QUAN KHÍ

Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu với mình, Lý Nhân Khánh rất vui vẻ. Sau việc này vị trí của mình trong lòng Vương Trạch Vinh nhất định sẽ tăng lên. Hôm nay hắn đánh cuộc một phen, chỉ có thể như vậy mới làm Vương Trạch Vinh tin tưởng. Dù cho đắc tội Chu Tài Khâm cũng có giá.

Lý Nhân Khánh vốn là người do Trương Tùng đề bạt lên. Trước khi đi Trương Tùng đã hẹn đi ăn cơm, sau đó giới thiệu hắn với Vương Trạch Vinh.

Đối với việc Trương Tùng giao mình cho Vương Trạch Vinh, Lý Nhân Khánh rất vui. Hắn cũng muốn dựa vào Vương Trạch Vinh. Có Trương Tùng giới thiệu, hắn đương nhiên có thể thành người của Vương hệ. Trong thời gian này hắn vẫn muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Thấy Chu Tài Khâm gây khó dễ cho Vương Trạch Vinh, hắn biết đây là cơ hội của mình. Cho nên không đợi Lưu Kiến đứng ra, Lý Nhân Khánh là người đầu tiên nhảy ra. Mặc dù Chu Tài Khâm là Thị trưởng, nhưng hắn biết nếu có Vương Trạch Vinh thì cũng không việc gì phải sợ Chu Tài Khâm.

Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Tề Dược Cường sao không nhìn ra động cơ của Chu Tài Khâm. Hắn cũng không muốn dễ dàng dựa vào Chu Tài Khâm. Hắn nghe thấy Lý Nhân Khánh nói như vậy, hắn đang tính toán có thêm Lưu Kiến thì bên phía Vương Trạch Vinh đã là ba phiếu. Chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu và cục trưởng cục Tài chính Lôi Đức Bình nhất định là người của Vương Trạch Vinh. Cho dù hai người bọn họ không nói gì thì cũng chẳng có vấn đề gì về cho Bành Khoát.

Nghĩ đến đây, hắn càng không muốn dính vào.

Chu Tài Khâm cố kìm cơn lửa giận mà nói:

- Mọi người nói tiếp. Phó thị trưởng cam, chị là nữ đồng chí nên thường xuyên đi dạo phố, chị nói xem.

Chu Tài Khâm hôm nay xem như đã biết mình sai khi thử quá sớm. Hắn không ngờ thế lực của Vương Trạch Vinh lớn như vậy, không ngờ có Phó thị trưởng dám nhảy ra phản đối hắn rõ ràng như vậy.

Thấy Chu Tài Khâm điểm danh mình. Cam Cúc Bình không khỏi cười khổ một tiếng, hôm nay không tiện phát biểu. Không đắc tội Chu Tài Khâm thì chính là Vương Trạch Vinh, dù là ai cũng không phải người mình có thể đắc tội. Nghĩ vậy nên Cam Cúc Bình nói:

- Thị trưởng, đi dạo phố có liên quan gì đến việc chấp pháp của Cục Quản lý thị trường? Công tác Cục Quản lý thị trường cách công việc tôi quản lý quá xa, tôi không tiện phát biểu.

Cam Cúc Bình quyết định không tham gia là tốt.

Tiền Trạch Sơn vừa nghe thấy thế cũng vội vàng nói:

- Tôi đồng ý lời Phó thị trưởng Cam nói, việc này là do công tác khác nhau.

Biết đến lượt mình nói, Tề Dược Cường cười nói:

- Tôi thấy việc này chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên. Chúng ta chỉ cần yêu cầu Cục Quản lý thị trường đề cao ý thức phục vụ là được. Công tác cụ thể đã phân công cho Trạch Vinh phụ trách, tôi tin đồng chí Trạch Vinh sẽ xử lý tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ý kiến của Phó thị trưởng Tề rất quan trọng. Ngày mai tôi sẽ đến Cục Quản lý thị trường xem một chút, nếu như có gì không ổn sẽ yêu cầu bọn họ cải tiến một chút.

Nói xong lời này, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hội nghị chắc cũng đã xong, hôm nay tôi mời mọi người dùng cơm. Tan họp chúng ta sẽ cùng đi.

Lý Nhân Khánh nói:

- Vậy là tốt quá, còn có chuyện gì không?

Hắn nhìn Chu Tài Khâm.

Chu Tài Khâm thầm than một tiếng thực lực của Vương Trạch Vinh không nhỏ. Xem ra hôm nay không thể làm gì rồi.

- Tôi thấy mọi người đều muốn Trạch Vinh mời khách rồi, hôm nay đến đây thôi.

Chu Tài Khâm cười cười tuyên bố tan họp.

Nhà hàng Hồng kỳ Quán Hà được thiết kế rất sáng tạo, cả tòa nhà đều là màu đỏ, bát đĩa đều là màu đỏ. Đồ ăn ở đây hầu hết là các món mà cán bộ cách mạng ăn ở chiến khu. Các lãnh đạo Quán Hà cũng thích đến đây ăn.

Vương Trạch Vinh cũng vậy nên bố trí địa điểm ở đây.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn mời khách, giám đốc nhà hàng Tra Chí Ninh liền coi trọng. Vương Trạch Vinh là ai, đó là ngôi sao chính trị của Quán Hà. Bữa cơm này Vương Trạch Vinh mời khách, mặc dù nói mỗi người có tiêu chuẩn là 200 tệ, Tra Chí Ninh đương nhiên sẽ không thể theo tiêu chuẩn đó. Sau khi nhận được thông báo Tra Chí Ninh liền lao xuống nhà bếp tự mình bố trí và tăng thực đơn lên gấp đôi, yêu cầu nhà bếp chuẩn bị cho mỗi người với giá 500 tệ. Hơn nữa cũng dặn nếu không đủ thì cứ tăng thêm. Theo suy nghĩ của Tra Chí Ninh thì chỉ cần tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì người đến đây ăn nhất định sẽ không ít.

Khi thấy từ trên xe xuống toàn là Thị trưởng, Phó thị trưởng, Tra Chí Ninh thầm nghĩ cũng may mình tăng cao tiêu chuẩn. Nếu lãnh đạo ăn ngon thì kinh doanh của mình nhất định sẽ tăng lên.

Tra Chí Ninh vội vàng chạy đến bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Phó thị trưởng Vương, chào các ngài đến quán, đây là vinh dự cho nhà hàng của tôi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay các vị lãnh đạo muốn đến nếm thử món ăn ở nhà hàng, không thể sơ sót.

Tra Chí Ninh vội vàng nói:

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ thật tốt các ngài.

Tra Chí Ninh rất tinh mắt, thấy Chu Tài Khâm đi cùng Vương Trạch Vinh liền vội vàng tới bắt tay:

- Thị trưởng đến kiểm tra công việc?

Chu Tài Khâm cười nói:

- Hôm nay tôi cùng Trạch Vinh đến kiểm tra công việc một chút, xem đồ ăn của các anh như thế nào?

Chu Tài Khâm nói như vậy làm mọi người cười phá lên.

Tra Chí Ninh biết mấy người đến đây ăn, hắn không thể trêu chọc vào. Mọi người mà không hài lòng thì rất dễ đóng cửa nhà hàng hắn.

Trong một gian phòng sang trọng, mọi người theo thứ tự mà ngồi xuống. Chu Tài Khâm ngồi ở vị trí chính. Ngồi trên đó, Chu Tài Khâm cảm thấy mình vui vẻ hơn.

Dù sao mình vẫn là Thị trưởng, đến đâu cũng ngồi ở vị trí chính giữa, Chu Tài Khâm lại có một cảm giác nắm giữ mọi thứ.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng rất tôn trọng Bí thư và Thị trưởng, hắn cố gắng làm nổi bật Chu Tài Khâm. Hắn biết vừa nãy mình đã đắc tội với Chu Tài Khâm, nhưng không thể không làm như vậy.

Rượu và thức ăn được mang lên, Vương Trạch Vinh cầm chai rượu đứng dậy mà nói:

- Tôi vẫn muốn có cơ hội muốn ngồi với mọi người, chúng ta ngồi uống với nhau vài chén. Chén đầu tiên này tôi muốn mời Thị trưởng Chu. Tình hình của Thị trưởng Chu thì mọi người đều biết đó, luôn đứng ra chống cái ác. Thị trưởng Chu có thể đến Quán Hà làm Thị trưởng, đây là vinh dự của Quán Hà. Tôi đề nghị mọi người mời Thị trưởng Chu một chén.

Vương Trạch Vinh hy vọng làm thế để Chu Tài Khâm đỡ khó chịu với mình hơn. Dù sao mình cũng đã tỏ thái độ rồi, Chu Tài Khâm không hiểu thì hắn cũng không thể làm gì khác.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người đều đứng lên nâng chén mời Chu Tài Khâm.

- Trạch Vinh quá khen, tôi cần mọi người ủng hộ, hy vọng trong công tác tiếp theo mọi người sẽ toàn tâm toàn ý cùng thực hiện.

Chu Tài Khâm nói xong liền uống cạn chén.

Tiệc rượu hôm nay rất kỳ quái. Vốn là Chu Tài Khâm là Thị trưởng nên là người chủ trì, nhưng lại do Vương Trạch Vinh mời khác, mọi người đến đây là để chúc mừng Vương Trạch Vinh lên chức.

Vì vậy quyền làm chủ bàn rượu này đã rơi vào tay Vương Trạch Vinh.

Càng làm Chu Tài Khâm không thoải mái đó là mấy Phó thị trưởng thì có vài người dựa hoàn toàn vào Vương Trạch Vinh, coi như không coi hắn vào đâu.

Đang ăn thì cửa phòng bị mở ra. Phó cục trưởng Cục Xây dựng Đặng Diệu Hoa, Phó cục trưởng cục Đất đai Tần Dư Việt, Phó cục trưởng cục Công thương Lâm Sĩ Kiệt, Lưu Ngọc Hạo – văn phòng Luân chuyển đất đai thành phố đi vào.

Đám người này ăn ở phòng bên, mắt Lâm Sĩ Kiệt rất nhạy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Vương Trạch Vinh mang theo Thị trưởng, các Phó thị trưởng đến. Hắn đi hỏi nhân viên phục vụ thì biết Vương Trạch Vinh mời khách. Mọi người đều là người Vương hệ, thấy Vương Trạch Vinh đến thì nhất định phải đến mời rượu.

- Phó thị trưởng Vương, nghe nói ngài mời khách nên chúng tôi sang mời rượu.

Đặng Diệu Hoa vừa vào cửa liền nói. Hắn rất cảm kích Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đưa hắn từ một nhân viên nhỏ nhoi của văn phòng ủy ban lên làm Phó cục trưởng Cục Xây dựng, ân tình này không bình thường. Hắn quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh.

Tần Dư Việt nói:

- Phó thị trưởng Vương, chúng tôi chờ ngài mời khách.

Lâm Sĩ Kiệt cũng nói:

- Hôm nay khó khăn lắm mới thấy Phó thị trưởng Vương mời khách, dù như thế nào cũng phải mời Phó thị trưởng Vương uống một chén.

Mọi người thấy người vào đây đều là Phó cục trưởng, nhưng bọn họ bây giờ đang phụ trách công tác ở cục, lên chức làm cục trưởng cũng không phải việc khó.

Càng làm mọi người coi trọng đó là mấy người này đều là tay chân thân tín của Vương Trạch Vinh. Bọn họ cũng liền lo lắng đến công tác tiếp theo.

Thấy mấy người này đi vào, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Sao đi đâu cũng thấy các anh vậy?

Đặng Diệu Hoa thời gian trước đã lên làm Phó cục trưởng Cục Xây dựng, sau một thời gian rèn luyện khiến năng lực của hắn tăng cao. Theo Vương Trạch Vinh biết uy tín của hắn ở Cục Xây dựng rất cao. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết đây cũng là do hắn ta là thân tín của mình.

- Phó thị trưởng Vương, hôm nay là sinh nhật của Lưu Ngọc Hạo, cậu ta mời khách.

Vương Trạch Vinh nhìn Lưu Ngọc Hạo mà nói:

- Ồ, thì ra là sinh nhật cậu, tôi mời cậu một chén.

Lưu Ngọc Hạo bây giờ là cốt cán của văn phòng Luân chuyển đất đai thành phố, thời gian trước đã được đề bạt thành Phó chánh văn phòng, năng lực công tác khá tốt. Vương Trạch Vinh muốn đưa hắn thay thế Ngô Quân Chính lên tỉnh làm việc.

Lưu Ngọc Hạo cung kính nói:

- Tôi xin mời Phó thị trưởng Vương.

Mọi người uống xong, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay nếu đã gặp thì tôi mời khách. Tiền bàn ăn của các anh để tôi thanh toán.

Lưu Ngọc Hạo vội vàng nói:

- Đâu được, hôm nay tôi mời.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay để tôi, lần sau các anh mời. Mọi người không cần tranh việc này. Chúng ta uống một chén.

Những người này đều mời hết từng vị lãnh đạo. Chỉ là có sự khác nhau mà thôi, khi mời Vương Trạch Vinh thì đều tranh nhau, nhưng các lãnh đạo khác chỉ là nghĩa vụ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi