PHƯƠNG PHÁP KHIẾN CHỒNG ĐỨNG VỀ PHÍA CỦA TÔI?

"Aaaaaaaaa!"

"GRAA..."

"Sao, sao ngươi lại... Aaa!"

Cạch! Cạch! Cạch!

Những viên đá ký liên tục bị ném điên cuồng lên không trung.

Mỗi lần tôi di chuyển, nó cũng di chuyển chân của mình theo tôi.

Nó không làm bất cứ điều gì khác.

Chỉ có ý nói với tôi rằng ở im đây và chặn mọi đường đi của tôi.

Sau khi cùng chơi trò na ná trốn tìm, tôi mới để ý một bầu không khí có đôi chút kì cục này.

Nó đang làm gì với tôi vậy? Đừng nó là nó đang nô đùa với tôi nhé. Tôi ngừng chuyển động và nhìn chằm chằm vào nó.

Nếu tôi nhìn nó như này, có thể nó sẽ búng tôi một cái và nuốt chửng lấy tôi. Tại sao đuôi nó cứ vẫy thế? Nó chuẩn bị tấn công tôi sao?

Coong, coong!

Mỗi nhịp đuôi vẫy là vài viên đá quý văng khắp nơi, gây ra những tiếng động, như thể bức tường sắp sụp xuống.

Popo quay lại và đánh vào chân mình.


"Po, po, po!"

Popo dũng cảm quá, nhưng con rồng hung tợn đó chỉ đá Popo một cách không thương tiếc, khitk khịt mũi như thể những chuyển động của Popo chỉ đang gãi ngứa cho nó.

Popo bị thổi bay mà không thể kháng cự.

"Popo! Tệ quá...!"

"CRAAAAA!"

Khi tôi không suy nghĩ hét lớn, con rồng đã mở cái miệng khổng lồ của mình ra.

Tôi kinh ngạc khi nhìn thấy nó cố gắng khè ra một ngọn lửa. Nhưng thay vì một ngọn lửa, một lượng đá quá lớn tràn ra.

Không phải chứ, nó thích đá quý đến nỗi nggur với cái miệng đầy đá luôn? Nhìn đi kìa.

Một đống đá to bằng nắm tay, khác hẳn với những viên xung quanh rơi xuống dưới chân tôi. Tôi tự hỏi có phải là mình sắp sửa bị đống đá quý khổng lồ này đè ngạt không.

"Này..."

"Gr...."

"Bây giờ, bọn ta sẽ..."

"Growaaaa!"

Cùng với sự rung lắc dữ dội của cái hang, tôi lăn xuống đồi đá quý.


Sao vậy hả, đồ rồng cảm xúc!

Ai đó đã túm lấy cánh tay và kéo tôi lại. Là Popo.

"Ugh!" Ngay sau đống Dullahan thì lại gặp phải một con rồng? Đây đâu phải là phim hạng B! Giữa lúc thẫn thờ, cơ thể tôi di chuyển theo phản xạ. Con rồng gầm lên, áp sát ngay sau chúng tôi khi chúng tôi đang lao vào lối thoát.

"Growaaaaaaaaaaaaaaa!"

Rầm, rầm, rầm rầm!

Tiếng dậm chân khủng khiếp của nó vẫn cứ theo sau cả ba, khiến chúng tôi rùng mình kinh hãi. Những vết nứt tạo ra từ mỗi động tác của nó đã xuất hiện khắp nơi. Các cột băng trên trần hang rơi xuống, không thể trụ nỏi trước những chấn động bất ngờ. Nếu không nhờ Griffin bay ngay trên đầu và đỡ lấy chúng, thì có lẽ tôi đã trở thành một con nhím rồi.

"Keng, keng! Keng! Keng!"

"Baa, bang! Baaaaaaaaaang!"

Có vẻ như có nhiều hơn một hoặc hai vị khách không mời đang xuất hiện bên trong nơi ở của con rồng.


Với sự xuất hiện của con rồng đang nổi điên một cách vô lý, những người lạ đã tản ra các hướng và tham gia vào cuộc tẩu thoát của chúng tôi.

"Aaaa!" 

Trong một khắc, có cái gì đó tóm lấy tôi và quăng tôi ra ngoài bằng lực rất mạnh. Mọi thứ trở nên chậm hơn trong giây lát, những mảnh vụ lơ lửng trong không khí

Tong, tong!

Một khẩu đại bác vụt lên từ phía sau và hất tôi xuống con dốc. Không hẳn là một khẩu đại bác, nhưng na ná như thế, đang lăn xuống dốc.

Ở cuối con dốc, nó bị đập vào thứ gì đó và dừng lại.

"Fiyooo."

Mắt tôi mở to.

Griffin thả chúng tôi xuống tán cây rậm rạp. Nó dang rộng đôi cánh của mình và nằm xuống. Có thứ gì lành lạnh như tuyết rơi xuống đầu tôi. Tôi vừa ho vừa cố gắng ngồi dậy. Popo và Griffin nửa ngồi nửa nằm, trông hoàn toàn kiệt sức.
"Hai đứa, hai đứa ổn chứ?"

"Poooo... Po..."

"Purung..."

Tôi không nghĩ nơi đã tạm ổn. Có tối hay không cũng chẳng sao, liệu ở đây có an toàn không? Con ròng đó là cái quái gì vậy, ngay từ đầu...

"Rầm, rầmm!"

Ngay sau đó, Griffin và Popo đang nằm ngửa ra đã đột ngột bật dậy. Cùng lúc đó, một vệt sáng xanh nhạt xẹt qua bụi cây. Ôi thôi nào, gì nữa đây...

"... Phu nhân?" Giữa những tán cây vừa rơi xuống, một gương mặt quen thuộc mà tôi đã thấy rất nhiều lần xuất hiện.

"... Ngài, ngài Andymion?"

Sao cậu ấy lại ở đây...?

Sao Andymion lại xuất hiện ở thế giới của quái vật?

Khi tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm Andymion, cậu ấy cũng sững sờ y hệt như tôi. Đôi mắt màu hổ phách hoàn toàn trông rỗng. Tôi chưa bao giờ thấy cái nhìn ngạc nhiên đến như thế.

Và... một lúc sau, một vệt sáng khác loé lên.
"Thưa phu nhân, xin hãy lùi lại..."

"Tránh xa ta ra!"

"Dạ?"

Ngay khi tôi vừa hét lên khi chưa kịp định thần lại, Popo đã mở miệng. Cái miệng ghê rợn của nó hôm nay đặc biệt kinh dị. Griffin cũng đang đập đôi cánh lớn của mình một cách đầy đe doạ, chớp chớp đôi mắt xanh lục.

"Không! Đừng làm thế!" Griffin nghiêng đầu.

Popo ngập ngừng, há mồm nhìn tôi.

Tôi lắc đầu cầu xin. Ôi Chúa ơi, đây là tình huống gì vậy?

Ánh mắt của Andymion lộ vẻ bối rối. Cậu ấy sửng sốt và không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Phu nhân, tôi... chúng tôi..."

Vừa mới có sự hiểu nhầm gì đó đúng không?

Tôi như muốn oà khóc. Tôi không thể để Popo ăn thịt Andymion được. Điều đó sẽ làm Popo và Griffin mất mạng hoặc bị thương mất.

Nếu Andymion ở đây, thì chắc chắn rằng....

"Andymion!"

A, tôi đang gặp rắc rối. Những người khác đang tiến gần tới chỗ này. Tôi quay lưng lại với Andymion và liều mình chạy sang phía đối diện. Popo và Griffin vội theo sau tôi.
"P - Phu nhân!"

Tôi tiêu rồi, cuộc sống văn minh của tôi hoàn toàn lụi tàn rồi! Từ giờ, tôi chỉ có thể làm nữ Tarzan thôi! Và sau đó, nếu tôi bị biến thành đồ chơi của kẻ tam quan đổ nát, hay bị cuốn vào cuộc săn phù thuỷ, thì để sau rồi tính...

"Phu nhân! Phu nhân Rudbeckia!"

Tôi lao đầu chạy không ngừng, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn ra sau. Bóng dáng của những tên Hiệp sĩ chết tiệt vẫn lọt vào tầm nhìn mờ ảo của tôi.

Đừng gọi ta nữa, mấy người kia! Ừ thì các người cũng sẽ không dừng việc kêu tên ta đâu!

Nếu tôi quay lại trong bộ dạng này, may mắn lắm thì tôi mới được lên thuyền trở về Romagna.

Còn nếu xui xẻo, thì tôi sẽ bị hiểu lầm là nguồn cơn của tất cả sự cố đã xảy ra, sau khi phải trải qua đủ 7749 các cuộc thẩm vấn, là do kế hoạch do Thánh địa Vantican và tôi đã lập sẵn.
Sau đó tôi sẽ bị trục xuất về Romagna, lại trở thành con tốt cho Cha toi và Cesare, hoặc làm công cụ bắt ma thú ở Britannia. và sau khi hết giá trị, tôi sẽ bị thủ tiêu mà ma không biết, quỷ không hay...

Một lưỡi kiếm xanh bay vụt đến như tia chớp, găm trúng Griffin đang định giữ lấy tôi. Griffin rít một tiếng, bật lên và ngã xuống gốc cây.

Popo nhảy lên.

Không!

"Đừng..."

Đúng lúc đó, mặt đất rung chuyển tạo nên một trận động đất.

Ầm, ầm, ầm.

Trận động đất làm tôi ngã sụp và lún xuống. Đến khi mọi thứ đã lắng xuống, toàn bộ khu vực tôi đang đứng có vẻ như đã bị tàn phá hết cả. Tôi dụi đôi mắt đẫm lệ của mình bằng tay mình. Một con rồng ở ngay trước mặt tôi.

Đúng, một con rồng hung hãn đã hạ xuống ngay trước mặt tôi. 

Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm lệ của tôi trong một khoảng im lặng khó xử bằng ánh mắt đầy uất ức. Ngay sau đó, nó đến sau lưng tôi, vặn vẹo cái cổ dài của mình.
"Crowaaaaaaaaaa!"

Đất trời lại một lần nữa rúng động. 

***

"Shield! Tới đây, Sheild!"

"Phu nhân, mau qua đây...."

"Chết tiệt, cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng cả!"

"Đừng sủa đồng thanh nữa, bọn khốn nạn! Phu nhân!"

Tôi ngả đầu về sau và dùng tay ôm lấy nó. Trong lúc đó, con rồng vặn cái cổ dày dặn của mình từ bên này sang bên kia, lại mạnh bạo mở miệng lần nữa. Một cơn bão băng đá thổi mạnh về phía những hiệp sĩ đang chao đảo!

"Aaaa!"

Điên rồi.

Lớp chắn mỏng màu xanh nhạt bao bọc các hiệp sĩ ma sát với băng đá đã bị xuất hiện những vết nứt. Con rồng vẫn tiếp tục đảo cái cổ của mình sao phía bên kia, khè ra những luồng băng tuyết tấn công kẻ địch. Những bụi rậm và cây cối xung quanh bị đóng thành những khối băng trắng xoá, vỡ vụn thành từng mảnh. Những vũng nước mưa cũng nhanh chóng trở thành mặt băng.
Tôi khuỵu xuống, nhìn về hướng Griffin.

Griffin đáng thương đang rêи ɾỉ, đôi chân run rẩy trong vòng tay mập mạp của Popo.

"Popo, cả hai đứa ròi khỏi đây trước đi!"

Tôi không biết Popo đang phản ứng với cái gì. Nó đang lảo đảo sang hai bên. Ngay lúc đó, mặt đất lại âm ầm rung chuyển, cả không gian chìm vào một màu trắng xoá. Ánh sáng chói loá dần biến mất. Lùi lại vài bước và ngập ngừng một lúc, con rồng giậm mạnh chân mình, phồng mũi giận dữ, có lẽ là do khó chịu với đòn tấn công bất ngờ vào thị giác.

Rắc! Rắc!

Mặt đất rung lên dữ dội trong khi các mảnh băng bay loạn xạ khắp mọi nơi. Mau rời khỏi đây!

"Ơ..."

Mắt tôi ngày càng mở lớn hơn, miệng cũng hới hé ra. Tôi đã mong đợi anh ở gần đây, nhưng tôi cảm thấy nhịp thở của mình bị hụt một  khi gặp anh trong tình huống này.
Là chồng tôi, người mà tôi đã không nhìn thấy trong gần một tuần trời.

Izek đứng giữa cuộc chiến của con rồng và các hiệp sĩ, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Đôi mắt to rực đỏ của anh đang toả ra thứ ánh sáng quái lạ.

"Grrrrrrrrrr..." Có lẽ là vì bực bội, con rồng gầm lên như một lời cảnh báo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi