà xác định rõ bản thân mình muốn gì, không còn tự lừa dối bản thân nữa."
" Hiếm khi thấy người có thể nghiêm chỉnh như vậy, nhưng ta lại không thể hiểu được ý nghĩa những lời đó là gì."
Lâm Ninh trầm mặt không biết suy nghĩ điều gì, nàng đột nhiên thở một hơi rồi bất chợt đưa tay sang kéo mạnh vành tai Minh Luân: " Tiểu tử này, dám nói ta bình thường không nghiêm chỉnh ý này?"
" Mẫu phi, người..., buông tay."
" Có thời gian như vậy còn không nhanh đi thu xếp theo sau mà bảo vệ đệ đệ ngươi, tưởng ta thật lòng an tâm giao y cho An tướng quân cứng như đá kia chăm sóc sao?"
Minh Luân ngạc nhiên: " Đi theo...!nhưng ta hiện đang bị nghi ngờ...!"
" Ngươi nghĩ Lâm gia chúng ta là gì, cần quan tâm đám lão già ấy đàm tiếu sao? Chỉ cần ngươi chứng minh được mình bị oan, ta còn sợ An tướng quân không đứng về phía mình? Đến lúc đó ta sẽ đem đám lão đầu đó ra trút giận thay cho ngươi."
" ...!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi