Tô Tĩnh lắc lắc nàng, nàng nhíu mày, phun ra hai ngụm nước, mở to mắt, thở dốc một hơi, giương mắt nhìn Tô Tĩnh cả người ướt đẫm. Ánh mắt lưu ly sắc lạnh, nhiễm mờ mờ ráng màu, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn vẫn mỹ lệ không thôi.
Tô Tĩnh ngực phập phồng, trêи cằm còn vương lại mấy giọt nước trong suốt nói: "Thực xin lỗi."
Chờ tới khi mọi người thức dậy đi ra, Diệp Tống và Tô Tĩnh đã thay xong y phục, tóc cả hai vẫn còn ướt, đang thong thả ung dung ăn sáng. Thấy Diệp Thanh và Quy Dĩ tới, Tô Tĩnh vội vàng vẫy tay cười nói: "Sớm a, mau tới ăn sáng, chúng ta cũng mới ăn thôi."
Diệp Thanh nhìn Tô Tĩnh lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tống, nghi hoặc hỏi: "Sao tóc hai người đều ướt nhẹp vậy?"
Tô Tĩnh liếc mắt nhìn Diệp Tống, nói: "Sáng nay cả hai trùng hợp đều đi gội đầu." Hắn kịp thời đổi đề tài hỏi Diệp Thanh: "Ngươi có biết Quy Dĩ có tật mộng du không?"
Diệp Thanh bán tin bán nghi: "Thật hay giả?"
Quy Dĩ đầu gỗ nói: "Tô công tử vẫn nên tập trung ăn cơm đi."
Một bàn bốn người đều cầm đũa lên, phát hiện thấy thiếu một đôi. Tô Tĩnh quay đầu nhìn, thấy Anh cô nương mặc một thân xiêm y đỏ rực, sắc mặt trắng bệch đang đứng ở cửa không dám tiến lại.
Tô Tĩnh nhướng mày nói: "Lại đây ăn cơm đi."
Anh cô nương lắc đầu, hắn liền cười trừ: "Sao vậy, sợ chúng ta ăn ngươi?"
"Các ngươi..." Nàng đã sớm thấy Quy Dĩ từ trong phòng hắn bước ra liền biết kế hoạch đã thất bại, đã thế lại thấy Tô Tĩnh và Diệp Tống ở bên nhau, tóc cả hai đều ướt, trong lòng lạnh hơn phân nửa, đây không phải chỉ đơn giản là thất bại, đã thế trộm gà không được còn mất nắm gạo. Anh cô nương nhìn Tô Tĩnh và Diệp Tống, nước mắt tự dưng chảy ra liền quay đầu chạy về phòng nói: "Ta không ăn, các ngươi ăn đi!"
Diệp Thanh nhìn bóng dáng nàng khinh thường nói: "Mới sáng sớm khóc lóc cho ai xem, thật là đen đủi. Tô Tứ, nàng khóc cho ngươi xem à?"
Tô Tĩnh nhún vai: "Ta chỉ bảo nàng ta lại ăn cơm thôi mà, cái này cũng sai sao?"
"Không phải ngươi sai thì ai sai, nàng chính là do ngươi trêu chọc mà ra. Ta nhìn cũng thấy bực."
Ăn xong, Diệp Tống và Tô Tĩnh không hẹn mà tự giác ai về phòng người nấy. Diệp Thanh càng nhìn càng nghi hoặc hỏi Quy Dĩ một câu, Quy Dĩ chậm chạp đáp: "Ta không có mộng du, ngươi đừng nghe hắn nói bừa."
Diệp Thanh vui vẻ cười rộ lên, lấy tay chọc trán hắn, nói: "Ngươi có hay không cũng không quan trọng, ta sẽ không để ý."
Tô Tĩnh bắt chéo chân, gối tay nằm trêи giường, mở to mắt nhìn trần phòng rực rỡ. Nói là ngủ, trêи thực tế hắn cũng không sao chợp mắt được. Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên toàn bộ hình ảnh điên cuồng đêm qua, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng khiêu khích của Diệp Tống như vậy, hoàn toàn không phải vẻ lãnh đạm ngày thường, không khỏi bất đắt dĩ mà nhếch miệng cười.
Chỉ sợ, khi đối với Tô Nhược Thanh, nàng mới có thể như vậy.
Diệp Tống đẩy cửa vào phòng mình, thân thể vẫn còn chút vô lực. Ngâm nước lạnh lâu như vậy, không lạnh mới là lạ.
Đưa mắt nhìn lại phòng mình đều là một mảnh hỗn độn. Trêи sàn chén trà vỡ tung tóe, nước trà thấm lên sàn để lại dấu vết thật rõ ràng. Khăn trải bàn xộc xệch, cửa sổ mở rộng ra, roi sắt vẫn còn đang buộc trêи song cửa, gió thổi qua nghe được tiếng vang rất nhỏ. Nàng đi lại vớt roi sắt từ dưới nước lên rồi cuốn lại gọn gàng, xong quay đầu nhìn lại giường, khăn trải giường lẫn chăn đệm đã bị nhăn nhúm không còn giữ được hình dáng gì nữa.
Chuyện tối hôm qua, nàng vẫn còn nhớ được một ít. Nam nhân cùng nàng triền miên, ngoại trừ Tô Tĩnh ra còn ai vào đây. Rốt cuộc Tô Nhược Thanh cũng không thể nào tới được, nhất định là do Tô Tĩnh và Tô Nhược Thanh có vài phần giống nhau nên nàng mới có thể nhầm Tô Tĩnh thành hắn. Việc này không phải một mình Tô Tĩnh sai, nàng cũng có phần sai. Mặc dù sau đó rõ ràng thấy là Tô Tĩnh, vậy mà nàng vẫn...
Diệp Tống yên lặng sửa sang lại giường đệm, bên tai hơi nóng lên. Nàng ngã xuống giường, nhắm mắt ngủ, trong lòng không ngừng gọi tên Tô Nhược Thanh, nghĩ tới hình dáng hắn, bình yên ngủ.
Buổi chiều, Diệp Tống ngủ no rồi, một chân đá văng cửa phòng Anh cô nương. Anh cô nương giật mình sợ hãi, đứng rụt vào tường trốn tránh: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Diệp Tống một câu vô nghĩa cũng không nói, giơ roi hướng về phía nàng. Anh cô nương hoảng hốt, cuống quýt rải ra một loạt ngân châm, roi sắt điêu luyện đánh rớt từng cây ngân châm, quét khắp bốn phía căn phòng, cuối cùng đánh một roi vào cánh tay Anh cô nương, Anh cô nương sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhịn đau lấy ra ngân châm, từ trong lồng ngực móc ra một viên thuốc, tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Bọn người Diệp Thanh nghe tiếng chạy tới, không biết xảy ra chuyện gì, Tô Tĩnh bảo bọn họ không cần tới gần nên đành phải đứng xa xa xem náo nhiệt. Diệp Thanh hỏi: "Sao nhị tỷ lại đột nhiên tức giận như vậy?"
Tô Tĩnh nghiêm túc nói: "Có lẽ do Anh cô nương thích ta nên nhị tỷ ngươi ghen tị."
"Phi."
Anh cô nương thấy mọi người đều đứng bên ngoài, không một ai tới ngăn cản, Diệp Tống lại giơ roi đánh về phía nàng, nàng tránh trái tránh phải, ngân châm cũng rải hết rồi, ăn mấy roi, đau tới mức nước mắt chảy ròng ròng, lại nói: "Ngươi hà tất phải so đo với một tiểu cô nương như ta! Ngươi thắng cũng không phục!"
"Lúc này lại bảo ta coi ngươi chỉ là một tiểu cô nương không phải quá muộn rồi sao?" Diệp Tống không khách khí tiếp tục hướng Anh cô nương chào hỏi thêm vài roi, "Ta tới dạy dỗ ngươi, phải làm sao để trở thành một tiểu cô nương." Nói xong roi cũng đã quấn quanh người Anh cô nương, nàng tới đầu thuyền lấy dây thừng quấn thêm một vòng bên ngoài, cùng với một tiếng hét thảm, Anh cô nương bị đá ra ngoài thuyền rơi xuống nước.
"Sao ngươi lại đẩy ta xuống sông! Ngươi đúng là đồ nữ nhân độc ác!"
Khóe miệng Diệp Tống hiện lên một nụ cười lãnh đạm, ba người còn lại thấy bộ dáng này của Diệp Tống đều biết điều tránh ra xa, không dám trêu vào. Anh cô nương ngày thường không được Diệp Thanh thích, đừng nói vì nàng cầu tình, còn không vỗ tay vui sướиɠ khi người khác gặp họa đã tốt lắm rồi. Còn Quy Dĩ thì coi như việc không liên quan tới mình nên không thèm để ý, Tô Tĩnh thì cảm thấy nên cho tiểu cô nương này một chút giáo huấn, để Diệp Tống bớt giận cũng tốt.
Thuyền không hề dừng lại mà tiếp tục đi, Anh cô nương cũng bị dây thừng lôi theo phía sau thuyền. Mặc kệ nàng có biết bơi hay không, Diệp Tống cũng sẽ không mềm lòng, Anh cô nương muốn giãy giụa hay để yên, Diệp Tống cũng sẽ không kéo nàng. Diệp Tống buộc dây thừng trêи lan can thuyền, Anh cô nương vì muốn tránh không bị uống nước sông nên bắt buộc phải chống hai chân vào thuyền, đầu ngửa ra sau, nhưng nếu làm vậy thì chỉ được một lúc chân sẽ tê rần, nàng cố gắng nương theo dây thừng để leo lên nhưng thân thuyền rất trơn, nàng thử vài lần, chưa bò được một nửa đã bị tuột xuống. Cứ thể lặp đi lặp lại, Anh cô nương rốt cuộc chịu không nổi, khóc rống lên.
Diệp Tống dựa người vào lan can, nhìn xuống. Anh cô nương lúc đầu còn vừa khóc vừa mắng, sau mệt quá không còn sức mắng nữa, tiếng khóc cũng nhỏ dần. Diệp Tống nói: "Ngươi cứ ở yên trong nước cho bình tĩnh lại, khi nào ý thức được bản thân sai rồi thì gọi ta."
Anh cô nương cố gắng mắng thêm một câu: "Ngươi là đồ nữ nhân xấu xa, ta không sai, là ngươi cướp đoạt nam nhân ta thích trước!" Chờ tới lúc nàng ngẩng đầu lên, trêи lan can làm gì còn bóng dáng Diệp Tống nữa, nàng đã rời đi mất rồi. Xem ra là nói thật.
Anh cô nương đành phải lớn tiếng gọi Tô Tĩnh, Tô công tử, Tô ca ca, thay đổi hết từ xưng hô này sang xưng hô khá, Tô Tĩnh ngoáy lỗ tai, nằm trêи lan can, khuôn mặt tươi cười như hoa mùa xuân, hắn híp mắt nhìn về phương xa, than thở nói: "Gió lớn quá nghe không rõ lắm a, vừa rồi ngươi gọi ta sao? Có phải ngươi đói bụng không? Để ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."
So sánh với Diệp Tống vô tình, Tô Tĩnh ôn nhu như vậy làm Anh cô nương cảm động đến phát khóc. Tô Tĩnh nhanh chóng quay trở lại, trong tay cầm một màn thầu, nhưng không hề có ý tứ kéo nàng lên, mà dùng ngón tay xé màn thầu thành từng miếng nhỏ, rải xuống dưới giống như cho cá ăn, còn vô tội nói: "Nào, ngươi há mồm ra."
"Ô ô ô Tô ca ca, cầu xin ngươi kéo ta lên đi..." Anh cô nương bị sặc nước thở hổn hển, sắp không chịu nổi rồi.
Tô Tĩnh không xé màn thầu nữa, khẽ cười nói: "Ta không làm chủ được, nhà của chúng ta đều là tức phụ làm chủ."
Anh cô nương phát điên, gõ vào thân thuyền, nói: "Ngươi là một đại nam nhân, sao có thể không làm chủ được! Ngươi sao có thể bị nữ nhân áp chế, ngươi gạt ta!"
Tô Tĩnh buồn cười nói: "Rõ ràng là ngươi chỉ cần nhận sai là có thể lên đây, ngoan cố làm gì."
Anh cô nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt ta phải hướng nữ nhân kia nhận sai, cả đời cũng đừng có mơ!"
Tô Tĩnh giơ ngón cái về phía nàng: "Có khí phách, dù sao cũng chỉ còn cách Cô Tô hai ngày đường, tin ta đi, ngươi có thể chịu đựng được." Nói xong liền nhàn nhã gặm nốt nửa cái màn thầu trêи tay, nuốt hai miếng, lại từ từ nói, "Ngươi biết không, nàng có thể đối với ngươi như vậy, chứng minh ngươi đúng thật là một tiểu cô nương nên không cùng ngươi so đo. Nếu không, nàng sẽ không thèm dùng dây thừng trói ngươi mà sẽ trực tiếp đá ngươi xuống sông Trường Giang, để ngươi tự sinh tự diệt, dù ngươi có chết đuối nàng cũng sẽ không quản ngươi."
Tô Tĩnh tới cầm dây thừng, Anh cô nương vẻ mặt mong chờ, kết quả Tô Tĩnh cười xấu xa thả tay khiến Anh cô nương oa oa khóc lớn, "Người xấu! Các ngươi đều là người xấu!"
Tô Tĩnh ăn hai miếng màn thầu thấy không có vị vì, thuận tay ném xuống sông, màn thầu rơi xuống nước thu hút không ít bầy cá tranh nhau, Anh cô nương sợ tới mức kêu thảm thiết liên tục. Tô Tĩnh thưởng thức phản ứng này của nàng, ngón tay gõ lan can, cười khẽ hai tiếng nói: "Giờ mới biết chúng ta không phải người tốt sao." Nói xong sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, trong mắt tràn ngập hàn ý, "May mắn ngươi chỉ là một tiểu cô nương, bằng không dù A Tống lưu lại cho ngươi con đường sống, không có nghĩa ta cũng vậy. Nếu ta thực sự nghiêm túc, vứt ngươi xuống cho cá ăn cũng không có gì lạ."
Một khắc kia, Anh cô nương sợ hãi im bặt. Nàng nhìn Tô Tĩnh đứng thẳng người, rời khỏi lan can, ngơ ngẩn một lúc vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Sau đó nước mắt bắt đầu rơi như mưa, nghẹn ngào không thành tiếng. Nàng còn tưởng rằng Tô Tĩnh là người không biết tức giận, lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn nhu của nam tử, thì ra là do mình không trêu chọc hắn thôi, còn nếu trêu chọc hắn sẽ trở nên rất tàn ác, có thể giết người.
Nàng đúng là mắt mù mới bị vẻ ngoài của Tô Tĩnh lừa bịp.
Chạng vạng, không còn thấy Anh cô nương rêи thêm tiếng nào nữa. Giờ đang cuối hè, tuy nước không tới mức rét lạnh, nhưng ngâm mình trong nước lâu như vậy, cơ thể con người vẫn không thể chịu nổi. Anh cô nương cứ lúc tỉnh lúc mê.
Đoàn người Tô Tĩnh ở trêи boong tàu nướng cá ăn. Tô Tĩnh lật cá, Diệp Tống rất phối hợp rắc muối tiêu lên trêи, hai người nhàn nhã ăn. Diệp Thanh thấy lâu rồi không nghe được tiếng của Anh cô nương, trong lòng có chút lo lắng, nói: "Nhị tỷ, không phải nàng...bị ngâm nước lâu nên hỏng rồi chứ?"
Vừa nói xong, Anh cô nương lại bị sóng đánh làm cho tỉnh, cả người lạnh thấu tim gan. Rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi nữa, không tiếp tục giữ cái khí phách kiên cường bất khuất lúc ban đầu, há mồm khóc lớn: "Ta sai rồi! Ô ô ô ta biết sai rồi, ta không dám nữa! Các ngươi kéo ta lên đi!"
Chờ nàng kêu đủ, Diệp Tống chậm rãi đi tới lan can, duỗi dầu nhìn xuống dưới, thấy tiểu cô nương ngâm nước lạnh khiến cho sắc mặt tím tái, liền hỏi: "Ngươi sai chỗ nào?"
Anh cô nương cắn răng, thừa nhận: "Ta không nên, không nên hạ dược Diệp tỷ tỷ và Quy Dĩ ca ca! Chỉ là do ta không thích Tô ca ca vây quanh ngươi thôi!"
Diệp Tống vỗ tay lên lan can, không vội kéo nàng lên mà hỏi tiếp: "Ngươi hạ dược thế nào?" Không nói đến việc nàng bị hạ dược, Tô Tĩnh đã kể cho nàng nghe chuyện Quy Dĩ mộng du, công phu của hắn cao cường như vậy mà cũng có thể bị hạ dược, có thể thấy tiểu cô nương này cũng có chút tài năng.
Anh cô nương liền thật thà kể từ đầu chí cuối: "Ta thả mê dược qua song cửa sổ phòng các ngươi, gió thổi qua liền khuếch tán, chỉ cần hít vào một chút là bị trúng..."
Diệp Tống không tỏ ý kiến mà nhướng mày: "Ngươi xác định chỉ cho ta mê dược?"
Anh cô nương muốn khóc, vô cùng đáng thương nói: "Còn có một chút mị dược..."
Một chút, một chút mị dược mà có thể làm Diệp Tống suýt chút nữa mất không chế, ngâm nước lạnh cả đêm?
Diệp Tống hỏi lại: "Thủ đoạn nham hiểm này ngươi học được ở đâu?"
"Là nương ta, nương ta dạy..." Anh cô nương đáp, "Nương ta là Giang Nam quỷ độc..."
Nàng vừa nói xong, Diệp Tống quay đầu nhìn Tô Tĩnh, Tô Tĩnh cũng đồng dạng ngẩng đầu nhìn nàng, sóng mắt đào hoa lưu chuyển. Quỷ Y cùng Quỷ độc, chính là cặp vợ chồng song quỷ Giang Nam, chẳng qua trêи giang hồ rất ít người biết quan hệ này của Quy Ỷ và Quỷ Độc. Tô Tĩnh nhỏ giọng cưới nói: "Kia chẳng phải nữ nhi của Quỷ Y sao, đúng là gặp được mà chẳng cần tốn chút công phu nào."
Nghe lời này của Tô Tĩnh có nghĩa là Quỷ Y và Quỷ Độc là phu thê?
Diệp Tống nhếch khóe miệng, tùy tay kéo dây thừng, kéo Anh cô nương từ trong nước lên. Anh cô nương đứng trêи boong tàu, cả người ướt đẫm, run bần bật, bộ dáng kia muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu. Nàng cũng không dám chọc Diệp Tống và Tô Tĩnh nữa, cả đời này cũng không muốn tắm nữa!
Vừa lên tới nơi đã gào khóc, Diệp Tống đánh gãy lời nàng: "Trở về phòng, thay đổi quần áo, lau khô tóc, lúc ra có lẽ sẽ kịp ăn cá nướng, hay ngươi muốn tiếp tục khóc lóc?"
Anh cô nương trừng mắt nhìn lên, bên kia đang kẹp mấy xiên cá, nàng cả ngày chưa được ăn, đói đến tứ chi rã rời, vội vàng nuốt nước miếng, rưng rưng xoay người chạy về phòng.
Chờ tới khi nàng đi ra, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, hai mắt hồng hồng, Diệp Tống đưa cho nàng một chén canh cá nóng hổi, nàng chần chờ tiếp nhận, suy nghĩ xem có nên uống hay không. Diệp Tống buồn cười nói: "Sợ ta hạ độc ngươi?"
Anh cô nương không đáp, xem như cam chịu.
Diệp Thanh thấy thế cũng không tức giận nói: "Nhị tỷ ta có ý tốt đưa cho ngươi chén canh cá để làm ấm người, ngươi còn hoài nghi tỷ ấy hạ độc? Ngươi không uống thì để ta uống!"
Anh cô nương giữ chặt chén canh cá, cãi lại: "Ai nói ta không uống! Nếu nàng dám hạ độc ta, ta liền độc chết cả thuyền này!" Dứt lời liền ngửa đầu uống ừng ực.
Diệp Thanh cả giận: "Đúng là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!"
Uống xong chén canh cá, Anh cô nương nhìn giá cá nướng thơm phức liền mặt dày tiền tới, nước dãi chảy ròng ròng. Nàng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, trải qua lần phạm sai lầm này cũng coi như được khắc sâu giáo huấn, lộ ra cái tính thẳng thắn, chỉ cần không tùy hứng cũng là một tiểu cô nương đáng yêu. Mọi người thấy nàng như vậy, biểu tình hòa hoãn hơn rất nhiều.
Lúc ăn cá, Diệp Tống chỉ lấy một, còn lại đều cho nàng. Nàng cũng không quá tin tưởng, ngây ngốc nhìn Diệp Tống. Diệp Tống cười như không cười mà nhướng mày: "Không thích? Vậy ta lấy lại."
"Đừng --- ta thích!" Anh cô nương đoạt lại, cá đã đầy một miệng vẫn không ngừng lọc thịt cá cho vào miệng, vừa ăn vừa cảm thán, "Ăn ngon! A, ngon quá..."
Vốn dĩ nàng đang ăn rất vui vẻ, nhưng vừa thấy Tô Tĩnh cẩn thận lọc thịt cá hết xương mới đưa vào trong bát Diệp Tống, vẻ mặt lại rầu rĩ, nói: "Tô ca ca không thấy ta tốt sao, vì cái gì lại thích nàng mà không thích ta?"
Quy Dĩ mặt lạnh liếc mắt nhìn Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh xua tay, cười gượng, nhìn Quy Dĩ nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi hà tất phải coi lời của tiểu cô nương là thật." Quy Dĩ cúi đầu, tiếp tục giúp Diệp Thanh lọc xương cá.
Anh cô nương không hài lòng: "Ta đâu còn là tiểu cô nương nữa, ta mười sáu tuổi rồi."
Tô Tĩnh cười tủm tỉm: "Quả thật, cô nương mười sáu tuổi đã là người lớn, nhưng ta lớn hơn ngươi bảy tám tuổi, nhưng không cảm thấy ta quá già sao? Tìm đối tượng phải tìm người có tuổi tương đương, lúc ngươi xinh đẹp như hoa hắn cũng phong độ nhất, như vậy mới xứng đôi."
Anh cô nương không hé răng, hình như đang cẩn thận ngẫm lại vấn đề này, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: "Về sau ta có thể tìm được ngươi tốt hơn ngươi sao?"
Tô Tĩnh đáp: "Đương nhiên có thể, ngươi tìm nam nhân không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải tìm người thật lòng đối tốt với ngươi. Ta quá hoa tâm, không thích hợp với ngươi."
"Hừ, nào có ai tự nói bản thân mình hoa tâm." Anh cô nương nghiêng đầu sang một bên, "Mẹ ta nói, tìm nam nhân không nên tìm người quá cứng nhắc ngoan cố, về sau sẽ không tốt."
"Xem ra ngươi đều nghe nương ngươi." Diệp Tống bỗng nhiên nói, "Vậy cha ngươi cũng không dễ dàng, rất cứng nhắc ngoan cố sao?"
Anh cô nương bĩu môi: "Ai nói cha ta không dễ dàng, hắn cả ngày chỉ biết nghiên cứu y thuật, ta là do nương ta cực khổ nuôi lớn, người không dễ dàng chính là nương ta!"
"Cho nên nương ngươi dạy ngươi đi hại người khác?"
Anh cô nương trợn mắt đáp: "Là do nương ta sợ ta bên ngoài gặp người xấu nên dạy ta phòng thân thôi. Mẹ ta nói...Trong thiên hạ nhiều người, nếu cha ta là Cô Tô đệ nhất thần y vậy thì ta và nương ta sẽ phụ trách đi hạ độc người khác, để xem hắn có thể cứu được không."