QUÂN HÔN TỎA SÁNG

Mạnh Kiết Nhiên thu hết mọi biểu tình của cô vào mắt, khóe mắt lộ ý cười tà ác, không để ý sự phản đối kéo ghế ép cô ngồi xuống "Từ từ thưởng thức nhé, mùi vị thịt dê nướng ở đây không tệ đâu." Ngón tay giữ trên vai cô chốc lát mới bỏ ra.

Thanh Ninh nào có tâm trạng ăn uống, món ăn vào trong miệng biến thành tẻ nhạt, rượu vang cũng không đụng lấy một ngụm. Cô hiện giờ giống như một con búp bê vải mặc cho hắn định đoạt, nhưng búp bê này lại có tính cách, cô bảo trì trầm mặc không nói năng gì với hắn. Một lúc sau có thuộc hạ của hắn vào đưa đi động, Mạnh Kiết Nhiên cũng không hề muốn tránh đi mà trực tiếp nhận trước mặt cô, Thanh Ninh không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Tạ Thanh Ninh càng ngày càng không rõ tính tình Mạnh Kiết Nhiên, lại càng không rõ tiếp theo hắn muốn đi nước cờ nào. Thật may, sau khi ăn cơm xong hắn đi sang phòng khác bàn công việc để cho cô được ở một mình, ngồi bên cửa sổ Thanh Ninh có thể thấy rõ đám vệ sĩ bên ngoài, nếu muốn chạy ra từ cửa sổ là một chuyện không tưởng.

Quanh quẩn trong phòng càng thấy nôn nóng, Thanh Ninh phát hiện lúc bản thân lâm vào tình cảnh khó khăn thì trong trí nhớ luôn hiện lên khuôn mặt của Mục Lương Hòa, chỉ tiếc anh không có ở đây, mà anh cũng không biết rằng mình bị Mạnh Kiết Nhiên bắt đến chỗ này.

Từng giây từng phút trôi qua làm hao mòn dần sự kiên nhẫn của cô, vừa bước ra cửa liền bị vệ sĩ chặn lại.

"Bảo Mạnh Kiết Nhiên quay lại đây cho tôi."

Đoán chừng là do giọng điệu của mình quá mức ngang ngược, một tên vệ sĩ nhướng mày nháy mắt với tên còn lại bảo hắn đi đến một gian phòng khác, không bao lâu Mạnh Kiết Nhiên đẩy cửa đi vào, hình như rất hài lòng đối với bộ dạng tức giận của Thanh Ninh.

" Mạnh Kiết Nhiên, anh có tin tôi kiện anh tội xâm phạm đời tư không?" Thanh Ninh nhảy luôn lên sofa từ trên cao nhìn xuống chỉ vào mũi của hắn gào.

"Thanh Ninh, em sẽ không làm thế." Mạnh Kiết Nhiên cười.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô đã bị ép gần đến giới hạn sụp đổ rồi.

"Chỉ muốn em hòa nhập vào thế giới của anh thôi, không đáng sợ thế đâu." Hắn vẫn như cũ cười nhẹ nhàng như thế nhưng lại là một Mạnh Kiết Nhiên quá mức xa lạ, cũng quá mức đáng sợ. Thanh Ninh phải cố giữ cho mình ra vẻ trấn định.

Gần tối, Mạnh Kiết Nhiên quay về nội thành nhưng không định thả cô, mà lại lần nữa đi về một phía ngoại ô khác. Mạnh Kiết Nhiên thủy chung tựa vào trên ghế ngồi, tay cường hãn nắm chặt lấy tay Thanh Ninh như muốn nghiền nát. Phảng phất trong xe đều là hơi thở của hắn, nhưng lúc này trong đầu Thanh Ninh lại hiện lên một thứ mùi khác, là mùi thuốc lá rất nhạt. Mục Lương Hòa cũng hút thuốc lá nhưng hút rất ít, bàn tay anh luôn ấm áp khô ráo, lòng bàn tay bởi vì quanh năm huấn luyện nên luôn có lớp chai, mỗi lần nắm tay cô, những vết chai đó lại cọ sát vào mu bàn tay.

Mục Lương Hòa tan họp theo thói quen nhớ đến cô vợ nhỏ, đoán chừng giờ này đang ăn tối nên gọi về nhưng người nhận lại là chị Ngô.

"Ông chủ, cô chủ đi từ sáng tới giờ vẫn chưa về."

Đầu kia bước chân ngừng lại, dừng ở cửa cầu thang, dưới ánh đèn lờ mờ trông bóng dáng anh có vẻ tiêu điều, hình như đã lâm vào trầm tư, âm thanh trầm thấp xen lẫn khàn khàn: "Có nói là đi đâu không?"

" Cô ấy không dặn, có thể là đi cùng bạn bè, không biết chừng sẽ về ngay đấy."

Chị Ngô nói không phải không có lý, vừa cúp điện thoại anh lại bấm dãy số quen thuộc. Mạnh Kiết Nhiên lấy di động trong túi quần ra, híp mắt nhìn dòng tên trên màn hình, môi mỏng tràn ra nụ cười rung động lòng người: "Thanh Ninh, em cho là tìm một quân nhân thì có thể vạch rõ giới hạn với anh sao?"

Lúc này bọn họ đứng ở mui thuyền, ánh đèn hắt bóng lên người lờ mờ không rõ hình dáng, điện thoại trên tay Mạnh Kiết Nhiên đang phát ra âm thanh mà cô cố ý cài cho Mục Lương Hòa.

"Đưa tôi."

Mạnh Kiết Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại đang rung trong tay, nhìn lại cô gái đang giương lên vẻ mặt quật cường thì cười cười, hào phóng trả điện thoại vào lòng bàn tay cô, ngón tay có ý vô tình cọ cọ làm Thanh Ninh cả kinh, thật nhanh rút tay về. Tiếng chuông đã ngừng, Thanh Ninh tức giận trừng mắt lườm lại hắn, không lâu sau chuông lại reo, Mạnh Kiết Nhiên nhìn cô chạy tới đuôi thuyền nghe điện thoại, tiếng gió xen lẫn tiếng sóng làm hắn không nghe rõ được lời cô nói.

"Ở đâu?"

"Đang ở bên ngoài, khi nào anh về?" Tuy biết Mục Lương Hòa một tuần nữa mới về được nhưng Thanh Ninh vẫn hy vọng anh có thể về sớm một chút. Đối với tình cảm của mình hiện tại, Thanh Ninh cho rằng cô đã sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh.

Nghe giọng nói mềm mại của cô, thần kinh căng thẳng của Mục Lương Hòa như được nới lỏng, anh đi tới bên cửa sổ ngắm sao trời nói " Chắc phải hết tuần."

"Ờh." Trong lúc nhất thời hai người giữ điện thoại không biết nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng thở của nhau. Thanh Ninh chợt nhớ đến lưng anh bị thương nên tỉ mỉ dặn dò anh chú ý sức khỏe, dặn anh đi ngủ sớm rồi cúp máy trước.

Mục Lương Hòa nghiêng đầu bất động nhìn bầu trời đầy sao, hồi tưởng thật lâu giọng nói của người con gái, qua hồi lâu mới sực tỉnh thấy chân đã tê cứng.

"Thanh Ninh, đừng nói là các người đang yêu thật nhé." Nghe điện thoại xong quay lại Thanh Ninh bị Mạnh Kiết Nhiên túm chặt lấy tay đè vào lan can tàu. Phía dưới là tiếng sóng, trong không khí tản mát mùi nước sông, gió đêm rất mạnh thổi phật phật chéo áo Thanh Ninh, làm rối tung đám tóc sau đầu. Cả người bị đè trên lan can không thể động đậy, cô nghĩ nếu mình trả lời thật thì hắn sẽ không do dự chút nào mà ném ngay cô xuống sông làm mồi cho cá.

" Mạnh Kiết Nhiên, tôi cũng không phải là đứa xấu nhất trần đời, có người theo đuổi chẳng lẽ rất kỳ quái?"

Cho dù trong lòng sợ, cô vẫn như cũ làm bộ trấn định, nghịch ngợm hướng hắn nháy nháy mắt. Mạnh Kiết Nhiên vốn là mặt âm trầm, cánh tay kẹp chặt, lại chợt nhìn thấy cô nghịch ngợm nháy mắt với mình giống y với nhiều năm về trước, từ xa nhào vào trong ngực hắn ôm cổ cười duyên nói: "Tiểu Nhiên Tử, cõng trẫm hồi cung."

Những kỷ niệm quý báu kia hắn vẫn cẩn thận cất giữ chỉ vì ngày sau gặp lại, tay không tự giác đặt lên con mắt sáng như minh châu của cô tỉ mỉ vuốt ve, tiếp đó nhẹ nhàng hôn lên, cái hôn bị Thanh Ninh tránh được sượt xuống gò má.

Mạnh Kiết Nhiên khôi phục vẻ bình thường, giống như cử chỉ dịu dàng mới vừa rồi không hề tồn tại, khóe miệng dâng lên nụ cười khổ sở lại tà ác, cũng không buông tay, ngược lại lôi kéo cô vào trong khoang thuyền.

"Ông chủ, người đã được đưa đến."

Thanh Ninh liếc nhìn người đàn ông mặc áo đen cung kính đứng ở một bên kia, trên mặt hoàn toàn lạnh lẽo, gò má góc cạnh rõ ràng, thấy hắn chính là người mang cô từ cửa hàng quần áo bắt đi thì không khỏi thêm chán ghét, lúc đi ngang qua hắn cố ý nghiến gót giày lên chân hắn thật mạnh.

Mạnh Kiết Nhiên thu hết hành động của cô vào trong mắt "Thanh Ninh, về sau đừng chọc vào Vệ Đông." Lúc vào khoang thuyền hắn nghiêng người nói như ra lệnh cho cô. Thanh Ninh đến ngay cả thủ trưởng ra lệnh cũng không nghe, huống gì là Mạnh Kiết Nhiên. Cô đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, Mạnh Kiết Nhiên lần này không lấy thế làm giận, đưa tay đẩy cửa ra, mang theo cô vào một gian phòng trong khoang thuyền.

Căn phòng trống bỗng chốc đã chật cứng người, đều mặc vest đen đeo mắt kính đen sì không nhìn rõ được khuôn mặt. Thanh Ninh chỉ dám bất động đứng nguyên tại chỗ, trán lẫn lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Mạnh Kiết Nhiên nắm tay Thanh Ninh kéo vào trong, tên đàn ông đang ngồi trên ghế chủ vị dập tắt thuốc đứng lên chào đón, những người khác cũng đồng loạt đứng dậy theo. Cô nhìn Mạnh Kiết Nhiên cùng tên cầm đầu kia chào hỏi một lúc mới chia chủ khách ngồi xuống, cô bị buộc ngồi cạnh Mạnh Kiết Nhiên. Trong phòng tất cả đều là đàn ông, chỉ duy nhất Thanh Ninh là nữ giới nên mọi ánh mắt đều tập trung lên người cô.

"Vị này là?"

"Đây là vị hôn thê của tôi, Tạ Thanh Ninh , đây là Tần tiên sinh." Cô không ngờ Mạnh Kiết Nhiên sẽ giới thiệu như vậy, càng không ngờ tất cả người ngồi trong phòng đều nhất tề gọi cô là chị dâu, khiến cô như ngồi trên đống lửa. Ban đầu lúc ở doanh trại nghe cấp dưới của Mục Lương Hòa gọi một tiếng chị dâu cô cũng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, hiện tại trừ kinh khủng thì không có một chút ngượng ngùng nào.

"Hân hạnh, hân hạnh."

Vị Tần tiên sinh ngồi đối diện đưa tay về phía cô, trông hắn chưa đến 30 tuổi, bề ngoài không tính là tục tằng nhưng là không thể coi là lịch sự, đeo đôi gọng kính màu vàng, phía sau tròng kính là đôi mắt hẹp dài cười mà như không cười. Thanh Ninh bất đắc dĩ vươn tay chạm nhẹ một cái liền lập tức buông ra, cảm giác bàn tay dính thứ gì không gột sạch được, sợ người khác để ý cô cúi đầu ngồi im một bên. Chỉ nghe vị Tần tiên sinh nói một câu "Bắt đầu ", mấy người mặc vest đen lập tức theo trật tự lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ ngồi mặt đối mặt nhau.

Một tay vẫn bị Mạnh Kiết Nhiên nắm chặt, tay kia đút trong túi vuốt ve di động mới rồi trò chuyện với Mục Lương Hòa, giờ cô rất muốn nghe giọng nói của anh.

" Bây giờ cả thành phố C này đều phải cúi đầu nghe theo Mạnh tiên sinh, đúng là hậu sinh khả úy."

"Tần tiên sinh quá khen."

"Lần này vốn cũng không muốn làm phiền Mạnh tiên sinh, chỉ là tình huống bây giờ có chút đặc biệt."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lần đầu tiên nghe được từ Hạ Gia Mẫn việc Mạnh Kiết Nhiên bắt tay với xã hội đen cô không tin, giờ tận mắt chứng kiến cô không thể không tin. Người đàn ông cô từng yêu chết đi sống lại trong quá khứ này đã hoàn toàn nhúng chàm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi