QUAN KHÍ

Dự cảm của Vương Trạch Vinh cũng không hề viển vông, ngay sau khi hắn đụng độ với Chu Thế Khánh lần đầu thì mọi người ở Bắc Kinh đã hết sức chú ý tới việc này. Một người là nhân vật đứng đầu gia tộc có lực lượng hùng mạnh, một người tuy xuất thân từ dân quê nhưng lại dựa vào tài năng và thành tích thực tế dám xâm nhập vào thượng tầng. Nền tảng của hai người là như nào chứ? Mặc dù được nhiều người chú ý tới nhưng bản thân Vương Trạch Vinh thì lại không nghĩ tới.

Từ Vệ gia đi ra, Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Trịnh Tuệ Kiệt gọi tới, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Tuệ Kiệt, có chuyện gì thế?

Từ sau khi được gọi trở về Bắc Kinh, Trịnh Tuệ Kiệt được lão gia tử sắp xếp nên giờ đang làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách và phát triển Đông Bắc.

Có những lúc Vương Trạch Vinh tự cảm thán rằng có một gia thế hùng mạnh thì con đường đi sau này thuận lợi hơn nhiều so với người bình thường. Lấy Trịnh Tuệ Kiệt này mà nói, khi hắn còn ở tỉnh Bắc Dương, nhờ mình sắp xếp cho xuống dưới huyện rèn luyện sau thành bí thư huyện ủy, sau này khi mình rời khỏi Bắc Dương thì chưa đầy hai năm hắn đã thành lãnh đạo thành phố cấp phó. Lần này lão gia tử của hắn kiên quyết kéo hắn về làm phó chủ nhiệm, đây coi như là một người nối nghiệp của Trịnh gia.

- Vương ca, là như này, không biết vì sao mà lão gia tử muốn gặp anh để tâm sự cho thỏa.

Trịnh Tuệ Kiệt cười nói.

Vương Trạch Vinh cảm thấy nghi hoặc, tuy rằng đã từng gặp và tán gẫu qua với lão gia tử Trịnh gia nhưng đây là lần đầu tiên lão chủ động ước hẹn.

Trịnh lão gia tử từng là chính ủy Quân đoàn pháo binh số 2, dù hiện giờ lão đã lui xuống nhưng vẫn còn ảnh hưởng nhất định ở Bắc Kinh. Nghe nói Trịnh gia cũng có mấy người nắm giữ một vùng, qua đó có thể thấy tuy rằng lão đã lui nhưng Trịnh gia cũng không có ngã xuống.

- Được, tôi sẽ tới đó.

Vương Trạch Vinh nhanh chóng tới nơi cư trú của Trịnh gia, vừa mới tới cửa thì đã thấy Trịnh Tuệ Kiệt chờ sẵn ở đó.

- Tuệ Kiệt, chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Hôm nay lão gia tử nghe chị tôi nói anh thể hiện ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương, thế là lão gia tử đột nhiên yêu cầu tôi mời anh tới.

Lúc này Vương Trạch Vinh mới nhớ ra Trịnh Tuệ Kiệt có một chị gái tên là Trịnh Tuệ Hân cũng công tác trong Ban Tổ chức cán bộ trung ương.

- Thế nào, tới Bắc Kinh công tác có thuận lợi không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Chỉ là một phó chủ nhiệm, lại là phó chủ nhiệm xếp hạng cuối cùng, chẳng muốn làm gì!

Miệng Trịnh Tuệ Kiệt thì nói như vậy nhưng vẻ mặt thì lại có chút đắc ý.

- Cái thằng ranh này! Thôi đi, người khác có cả đời cũng không với được tới ghế của cậu!

Vương Trạch Vinh cười mắng một tiếng. Trịnh Tuệ Kiệt cũng cười rộ nói:

- Tôi ở Trịnh gia cũng coi như ngồi máy bay rồi!

Trong khi cười nói thì hai người đã đi tới phòng khách, Trịnh lão gia tử đã ngồi sẵn ở đó.

- Tiểu Kiệt, pha trà cho Tiểu Vương.

Tinh thần của Trịnh lão gia tử rất tốt, mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh bước vào.

- Xin chào Trịnh thúc!

Vương Trạch Vinh đặt hộp trà cao cấp đã chuẩn bị sẵn lên bàn. Mặc dù Trịnh lão gia tử không để ý tới những thứ này nhưng lễ tiết thì vẫn phải làm.

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Trịnh lão gia tử chỉ ngón tay vào ghế.

Trịnh lão gia tử có thể coi như là người nhìn Vương Trạch Vinh trưởng thành, nghĩ đến lúc trước con mình cứ khăng khăng đi theo Vương Trạch Vinh, Trịnh lão gia tử nhìn về phía đứa con trai đầy hài lòng, trong lòng thầm nghĩ về mặt này con mình đúng là tinh mắt! Vương Trạch Vinh ngồi xuống nhìn Trịnh lão gia tử.

- Tiểu Vương, tôi đã nghe nói chuyện phát sinh ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương, cậu làm rất được!

Trịnh lão gia tử đi thẳng vào vấn đề.

Vương Trạch Vinh mỉm cười một chút, cũng không nói gì thêm, việc này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài nên không cần phải nói nhiều.

Không thấy Vương Trạch Vinh có bất cứ sự dao động nào, Trịnh lão gia tử lại đánh giá Vương Trạch Vinh cao hơn một bậc, thầm nghĩ quả nhiên là có trình độ, xem ra Chu Thế Khánh kia thực sự không đấu lại được Vương Trạch Vinh.

- Vương ca, uống trà đi.

Trịnh Tuệ Kiệt pha trà xong liền ngồi xuống. Tuy nói Trịnh Tuệ Kiệt cũng là phó chủ nhiệm nhưng ở trước mặt Vương Trạch Vinh thì hắn vẫn biểu hiện rất là cung kính.

- Cảm ơn.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu với Trịnh Tuệ Kiệt.

Vẫn luôn quan sát Vương Trạch Vinh nên Trịnh lão gia tử cảm thấy người này thật sự là không tồi, có lễ có tiết.

- Tiểu Vương, lần này Bắc Kinh xảy ra chuyện Trương Thư Sơn, cậu thấy việc này thế nào?

Trịnh lão gia tử hỏi.

Nghe được câu hỏi này, Vương Trạch Vinh nhìn nhìn Trịnh lão gia tử, hắn biết Trịnh lão gia tử không có khả năng hỏi vấn đề này tùy tiện, chắc chắn là có ý nghĩ sâu xa.

Nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh nói:

- Quyết tâm trừng trị hủ bại của trung ương là rất lớn, đây là chuyện tốt, có thể thông qua việc này sẽ khiến cho đội ngũ của chúng ta càng trong sạch hơn.

Đương nhiên lời này mang nội dung khách sao, Vương Trạch Vinh không hiểu rõ ý thăm dò của Trịnh lão gia tử nên chỉ có thể nói như vậy.

Trịnh lão gia tử cũng không nói đúng sai gì mà khẽ mỉm cười nói:

- Nghe nói Ngũ Chí Lăng của Nam Điền cũng có liên quan?

Vừa nghe nhắc tới Nam Điền, Vương Trạch Vinh hiểu rằng chuyện gì Trịnh lão gia tử cũng biết, nhất định là đã có an bài rồi, với tình hình như này mà mình còn dùng mấy lời nói khách sáo thì e là Trịnh lão gia tử sẽ xem nhẹ mình. Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh ưỡn lưng ngồi thẳng người nói:

- Không dám giấu Trịnh thúc, chuyện này tuy rằng nội tình phức tạp nhưng bộ máy Nam Điền nhất định sẽ tiến hành điều chỉnh.

Vương Trạch Vinh vừa nói vậy khiến cho đôi mắt đang híp lại của Trịnh lão gia tử cũng mở bừng ra, ánh mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh càng thêm phần thân thiết.

Lúc này Trịnh lão gia tử càng có thiện cảm với Vương Trạch Vinh, người này biết nói khi nào và nên nói cái gì. Đúng như Vương Trạch Vinh nghĩ, nếu như lúc này Vương Trạch Vinh còn nói khách sáo thì rất có thể Trịnh lão gia tử sẽ bưng trà tiễn khách.

- Tiểu Vương, cậu nói rất chính xác, nếu tỉnh Nam Điền đã liên quan thì cơ cấu tỉnh Nam Điền chắc chắn sẽ phát sinh biến hóa lớn. Theo tôi được biết thì cậu rất có thể sẽ tới Nam Điền công tác, không biết cậu có tính toán gì về việc này không?

Lần này Trịnh lão gia tử hỏi càng trực tiếp hơn, nghĩ tới tiền đồ của con trai mình, Trịnh lão gia tử cũng biết rằng dù thế nào mình cũng phải trợ giúp Vương Trạch Vinh làm một số chuyện.

Lão gia tử cũng hiểu rõ tình hình Trịnh gia hiện giờ, nếu chỉ dựa vào mấy đứa con thì không thể chỗ đỡ nổi gia tộc, Vương Trạch Vinh đã có tiền đồ lớn như vậy thì sao không để Trịnh Tuệ Kiệt theo sát Vương Trạch Vinh chứ.

- Trịnh thúc, nói thật, đến giờ cháu cũng chưa được nghe tin tới Nam Điền làm, cháu chỉ từng có suy đoán như vậy.

- Loại chuyện này đương nhiên chỉ có suy đoán, quyết định cuối cùng còn do trung ương!

Trịnh lão gia tử nói.

Trịnh Tuệ Kiệt ngồi bên nói:

- Việc này đã truyền khắp Bắc Kinh rồi, dù sao Vương ca mà tới Nam Điền thì không phải chủ tịch tỉnh cũng là bí thư tỉnh ủy.

Trịnh lão gia tử nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Lần này nếu chủ tịch tỉnh Ngũ Chí Lăng cũng xảy ra chuyện thì bí thư tỉnh ủy cũng chịu trách nhiệm liên đới. Bí thư tỉnh ủy này cũng không có bối cảnh gì quá lớn, điều chỉnh là rất có khả năng, cho nên nếu trung ương thật sự có ý cho cậu tới tỉnh Nam Điền thì hai khả năng mà Tiểu Kiệt nói đều có. Chẳng qua tôi thấy khả năng lớn nhất vẫn là vị trí bí thư tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh mỉm cười, hắn biết việc này mọi người đều suy đoán, bản thân mình đương nhiên khó mà nói gì.

- Tiểu Vương, trước giờ Tiểu Kiệt đều dựa vào sự trợ giúp của cậu mới có được ngày hôm nay, tình ý này tôi vẫn nhớ kỹ.

Trịnh lão gia tử nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói.

- Tuệ Kiệt với cháu là anh em, mọi người giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.

Vương Trạch Vinh nói.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói hai chữ anh em, Trịnh lão gia tử nói:

- Đồng chí Lê Chí Hải - thường vụ tỉnh ủy Nam Điền, chính ủy quân khu tỉnh là người không tồi, đến lúc đó tôi sẽ cho hai người liên hệ một chút.

Nói chuyện suốt cả nửa ngày hóa ra hôm nay Trịnh lão gia tử gọi mình đến là để tặng cho "viên thuốc bổ", tâm trạng của Vương Trạch Vinh rất vui.

Trịnh lão gia tử xuất thân là quân nhân, là chính ủy quân khu Pháo binh số 2, hiện tại lão có thể nhắc tới người như Lê Chí Hải thì đủ để chứng tỏ Lê Chí Hải này nhất định là người thuộc Trịnh hệ. Có sự trợ giúp của Trịnh lão gia tử thì nếu mình thực sự tới tỉnh Nam Điền mà lại có sự trợ lực của quân đội thì đúng là chuyện tốt.

- Cảm ơn Trịnh thúc.

Vương Trạch Vinh vội cảm tạ Trịnh lão gia tử.

Mỉm cười, Trịnh lão gia tử nói:

- Bất kể là tới địa phương nào công tác thì cũng phải cần có vài người giúp đỡ, tôi cho rằng kể từ bây giờ cậu có thể bắt đầu bố trí được rồi. Trung ương rất coi trọng chiến lược mở rộng về phía Tây, mấu chốt chính là vấn đề ở đội ngũ cán bộ chúng ta, chỉ có một đội ngũ cán bộ không ngừng có chí tiến thủ thì chuyện của chúng ta mới có thể tiến bộ được. Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, cậu có khả năng lớn đến Nam Điền, tôi cũng không có khả năng làm được gì nhiều nên chỉ có thể nói với cậu như vậy. Chỉ cần tôi có thể làm thì cứ tới tìm lão già này.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu nói:

- Cháu xin nghe lời chú.

- Được rồi, bọn trẻ các anh có nhiều tâm sự, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Nói xong lời này, Trịnh lão gia tử liền đứng dậy đi ra ngoài.

Tiễn bước Trịnh lão gia tử, hai người lại ngồi xuống ghế, Trịnh Tuệ Kiệt nói:

- Vương ca, lời bố tôi nói cũng chính là những điều tôi muốn nói, anh có chỗ nào cần Trịnh Tuệ Kiệt này thì cứ mở miệng.

Lúc này Vương Trạch Vinh thả lỏng tâm trạng, ném một điếu thuốc cho Trịnh Tuệ Kiệt nói:

- Mấy lời này chú không phải nói nhiều, có việc tôi không tìm chú thì tìm ai.

Hai người cùng đồng thời mỉm cười.

- Vương ca, nói thật, tôi còn nghe được không ít tin tức. Chu Thế Khánh kia cũng đã chú ý nhiều tới anh, hắn cũng đã bố trí ở Bắc Kinh, nghe nói có một nhóm người đang tạo thế, muốn đẩy hắn lên trong nhiệm kỳ mới. Hôm nay anh đắc tội với hắn thì cẩn thận tương lai hắn sẽ phản kích!

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không phải còn có ba người khác sao!

Trịnh Tuệ Kiệt thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, cười nói:

- Xem ra Vương ca đã có đối sách!

Vương Trạch Vinh châm điếu thuốc hút, người khác đang bố trí, chẳng lẽ mình cũng ngồi yên chắc. Nhiệm kỳ mới còn cách rất lâu, chuyện bắn chim bắn đầu đàn có quá nhiều, về phương diện này thì Chu Thế Khánh yếu hơn nhiều so với ba người khác. Người khác chưa có động tác gì khiến cho hắn nóng lòng nhảy ra, việc này sao có thể được!

Trịnh Tuệ Kiệt cũng châm thuốc hút một hơi mới lên tiếng:

- Kỳ thực, có thể là Chu Thế Khánh cũng không có biện pháp nào khác. Từ sau khi lão gia tử nhà hắn chết, gia tộc bọn họ mất đi một lực lượng lớn, cây gậy chống trời đã không còn mà bản thân hắn cũng không phải là loại người đi lên từ cơ sở, hắn nóng lòng nhảy ra không ngoài ý muốn cho người khác hành động thiếu suy nghĩ, kết quả vừa vặn người chống lại là anh mà thôi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Con người ta phải dựa vào chính mình mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi