PHU QUÂN CỦA TA YẾU ĐUỐI KHÔNG THỂ TỰ GÁNH VÁC


Chuyện xảy ra chính là, Ngụy Khởi tìm được một thích khách trong đám thái giám và cung nữ, đồng thời nghi ngờ thích khách có ý đồ hành thích hoàng thượng hoặc là thái hậu, cho nên đã bắt người lại.

“Mặc dù đã bắt được thích khách, nhưng không ai biết được liệu chúng có đồng bọn hay không.

Tối nay đành phải làm phiền chư vị chờ ở chỗ này một chút.

Dù sao thì chắc chư vị khách quý cũng không muốn mình bị hiểu nhầm thành thích khách đâu nhỉ?”
Ngụy Khởi chậm chầm liếc nhìn xung quanh với gương mặt già nua và đáng sợ của mình, sau đó ông ta mới khom người thỉnh tội với thái hậu: “Chuyện tối nay xảy ra quá đột nhiên, quấy rầy thọ yến của thái hậu, thỉnh xin thái hậu nương nương thứ tội!”
Mặc dù sắc mặt của thái hậu không dễ nhìn cho lắm, nhưng bà cũng biết nếu thật sự xảy ra chuyện thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc yến tiệc bị gián đoạn, cho nên chỉ đành khoát tay nói: “Không sao, ngươi cứ nhanh chóng điều tra cho rõ việc này đi.”
Nếu thái hậu đã lên tiếng thì những người khác cũng không dám nói thêm lời nào.

Thế là cả đám người đều ở lại trong cung, bọn họ được sắp xếp vào một cung bỏ trống ở gần đó để nghỉ ngơi tạm.

Hoắc Đình Vân và Phật Sinh đương nhiên cũng đi theo cung nhân tới nơi dừng chân, vừa mới bước vào cửa phòng, Phật Sinh đã không nhịn được đi thẳng tới cái giường quý phi rồi ngồi ngồi bịch xuống đấy.

Quần áo chật chội, trang sức lại nặng, làm cho Phật Sinh còn mệt hơn cả lúc luyện công.

Hoắc Đình Vân ngồi xuống cạnh bên, bảo Hạ Hà rót cho Phật Sinh một chén nước, Phật Sinh nhận lấy rồi uống ực một hơi, lúc này mới có sức để cảm khái: “Không biết là có người muốn ám sát thái hậu thật hay chỉ là một cái cớ của Ngụy Khởi.”
Hoắc Đình Vân ngồi quay lưng về phía Phật Sinh, nửa người đều ở trong bóng tối, cho nên Phật Sinh không nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của hắn.

Hoắc Đình Vân nghĩ thầm, hôm nay nàng đúng là thông minh hiếm thấy.


Tối hôm nay, Bảo Phương nhất định sẽ nhân cơ hội mà tiến hành tìm kiếm, chỉ tiếc là nàng ta nhất định sẽ trở về tay trắng.

Có lẽ sau đêm nay, mọi chuyện sẽ dần khởi sắc.

“Chuyện này cũng không liên quan gì tới chúng ta.” Hoắc Đình Vân nắm chặt chén trà: “Từ trước tới nay Ngụy đại nhân luôn làm việc rất nhanh chóng, ông ta sẽ tìm ra kết quả nhanh thôi.”
Phật Sinh miễn cưỡng đáp lại một câu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Ngụy Khởi tốn công tốn sức như thế, chẳng lẽ là vì nhắm vào nàng sao? Thế nhưng việc này lại có gì đó không ổn, nàng chẳng qua chỉ là ám sát ông ta không thành công, nhưng bây giờ ông ta lại an bài người tiến vào U Vương Phủ…
Phật Sinh nghĩ mãi cũng chẳng ra, cứ cảm thấy Ngụy Khởi làm thế là để làm khó mình, cho nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Nàng dùng một chiêu cá chép bật nhảy để rời khỏi giường, sau đó cởi vào cái cúc áo trong ra, lúc này mới có thể hô hấp một cách dễ dàng.

Cũng không biết Ngụy Khởi điều tra thế nào, mà ông ta lại nói thích khách lần này là cùng một nhóm người với kẻ đã ám sát Hoắc Đình Vân và ông ta lần trước, hơn nữa còn nói mục đích của nhóm người này có lẽ là nhắm vào các quyền quý của triều đình, mong hoàng thượng cần phải đề phòng nhiều hơn.

Lúc đó Phật Sinh đang ăn cơm, khi nghe được những lời này thì suýt chút nữa là phun hết cơm ra ngoài.

Cái trình độ mở mắt bịa chuyện này đúng là quá cao siêu mà.

Người đã ám sát Ngụy Khởi chính là nàng, mặc dù nàng không biết người ra giá là ai, nhưng chắc chắn không phải cùng một nhóm với kẻ đã ám sát Hoắc Đình Vân.

Nhưng nếu Ngụy Khởi đã chắc chắn nói rằng bọn chúng là một nhóm thì cũng không có người nào đứng ra phản bác, dù sao thì ngươi cũng không phải là thích khách, sao có thể biết bọn chúng có phải là một nhóm hay không chứ.

Phật Sinh không biết trong hồ lô của Ngụy Khởi đang bán thuốc gì, chỉ đành phải lớn mật suy đoán, chẳng lẽ ông ta muốn ụp cái nồi này lên đầu của Hắc Thạch, sau đó nhân cơ hội tận diệt Hắc Thạch?
Mà nhắc tới Hắc Thạch mới nhớ, sao chẳng thấy bọn chúng có hành động gì mới thế? Phật Sinh cảm thấy rất khó hiểu.


Nhưng nếu liên kết nó lại với nhau, thì lại khiến cho Phật Sinh tin rằng Ngụy Khởi nhất định là đang muốn tận diệt Hắc Thạch, sau đó sẽ thu nó về lòng bàn tay của mình!
Nhưng mấy chuyện này cũng không có liên quan gì tới nàng, cho nên sau khi Phật Sinh khiếp sợ xong thì lại cúi đầu uống canh.

Một lát nữa nàng và Hoắc Đình Vân sẽ ra ngoài cùng nhau, nghe nói hôm nay Lê Viên có một vở hí mới, nên bên đó đã cố ý mời không ít nhà quyền quý tới nghe.

Vừa nghĩ tới việc sắp được nghe hí, tốc độ ăn cơm của Phật Sinh cũng nhanh hơn mấy phần.

“Ta ăn xong rồi.” Phật Sinh lau miệng rồi nhìn Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân ung dung bỏ chén đũa xuống, gật đầu: “Ta cũng ăn xong rồi.

Hướng Cổ, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa đi.”
Hướng Cổ nhận mệnh lui ra, Phật Sinh hỏi Hoắc Đình Vân: “Có cần đem theo một cái áo choàng không? Lỡ đâu ngươi bị cảm lạnh thì sao?”
Nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, tuy nói mặt trời hôm nay rất lớn, nhưng cơ thể của Hoắc Đình Vân lại vô cùng yếu ớt.

Hoắc Đình Vân bật cười: “Phật Sinh, ta cũng không yếu tới mức đó đâu.”
Phật Sinh qua loa gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, hắn đã bệnh tới sắp chết rồi, sao có thể không yếu cho được? Nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tiện tay lấy thêm một cái áo khoác dài bằng lông.

Lúc Phật Sinh đang đứng chờ xe ngựa thì chẳng biết sao từ trên trời lại rơi xuống một bãi phân chim.

Bãi phân chim kia không nghiêng không lệch, cứ như vậy mà đập thẳng vào trán của nàng.


Cái mùi thối hoắc ngay lập tức chui vào khoang mũi, Phật Sinh sửng sốt, mấy người bên cạnh cũng sửng sốt.

Vẫn là Hạ Hà phản ứng kịp, nhanh chóng đưa cho nàng một cái khăn: “Vương phi, hay là chúng ta trở về rửa mặt nhé?”
Phật Sinh ngửi thử cái mùi kia, quả thực nghi ngờ mình vừa mới chui từ mông của con chim ra, vì thế không nói hai lời kéo Hạ Hà trở về rửa mặt.

Nghe cái ví dụ kỳ lạ của nàng, mấy người còn lại liếc nhau, đều tự hỏi không biết có nên cười hay không.

Nếu nói chuyện này có buồn cười không, nó tất nhiên là rất buồn cười, nhưng nó lại… rất thô tục, cho nên cũng không phải là điều đáng cười.

Hoắc Đình Vân cười cười, cũng quay người vào theo.

Phật Sinh cẩn thận dùng xà phòng tẩy rửa nhiều lần, nhưng cái mùi đó dù có rửa thế nào thì cũng không rửa sạch được.

Cũng không biết là con chim này đã ăn cái gì, sao mà phân của nó lại thúi quá vậy? Nàng ngửi mùi trên cơ thể mình, sau đó lập tức nhíu mày lại.

“Hạ Hà, ngươi giúp ta tìm một bộ đồ mới.” Phật Sinh gọi với ra ngoài.

Hạ Hà đang muốn đi vào thì lại bị Hoắc Đình Vân chặn lại, hắn lắc đầu, ra hiệu cho nàng ta lui ra rồi đích thân đi tìm cho Phật Sinh một bộ đồ sạch sẽ.

Phật Sinh nhận lấy, nhanh chóng thay đồ rồi lại ngửi ngửi cơ thể mình, cũng không biết có phải là ảo giác không, mà nàng vẫn luôn cảm thấy trên người mình vẫn còn vướng chút mùi gì đó.

“Hạ Hà, ngươi ngửi giúp ta xem.” Nàng chạy ra ngoài, vừa vòng qua bức bình phong thì đã chạm phải ánh mắt của Hoắc Đình Vân.


Người vừa rồi là Hoắc Đình Vân? Vậy chẳng phải lúc nàng thay quần áo thì hắn cũng đang ở bên cạnh?
Trong nhất thời Phật Sinh cũng quên mất mình muốn nói cái gì.


Nhưng hành động của Hoắc Đình Vân lại vô cùng nhanh nhẹn, hắn đến gần, ngửi ngửi một chút rồi lắc đầu: “Không còn mùi gì hết, đi thôi.”
Phật Sinh vẫn còn có chút ấp úng: “Thật sao? Nhưng sao ta cứ cảm thấy…”
Nàng không yên lòng, lại vòng về bàn trang điểm thoa một chút phấn thơm rồi mới chịu đi ra.

Phật Sinh nghĩ linh tinh: “Sao mình cứ cảm thấy đây chẳng phải là điềm tốt gì, chẳng lẽ hôm nay sắp xảy ra chuyện lớn gì đó?”
Đối với chuyện lớn, Phật Sinh hoàn toàn không tin vào những chuyện mê tín quỷ thần, nhưng đối với những chuyện lông gà vỏi tỏi thì nàng lại rất hay gán nó cho mấy chuyện tâm linh.

Hoắc Đình Vân trấn an nàng: “Yên tâm đi, hôm nay ngoại trừ chúng ta ra thì còn có rất nhiều người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Phật Sinh lẩm bẩm: Lỡ đâu mọi người đều xảy ra chuyện… thì chẳng phải sẽ càng thảm hại hơn…
Nhưng nàng vẫn nuốt xuống những lời này, sau đó cùng Hoắc Đình Vân rời khỏi phủ.

Người bên ngoài vừa nhìn thấy Phật Sinh ra thì lập tức nín cười.

Phật Sinh bĩu môi: “Đi thôi.”
Xe ngựa rời khỏi phủ, rẽ qua khúc cua rồi chạy thẳng tới Lê Viên.

Nhưng vừa chạy tới một ngã tư thì bánh xe đột nhiên bị gãy, mí mắt của Phật Sinh cũng ngay lập tức giật một cái.

Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân, nhưng Hoắc Đình Vân vẫn bình tĩnh cười nói: “Không sao đâu.”
Bởi vì những chuyện này nên lúc bọn họ tới được Lê Viên thì cũng đã muộn, vở hí cũng đã sắp mở màn.

Hữu kinh vô hiểm ngồi vào chỗ của mình, Phật Sinh nhìn bốn phía, thầm nghĩ hình như là không xảy ra chuyện gì thật…
Trong lúc Phật Sinh đang muốn vỗ ngực thở phào thì đột nhiên, con hát trên đài bỗng cầm lấy vũ khí, tình cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, nhưng việc lần này hình như không phải là nhắm vào Hoắc Đình Vân.

Chẳng qua là Phật Sinh vẫn theo bản năng giữ chặt lấy tay của hắn, cảm khái: “… Quả nhiên là không nên đi ra ngoài.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi