PHƯỢNG HOÀN TRIỀU: VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT XIN TRÁNH ĐƯỜNG

"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta ra ngoài trước rồi nói." Dứt lời hắn bế Diệp Tống lên, nhân lúc độc vật không dám tới gần nhanh chóng lao vào khu rừng tràn ngập chướng khí, sau đó xuyên ra cánh rừng phía này."

Bên ngoài trời cao đất rộng, ánh mắt trời chói lọi.

Diệp Tống cực kỳ an tĩnh thuận theo, tay ôm cổ Tô Tĩnh, ngủ trong lòng hắn. Tô Tĩnh nhìn xuống, không biết Diệp Tống đã ngủ từ khi nào, tâm nhảy lên, quơ quơ nàng nói: "Này, tỉnh dậy đi."

Diệp Tống khó chịu, sau một lúc lâu mới cố gắng động mi mắt, lười biếng liếc nhìn Tô Tĩnh một cái, đôi tay cư nhiên lại ôm sát hắn thêm một chút, cọ vào cổ hắn, giọng mũi nồng đậm nói: "Ngươi có phiền hay không a."

Tô Tĩnh ngây dại, hắn cảm thấy giống như nằm mơ vậy.

Diệp Tống sẽ dính hắn như vậy sao? Hiển nhiên sẽ không, nhất định có chỗ nào không đúng. Hắn cắn cắn đầu lưỡi, đau đến tê dại, đây không phải là mơ.

A đúng rồi, nhất định là xà độc trong người nàng vẫn chưa hết, làm cho thần trí Diệp Tống mơ hồ. Tô Tĩnh nhẹ nhàng gỡ một tay nàng xuống, nhìn vết cắn trêи ngón tay, do dự một chút, hắn vẫn sợ lại bị nàng vả mặt lần nữa, rồi quyết định ngậm lấy vết cắn, nhẹ nhàng ʍút̼ vào, hy vọng có thể hút hết máu độc còn sót lại.

Kết quả, Diệp Tống cư nhiên rụt rụt ngón tay, nhắm mắt cười hai tiếng, muốn tránh nhưng không có chỗ trốn, đành phải nói: "Đừng nháo, nhột lắm."

Tô Tĩnh cả kinh nhìn kỹ người trong ngực, xác định lại lần nữa xem có phải mình ôm nhầm người rồi không, chẳng lẽ ôm phải yêu tinh rồi? Nhưng người trong ngực đích xác là Diệp Tống, liền nói: "A Tống, ngươi mở to mắt ra nhìn xem ta là ai, ta là Tô Tĩnh, lúc ta chiếm tiện nghi của ngươi, không phải ngươi sẽ nhảy dựng lên đánh ta sao? Chẳng lẽ hoạn nạn thấy chân tình, ngươi yêu ta rồi?"

Diệp Tống mở to mắt, ánh mắt trời lọt vào mắt nàng, rực rỡ lung linh, đôi con ngươi màu hổ phách trong sáng vô cùng. Nàng nhìn chằm chằm mặt Tô Tĩnh, bỗng nhiên giơ tay vỗ vỗ vào vết thương trêи mặt hắn, nhăn mi lại nói: "Đau không a?"

Giọng nói kia mang theo nồng đậm đau lòng.

Tô Tĩnh ngẩn người, cười nói: "Ngươi làm sao vậy? Dù ta có chết phỏng chừng ngươi cũng không đau lòng đi. A Tống, ngươi đừng giả vờ nữa, ta thật sự sẽ bị lừa mất."

"A Tống? Ngươi đang gọi ta sao?" Diệp Tống vẻ mặt mờ mịt.

Tô Tĩnh lại cùng nàng đối diện, thấy biểu tình nàng không hề khác thường, hoặc là diễn quá xuất sắc, hoặc là thật sự có vấn đề. Không mất công nói nữa, Tô Tĩnh lựa chọn tin tưởng vế sau, ôm chặt Diệp Tống chạy như bay xuống núi, xuyên qua thạch đạo, hận không thể lập tức bay về Dược Vương Cốc.

Trước cửa cốc, dược nhân đang tận chức tận trách đứng ở đó, một bộ hôm nay có chết cũng không cho các ngươi đi vào, muốn vào phải bước qua xác ta.

Tô Tĩnh run rẩy mi, mở miệng nói một lèo: "Mẹ ngươi khi còn trẻ nhất định là bỏ trốn với người khác làm cho ngươi có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, giờ lưu lạc đến Dược Vương Cốc làm người giữ cửa, không có chút tiền đồ, ngươi nói xem cái cửa mà ngươi nhìn thấy mẹ mình gian díu với gian phu gọi là gì?"

Dược nhân im lặng một lát, sau đó vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình, làm cho dây đằng sinh trưởng không ngừng. Hắn lại bò đi cắt dây đằng, vô tình xúc động làm chốt cửa mở ra, Tô Tĩnh ôm Diệp Tống vân đạm phong khinh đi qua người hắn. Hắn khóc ròng nói: "Có giỏi thì đừng mắng mẹ ta a! Vì cái gì mà các ngươi cứ thi nhau chửi mẹ ta vậy chứ..."

Diệp Thanh thấy Tô Tĩnh ôm Diệp Tống trở về, hoảng sợ. Bởi vì trêи người hai người đều có vết máu, một bên tay Tô Tĩnh còn thấm huyết, trêи gương mặt xinh đẹp cũng để lại dấu vết, giống như vừa trải qua một trận huyết chiến.

Tô Tĩnh đặt Diệp Tống lên giường, nhìn Anh cô nương nói: "Có thể nhờ Quỷ Y xem giúp nàng không, nàng trúng xà độc, có chút không thanh tỉnh."

"Xà độc?" Diệp Thanh sợ hãi kêu lên, tới kéo tay Diệp Tống, gấp đến độ rơi nước mắt, "Sao lại như vậy a, nhị tỷ ta có bị nghiêm trọng không? Anh cô nương, cầu xin ngươi mau nhờ Quỷ Y cứu nhị tỷ đi!"

"Ai nha ngươi đừng vội nha", Anh cô nương đáp, "Ta thấy nàng ngủ rồi, không có dấu hiệu bị xà độc xâm nhập." Nàng tinh mắt, lập tức thấy vết cắn trêи ngón tay Diệp Tống, ngửa đầu nhìn Tô Tĩnh, "Nàng thật sự bị rắn cắn sao? Chẳng lẽ...nàng nuốt tránh độc hoàn rồi?"

Tô Tĩnh nhìn Anh cô nương, chậm rãi gật đầu, e sợ tránh độc hoàn Anh cô nương đưa cho có vấn đề gì.

Quả nhiên, Anh cô nương đang ngồi liền nhảy dựng lên, xoa xoa góc váy nói: "Ai nha không phải ta đã nói dược này không thể tùy tiện nuốt vào sao, tùy rằng có thể khiến cho độc vật thoái lui nhưng sẽ để lại di chứng a...Bất quá Diệp tỷ tỷ bị rắn độc cắn bị thương nên bất đắc dĩ nuốt vào không có gì đáng trách...Ha, ha ha...Này..." Nàng lùi vào góc tường, "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì a..."

Tô Tĩnh cùng Diệp Thanh không hẹn mà đồng thời hỏi: "Di chứng là gì?"

Hôm nay nếu Anh cô nương không nói ra nguyên cớ, khẳng định sẽ bị tấu tới không còn giữ được hình dáng.

Anh cô nương nuốt nước bọt, tận lực xua xua tay nói: "Ai nha ai nha không có gì quan trọng, chẳng qua là...Chính là sẽ...nhẹ thì tinh thần thất thường, nặng thì mất trí nhớ, nặng hơn nữa thì vừa thất thường vừa mất trí nhớ gì đó..."

Thất thường lại mất trí nhớ...Tô Tĩnh nhìn Diệp Tống trêи giường, giống như là bình yên trước đêm giông bão.

Anh cô nương lại cao giọng bổ sung: "Nhưng, nhưng sẽ không kéo dài! Thực mau sẽ khôi phục lại bình thường!"

"Nhanh là bao lâu?"

"Cái này...liền phải xem thể chất cá nhân, thông thường là dăm ba bữa đến gần tháng." Thừa dịp mấy người đang mải tiêu hóa tin tức này, Anh cô nương nhanh chóng thoái lui, đi dọc theo bức tường ra ngoài, "Ta đã nói rõ ràng trước rồi a, chuyện này không thể trách ta...Ta đã nói với Diệp tỷ tỷ rất rõ rồi, nhưng các ngươi vẫn muốn tới nơi nguy hiểm đó tìm hổ cốt, cũng chỉ có loại dược đó mới có thể giúp các ngươi xua đuổi độc vật...Chuyện này thật sự không liên quan đến ta a!" Dứt lời liền xoay người chạy ra cửa, chỉ cần chậm một chút sợ sẽ bị bắt lại.

Buổi chiều, y theo Anh cô nương phân phó, Tô Tĩnh mang hổ cốt tới, ngoại trừ móng vuốt, còn lại đều dùng để nạo thành bột phấn. Chẳng qua hổ cốt này hơi khó nạo, Tô Tĩnh cạo thật lâu cũng chỉ ra được chút bột phấn.

Diệp Tống tỉnh ngủ liền đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Tô Tĩnh, lúc nhìn hoàng hôn lúc lại nhìn hắn.

Nàng đột nhiên biến thánh cái dạng này, nói thật ra, từ tận đáy lòng Tô Tĩnh cảm thấy không quen chút nào. Một lát sau liền hỏi: "Ngươi định cứ nhìn mãi như thế sao, tính nhìn đến lúc nào?"

Diệp Tống không nói lời nào, cẩn thận đi qua, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Tô Tĩnh. Tô Tĩnh chấn động, quên luôn động tác đang làm.

Đúng lúc Quy Dĩ đang đẩy Diệp Thanh tới, thấy như vậy, Quy Dĩ không chút nghĩ ngới muốn tiến lên ngăn cản lại bị Diệp Thanh giữ lại. Diệp Thanh nói: "Ngươi định làm gì, đừng kϊƈɦ thích nhị tỷ ta, thần trí nàng hiện tại không rõ, đến ta cũng không nhớ, nói chi là Tô Tứ, nàng không biết bản thân đang làm gì." Dứt lời vành mắt liền đỏ, nàng dùng tay áo lau nước mắt, "Đều là ta sai, cho tới này đều mang tới phiền toái cho nhị tỷ, nàng không có một ngày mà không lo lắng cho ta. Lần này không biết khi nào mới có thể trở lại bình thường."

Nhìn tấm lưng kia, trong thâm tâm ai cũng cảm thấy đó là một đôi tình nhân gắn bó khăng khít.

Cạo xong hổ cốt cũng đã đến đêm. Quy Dĩ ở trong bếp làm ra một mâm thức ăn, cách thời gian dùng cơm còn một lúc nữa, Tô Tĩnh quyết định đi gặp Quỷ Y, một mặt là muốn biết Quỷ Y có phải đang nghiên cứu giải dược cho cổ độc của Tô Thần hay không, mặt khác là muốn xem hắn có biện pháp giúp Diệp Tống nhanh chóng hồi phục lại như cũ không.

Bằng không cứ để vậy, hắn sợ bản thân sẽ luyến tiếc không muốn Diệp Tống khôi phục.

Tô Tĩnh đi chỗ nào Diệp Tống liền theo tới đó, khuyên thế nào cũng không được. Tô Tĩnh nói: "Ngươi nhìn trời tối vậy rồi, đi ra ngoài sẽ không thấy đường, ngoài dược điền có xà còn có đại cẩu nữa, nguy hiểm lắm. Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng, ta rất mau sẽ trở về, chúng ta cùng ăn cơm được không?"

Diệp Tống không nói gì đi đến trước mặt hắn, vươn tay ôm cổ Tô Tĩnh. Một khắc kia, Tô Tĩnh rũ mi mắt nhìn nàng có chút biểu tình trẻ con, trong lòng mềm mại tựa như bã đậu, cặp mắt xuân sắc tinh tế. Khóe miệng hắn cong lên, hơi nhấc đuôi lông mày, cười cười nói: "Có bản lĩnh ngươi cứ theo ta cả đời như vậy thì tốt rồi."

Hắn quá rõ ràng ngụ ý của Diệp Tống, không phải là muốn mình ôm nàng đi cùng sao. Cánh tay hắn vòng ra sau nhẹ nhàng ôm nàng lên, Diệp Tống thực an tĩnh ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, biểu tình thỏa mãn.

Có quỷ mới biết vì cái gì Diệp Tống sẽ đột nhiên thân cận với Tô Tĩnh như vậy.

Tô Tĩnh đụng phải ánh mắt Diệp Thanh. Diệp Thanh nói: "Ngươi không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nhị tỷ ta, bằng không chờ nàng tỉnh ta liền nói cho nàng."

Tô Tĩnh tỏ ra vô tội: "Tình huống hiện tại, ngươi không cảm thấy nàng mới là người đang chiếm tiện nghi của ta sao?"

Hai người ra khỏi nhà gỗ, dược điền bên ngoài vô cùng yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang dưới đêm trăng tựa như là một khúc du dương. Quả nhiên đại cẩu trong cốc vẫn chưa biết điều, không biết đã bị Anh cô nương thu thập bao nhiêu lần, nó vẫn như cũ gặp người là đuổi. Tô Tĩnh ôm Diệp Tống đi chưa được bao lâu, nó đã đuổi theo, đôi mắt sắc như lang sói.

Tô Tĩnh chạy nhanh trêи dược điền, vạt áo tung bay theo gió. Hắn tựa hồ cũng rất hứng thú, Diệp Tống trong lòng vẫn an ổn. Sau đó, một Diệp Tống vẫn luôn trầm mặc, theo bản năng hái một quả dược dưa, ném mạnh như phi tiêu, chuẩn xác tạp vào đầu đại cẩu. Đại cẩu kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Tô Tĩnh vui đùa nói: "Xem ra ngươi vẫn còn quen tay tạp đồ vật đánh người. Đâu cần phải tạp nó, ta đang định cho nó sập bẫy để nó ngủ cả đêm trong đó."

Hắn không định nghe Diệp Tống trả lời. Bởi từ khi Diệp Tống tỉnh lại, một tiếng cũng chưa nói.

Ai ngờ Diệp Tống lại thình lình nói: "Ngươi ôm ta chạy tới chạy lui dụ nó, ngươi không mệt a?"

Diệp Tống bám vào vai hắn, hai chân rơi xuống đất hạ người xuống. Tô Tĩnh bỗng dưng cảm thấy trong lòng trống trơn, có chút hụt hẫng. Hắn ra vẻ vô vị cười nói: "Ngươi lo lắng ta mệt a?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi