QUAN BẢNG

Không sợ địch nhân giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo, những lời này thật sự vô cùng chí lý. Nhưng đặt ở trong quan trường bây giờ mà nói, có câu hình dung càng chuẩn xác, đó chính là không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đứa con giống như heo. Nhiều khi có rất nhiều người ra làm quan, đều ở trong lơ đãng bị con mình kéo xuống ngựa. Vấn đề giáo dục con của cán bộ luôn trở thành điểm tựa, nhưng cho dù biết là trọng yếu, có thể chân chính phòng bị lại không có bao nhiêu người.

Cha tôi là gì gì gì đó, đây là lời tuyên bố rất nóng nảy của thời đại này.

Mà hiện tại chuyện như vậy đã rơi xuống trên đầu Cao Viễn. Cao Viễn nằm mơ cũng không nghĩ tới, con trai bảo bối của mình lại mang tới tai họa ngập đầu cho mình, hơn nữa còn rất mạnh cùng sắc bén.

Văn phòng cục trưởng cục văn hóa thành phố.

Cao Viễn có chút bất an khẩn trương đi tới đi lui, ánh nắng ngoài cửa sổ cũng không còn chói chang, chiếu lên người làm người ta có cảm giác ấm áp. Nếu ở trước kia Cao Viễn thích cảm giác này, nhưng hiện tai toàn thân hắn như con kiến bò trên chảo nóng, không ngừng bất an đi qua đi lại.

- Cậu nói là thật sao?

Cao Viễn dù đã nghe được tin tức, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Làm tâm phúc của Cao Viễn, sắc mặt Hoạt Lưu như ăn trúng khổ qua:

- Dạ, cục trưởng, chuyện này vô cùng xác thực, không hề giả dối. Việc điều động nhân sự của Trương Quan Trung đã hoàn thành, hôm nay sẽ tới quản ủy hội khu cao tân làm việc. Hơn nữa theo tôi được biết, phụ trách nói chuyện với Trương Quan Trung chính là một vị phó trưởng ban tổ chức thành phố.

Đúng hay sai vậy! Không ngờ là một phó trưởng ban ra mặt!

Cao Viễn trà trộn trong quan trường nhiều năm, tự nhiên biết điều này ý vị như thế nào. Nếu như nói bên trong không có vấn đề gì, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Cho dù Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa, cho dù Trương Quan Trung được Tô Mộc nhìn trúng, nhưng muốn một phó trưởng ban thành phố ra mặt nói chuyện, trọng lượng chưa đủ. Nếu là vậy bên trong tuyệt đối có bí mật mà không ai biết.

Nhưng bí mật này rốt cục là gì, hiện tại Cao Viễn đã không biện pháp biết được, nếu hắn sớm hiểu rõ, hắn cũng sẽ không cho phép đứa con hỗn đản của hắn đi đối phó Trương Quan Trung.

- Cục trưởng, làm sao bây giờ đây?

Hoạt Lưu thấp giong hỏi.

- Đừng hoảng hốt, để cho tôi suy nghĩ. Không phải chỉ là một Trương Quan Trung thôi sao? Không có chuyện gì.

Cao Viễn nói.

- Tôi…

Cao Viễn nhìn vẻ mặt chần chờ của Hoạt Lưu, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ buồn bực:

- Hoạt Lưu, cậu là người của tôi, có sự tình gì không cần che giấu, nói thẳng ra đi, có phải cậu còn có chuyện gì giấu tôi hay không?

- Cục trưởng, là Bằng Phi.

Hoạt Lưu quyết định nói.

- Phi nhi? Nó làm sao vậy?

Vẻ mặt Cao Viễn sửng sốt.

- Cục trưởng, là như vậy…

Hoạt Lưu đem những gì Cao Bằng Phi đã làm với Trương Quan Trung đều nói ra, sắc mặt Cao Viễn vô cùng khó xem, khó trách Trương Quan Trung muốn đi tố cáo Cao Bằng Phi, nguyên lai còn có việc này, đứa con hỗn đản kia lại đi khi dễ Trương Quan Trung tới như vậy, khó trách người ta không bắn ngược.

- Tên hỗn đản kia đang ở nơi nào, lập tức tìm hắn trở về cho tôi!

Cao Viễn cả giận nói.

Cao Viễn cũng không hỏi Hoạt Lưu sao lại biết chuyện này, bởi vì hắn hiểu được Cao Bằng Phi ỷ vào uy thế của mình trong cục văn hóa làm được chuyện như thế, nói vậy rất nhiều người cũng biết.

- Dạ, tôi lập tức gọi điện thoại!

Nhưng đúng ngay lúc này, ngay nháy mắt Hoạt Lưu mới chạm tới điện thoại, cửa phòng đóng chặt bị đẩy tung ra.

- Là ai…

Cao Viễn đang tức giận liền ngẩng đầu mở miệng muốn mắng to, chợt phát hiện người đi vào chính là bí thư ban kỷ luật thanh tra Hà Chính Khôn. Sao vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại kinh động Hà Chính Khôn tự mình ra mặt, chẳng lẽ…

Trong lòng Cao Viễn theo bản năng có một loại dự cảm không tốt, rất nhanh dự cảm liền hóa thành sự thật.

- Cao Viễn, theo chúng tôi đi một chuyến đi, có một việc cần ông hiệp trợ điều tra.

Hà Chính Khôn cũng không mở miệng, người nói chuyện chính là nhân viên công tác của ban kỷ luật thanh tra.

- Hà bí thư, tôi…

Cao Viễn nhất thời sốt ruột kêu hoảng.

- Có lời gì đi qua nói sau.

Vẻ mặt Hà Chính Khôn hờ hững, ngay lúc Cao Viễn định mở miệng nói tiếp thì hai nhân viên của tổ điều tra liên hợp đã đi tới áp giải Cao Viễn đi ra ngoài.

Hoạt Lưu nhìn thấy một màn này, hoảng sợ tới mức muốn tê liệt ngã xuống đất.

Đây chẳng lẽ là song quy trong truyền thuyết?

Cho dù không dùng từ song quy, nhưng phải biết rằng người bị Hà Chính Khôn mang đi làm sao không có chuyện gì? Hơn nữa Hoạt Lưu đi theo Cao Viễn nhiều năm như vậy, hiểu biết rất nhiều bí mật của Cao Viễn. Nghĩ tới nếu Cao Viễn xảy ra sự cố, hắn làm sao có thể bình yên vô sự vượt qua?

Muốn chết chính là vào lúc này ánh mắt Hà Chính Khôn lại lướt về hướng Hoạt Lưu, vừa tiếp xúc ánh mắt của hắn, Hoạt Lưu liền có loại cảm giác hết hồn. Vào lúc này thời gian giống như dừng lại, Hoạt Lưu nhìn môi của Hà Chính Khôn liên tục khép mở, ngay lúc thanh âm thứ nhất sắp vang ra, Hoạt Lưu chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bị ù tai.

Hắn lập tức làm ra một hành động khiến mọi người không thể tưởng tượng!

- Hà bí thư, tôi muốn cử báo với ngài, tôi muốn cử báo tình huống vi phạm pháp luật của Cao Viễn, trong tay tôi có chứng cớ chứng minh hai cha con Cao Viễn cùng Cao Bằng Phi đã làm trái pháp luật nhiều năm nay. Nhất là Cao Bằng Phi, hắn đã có hành động quá khích với Trương Quan Trung, tôi đều có chứng cớ.

Ân?

Hà Chính Khôn cũng bị động tác của Hoạt Lưu làm kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Trên thực tế vừa rồi hắn chỉ muốn dặn dò Hoạt Lưu hỗ trợ ổn định cục diện trong cục văn hóa, đừng để xuất hiện tình huống rung chuyển bất an. Nhưng bây giờ nhìn lại uy nghiêm của bí thư ban kỷ luật thanh tra như hắn thật hữu hiệu vô cùng, lại vô hình trung làm cho Hoạt Lưu cam tâm tình nguyện chủ động khai báo.

- Nếu nói như vậy, anh cũng theo chúng tôi đi một chuyến đi!

Hà Chính Khôn nói.

Ngay lúc Cao Viễn cùng Hoạt Lưu bị ban kỷ luật thanh tra mang đi, lãnh đạo chính pháp ủy thành phố an bài cục công an thành phố triển khai hoạt động chỉnh lý chuyên môn, tập trung sự kiện Phó lão bị tập kích. Toàn bộ đám côn đồ liên hệ với Dã Lang đều bị bắt giữ. Chỉ cần là những tên lưu manh hoạt động chung quanh thôn Phương Lĩnh đều không thể tránh thoát.

Trong khoảng thời gian này cục công an thành phố đang điều tra án kiện phạm tội của Phi Long bang, bởi vậy điều tra viêc này cũng không hề có chút phiền phức, thật dễ dàng đã bắt giữ được một nhóm người.

Trong những hành động này người thu được lợi ích nhiều nhất chính là Từ Viêm.

Từ Viêm cũng thật không nghĩ tới mình gặp phải chuyện như vậy, vì sao lại xuất hiện chuyện này, nhưng đây chính là cơ hội của hắn. Từ Viêm biết lời dặn dò của Tô Mộc là có ý gì, bởi vậy khi lập án kiện không chút nhân từ nương tay.

Ngay khi những hành động này diễn ra, Yến Tiễn xuất hiện bên trong tứ hợp viện của Vọng Nguyệt chân nhân, vẻ mặt khẩn trương, dáng vẻ thản nhiên trấn định của hắn đã biến mất không ít. Không ai có thể đối mặt chuyện như vậy mà vẫn có thể bình thản như thường, Yến Tiễn cũng không phải công tử nhà giàu có, cho dù là phải nhưng chuyện như thế nếu bị truy xét cũng sẽ vô cùng phiền toái, đừng mong trốn tránh thoát khỏi.

- Lão thần tiên, tôi nên làm gì bây giờ?

Yến Tiễn sốt ruột hỏi.

Nếu như Tô Mộc đang ở trong này, sẽ chân chính cảm giác được Vọng Nguyệt chân nhân không nói bừa, ý tưởng đem mình so sánh với Ngọa Long Phụng Sồ thật sự có chút tương tự. Bởi vì không ai có thể giống như hắn, chân chính làm ra được uy vọng cao như vậy trong lòng phú nhị đại cùng quan nhị đại Cổ Lan thị như thế.

Ngay cả khi gặp phải chuyện như vậy, người đầu tiên Yến Tiễn muốn hỏi thăm lại là Vọng Nguyệt chân nhân mà không phải người khác.

- Yến thiếu, chuyện mà cậu nói tôi đã đoán được một ít. Tôi đã sớm nói qua với cậu, chuyện đua xe cũng không phải hành động gì lớn, nhưng có thật nhiều nơi để chơi đua xe, vì sao cậu phải lựa chọn khu vực thành cũ như thế, như vậy sẽ xuất hiện nguy hiểm. Mà nếu như gặp được nguy hiểm, cũng không cần sợ, trực tiếp đối mặt là được. Cậu lại không nghe theo, mặc dù kẻ đụng người không phải là cậu, nhưng cậu làm người tổ chức, tội danh này sẽ không thể đào thoát. Dù mẹ cậu là bí thư, chỉ sợ lần này cũng gặp xui xẻo.

Vọng Nguyệt chân nhân đạm nhiên nói.

- Lão thần tiên, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết sao?

Yến Tiễn gấp giọng nói.

- Không phải không có!

Vọng Nguyệt chân nhân có chút do dự.

- Lão thần tiên, ngài nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được tôi sẽ làm tất cả.

Yến Tiễn vội vàng nói.

- Chuyện này xét tới cùng cũng từ một người, cậu phải làm chính là đi tìm hắn, đem mọi chuyện đều nói ra, là trách nhiệm của mình thì phải gánh, đừng nghĩ chối tội. Nói như vậy có lẽ người kia còn có thể giúp cậu nói chuyện. Mà chỉ cần hắn đồng ý giúp cậu, cậu sẽ không có chuyện gì.

Vọng Nguyệt chân nhân nói.

- Là ai?

Yến Tiễn vội vàng hỏi.

- Cậu cầm túi gấm này về xem đi, bên trong có tên của hắn.

Vọng Nguyệt chân nhân đưa ra một túi gấm, lúc này di động của Yến Tiễn đột nhiên vang lên, Vọng Nguyệt phất tay ý bảo Yến Tiễn rời đi, Yến Tiễn cũng không dây dưa vội vàng đi ra khỏi tứ hợp viện, trở lên trên xe mới nghe điện thoại.

- Hiện giờ con đang ở đâu? Vì sao lâu như vậy mới nghe điện thoại? Con lập tức về nhà cho mẹ, ngay lập tức, mẹ có việc muốn hỏi con!

Thanh âm lo âu của Yến Nguyệt Dung vang ra trong điện thoại.

- Con đã biết!

Yến Tiễn nói.

- Con biết? Con biết cái gì? Con cái gì cũng không biết! Nhanh chóng trở về!

Yến Nguyệt Dung hoàn toàn thất thố.

Tiểu Thảo nhìn Yến Tiễn, có chút gấp giọng hỏi:

- Thế nào? Lão thần tiên nói như thế nào?

Yến Tiễn cũng không lên tiếng, thật bình tĩnh lấy ra tờ giấy trong túi gấm, bên trên viết hai chữ thật rõ ràng, hai chữ làm Yến Tiễn lập tức híp mắt.

Tô Mộc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi