QUAN KHÍ

Sau cuộc tình, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút hối hận, bản thân mình vẫn luôn luôn cố gắng giữ khoảng cách với Tiểu Giang, nhưng thật không ngờ hôm nay lại vẫn lên giường với nàng!

- Không ngờ chuyện nam nữ lại như thế này!

Tiểu Giang thở dài một cái, vừa nãy ngoại trừ nhói đau lúc đầu, còn sau đó Vương Trạch Vinh đem lại cho nàng cảm giác hưởng thụ tuyệt vời.

Gác chân trái lên trên đùi Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nhìn về Vương Trạch Vinh nói:

- Có phải trong lòng anh đang hối hận muốn chết đúng không?

- Có một chút.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn giấu diếm nàng.

- Cái anh này, sao không nói lời nào dễ nghe một chút!

Tiểu Giang khẽ cắn lên cánh tay Vương Trạch Vinh một cái.

- Anh thực sự là một người không có định lực!

Vương Trạch Vinh cười khổ nói. Trên quan trường mà bất cứ lúc nào cũng leo lên người phụ nữ thì đó chính là một việc tối kỵ, sao mình lại không chú ý như vậy! Bây giờ Vương Trạch Vinh có hối hận cũng muộn.

- Anh có định lực hay không thì em mặc kệ, sau này nhất định phải đối tốt với em đó.

Đặt tay lên ngực Vương Trạch Vinh vuốt ve một lúc, Tiểu Giang nói:

- Yên tâm đi, em không giống loại phụ nữ quấn lấy anh đâu, em biết anh là người rất có dã tâm, là người theo đuổi sự nghiệp, sau này em có thể dựa vào anh để che mưa gió mà.

- Sao anh có cảm giác lời này như nói một đằng làm một nẻo nhỉ?

Vương Trạch Vinh nói.

- Chẳng lẽ anh muốn em khóc sống khóc chết đòi anh lấy em sao?

Tiểu Giang liếc Vương Trạch Vinh một cái. Khẽ cười, Tiểu Giang nói:

- Anh có biết chuyện này xảy ra làm cho em có cảm giác thành tựu hay không.

- Thôi đi, anh hơi buồn nôn rồi!

Lời của Tiểu Giang càng nghe càng có mùi, Vương Trạch Vinh có cảm giác không muốn nói gì.

- Chỉ đùa một chút không được sao, trên phim cũng hay nói như thế mà.

Nói tới đây, Tiểu Giang cười khanh khách.

- Anh cảm thấy có lỗi với Hàm Yên.

Trong lòng Vương Trạch Vinh cảm thấy áy náy.

- Sao thế, vừa mới làm với em mà lại nói về người con gái khác!

Tiểu Giang nhéo Vương Trạch Vinh một cái.

Vương Trạch Vinh nhìn lại người phụ nữ mà cả thân thể gần như đang nằm trong lòng mình, hắn thật không biết Tiểu Giang này nghĩ như thế nào nữa. Tâm tư của nàng không có khả năng chỉ như thế này mà nhất định còn có gì đó ở đằng sau.

- Từ hôm nay trở đi, anh không thể đến nhà Lữ Hàm Yên ngủ được rồi, anh cần phải đề phòng đám tiểu nhân một chút, ngộ nhỡ bị người ta tóm được, tiền đồ chính trị của anh sẽ mất sạch.

Tiểu Giang nói một cách nghiêm túc.

Cười hì hì, Tiểu Giang nói tiếp:

- Muốn làm chuyện này cũng không nhất thiết phải làm trong nhà nàng, em cũng không ngại cho anh mượn phòng này dùng đâu.

Vương Trạch Vinh thấy người phụ này thật sự là hết chỗ nói rồi.

.........

Lãnh đạo tỉnh ủy đến lần thứ hai khiến cho xã Hoàn Thành náo động, bởi vì người đến chính là phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Bởi vậy thị ủy rất coi trọng việc này nên đặc biệt cử Lật Tuấn Tường trưởng ban Tuyên giáo thị ủy đi cùng, bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân cũng đi trước hộ tống.

Bắt tay Vương Trạch Vinh, Lật Tuấn Tường cười nói:

- Tiểu Vương, làm rất tốt đó, xã Hoàn Thành nhờ có cậu mà nổi bật.

- Trưởng ban Lật quá khen.

Là người quen cũ nên hai người cũng không nói gì nhiều. Thế nhưng việc này lọt vào mắt những người có tâm thì lại có mùi vị khác. Từ khi nào Vương Trạch Vinh lại đi cùng trưởng ban Tuyên giáo thị ủy thế.

Phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Hà Lâm Tùng đã 50 tuổi nhưng nét mặt hắn thì không giống với tuổi, quần áo theo âu phục thẳng tắp, có thể là do dùng não quá độ nên tóc của hắn tập trung hết ở giữa! Lần này hắn đến, ngoại trừ dẫn theo một ít tinh binh của ban Tuyên giáo thì còn có cả phóng viên của báo tỉnh nữa.

Bởi vì có đám Cố Hồng Quân đi cùng, Vương Trạch Vinh chỉ có thể đứng sang một bên.

- Trước tiên họp một chút, tôi muốn nghe tình hình thu thập tài liệu của xã Hoàn Thành.

Hà Lâm Tùng đúng là một người mạnh mẽ, vừa mới xuống xã Hoàn Thành đã muốn nghe báo cáo.

Trong phòng họp xã Hoàn Thành, sau khi nghe Vương Trạch Vinh báo cáo công tác xây dựng Đảng của xã Hoàn Thành cùng với chuyện về Phó Kiến Quân, Hà Lâm Tùng nói:

- Lần này tỉnh ủy rất coi trọng chuyện của đồng chí Phó Kiến Quân, bí thư tỉnh ủy Hạng Nam còn đặc biệt chỉ thị, phải tuyên truyền một nhân vật ưu tú như vậy, nhất thiết phải làm tài liệu tốt nhất, nhất định phải làm một cách chân thật nhất. Về việc này, huyện Khai Hà các anh phải đảm bảo không có sai sót nào.

Ánh mắt của hắn đảo từ Cố Hồng Quân qua đám người Vương Trạch Vinh.

Lời nói này rất nghiêm túc, ai cũng biết nếu như việc này mà làm giả mạo, e là cả cái huyện Khai Hà này sẽ lại có động đất.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi xin cam đoan với Đảng, chuyện của Phó Kiến Quân là thật sự đáng tin cậy, nếu cần có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.

Hắn hoàn toàn không sợ, việc này tất cả mọi người đều kiểm tra nghiêm túc, các loại tài liệu cũng đã xác minh nhiều lần.

Đối với báo cáo của chàng trai trẻ này, trong lòng Hà Lâm Tùng rất tán thưởng. Từ báo cáo công tác có thể thấy Vương Trạch Vinh không sợ hãi không lừa dối, nội dung trình bày rất rõ ràng, liền mỉm cười nói:

- Từ lâu đã nghe tin công tác xây dựng Đảng xã Hoàn Thành làm rât tốt, lần này chúng tôi xuống đây có mục đích khác nữa chính muốn thu thập và sửa sang lại kinh nghiệm công tác xây dựng Đảng ở Hợp tác xã.

Hà Lâm Tùng vừa nói xong, rất nhiều người đều hướng ánh mắt về phía Vương Trạch Vinh, thằng ranh này thật có năng lực! Không chỉ làm ra chuyện về Phó Kiến Quân mà còn cả công tác xây dựng Đảng của Hợp tác xã!

Trong lòng Vương Trạch Vinh cũng kích động nói:

- Rất hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra chỉ đạo công tác.

Cố Hồng Quân nói:

- Xin lãnh đạo tỉnh ủy yên tâm, chuyện của đồng chí Phó Kiến Quân thật sự có thể tin.

Đương nhiên, đám đồng chí ở trên tỉnh ủy cũng chưa tin tưởng mấy lời nói của huyện Khai Hà, sau khi họp xong bọn họ lập tức bắt đầu công việc, không chỉ có thôn Sa Thổ, mà còn điều tra chi tiết ngay cả những thôn xung quanh.

Những đồng chí ở trong ban Tuyên giáo tỉnh ủy liên tục thâm nhập vào thôn Sa Thổ và các thôn xã để hỏi thăm, kỳ thật, tài liệu sớm đã làm rõ, bọn họ đến mục đích không ngoài việc xác minh lại tính chân thật thêm một lần nữa mà thôi.

Vương Trạch Vinh liên tục đi cùng.

Sau hai ngày, sau khi Hà Lâm Tùng xác định được tính chân thật của chuyện về Phó Kiến Quân, tổ điều tra của tỉnh ủy liền lên tỉnh.

Mọi người có thể nhìn ra sự kích động trên nét mặt của Hà Lâm Tùng, phỏng chừng cũng vì chuyện của Phó Kiến Quân mà cảm động.

Nhìn các đồng chí tỉnh ủy rời đi, đám thường vụ huyện ủy biết lần này huyện Khai Hà lại nổi danh rồi! Bước tiếp theo hẳn là sẽ triển khai các hoạt động học tập Phó Kiến Quân trong phạm vi toàn tỉnh.

Tất nhiên, là lãnh đạo của huyện Khai Hà, tất cả mọi người đều nhận được chỗ tốt nhờ việc này, còn Vương Trạch Vinh bí thư xã Hoàn Thành hẳn sẽ là người được lợi lớn nhất.

Có việc này, lãnh đạo tỉnh ủy sẽ lại nhớ kỹ tên của Vương Trạch Vinh, đây chính là báu vật vô giá!

Vương Trạch Vinh cũng không hề nghĩ gì nhiều, tiếp đón lãnh đạo thực sự là một việc mệt mỏi. Sau hai ngày Vương Trạch Vinh còn cảm thấy mệt hơn so với đi trồng rau hái quả. Vừa mới thở dài một hơi thì Vương Trạch Vinh lại bị Cố Hồng Quân gọi lên huyện.

Lần này Cố Hồng Quân cũng không gặp Vương Trạch Vinh ở trụ sở huyện ủy mà là tại nhà riêng.

Nghe thấy Cố Hồng Quân bảo mình đến nhà riêng, Vương Trạch Vinh lập tức biết đây là Cố Hồng Quân chính thức xem hắn là người trong hệ. Cũng không biết Cố Hồng Quân có nhận lễ hay không, Vương Trạch Vinh vẫn mang theo ít ngân ngư đặc sản ở xã Hoàn Thành đi gặp Cố Hồng Quân.

Loài cá trắng này toàn thân lấp lánh ánh bạc, là loại cá đặc biệt chỉ có ở khu vực sông của thôn Trường Hà xã Hoàn Thành. Bởi vì có một truyền thuyết về loài cá này, nghe nói thời Đường có một thư sinh nhà nghèo, ngày nào cũng ăn loại cá này, cuối cùng gặp được đại ngộ, từ đó về sau cực thuận lợi trong quan trường, rồi được làm quan rất lớn. Chính vì lẽ đó rất nhiều người coi loài cá này chính là lễ vật tốt nhất để tặng cho cấp trên, cũng không ngoài việc hi vọng may mắn. Đương nhiên, loại cá này cũng có mùi vị rất đặc biệt, Vương Trạch Vinh sau một lần ăn liền khen ngợi không dứt. Do có quá nhiều người đánh bắt, mấy năm gần đây số lượng loại cá này giảm hẳn, Vương Trạch Vinh cũng phải đặc biệt nhờ Triệu Hữu Minh trưởng thôn thôn Trường Hà tìm cho mới có.

Thấy Vương Trạch Vinh mang loại cá này đến, Cố Hồng Quân cười nói:

- Tiểu tử này cũng biết mang loại cá này cơ đấy!

Trong giọng nói lộ ra vẻ thân thiết.

- Ha ha, không thể đến tay không được, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà bí thư mà.

- Ngồi đi, hôm nay bảo cậu đến cũng là vì có chuyện muốn tâm sự.

Vợ Cố Hồng Quân là một người phụ nữ gia đình tiêu chuẩn, nghe nói làm việc tại một xí nghiệp, đón lấy túi cá từ tay Vương Trạch Vinh liền đi nấu cơm.

- Trạch Vinh, cậu là do một tay tôi đề bạt, tôi rất hi vọng vào cậu đó.

Cố Hồng Quân mỉm cười nói.

- Tôi biết, nếu không có bí thư đề bạt thì tôi không có ngày hôm nay.

Vương Trạch Vinh cảm kích nói. Mặc dù thật sự mà nói thì mình là do Trịnh Chí Minh đề bạt, nhưng tên Trịnh Chí Minh này cũng không có ý tốt gì, Vương Trạch Vinh cũng không có đem việc tiến bộ của bản thân mình gán thành công lao của Trịnh Chí Minh.

- Bước tiếp theo cậu có tính toán gì không?

Đưa một điếu thuốc cho Vương Trạch Vinh, Cố Hồng Quân đột nhiên hỏi.

- Đương nhiên là làm tốt công việc lãnh đạo huyện ủy giao cho.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ lần này Cố Hồng Quân gọi mình đến, phỏng chừng là muốn xác nhận thái độ của mình thêm một bước nữa.

- Trạch Vinh, tôi muốn cho cậu vào thường vụ, nhưng xem ra lực cản trước mắt không nhỏ, nếu như có thể có sự trợ giúp của cấp trên thì việc này có thể sẽ thành, cậu phải cố gắng đó!

Cố Hồng Quân ân cần nói.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ, Cố Hồng Quân muốn cho mình tiến vào thường vụ huyện ủy, thế lực phái phản đối hơi lớn, hắn muốn nhắc nhở mình, muốn mình đưa quan hệ sau lưng ra, chỉ có đưa quan hệ này ra thì việc này mới có thể thành công.

Trong lòng thầm cười khổ, ai cũng tưởng rằng mình có quan hệ, kỳ thật chẳng có quan hệ cái rắm gì!

- Bí thư Cố, tôi sẽ cố gắng.

Vương Trạch Vinh đáp một cách mơ hồ.

Gật đầu, Cố Hồng Quân nói:

- Cứ thoải mái triển khai công việc, cậu làm ra thành tích thì không ai có thể gạt bỏ được.

Cố Hồng Quân nhìn Vương Trạch Vinh một chút, hắn gọi Vương Trạch Vinh tới là có hai mục đích. Một mặt là chỉ điểm, mặt khác chính là hi vọng vào thời điểm mấu chốt thì Vương Trạch Vinh có thể kéo thế lực sau lưng ra một chút, hắn cũng muốn xem rốt cuộc thế lực sau lưng Vương Trạch Vinh lớn đến đâu. Áp lực của Cố Hồng Quân trong huyện ủy cũng không nhỏ, bây giờ Lâm Tiến đã làm xong thủ tục điều chuyển, lực lượng của Cố Hồng Quân bên trong thường vụ huyện ủy lại yếu đi một chút. Điều này làm cho hắn cảm thấy cần phải nhanh chóng được một người của mình vào vị trí trọng yếu trong thường vụ. Bất kể là nhìn từ góc độ nào, Vương Trạch Vinh đều là sự lựa chọn tốt nhất, hôm nay mời cơm chính là muốn Vương Trạch Vinh cảm kích mình, từ đó mà hỗ trợ mình trong thường vụ sau này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi