PHƯỢNG HOÀN TRIỀU: VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT XIN TRÁNH ĐƯỜNG

Cùng ra ngoài còn có một đoàn nữ nhân béo gầy đầy đủ. Xem ra đây đúng là một đại gia đình âm thịnh dương suy a.

Một nữ nhân thoạt nhìn rất có khí thế đứng dậy, dùng khẩu khí âm dương quái khí mở miệng nói: "Ta đã nói rồi mà, Tiểu Bảo chính là tổ tông, có thần linh phù hộ, sao có thể dễ dàng đi lạc như thế được. Tiểu Bảo ngoan, mau tới đây, hay đến cả cha với nãi nãi con cũng không nhận ra?"

Lúc này Tô Tĩnh mới thả Tạ Tiểu Bảo xuống, Tạ Tiểu Bảo lưu luyến không rời quay đầu nhìn hắn và Diệp Tống, sau đó hướng cổng lớn chạy đi. Nữ nhân đang nói chuyện kia cũng nhìn Tô Tĩnh, một lượt không sót thứ gì.

Tiểu Bảo được người một nhà vây quanh hỏi han ân cần, hình như hắn nhớ nương nên lại oa oa khóc lớn.

Một lúc sau, một vị quan sai từ bên trong đi ra, bộ dáng trau chuốt, bên người còn mang theo mấy nha dịch. Hắn thấy Tạ Tiểu Bảo trở về, cũng thở phào nói: "Nếu Tạ thiếu gia đã trở về thì tốt rồi, chúng ta cũng đã kiểm tra khắp nơi một chút không thấy gì lạ thường, mong Tạ lão gia cùng lão phu nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mau chóng bắt được hung thủ bắt cóc hài tử."

Lão thái thái ôm hài tử liên tục cảm tạ: "Làm phiền đại nhân."

Tô Tĩnh và Diệp Tống thấy hài tử đã về nhà, đang chuẩn bị xoay người đi, nữ nhân kia lại làm như không có lửa làm sao có khói nói: "Xin hai vị dừng bước a, là các ngươi đưa Tiểu Bảo về sao? Lưu bộ kɧօáϊ, ngài có muốn hỏi bọn họ một chút xem tìm thấy Tiểu Bảo ở đâu không, đừng để cho kẻ xấu đục nước béo cò a."

Tô Tĩnh không chút hoang mang cười nói: "Tiểu nương tử này, nhìn ngươi lớn lên cũng có chút phong vận, sao lại không biết điều như vậy. Ta cùng nương tử nhà ta trêи đường nhặt được tiểu tổ tông của các ngươi, không thèm tính toán gì mà đưa người về cho các ngươi, quay một vòng, chúng ta đã thành người xấu sao?"

Diệp Tống vì câu "nương tử nhà ta" của hắn, ở phía sau lưng Tô Tĩnh bất động thanh sắc mà nhéo một cái, Tô Tĩnh nhau màu, phong tình vạn chủng.

Nữ nhân kia hổn hển nói: "Biết mặt biết người không biết lòng, nói không chừng các ngươi chính là hung thủ bắt cóc tiểu hài tử, thấy không thể trêu vào Tạ gia chúng ta nên mới đưa hài tử trở về!"

Lời này vừa nói ra, lão gia, lão thái thái còn có người gọi là Lưu bộ kɧօáϊ kia đều nổi lên lòng nghi ngờ.

Lão thái thái hỏi: "Xin hỏi nhị vị nhặt được Tiểu Bảo nhà chúng ta ở đâu?"

Tô Tĩnh toàn quyền đại ngôn: "Không phải là bãi tha ma ở ngoại ô sao, nửa đêm lại có một tiểu hài tử khóc lóc thê thảm, nhìn thấy mà thương." Dừng một chút lại xem kỹ sắc mặt của mấy người kia, "À đúng rồi, nương hắn đã chết, bị người ta ném ở bãi tha ma, các ngươi có muốn kiểm tra không, dù sao đây cũng coi như là một án mạng."

Tạ Tiểu Bảo bị kϊƈɦ thích, ngửa đầu khóc lớn: "Nương! Nương! Ta muốn nương!"

Tạ lão gia nghe vậy, vô cùng khϊế͙p͙ sợ, lộ ra ánh mắt biểu tình không thể tin tưởng tựa ngũ lôi đánh trêи đỉnh đầu: "Tuyết nương đã chết? Không thể nào."

Nữ nhân vừa nói chuyện khinh thường mà hừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy thống kɧօáϊ. Lão thái thái bị kϊƈɦ thích, suýt nữa đứng không vững, nhắm mắt lại lảo đảo phải để người bên cạnh đỡ lại, sau một lúc lâu mới hồi thần nói: "Tuyết nương sao lại chết được..."

Lưu bộ kɧօáϊ lập tức sai hai nha dịch theo lời Tô Tĩnh tới chỗ kia xem xét. Tạ lão gia rơi nước mắt cũng sai hai gia nhân trong nhà đi theo.

Lưu bộ kɧօáϊ bày ra bộ dáng không thể để cá lọt lưới, nói với Diệp Tống và Tô Tĩnh: "Thỉnh nhị vị đi theo ta một chuyến. Chờ chuyện này điều tra rõ ràng, tốt nhất nhị vị là trong sạch, nếu không sẽ chiếu theo luật xử trí."

Lúc này lão thái thái cũng nói: "Cầu Lưu bộ kɧօáϊ nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng ta."

Lưu bộ kɧօáϊ đáp: "Xin lão phu nhân yên tâm, Lưu mỗ chắc chắn sẽ công tâm phá án."

"Này này", chuyện này nháo quá độ, Tô Tĩnh nói, "Đừng bắt nhầm người tốt, ngươi có thể phái người đi hỏi một chút, xem chúng ta có phải nửa đêm hôm qua mới tới đây không, đừng có mà khi dễ người ngoại lai."

Nữ nhân miệng lưỡi sắc bén kia nói: "Người ngoại lai thì làm sao, ta thấy người ngoại lai các ngươi chính là hung thủ lừa gạt hài tử! Không thể tha thứ được!"

Cuối cùng, Tô Tĩnh và Diệp Tống có tâm làm chuyện tốt lại biến thành người xấu, cũng chưa kịp sai người tới khách điếm thông báo một câu liền bị mang tới nha môn, trực tiếp cho vào nhà giam. Lưu bộ kɧօáϊ kia hình như thật sự đã nhận định Tô Tĩnh và Diệp Tống có liên quan tới án tử này, vừa đến nhà tù liền không chút khách khí nói: "Các ngươi vào kia ngoan ngoãn đợi đi."

Tô Tĩnh ngồi xổm trong phòng giam, bất đắc dĩ thở dài. Diệp Tống từ đầu tới cuối không nói câu nào cũng ngồi xổm trong nhà giam, lẳng lặng nhìn Tô Tĩnh. Tô Tĩnh cảm thấy lạnh cả người, cười gượng: "A Tống, nhìn ta như vậy làm gì, chẳng lẽ tự nhiên coi trọng ta sao?"

Một câu chính thức chọc giận Diệp Tống, nàng nhảy dựng lên tay đấm chân đá vào người hắn, cả giận nói: "Tên hỗn trướng này! Lão tử và ngươi không hợp ý nhau, ngươi mẹ nó làm cái gì là phá cái đó, ngồi tù còn kéo lão tử ngồi cùng!"

Tô Tĩnh một bên trốn một bên nói: "Ngươi đừng khẩn trương a, dù sao cũng không phải lần đầu ngồi tù, tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy."

"Nóng nảy con mẹ ngươi!"

Hai người ngươi một quyền, ta một chân, ở trong phòng giam vung tay đánh nhau. Tô Tĩnh tuy có đánh trá, nhưng hắn không hề dừng trêи người Diệp Tống, Diệp Tống trong lòng cũng biết, nếu Tô Tĩnh nghiêm túc lên chắc chắn mình không phải đối thủ của hắn. Nhưng quan tâm làm gì, hiện tại đang rất bực mình, nên cứ một quyền một quyền rơi trêи người Tô Tĩnh, đợi đến khi hắn nghiêm túc rồi tính tiếp!"

Trong lúc nhất thời, cửa lao cũng bị đánh kêu loảng xoảng, dường như cửa sắt kia cũng như muốn rơi xuống. Cai ngục quát bảo dừng lại không được, trong nhà lao còn có rất nhiều phạm nhân khác đang xem náo nhiệt, sôi nổi lắc song sắt thét to, thêm mắm thêm muối."

"Ai da, nữ nhân kia cũng thật cay! Đáng đánh!"

"Tướng công ngươi cũng đừng quản bộ dáng xinh đẹp mà đánh trả đi! Nam nhân cũng không phải là dễ khi dễ, không phải muốn đánh là đánh! Đánh trả đi!"

"Tiểu tướng công, nữ nhân của ngươi lớn lên thật xinh đẹp. Chờ lão tử ra ngoài, ngươi xem nữ nhân của ngươi còn có tỷ tỷ muội muội nào giới thiệu cho ta với!"

"Đi con mẹ nhà ngươi, ngươi cũng không nhìn lại bản thân đi! Phạm nhân trong nhà giam cũng bắt đầu khởi nội chiến, "Tiểu tướng công, giới thiệu cho ta! Cho ta!"

Trong phòng giam gà bay chó sủa túi bụi. Sau không biết là ai quát to một tiếng: "Đều im lặng cho ta!"

Đúng lúc này Tô Tĩnh bị Diệp Tống đánh một quyền vào má trái, phá khóe miệng. Tô Tĩnh nghiêng đầu, ngón tay quẹt qua bên môi nhìn thấy vết máu, nhưng ý cười vẫn không dứt. Dường như người bị đánh không phải hắn, động tác lau máu cũng lưu sướиɠ mà ưu nhã."

Tô Tĩnh phỉ nhổ nói: "Đúng là rất cay, đánh ta đau quá." Nhưng mà, hắn lại rất thích điểm này của Diệp Tống. Diệp Tống quay đầu xoay người. Tô Tĩnh liền chỉ chỉ bên ngoài, "Ngươi nóng vội như vậy làm gì, lời ta nói còn chưa xong đâu, không phải có người tới thả chúng ta ra ngoài sao."

Diệp Tống nhìn theo hướng cửa nhà tù, thấy một nam nhân mặc quan bào đang đi vào, Lưu bộ kɧօáϊ theo phía sau hắn. Các phạm nhân vừa rồi còn la hét lên xuống lập tức im bặt, trừ khi có người ngại thời gian ngồi đại lao của chính mình quá ngắn.

Tô Tĩnh ngồi lên đống cỏ trong phòng gian, ánh mắt lưu chuyển cười nói: "Đây không phải thái thú đại nhân sao, làm phiền ngài phải tới đây rồi."

Vị thái thú đại nhân sai người nhanh chóng mở cửa đại lao, Lưu bộ kɧօáϊ bị hắn giáp mặt quát lớn một hồi, sắc mặt như thổ hôi. Thái thú vào nhà tu, khom người thật sâu vái chào Tô Tĩnh: "Không biết vương..."

Tô Tĩnh giơ tay ngừng: "Thái thú đại nhân không cần khách khí như vậy, ta chỉ là đi ngang qua đây, du sơn ngoạn thủy mà thôi. Không nghĩ tới lại bị ngộ nhận là hung thử lừa gạt hài tử, thật sự là nghẹn khuất a, nghẹn khuất."

Thái thú đại nhân vừa nghe liền trợn mắt giận dữ nhìn Lưu bộ kɧօáϊ: "Tên hỗn trướng! Bọn họ sao có thể là hung thủ lừa gạt hài tử! Còn không mau hướng công tử và tiểu thư tạ lỗi."

Lưu bộ kɧօáϊ thấy thái thú hành lễ với hai người này, biết lai lịch của họ nhất định là không nhỏ, có thể thấy không có khả năng làm ra loại chuyện lừa gạt hài tử này, đành phải chân thành xin lỗi: "Xin lỗi nhị vị là Lưu mỗ quá hấp tấp, xin nhận lỗi với nhị vị."

Tô Tĩnh phất tay áo chậm rãi đứng lên, cùng Diệp Tống ra ngoài, lúc đi ngang qua Lưu bộ kɧօáϊ còn vỗ vai hắn nói: "Lưu bộ kɧօáϊ đúng là tận chức tận trách, hy vọng ngươi sẽ nhanh chóng phá được án này."

Thái thú đại nhân còn muốn mở tiệc rượu chiêu đãi Tô Tĩnh và Diệp Tống nhưng lại bị cự tuyệt. Lúc hai người ra ngoài đã hơn nửa buổi chiều, đang là hoàng hôn, ánh chiều tạ phản chiếu lên các tòa nhà không lớn không nhỏ mạ lên một lớp ánh sắc kim sắc rực rỡ. Tô Tĩnh đi đường vòng, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, Diệp Tống tức giận bỏ cách hắn tận mấy con phố. Đến khi trở lại khách điểm thấy Diệp Thanh bình yên vô sự, Diệp Tống mới thở phào một hơi.

Diệp Thanh đang chuẩn bị bảo tiểu nhị đi chuẩn bị cơm chiều chờ bọn họ về cùng nhau ăn đã thấy Diệp Tống trở nên rất cao hứng, buông thực đơn hỏi: "Nhị tỷ đã trở lại a," nàng nhìn ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng Tô Tĩnh, "Tô Tứ đâu?"

Tô Tĩnh là thứ tư nên ở bên ngoài liền gọi hắn là Tô Tứ, cũng quá không khách khí.

Diệp Tống chẳng hề để ý ngồi xuống uống ngụm trà đáp: "Không biết."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đúng lúc Tô Tĩnh vừa bước chân vào đại môn, quay đầu liền thấy tỷ muội Diệp gia đang ngồi sát cửa sổ, cười hì hì đi tới: "A Tống, ngươi cũng không thèm đợi ta, ngươi xem, ta cũng đuổi không kịp a."

Diệp Thanh nhìn không khí giữa hai người có chút quỷ dị liền hỏi: "Tạ Tiểu Bảo đã đưa về rồi sao? Hắn tìm được cha hắn rồi à?"

Tiểu nhị nhanh chóng mang đồ ăn lên, Diệp Tống một bên gắp đồ ăn cho Diệp Thanh, một bên nói: "Đừng lo lắng, đã đưa về rồi."

"Nhưng thoạt nhìn nhị tỷ..." Diệp Thanh lại nhìn Tô Tĩnh, "Ngươi có phải chọc nhị tỷ ta hay không?"

Tô Tĩnh cười chỉ chỉ khóe miệng có chút sưng đỏ của miệng, làm bộ đáng thương: "A Thanh ngươi nhìn xem, nhị tỷ ngươi đánh đó. Lúc ta và nhị tỷ ngươi đưa Tiểu Bảo trở về, đúng lúc có quan sai trong thành đang điều tra án hài tử mất tích, chúng ta cứ thế mà bị coi là kẻ lừa gạt hài tử nên bị bắt vào địa lao. Nhị tỷ ngươi liền ở trong tù đánh ta."

Diệp Thanh "phốc", bật cười nói: "Xứng đáng. Sau đó thì sao?"

"Sau đó thái thú đón chúng ta ra ngoài."

Diệp Thanh có chút không nghĩ ra, dừng trong chốc lát lại hỏi: "Thái thú kia thả ngươi và nhị tỷ ra chẳng lẽ hắn biết thân phận của hai người à? Sao hắn lại biết được?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi