PHU QUÂN CỦA TA YẾU ĐUỐI KHÔNG THỂ TỰ GÁNH VÁC


Người tới không phải là Ngụy Khởi, mà là người của thái hậu.

Sau khi Vĩnh Ninh công chúa rời khỏi vương phủ thì thất hồn lạc phách về cung.

Nàng ta là tâm can bảo bối của thái hậu, thấy nàng ta thế này, bà đương nhiên là sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thế là Vĩnh Ninh đem chuyện Phật Sinh đã mang thai nói cho thái hậu và hoàng hậu nghe.

Thật ra thái hậu cũng rất yêu thương Hoắc Đình Vân, vừa nghe xong tin này, suýt chút nữa là bà đã tới vương phủ thăm Phật Sinh.

Thái hậu còn nói với cung nhân rằng Phật Sinh đúng là một phúc tinh, Vô Giác đại sư quả thật quá thần kỳ, sau đó còn sai người đưa sang cho đại sư không ít ban thưởng.

Vĩnh Ninh công chúa tủi thân vô cùng, lúc trước nàng ta cứ lừa mình dối người rằng người mà Hoắc Đình Vân yêu là nàng ta, nên khi bị vạch trần, nàng ta tất nhiên sẽ không chịu nhận.

Sau khi về cung, nàng ta khóc lớn một trận, khi nhìn thấy thái hậu vui vẻ như thế thì càng hung hăng càn quấy, không cho phép bà tới xem Phật Sinh.

Phật Sinh nghĩ thầm, cũng may là thái hậu không đích thân tới… nếu không nàng cũng không biết phải xử lý làm sao.

Thái hậu hết cách, cũng không thể không dỗ dành tiểu tổ tông nhà mình, thế là phải đợi tới hôm nay bà mới bảo ma ma thân cận đưa tới cho Phật Sinh một đống thuốc bổ và đồ ban thưởng.

Vị ma ma kia tươi cười hiền lành, từ ái nhìn Phật Sinh: “Vương phi cần phải bảo trọng cơ thể.”
Phật Sinh có chút quẫn bách, bèn nhìn về phía Hoắc Đình Vân để xin giúp đỡ.

Chuyện này… Dù sao thì mấy hôm trước nàng vừa nói là mình có thai, hôm nay cũng đâu thể nói chuyện này là hiểu lầm hoặc đã sinh non được?
Hoắc Đình Vân nhận được tín hiệu, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng để an ủi, sau đó đứng ra nói chuyện với lão ma ma: “Đa tạ cô cô đã đi một chuyến, xin cô cô yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.

Còn về phần thái hậu nương nương, mong cô cô hãy giúp hai người chúng ta truyền đạt sự áy náy, cơ thể của Như Yên chưa khỏe, chưa thể đi lại nhiều.


Đợi tới khi nàng khỏe rồi thì sẽ đích thân vào cùng tạ ơn lão nhân gia.”
Lão ma ma nghe thế thì cười càng hiền lành: “Lão nô đã hiểu, ta sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Phật Sinh nhìn bóng lưng của người nọ đi xa, lúc này mới giật mình kêu lên một tiếng: “Ngươi không nói sự thật cho bọn họ nghe sao? Vậy đến lúc đó chúng ta phải xử lý làm sao đây?” Nàng vừa nói vừa gấp tới độ muốn dậm chân.

Nhưng đột nhiên, sắc mặt của Phật Sinh cứng lại, bởi vì nàng nhớ tới có lẽ nàng sẽ không đợi được tới lúc đó.

Hoắc Đình Vân cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Từ xưa tới nay thái hậu vẫn luôn rất quan tâm ta, khi biết được chuyện này lão nhân gia nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhưng bà cũng già rồi, nếu như lúc này nói với bà rằng chuyện này chỉ là giả thì ta sợ bà sẽ không chịu nổi.

Đợi ít ngày nữa, tới khi bà bình tĩnh lại thì nói cũng không muộn.”
Phật Sinh gật gật đầu, hình như cũng hơi có lý.

Hoắc Đình Vân lại nói: “Nương tử đừng lo lắng, tóm lại cứ để chuyện này cho ta xử lý.”
Phật Sinh thở dài một tiếng, sau khi bị chuyện của thái hậu làm phiền thì nàng cũng không còn khẩn trương như ban đầu nữa.

Chỉ là trong lòng vẫn còn một tảng đá lớn đang đè nặng.

Phật Sinh đau khổ đợi thêm nửa ngày, nhưng cũng không nghe được bất cứ tin tức gì thì phía Ngụy Khởi.

Phật Sinh sững sốt.

Ánh mắt ngày đó của Ngụy Khởi rõ ràng là đã nhận ra nàng, lấy tính của ông ta, sao có thể không tìm nàng tính sổ được?
Hoắc Đình Vân đã thay xong quần áo, hắn gọi Phật Sinh mấy câu mà không thấy nàng trả lời, thế là đành phải tới gần, vỗ vai nàng một cái: “Nương tử, sao thế? Đã tới giờ đi rồi.”
Lúc này Phật Sinh mới hoàn hồn, nàng xấu hổ cười cười, rồi đi theo Hoắc Đình Vân ra ngoài.

Nàng cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa ra ngoài, hình như từ lúc nàng vào U Vương Phủ, ngoại trừ lần lén lút đó ra thì nàng không còn rời khỏi vương phủ nữa.


Xe ngựa của U Vương Phủ chạy tới đường lớn.

Cảnh tượng ngựa xe như nước, phố xá sầm uất ở xung quanh làm cho Phật Sinh cảm thấy có chút quen thuộc, tâm trạng cũng không khỏi tốt hơn vài phần.

Nàng rén rèm, cảm khái nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài: “Thú vị quá.”
Hoắc Đình Vân áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, đều tại ta.

Nếu như thân thể của ta tốt hơn thì đã có thể cùng nàng ra ngoài dạo chơi nhiều hơn.”
Phật Sinh lắc đầu: “Không sao hết.

Nếu như ta muốn đi thì ta tự đi cũng được, ngươi không thể quá mệt nhọc, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Hoắc Đình Vân dịu dàng nhìn nàng: “Nương tử thật là khéo hiểu lòng người.”
Phật Sinh có chút mê mang, cái này cũng gọi là khéo hiểu lòng người à?
Hoắc Đình Vân bật cười: “Là lỗi của ta, trong mắt ta cái gì của nương tử cũng tốt.

Tính cách của nương tử thẳng thắn, có lẽ sẽ không thích nghe mấy lời khen sáo rỗng này.”
Phật Sinh xua tay: “Không phải, ta cũng thích nghe lắm.” Ai mà không thích nghe người khác khen mình chứ?
Đề tài này nếu tiếp tục thì cũng không có ý nghĩa gì, Phật Sinh nhìn ra bên ngoài, chợt phát hiện trên đường có một gánh xiếc người, hấp dẫn không ít sự chú ý của người qua đường.

Phật Sinh ngồi xa không rõ, cứ tưởng là chuyện gì vui lắm, đợi tới khi nàng nhìn rõ rồi thì lại cảm thấy mất vui.

Cái này mà có gì hay chứ? Chính nàng cũng biết làm.

Hoắc Đình Vân lại khen: “Nương tử lợi hại quá, ngay cả mấy việc này mà cũng biết.”
Phật Sinh có hơi mất tự nhiên, nàng gãi gãi đầu, nói: “Hay là để hôm nào có cơ hội, ta biểu diễn cho ngươi xem?” Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, dù sao thì cũng phải ăn cơm.


Hoắc Đình Vân gật đầu, dường như là đang rất chờ mong.

Xe ngựa lại tiếp tục đi về phía trước, lần này bọn họ đi ngang qua một gánh xiếc khỉ, cũng hấp dẫn được không ít người.

Hoắc Đình Vân cười hỏi: “Nương tử có biết làm cái này không?”
Phật Sinh lắc đầu, cái này thì nàng không biết thật, dù sao cũng không phải là nghề của nàng.

Hoắc Đình Vân bật cười, sau đó nắm tay nàng xuống xe, muốn dẫn nàng đi xem xiếc khỉ.

Khắp nơi đều là biển người đông đúc, Phật Sinh khẩn trương muốn chết.

Mặc dù có Hướng Cổ ở bên cạnh bảo hộ, nhưng Phật Sinh vẫn im lặng rút tay ra, ôm Hoắc Đình Vân vào ngực để bảo vệ.

Nhưng Phật Sinh lại lùn hơn Hoắc Đình Vân một cái đầu, vì thế hành động này của nàng có hơi buồn cười.

Một nữ tử, lại dùng hành động giống như gà mái hộ con ôm một nam tử trưởng thành vào ngực, vô cùng gây chú ý cho người xung quanh.

Sau đó, bọn họ lại nhìn thấy tướng mạo của đôi nam nữ kia, nam tử tuấn mỹ nhu nhược, nữ tử xinh đẹp động nhân, đặt hai người này vào cùng một chỗ thì nhìn quả thật rất xứng đôi.

Chỉ là… cái cảnh này hình như có hơi ngược thì phải?
Hoắc Đình Vân bị Phật Sinh ôm vào lòng, không những không cảm thấy mất tự nhiên mà còn cười nói: “Nương tử vất vả.”
Phật Sinh lắc đầu, nàng không dám dùng sức, sợ là kề sát hắn quá; nhưng nàng cũng không dám thả lòng, sợ cách xa quá sẽ không bảo vệ được hắn.

Bởi vậy trong nhất thời, nàng có hơi xoắn xuýt.

Hướng Cổ cầm lệnh bài của U Vương Phủ ra lệnh cho đám người mở đường, tạo cho bọn họ một khoảng trống nhất định.

Đám người nhìn lệnh bài của U Vương Phủ, lại nhìn nam tử kia, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây chính là ma ốm U Vương trong truyền thuyết.

Đồng thời không khỏi có chút đáng tiếc, nếu như hắn không phải là ma ốm, dựa vào khí độ và tướng mạo này, chẳng phải sẽ trở thành tình nhân trong mộng của biết bao người?
Bọn họ lại nhìn sang Phật Sinh, nữ tử này có lẽ là U Vương Phi mới tới.


Hình như không giống với trong truyền thuyết cho lắm.

Nhưng mà hai người này quả thật vô cùng ân ái, cũng xem như là trong cái rủi cũng có cái may.

Phật Sinh ôm Hoắc Đình Vân đi lên phía trước, từ khoảng cách gần quan sát người ta xiếc khỉ.

Khỉ con linh động đáng yêu, chọc cho đám người bật cười liên tục, bọn họ vung tay lên, thưởng cho người làm xiếc rất nhiều tiền.

Nhưng sau đó, khi thấy khỉ con làm sai động tác, bị chủ nhân của nó đánh đập thì Phật Sinh chợt nhíu mày.

Hoắc Đình Vân thở dài, nhỏ giọng dặn dò Hướng Cổ điều gì đó.

Chỉ thấy Hướng Cổ đi về phía người làm xiếc, không biết nói gì đó với gã, sau đó lại dắt theo khỉ con về.

Hoắc Đình Vân nói: “Khỉ con vốn không nên làm những việc này, nhìn nó cũng đáng thương, Hướng Cổ, ngươi tìm cho nó một nơi tốt để sống đi.”
Phật Sinh nhìn hắn: “Vương gia thật sự rất lương thiện.”
Ngoài mặt thì than thở, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười.

Hoắc Đình Vân hắn và hai từ ‘lương thiện’ này đã không còn dính dáng gì với nhau từ lâu rồi.

Nàng mới chính là ngươi thật sự thiện lương.

Hoắc Đình Vân cười nói: “Không thể xem khỉ con nữa, nương tử chỉ có thể cùng ta đi ăn cơm thôi.”
Phật Sinh cũng cười, ăn cơm không tốt sao? Sao việc ăn cơm có thể là lựa chọn xếp sau được chứ?
Cả hai rời khỏi chỗ làm xiếc rồi leo lên xe ngựa.

Đợi tới khi xe ngựa đi xa, có hai kẻ đi ra từ đám người, liếc nhau một cái rồi để lại một ký hiệu.

“Người kia chính là sát thủ chữ “Hoàng”, Phật Sinh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi