PHƯỢNG HOÀN TRIỀU: VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT XIN TRÁNH ĐƯỜNG

Diệp Tống ngồi lên phiến đá chỗ ông ta vừa ngồi, nói: "Lão thần côn ngươi đã lâu không thấy a." Lúc trước dù nàng có cầu xin thế nào, cũng không thể gặp được ông ta, không nghĩ tới hiện tại ông ta lại chủ động tới tìm nàng, nàng híp mắt nhìn mặt hồ: "Ngươi vào mộng của ta?"

Ông lão sửng sốt, vắt nước trêи áo xong, đứng lên đi tới ngồi bên cạnh Diệp Tống, thở dai: "Thật là một nha đầu lanh lợi. Ngươi sắp chết rồi, ngươi có biết hay không?"

Diệp Tống cười, cười đến vân đạm phong khinh, nghiêng đầu nhìn ông ta nói: "Lúc trước có phải ngươi tính số cho ta nói ta sẽ phát tài đúng không?"

Lão nhân sờ sờ mũi: "Bần đạo không nói dối, đều là sự thật."

Diệp Tống nhún vai: "Vậy giờ không phải ta sắp xong rồi sao. Ngủ một giấc, thức dậy trở lại nơi ta vốn thuộc về, là người như thế nào vẫn là người như thế ấy."

Lão nhân trầm mặt sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi thật sự không muốn lưu lại sao? Không phải ngươi thích tiểu tử Tô Nhược Thanh kia sao, còn có phụ thân Diệp Đại tướng quân cũng rất thương nữ nhi là ngươi, tiểu tử Diệp Tu kia cũng là người có tình có nghĩa, thực sự vẫn còn rất nhiều người ngươi có thể quý trọng..."

Lời còn chưa nói xong, Diệp Tống đứng dậy vỗ vỗ ʍôиɠ, trực tiếp rời đi không thèm quay đầu lại. Nàng trở lại hang động tối om kia. Âm thanh từ trong bóng đêm truyền tới, không buồn không vui: "Ta không muốn chơi nữa."

Buổi tối hôm nay, không biết tổ tông đời thứ mấy nhà Diệp gia hiển linh.

Lúc Diệp Tu ngủ rồi liền mơ thấy tổ tông báo mộng cho hắn. Nói cho hắn biết nơi ở của Diệp Tống.

Đó là một gian mật thất, vách tường bốn phía treo đủ loại hình cụ. Ở giữa là một cọc gỗ, trêи cọc gỗ treo một người toàn thân máu chảy đầm đìa, quần áo nhuộm đó huyết sắc.

Suốt một buổi tối, Diệp Tu ngủ không yên ổn. Phảng phất như ở trong mộng, hắn cảm nhận được nhiều ngày nay Diệp Tống đang phải chịu vô vàn thống khổ, đau đến mức khiến xương cốt cả người hắn đều rung động.

Tô Thần lại có thể làm vậy với Diệp Tống, tất cả đều giống như thật.

Hôm sau Diệp Tu tỉnh lại, trễ hơn ngày thường nửa canh giờ. Khuôn mặt tái nhợt, hắn mặc quần áo cầm lấy bội kiếm đi ra bên ngoài. Vừa ra liền đụng phải Diệp Thanh.

Diệp Thanh hỏi: "Đại ca muốn đi đâu vậy?"

Diệp Tu hỏi lại: "Cha đâu?"

Diệp Thanh đáp: "Vừa mới đi luyện binh."

Diệp Tu không nhiều lời nữa, đi qua bên người Diệp Thanh, tuy rằng động tác bước đi vô cùng trấn định, nhưng trêи người tản ra sát khí không thể bỏ qua. Diệp Thanh ở phía sau nôn nóng nói: "Đại ca, có phải có tin tức của nhị tỷ rồi không?"

Diệp Tu dừng chân: "Ta lại tới Ninh Vương phủ một chuyến."

"Đi hoàng cung trước đi." Diệp Thanh đem ý nghĩ của mình nói ra, "Hoàng Thượng cùng nhị tỷ có giao tình, hắn sẽ không ngồi yên nhìn. Nếu muốn đi Ninh Vương phủ, Đại ca xin Hoàng Thượng cho phép điều tra có khi sẽ tìm được manh mối gì đó."

Diệp Tu gật đầu, nhanh chóng rời đi nói: "Việc này không được để cha biết."

Trong tẩm điện Tô Nhược Thanh, đốt trầm hương an thần. Tẩm điện rộng mở nên có chút quạnh quẽ, bên ngoài một cái mành rủ xuống nặng nề, bên trong lại có một cái nữa rũ xuống nặng nề. Cung nhân an tĩnh canh giữ bên ngoài.

Hắn cũng mơ thấy một ác mộng tương tự. Trong mơ hắn thây một căn mật thất không có kẽ hở, trêи cọc gỗ trói một người, thân hình thoạt nhìn mảnh khảnh cao gầy, thanh âm thô cát nhưng đối với hắn lại vô cùng quen thuộc. Hắn nghe nàng một lần lại một lần nỉ non: "Nhược Thanh...Nhược Thanh..."

Tô Nhược Thanh tỉnh dậy, đỡ trán ngồi trêи long sàng thở dốc, thật lâu sau mới nói: "Thay quần áo."

Các cung nhân bước vào hầu hạ Tô Nhược Thanh thay quần áo.

Lúc chuẩn bị ăn sáng, Tô Nhược Thanh lại nói: "Tuyên Hiền Vương vào cung."

Kết quả một đống đồ ăn sáng còn chưa dùng xong, Tô Tĩnh đã phải vào cung yết kiến, không đợi hắn quỳ xuống hành lễ, Tô Nhược Thanh liền xua xua tay, nói: "Bình thân, cùng trẫm dùng bữa."

Tô Tĩnh lười biếng ngồi xuống, cung nhân ở bên hầu hạ Tô Tĩnh dùng đồ ăn sáng. Hắn cười nói: "Nhìn xem, đây còn không phải là điểm tốt của việc không có nữ nhân sao. Hoàng Thượng mới sáng sớm đã tuyên thần đệ vào cung yết kiết, nếu thần đệ đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chỉ sợ là không thể nhanh chóng mà vào được. Không biết Hoàng Thượng triệu thần đệ tới là có chuyện quan trọng gì?"

Tô Nhược Thanh không mặn không nhạt liếc hắn một cái: "Đệ cảm thấy sao?"

Tô Tĩnh di chuyển sóng mắt, nghiền ngẫm nói: "Đệ nghĩ không phải là chuyện quan trọng gì, còn chưa nói tới chuyện thần đệ không đảm đương nổi, có lẽ Hoàng Thượng cũng không yên tâm. Hay là Hoàng Thượng cảm thấy nhàn rỗi, cho nên muốn thần đệ tới bồi Hoàng Thượng chơi cờ, thuận tiện nói chuyện nạp Vương phi?"

Ăn sáng xong, Tô Tĩnh quả thật bồi Tô Nhược Thanh chơi cờ. Lúc này Tô Nhược Thanh cũng không nhắc lại chuyện nạp Vương phi, không chút để ý nói: "Gần đây không nghe nói đệ ra bên ngoài chung chạ?"

"Vậy sao? Có lẽ là đệ đang muốn tu thân dưỡng tính đi." Tô Tĩnh lạc tử, lời nói không chút đứng đắn, nghe giống như đang chê cười.

"Cũng không đi tìm Ninh Vương phi sao?"

Tô Tĩnh nghe vậy, mắt đào hoa chớp chớp nói: "Tam tẩu bận việc nhà, không phải nàng đang đấu với thϊế͙p͙ thất kia của tam ca sao. Huống hồ, Hoàng Thượng cũng giáo huấn thần đệ việc đi tìm tam tẩu là không tốt, nên gần đây cũng không đi."

"Vậy sao."

Lúc này, công công tiến vào nhỏ giọng bẩm báo: "Hoàng Thượng, vệ tướng quân tới, nói là có chuyện quan trọng muốn yết kiến Hoàng Thượng."

Tô Nhược Thanh đáp: "Tuyên."

Diệp Tu không mặc quan phục, cũng không mặc áo giáp tướng quân, như một đạo thanh phong bước nhanh vào hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."

Tô Nhược Thanh thấy sắc mặt hắn ngưng trọng trước nay chưa từng thấy liền hỏi: "Ái khanh bình thân, tới gấp như vậy là đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Tu nhìn Tô Tĩnh, nhấp môi nói thẳng không cố kỵ: "Hoàng Thượng, sáng nay thần nằm mơ thấy một giấc mộng."

Tô Nhược Thanh trong lòng trầm xuống: "Mơ gì?"

"Thần mơ thấy muội muội thần, Ninh Vương phi Diệp Tống bị nhốt lại, chịu đủ cực hình, sống không bằng chết."

Ngón tay Tô Nhược Thanh run lên, quân cờ trắng trong tay rơi xuống, rối loạn bàn cờ. Hắn sáng nay cũng mơ một giấc mộng như vậy, đây là trùng hợp sao?"

Diệp Tu tiếp tục nói: "Thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng, mấy ngày nay, muội muội thần chưa rõ tung tích vẫn chưa tìm được, thần đã đi Ninh Vương phủ, Ninh Vương nói A Tống không ở trong vương phủ. Nhưng thần lại cảm thấy có chút kỳ quặc, Ninh Vương nhất định là đã nhốt A Tống ở đâu đó, thần đặc biệt tới xin chỉ, mong Hoàng Thượng cho phép thần vào Ninh Vương phủ điều tra tung tích A Tống!"

Tô Tĩnh ở một bên, ý cười nơi đáy mắt đã biến mất sạch sẽ, nói đỡ cho Tô Thần: "Nếu Ninh Vương nói không có, hẳn là sẽ không có, Ninh Vương đâu có lý do gì để lừa gạt vệ tướng quân?"

Diệp Tu đáp: "Nha hoàn hầu hạ A Tống ở vương phủ tới nói, đã thủ bên ngoài mấy ngày mấy đêm cũng chưa từng thấy A Tống ra khỏi Ninh Vương phủ, càng không thấy A Tống về tướng quân phủ, nếu nàng không ở Ninh Vương phủ, chẳng lẽ lại mất tích vào hư không sao?"

Tô Tĩnh chậm rãi dọn quân cờ trêи bàn nói: "Chỉ là từ xưa đến nay chưa từng có quy củ hộ quốc chi đi lục soát phủ đệ Vương gia hoàng thất, huống hồ lại còn là lục soát tìm Vương phi của Vương gia. Cái này không hợp lý a, Hoàng Thượng tuy khoan dung độ lượng nhưng sao có thể đồng ý chuyện hoang đường này chứ?"

Diệp Tu biết Hoàng Thượng sẽ không đồng ý, Hoàng Thượng cũng thực sự đồng ý không được. Chỉ là hắn tới, không nghĩ sẽ làm Hoàng Thượng đồng ý, chỉ là đánh tiếng trước cho Hoàng Thượng biết, hắn không vô cớ mạo phạm chi tâm.

Tô Nhược Thanh nghe Tô Tĩnh nói, cũng trấn định lại, tiếp tục chơi cờ cùng Tô Tĩnh, nhàn nhạt như không có việc gì nói: "Nếu Diệp Tống đã gả cho Ninh Vương làm Vương phi, thì đây cũng là chuyện nhà Ninh Vương. Vệ tướng quân không nên nóng nảy, trẫm sẽ triệu Ninh Vương vào cung hỏi thử một phen."

"Mạng của A Tống, thật sự là chờ không được." Diệp Tu quỳ sát đất, dập đầu với Tô Nhược Thanh nói, "Hết thảy tội danh dĩ hạ phạm thượng, vi thần nguyện ý một mình gánh chịu, mong Hoàng Thượng thứ tội. Vi thần cáo lui."

Dứt lời Diệp Tu liền đứng dậy, vội vội vàng vàng rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Tô Nhược Thanh và Tô Tĩnh bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên. Tô Nhược Thanh phân phó: "Hiền Vương nhanh chóng tới chỗ Diệp Đại tướng quân, không cần đệ ra mặt tìm cách tiết lộ tình huống này cho Đại tướng quân."

Tô Tĩnh sửng sốt: "Hoàng Thượng là muốn cho Đại tướng quân..."

Tô Nhược Thanh phất tay áo đứng dậy, nói: "Ông ấy là hộ quốc đại tướng quân của Bắc Hạ ta, chiến công hiển hách. Nếu Đại tướng quân náo loạn Ninh Vương phủ, trẫm cũng sẽ vì ông tuổi già mà nể mặt mũi, văn võ bá quan cũng không thể không phục."

Tô Tĩnh cười nói: "Hoàng Thượng anh minh, thần đệ liền đi tìm Đại tướng quân."

Tô Tĩnh vừa chuẩn bị bước ra đại điện lại nghe thanh âm quạnh quẽ của Tô Nhược Thanh truyền đến: "Trẫm cho phép ngươi phi ngựa trong hoàng thanh, tám trăm dặm kịch liệt."

Tô Tĩnh sửng sốt, đáp: "Thần tạ Hoàng Thượng long ân."

Có lẽ do Diệp Tống là hậu nhân nhà tướng, nên mới có vị trí quan trọng trong lòng Tô Nhược Thanh như vậy, Tô Tĩnh nghĩ. Bởi vì chưa từng có ai dám phóng ngựa như bay trong hoàng thành, nếu không có ý chỉ sẽ bị đem ra xử tử. Hiện giờ vì Diệp Tống, Tô Nhược Thanh lại có thể cấp cho hắn đặc quyền này.

Không quản được nhiều như vậy, Tô Tĩnh lập tức phi ngựa chạy ra khỏi hoàng thành, biết Đại tướng quân đang luyện binh, hắn không chút do dự phi thẳng tới thao trường.

Đại tướng quân một thân nhung trang, đứng ở trêи cao chỉ huy tân binh thao luyện. Tô Tĩnh từ xa xuống ngựa, một thân cẩm y hoa bào, đứng giữa các tướng sĩ đang mệt mỏi vô cũng nổi bật.

Hắn chuyển sang gương mặt tươi cười, híp đôi mắt đào hoa nhìn Đại tướng quân đang xuống đón tiếp, đem tất cả cảm xúc khẩn trương giấu đi sạch sẽ, nhìn không ra chút sơ hở nào.

Đại tướng quân luôn luôn khâm phục Tô Tĩnh, rốt cuộc năm đó khi người Nam Thiến tấn công, hai người đã hợp tác rất tốt trêи chiến trường, tư phong chiến thần của hắn mình cũng đã tự nhìn qua, dù cho hiện giờ Tô Tĩnh cũng chỉ là một cái nhàn vương.

Đại tướng quân còn cách mười bước đã cất cao giọng cười to, hỏi: "Hôm nay Hiền Vương sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?"

Tô Tĩnh cười nói: "Không có biện pháp, hoàng mệnh làm khó nha. Hoàng Thượng muốn ta thường xuyên tới xem Đại tướng quân thao luyện tân binh, cả ngày không làm việc đang hoàng, Hoàng Thượng cũng muốn tước đi tước vị của ta rồi. Đại tướng quân phong thái vẫn như cũ a, nhìn một đám tân binh dưới kia, rất có phong phạm Diệp gia quân."

Đại tướng quân vỗ vai Tô Tĩnh nói: "Vương gia không cần khiêm tốn, nếu Vương gia còn giống năm đó nhiệt huyết oán giận ra huấn luyện tân binh, không biết so với Diệp gia quân của ta cường nhiều hay ít! Đi, chúng ta lên đài cao quan sát!"

Tô Tĩnh theo Đại tướng quân lên vọng đài, quan sát phía dưới, các tân binh tinh thần đều phấn chấn, tiếng hô rung trời, khiến cho người quan sát cũng cảm thấy hào khí bừng bừng.

Không lâu sau, tham mưu bên người Diệp Đại tướng quân vội vàng chạy lên, biểu tình quái dị.

Đại tướng quân hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tham mưu nói: "Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, vệ tướng quân mang theo binh mã hùng hổ đi Ninh Vương phủ, hình như là muốn lục soát."

Đại tướng quân vừa nghe liền phẫn nộ trợn mắt lên: "Cẩu nhãi ranh, hắn thất tâm phong! Không có việc gì tự nhiên đi Ninh Vương phủ làm gì?"

"Nghe nói là vì nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư mất tích." Tham mưu nói, "Vệ tướng quân đi Ninh Vương phủ lục soát tìm nhị tiểu thư."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi