Ngay sau đó Diệp Tống không tốn chút thời gian nào mà vẽ một đường thật sâu trêи khuôn mặt tái nhợt kia, Nam Xu tức khắc hét thảm một tiếng.
"Ngươi cảm thấy ngươi rất đẹp sao, đẹp đến mức có thể khiến nam nhân một lòng một dạ đối với ngươi sao?" Diệp Tống nhẹ nhàng nói ra câu này, sau đó lại cắt thêm một vết nữa, trêи mặt Nam Xu hiện ra dấu X đỏ thẫm, tươi đẹp lại bắt mắt, "Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện của lão tử nhưng ta cảm thấy ngươi rất khó chịu. Lúc nào cũng làm bộ nhu nhược giá họa cho lão tử, hạ dược ngựa của ta khiến ta thiếu chút nữa tàn phế, hãm hại lão tử thông ɖâʍ. Muốn ta tính với ngươi từng chút một sao, vậy ngươi chết vài lần là đủ rồi."
Nam Xu khóc càng thảm thiết, đau đớn ở bụng khiến nàng ta vặn vẹo, không ngừng cọ xát hai chân, há to miệng thở dốc. Diệp Tống chế trụ hàm dưới nàng ta, bắt nàng ta nhìn thẳng vào mắt mình nói: "Ngươi hay nhìn cho rõ, ghi nhớ bộ dáng của lão tử, ta chờ ngươi tới báo thù."
Nam Xu dùng hết toàn lực giơ tay muốn chém tới Diệp Tống, Diệp Tống chặn cổ tay nàng ta, lại chọc thêm một nhát nữa. Nam Xu đâu khổ kêu to, nghiến răng nghiến lợi: "Diệp...Tống..."
Diệp Tống sửng sốt, Nam Xu cúi đầu lộ ra làn da trắng nõn phía sau vành tai, nới đó mơ hồ có một loại ấn ký, thoạt nhìn như một đóa hoa mai bốn nhụy vô cùng tinh xảo, sinh động như thật, không như được xăm lên mà giống như một loại bớt thì đúng hơn.
Có chút quen mắt.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Diệp Tống không thể nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Nam Xu khóc đến thê thảm tựa hoa lê đái vũ, thở hổn hển từng tiếng hô "Vương gia", Diệp Tống lấy lại tinh thần, câu môi nhìn nàng ta, phảng phất giống như Tu La dưới địa ngục. Nàng thu hồi dăm gao, dùng váy áo Nam Xu lau sạch vết máu, sau đó không lưu lại mà chạy ra theo lối cửa sau.
Nàng nhanh chóng chạy tới chuồng ngựa, huýt sáo một tiếng, đáp lại nàng là tiếng ngựa cuồng dã hí vang, một con ngựa cường tráng liền chạy tới chỗ Diệp Tống. Diệp Tống xoay người lên phủ, thúc ngựa chạy ra khỏi Ninh Vương phủ, một đường chạy như điên tới phủ tướng quân.
Một năm mới, khởi đầu mới.
Từ đây cuộc sống của Diệp Tống mới hoàn toàn bắt đầu. Nàng sẽ không sống vì người khác, mà sẽ sống vì chính mình. Từ nay về sau, nàng không còn là Ninh Vương phi, không cần phải xem sắc mặt người khác, chịu người khi dễ nữa, Ninh Vương phủ không phải nhà của nàng, tướng quân phủ mới là nơi trốn của nàng!
"Giá!" Diệp Tống thúc ngựa chạy nhanh, nàng không có roi ngựa nên nàng chỉ có thể dùng tay thúc ngựa, nàng dùng lực lớn như thế nào nàng cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy bàn tay dường như đã chết lặng.
Chết lặng cũng tốt.
Nàng nghĩ sắp thôi, sắp thôi là nàng có thể tới tướng quân phủ rồi.
Nhưng mà, đi được một nửa đường, nàng chưa kịp nghĩ tới tự do thì phía sau đã vang lên tiếng vó ngựa. Diệp Tống quay đầu nhìn một cái, càng dùng sức thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Tô Thần đuổi tới.
Cho dù cách xa hơn mười trượng, nàng cũng có thể cảm nhận được phẫn nộ cũng sát khí. Nếu như bị bắt trở về, tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn, nhưng ngựa của nàng cũng không kém ngựa của hắn, Tô Thần nếu kéo gần khoảng cách mười trượng này thì có lẽ Diệp Tống cũng đã chạy tới tướng quân phủ.
Nàng không dám lơi lỏng một chút, Tô Thần phía sau lửa giận bừng bừng, nhấp môi giơ tay nhắm chuẩn phía sau Diệp Tống, trong tay cầm một cây cung cùng một chi bạch vũ tiễn.
Hắn phát ra tiếng nói lạnh băng đến cực điểm: "Ngươi tìm chết." Theo giọng nói ngón tay buông lỏng, mũi tên nhọn rời cung, xé gió lao thẳng tới Diệp Tống.
Lực của mũi tên quá lớn, Diệp Tống chỉ nghe thấy tiếng gió, trong lòng cả kinh, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy đau đớn từ bả vai truyền tới, nàng rũ mắt nhìn thấy một mũi tên cắm thật sâu vào bả vai nàng.
Diệp Tống mất thăng bằng, cưỡi ngựa cũng không xong. Nàng giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn không thể không chế mà ngã từ trêи ngựa xuống, lăn đến ven đường, hôn mê bất tỉnh.
Ninh Vương phủ loạn thành một đống. Phàm là đại phu có danh tiếng trong thượng kinh đều tụ tập ở Ninh Vương phủ.
Phương Phi uyển vết chân ồn ào, mấy bà đỡ ở trong phòng tới tới lui lui, một chậu lại một chậu máu loãng được mang ra, Nam Xu ở bên trong kêu thảm thiết, sống không bằng chết.
Tô Thần đứng ở sân bên ngoài, trong lòng vô cùng khó chịu, như có một con kiến đang cắn trong tâm hắn, vừa đau lại vừa ngứa, cái loại này khiến con người nhanh chóng mất cảm giác khiến hắn không chịu được khống chế muốn giết người.
Một bà đỡ lại bưng một chậu máu loãng ra, Tô Thần kịp thời bắt được, máu từ chậu ánh đỏ đôi mắt hắn. Tô Thần hỏi: "Nàng thế nào, sao lâu vậy rồi còn chưa ổn định lại?"
Bà đỡ nói: "Ai nha Vương gia người kiên nhẫn một chút, sinh hài tử còn mất một hai ngày, huống hồ phu nhân còn chết thai, thai chết sẽ không chủ động hướng ra bên ngoài, hết thảy chỉ có thể dựa vào phu nhân a!"
Bà đỡ dứt lời liền tránh thoát Tô Thần, vội vàng thay đổi bồn nước ấm. Tô Thần thấp giọng quát: "Mau giúp nàng sinh ra, nếu không, bổn vương sẽ cho cả đám các ngươi chôn cùng!"
"Ai nha! Người đâu! Người đâu! Phu nhân sắp chịu không nổi!" Bên trong truyền ra tiếng rống kinh hoảng, trong viện thực ra có rất nhiều đại phu chuyên phụ khoa, chẳng qua đều là nam, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu Tô Thần không mở miệng, bọn họ cũng không dám tùy tiện đi vào mạo phạm.
Lúc này bà đỡ nói: "Mau gọi một đại phu tới đi! Vương gia, phu nhân không chờ được a!"
Tô Thần phất tay áo nói: "Toàn bộ đều đi vào cho bổn vương, nếu phu nhân muốn bước vào quỷ môn quan cũng phải kéo nàng trở về!"
Từ ban ngày cho tới nửa đêm, tiếng kêu của Nam Xu đứt quãng dần, gấp đến độ Tô Thần cầm được thứ gì đều đập vỡ. Sau nửa đêm, Nam Xu thê lương kêu lên một tiếng, sau đó không thấy gì nữa.
Tô Thần cả người chấn động, ngực bỗng nhiên truyền tới cơn đau thấu tim, hắn không có phòng bị, đau đến mức phải cong hạ thân xuống, ôm ngực thở dốc.
Nha hoàn kinh hoảng tiến lên hỏi: "Vương gia! Vương gia làm sao vậy?"
"Đều cút ngay cho bổn vương!" Tô Thần đẩy các nàng ra, bước nhanh vào phòng, lạnh băng nói.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, đại phu đều đứng gian bên ngoài, bên trong mấy bà đỡ đang thu dọn. Có bà đỡ ôm một cục màu đỏ ra tới. Là thai nhi chết non khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Nhóm đại phu đều quay đầu đi, Tô Thần cũng không nhìn một cái, đối với thai nhi chết non này không có chút cảm tình, bà đỡ hỏi ý kiến của hắn, hắn không kiên nhẫn nói: "Tìm một chỗ chôn."
Trêи giường, màn lụa rũ rượi, cảnh tượng bên trong như ẩn như hiện. Nhưng máu tươi thấm đỏ ga giường vô luận thế nào cũng không che được. Bà đỡ ở bên trong đỡ Nam Xu, thay đổi chăn ga đã bị nhiễm máu, sợ Tô Thần tức giận nổi bão, nhanh chóng lui ra ngoài.
Hai đại phu tiến lên kiểm tra tình hình Nam Xu, băng bó thuốc cho nàng, lại lật mí mắt nhìn nhìn. Bên ngoài bưng tới một bát thuốc bổ, lập tức cho Nam Xu uống, lại châm cứu cố trụ lại tính mạng cho nàng ta.
Đại phu nói với Tô Thần: "Phu nhân có thai vốn đã ổn định, hiện giờ lại đẻ non, thân thể khí huyết đều đã suy yếu, tuyệt đối không được để nhiễm phong hàn, sau đó cẩn thận điều dưỡng, tránh để lại di chứng."
Nam Xu ở Bích Hoa uyển trì hoãn một thời gian, lần đẻ non này suýt nữa khiến cho sinh mệnh bị nguy hiểm. Tóm lại, giờ giữ được mệnh đã coi là vạn sự đại cát.
"Chỉ là..." Đại phu muốn nói lại thôi.
Tô Thần hỏi: "Chỉ là cái gì?"
"Ở đây không tiện nói, mời Vương gia theo tiểu nhân ra ngoài nói." Tô Thần không kiên nhẫn, xoay người đạp cửa ra ngoài, đại phu run run rẩy rẩy lại nói, "Trước khi đẻ non, hình như phu nhân đã dùng thuốc phá thai, hơn nữa mất máu quá nhiều, có thể giữ lại tính mạng đã coi là kỳ tích, chỉ là về sau...chỉ sợ không bao giờ có thể mang thai được nữa..."
Vừa nói xong, đại phu đáng thương liền bị Tô Thần đánh một chưởng từ trêи hành lang bay xuống, rêи rỉ không ngừng. Lúc này, ai dám đứng ra nói chuyện đó chính là muốn tìm chết.
Tô Thần đi vào, nhìn quét qua mấy người nói: "Đều cút."
Mọi người âm thầm nối đuôi nhau đi ra. Thật lâu sau, Tô Thần mới chậm rãi đi tới bên giường, vén màn lụa lên, nhìn Nam Xu khuôn mặt tái nhợt đang nằm trêи giường nhu nhược đáng thương, mặc dù đã ngủ nhưng hai hàng nước mắt vẫn đang chảy ra, đôi tay gắt gao nắm chặt khăn gấm.
Tô Thần ngồi xuống mép giường, duỗi tay lau đi nước mắt của nàng.
Nhưng nàng giống như bị hoảng sợ, cố gắng lắc đầu: "Không được...Cầu xin ngươi không được...Tỷ tỷ...Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy..."
"Xu nhi..." Tô Thần nhẹ giọng gọi nàng, trong thanh âm ẩn chứa đau lòng.
Nam Xu đối với độ ấm nơi bàn tay hắn phá lệ ỷ lại, nhìn như không hề ý thực mà cọ vào lòng bàn tay hắn, khóc càng thảm, lẩm bẩm nói: "Vương gia...Vương gia...Thϊế͙p͙ khổ quá a..."
Tô Thần nói từng câu từng chữ: "Ta bảo đảm, sẽ không khiến nàng phải chịu khổ một cách vô ý, ta sẽ khiến nàng ta phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần."
Diệp Tống không biết đã ngủ được bao lâu, mở mắt ra, trong đầu trống rỗng, trước mắt là một mảnh đen nhánh. Đau đớn nơi đầu vai là cảm giác duy nhất, cả người đều cứng đờ chết lặng, chỉ duy có đầu vai có cảm giác nóng rát.
Nàng cảm thấy đứng có chút khó chịu, gian nan hoạt động thân thể lại phát hiện bản thân không thể động đậy. Tiếng xích sắt vọng lại trong không gian nhỏ hẹp đặc biệt chói tai. Thì ra bản thân đang bị trói lên, phía sau là cọc gỗ cứng rắn thô ráp.
Thì ra vận khí nàng chưa đủ tốt, còn chưa chạy về đến tướng quân phủ đã bị bắt được.
Trong bóng tối ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, loại hắc ám này Diệp Tống đã quen. Nàng không hề sợ hãi, không hề lùi bước, phòng tuyến trong lòng cũng không vì chuyện này mà đổ sụp.
Trong phòng đột nhiên hiện lên ánh lửa có chút chói mắt. Diệp Tống giật giật mi mắt, còn chưa kịp mở ra, một gáo nước lạnh đã hất xuống đầu nàng, loại kϊƈɦ thích này khiến đại não thức tỉnh trước cả thân thể.
Nàng thong thả ngẩng đầu, nhìn không gian kín xung quanh không một kẽ hở, phía trêи vách đá treo đủ loại hình cụ, có chút giống gian mật thất trong thẩm vấn Ngọc chủ trăm mặt bên Đại Lý Tự.
Nàng cho rằng Tô Thần lại đưa nàng tới Đại Lý tự.
Vì thế câu đầu tiên Diệp Tống cất giọng hỏi đó là: "Nam thị đã chết sao?"
Nam thị đã chết, thì nàng lại giết thêm một người nữa. Chẳng qua lần này không phải là phòng vệ chính đáng nên không có khả năng được phán vô tội, cho nên cực hình gì đó cũng không thể tránh khỏi đi.
Trước mặt Diệp Tống, một nhan nhân cao lớn đứng sừng sững, bóng ma bao phủ xuống dưới, đem Diệp Tống hoàn toàn che đậy. Tóc nàng nhỏ nước, tầm mắt dừng lại trêи người nam nhân trước mặt.
Tô Thần buông gáo nước xuống, giống như một con hổ bị chọc giận, trước khi bắt con mồi lại thực bình tĩnh nói: "Không chết, thiếu chút nữa đã chết. Câu trả lời này, ngươi vừa lòng không?"
Hết chương 105
Chị nhà không có bàn tay vàng, không phải lúc nào cũng gặp được anh hùng trong lúc nguy nan đâu. Nước đi này quá ngu ngốc. Haiz