Diệp Tống làm bộ tiến lên đoạt, Tô Tĩnh tay mắt lanh lẹ cất đồ vào trong vạt áo, cười đê tiện, lười nhác dựa lên tấm đệm nói: "Muốn sao? Vậy tự mình tới lấy đi. Chẳng qua nên cẩn thận một chút, bên trong ta không mặc quần áo, nếu ngươi sờ ngực ta, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Diệp Tống xì một tiếng khinh miệt: "Không phải chỉ xem một chút thôi sao, cũng không mang thai được. Ta đoán chắc hẳn là một cái gì đó để thông quan."
"Nếu ngươi đã biết rồi thì còn muốn nhìn làm gì?" Tô Tĩnh giống như bừng tỉnh đại ngộ, "A ta biết rồi, thực chất không phải ngươi muốn nhìn mà muốn nhân cơ hội này sờ ta."
Diệp Tống: "..." Nàng biết có loại đồ vật như thế này, cũng tương tự với thị thực dùng để di chuyển qua các nước nhưng nàng chưa nhìn thấy bản cổ đại bao giờ a, nên muốn xem một chút thôi mà.
Đoàn người tìm tới một khách điếm gần đó, mướn ba gian phòng. Diệp Tống và Diệp Thanh mộ gian, Tô Tĩnh một gian, xa phu và Tiểu Bảo một gian.
Tạ Tiểu Bảo cả người toàn bùn giống y một cái tượng đất, xa phu muốn nó đi tắm nhưng nó nhất quyết không chịu, khóc lóc reo lên: "Ta không muốn tiểu ca ca giúp ta tắm rửa, ta muốn nương ta cơ!"
Xa phu bất đắc dĩ, đành phải hướng Diệp Tống nhờ giúp đỡ. Khi Tô Tĩnh đi vào xem náo nhiệt, chỉ thấy Diệp Tống hai bước bước vào phòng, không nói tiếng nào cứ thể cởi quần áo Tiểu Bảo, mặc kệ cho nó một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng không dừng lại, cuối cùng cứ thế mà bị quăng vào thùng gỗ. Tiểu Bảo còn muốn khóc lóc, Diệp Tống một bên dùng bồ kết gội đầu cho nó, một bên nhếch khóe miệng cười nói: "Nếu còn khóc nữa ta liền ném ngươi đi, tìm không được cha ngươi, cũng không ai lo được cho nương ngươi."
Tạ Tiểu Bảo méo miệng, bộ dáng muốn khóc mà không thể khóc thực sự đáng thương. Nó ghé vào bên cạnh thùng gỗ, để mặc Diệp Tống tắm rửa sạch sẽ từ trêи xuống dưới.
Lúc này Tô Tĩnh nhìn một đống quần áo trêи mặt đất, hình như thấy một đồ vật khả nghi. Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay lật từng y phục lên, cuối cùng tìm thấy một chiếc khóa như ý, trêи khóa như ý còn có mấy cái lục lạc nhỏ, lắc nhẹ liền thanh thúy rung động. Sở dĩ lúc trước không nghe được chắc là do Tạ Tiểu Bảo đặt khóa như ý bên trong quần áo nên tiếng vang không rõ.
Tô Tĩnh cầm trong tay ước lượng, nhướng đầu mày nói: "Là vàng ròng, ít nhất cũng phải mười lượng." Hắn nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khuôn mặt đỏ bừng thoạt nhìn phá lệ ngoan ngoãn, liền hỏi: "Cái này ở đâu ra?"
Tiểu Bảo ngậm chặt cái miệng nhỏ, một chữ cũng không nói.
Tô Tĩnh làm bộ muốn cất khóa như ý vào trong túi: "Không nói thì tịch thu, trả tiền thuê nhà đêm nay."
Tạ Tiểu Bảo nóng nảy nói: "Cái kia, cái kia là nãi nãi tặng cho ta! Ngươi không được lấy đi! Nãi nãi nói, ta mang nó, mới có thể cả đời bình an..."
Tô Tĩnh tinh tế quan sát một chút, phát hiện khóa như ý có thể mở ra, bên trong khắc một cái tên hỏi: "Ngươi tên là Tạ Trường An?"
Tạ Tiểu Bảo lắc đầu, ấp úng nói: "Ta tên là, tên là Tạ Trường Sinh..."
Chờ mọi thứ thu dọn xong xuôi, Tạ Tiểu Bảo phải xuống nước cầu xin, miệng liên tục gọi Tô Tĩnh "thúc thúc", Tô Tĩnh mới chịu trả lại khóa như ý cho nó, giúp nó đeo lên cổ, nhét vào trong áo.
Cả bọn nghỉ ngơi cả đêm. Hôm sau Diệp Thanh ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao, Diệp Tống dậy sớm hơn nàng một chút, đi xuống lầu kêu người chuẩn bị cơm trưa, không nghĩ tới Tô Tĩnh đã xuống trước nàng một bước, đứng ở dưới lâu, thân thể nghiêng nghiêng dựa vào trêи quầy, cầm thực đơn suy tư gọi món ăn, khiến các khách điếm dùng cơm không rời được mắt.
Hắn thấy Diệp Tống xuống lầu liền vẫy vẫy tay với nàng, cười nói: "Mau tới đây, xem muốn ăn gì." Diệp Tống đi tới, Tô Tĩnh tự nhiên khoác vai nàng, cử chỉ thân mật, không thể không khiến người khác hoài nghi, bọn họ không phải là một đôi tình nhân.
So với Tô Tĩnh nhiệt tình, Diệp Tống lại tương đối lãnh đạm. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao, nàng tùy tiện chọn mấy món Diệp Thanh thích ăn, chọn xong xoay người lên lầu, Tô Tĩnh đột nhiên mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã lên mặt đất.
Gã sai vặt của khách điếm cười thích thú: "Nương tử nhà công tử, cũng thật có cá tính."
Tô Tĩnh ném một thỏi bạc cho gã sai vặt, hắn liền trợn mắt há hốc mồm, nghe Tô Tĩnh quay đầu lại chớp chớp mắt nói: "Miệng ngươi ngọt như vậy, có thưởng, đừng khách khí."
Đám người ăn xong cơm trưa, buổi chiều chuẩn bị đi tìm người thân của Tiểu Bảo. Sau đó lên kế hoạch buổi tối đi dạo trong thành, sáng mai sẽ tiếp tục lên đường. Tô Tĩnh đi lên phía trước hỏi chưởng quầy một chút, trong thành có nhà nào họ Tạ không.
Quần áo của Tạ Tiểu Bảo đều được làm từ nguyên liệu rất tốt, thủ công tinh xảo, lại còn mang theo một khóa như ý bằng vàng ròng, tất nhiên sẽ không phải sinh ra ở nhà bình thường. Tòa thành này cũng không lớn, hỏi thăm có lẽ sẽ ra manh mối.
Quả thực, chưởng quầy kia đáp: "Có a, Tạ phủ trong thành này chính là nhà giàu số một, có ai lại không biết. Lão thái thái tạ phủ lại từ bi, ngày mười lăm mỗi tháng đều làm việc thiện, quyên tặng người trong thành, ngay cả phố xá ở đây, từng phiến đá đều có Tạ lão thái thái góp vốn tu sửa."
Tô Tĩnh híp mắt cười, lại hỏi: "Tạ gia kia, có tiểu tôn tử gì đó không?"
Chưởng quầy suy nghĩ: "Cũng không biết Tạ gia tạo ra nghiệt gì, thế hệ này con cháu thưa thớt. Nhưng ta nghe nói có một tôn tử, chẳng qua chưa bao giờ lộ diện, có lẽ không dám cho ra ngoài vì sợ đau." Vừa nói chưởng quầy vừa nở nụ cười, "Kia hẳn phải là tiểu tổ tông a."
Vậy là đã có chút manh mối. Tô Tĩnh quyết định đi tới Tạ gia kia một chuyến.
Diệp Thanh đi ra ngoài không tiện, Diệp Tống lưu lại bồi nàng, để Tô Tĩnh một mình mang tiểu hài tử đi. Nhưng nào biết Tạ Tiểu Bảo lại ngang bướng, vừa muốn đi lại không muốn đi, cứ lôi kéo Diệp Tống gọi nương, Diệp Tống không đi hắn cũng sống chết không đi. Tô Tĩnh còn có tâm tình nói giỡn, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Bảo nói: "Ngươi gọi nàng một tiếng nương, vậy cũng gọi ta một tiếng cha nghe một chút?"
Diệp Tống giật giật khóe miệng. Kết quả Tạ Tiểu Bảo mặt mày hớn hở gọi hắn một tiếng "Cha".
Tô Tĩnh nhìn Diệp Thanh nói: "Hay là A Thanh ngươi ở khách điếm chờ đi, ta và nhị tỷ ngươi đi một chút sẽ trở lại? Ngươi có thể ngủ hoặc bảo người làm phía dưới đưa cho ngươi ít điểm tâm, còn yêu cầu gì khác cứ phân phó xa phu là được." Vừa nói cặp mắt đào hoa của hẳn sáng lấp lánh như tỏa hào quang, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.
Diệp Thanh xấu hổ. Đây không phải tạo cơ hội cho Tô Tĩnh và nhị tỷ sao, nàng có nên đáp ứng không? Không đợi nàng trả lời, Diệp Tống đã trực tiếp cự tuyệt: "Không được, ta muốn bồi A Thanh."
Tâm tư của Diệp Tống mọi người đều hiểu rõ. Nàng tuyệt đối sẽ không để A Thanh một mình lưu lại khách điểm.
Tô Tĩnh liền vỗ vai nàng, trấn an nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta phái người bảo hộ nàng."
Diệp Thanh ngược lại nghĩ thầm, tuy người Diệp Tống thích không phải Tô Tĩnh, nhưng nàng cũng sẽ không vì Tô Nhược Thanh mà vào cung làm phi, ai biết về sau sẽ thế nào? Có lẽ, để người như Tô Tĩnh ở bên cạnh bồi nàng cũng không phải là chuyện xấu. Vì thế nàng nói: "Nhị tỷ, hay là mọi người cứ đi đi, muội ở đây cũng không sao đâu."
Tạ Tiểu Bảo bắt lấy quần áo Diệp Tống, lắp bắp: "Nương không cùng ta trở về, Tiểu Bảo cũng không trở về!"
Cuối cùng Diệp Tống đành thỏa hiệp, nàng nhấc Tiểu Bảo lên lưng nói: "Đi thôi tiểu hỗn đản. A Thanh, muội cẩn thận một chút."
Diệp Tống cùng Tô Tĩnh ra khỏi phòng, xa phu một khắc cũng không dám chậm trễ canh giữ ở cửa. Diệp Tống nhìn quanh bốn phía: "Ngươi nói phái người bảo hộ A Thanh, người đâu?"
Tô Tĩnh nhàn nhã đi xuống cầu thang đáp: "Không thể nói."
Tạ Tiểu Bảo để Diệp Tống cõng một đoạn lại để Tô Tĩnh cõng một đoạn. Tiểu thành này khá yên tĩnh kém hơn nhiều so với thượng kinh phồn hoa, nhưng lại có một loại sinh ý khác. Bá tánh trong thành đều giản dị, Diệp Tống và Tô Tĩnh đi trêи đường, nghênh đón không ít cặp mắt hâm mộ của người qua đường, bởi vì trong mắt bọn họ, đấy chính là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc. Trai tài gái sắc, tiểu tế tử cũng đáng yêu. Nhưng cũng có người qua đường mang ánh mắt thống khổ, nhìn bọn họ lại không nhịn được mà nhìn bản thân mình thương cảm rơi lệ.
Loại phản ứng này ở trong mắt Diệp Tống làm cả người nàng nổi da gà, cau mày hỏi: "Bọn họ nhìn chúng ta cười cái gì?"
Tô Tĩnh nghĩ nghĩ, đối với biểu cảm vừa khóc vừa cười cũng không thể lý giải: "Có lẽ thấy chúng ta là ngoại lai, lạ mặt, nên muốn thể hiện lòng hiếu khách một chút."
"Vậy sao lại có người khóc?"
Tô Tĩnh: "...Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được."
Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh mặt trời chiếu lên búi tóc bị Tiểu Bảo làm cho rối loạn của hắn, vài lọn còn rơi xuống bên tai, sườn mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp, da thịt nhàn nhạt lãnh sắc. Tô Tĩnh cũng liếc mắt nhìn nàng, trong con ngươi trong trẻo như nước.
Lúc này Tiểu Bảo gào to: "Cha, nương, ta muốn ăn cái này!"
Một phụ nhân đang cầm một cây gậy hồ lô, mặt trêи có điểm nhiều hương vị khác nhau, Tô Tĩnh rất hào phóng mua cho nó hai xiên, nó một tay lấy một xiên, ɭϊếʍ ɭϊếʍ ʍút̼ ʍút̼, miệng dính đầy đường, thoạt nhìn vô cùng thỏa mãn.
Phụ nhân kia nhìn bộ dáng Tiểu Bảo ngoan ngoãn, hảo tâm khuyên: "Vị tướng công và nương tử này hẳn là mới tới đây, đứa nhỏ này đáng yêu vô cùng, các ngươi cần phải xem trọng a."
Tô Tĩnh và Diệp Tống hai mắt nhìn nhau. Phụ nhân kia liền giải thích: "Các ngươi có lẽ không biết, gần đây trong thành có vài hài tử đột nhiên mất tích."
Có lẽ đây là nguyên nhân mà những người qua đường có phản ứng trái ngược nhau.
Dò hỏi một phen, hai người đã đưa Tạ Tiểu Bảo xuyên qua phố tới một con hẻm, cuối cùng cũng tới Tạ phủ.
Trước cửa Tạ phủ vô cùng xa hoa. Đại môn rộng mở, có hai tên đứng canh gác. Bên trong truyền ra thanh âm ồn ào, có tiếng rất nhiều người.
Còn không đợi hai người tiến lên đưa Tạ Tiểu Bảo ra, hai tên đứng canh cổng rõ ràng nhận ra Tiểu Bảo, kinh ngạc xoay người chạy vào trong báo tin: "Lão gia! Phu nhân! Tiểu thiếu gia đã trở lại!"
Tạ Tiểu Bảo áp sát vào lưng Tô Tĩnh, hồ lô đường cũng không thể khiến hắn vui lên, có vẻ có chút sợ hãi.
Người chạy ra trước là một lão thái thái tóc trắng run run rẩy rẩy, lão thái thái một bên chống gậy, một bên có nha hoàn nâng, còn có một vị lão gia thoạt nhìn trêи dưới 30 mươi đang cẩn thận hầu hạ, liên tiếp kêu bà chậm một chút, bà lão vừa ra tới liền ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Tạ Tiểu Bảo, phá lệ vui sướиɠ noi: "Tiểu Bảo, con đã chạy đi đâu vậy? Làm nãi nãi sợ chết khϊế͙p͙."