QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh cũng không biết kinh văn như thế nào, mới đầu nghe thì không quá để ý. Nhưng nghe một lúc, hắn cảm thấy tâm trạng mình đã bình tĩnh hơn nhiều.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ kinh phật khá được, không ngờ còn có thể làm tinh thần thả lỏng, về sau phải nghe nhiều một chút mới được.

Vương Trạch Vinh nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe, hắn cảm thấy tinh thần mình rất sảng khoái. Vì nhắm mắt nên Vương Trạch Vinh liền quan sát quan khí của mình. Thời gian này hắn ít khi quan sát quan khí của mình. Sau khi làm phó thị trưởng thường trực, quan khí của hắn ít có thay đổi. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì trong thời gian ngắn quan khí sẽ không thay đổi nhiều.

Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát thì đột nhiên phát hiện ra quan khí của mình đang có chút biến hoá.

LOại biến hoá này như có một lực lượng nào đó rót vào khiến quan khí trong cơ thể hắn càng lúc càng không ổn định.

Sao có thể như vậy?

Vương Trạch Vinh chưa từng thấy quan khí của mình như vậy bao giờ nên hơi hốt hoảng.

Vương Trạch Vinh có cảm giác rất kỳ lạ giống như quan khí của mình đã dung nhập vào tiếng kinh phật.

Bởi vì mọi người trong sân đều đang tụng kinh, xung quanh đều là tiếng kinh phật, Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình đã rời khỏi cơ thể và bay trong sân.

Đây là cảm giác rất quái lạ, Vương Trạch Vinh biết rõ quan khí đã thoát khỏi cơ thể nhưng không phải không thể khống chế. Hắn biết quan khí của mình đã bằng một cách không thể giải thích liên lạc với hắn, hơn nữa liên lạc này rất chặt.

Tiếng kinh phật như là vật trung gian khiến quan khí của hắn đang tràn ngập trong sân.

Vương Trạch Vinh có thể biết rõ mỗi một người có phải thực sự tụng kinh hay không.

Tiếng tụng kinh đột nhiên ngừng lại, mọi người đang ngồi cũng đứng lên. Trong sân bắt đầu trở nên ồn ào huyên náo. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí rất nhanh trở lại cơ thể mình, tất cả đều khôi phục bình thường. Cái cảm giác kỳ diệu vừa nãy đã không còn khi tiếng tụng kinh biến mất.

- Phó thị trưởng Vương, vừa nãy là Kim cương kinh, mời ngài vào trong ngồi.

Một vị hòa thượng đi đến mời Vương Trạch Vinh vào trong ngồi.

Vương Trạch Vinh nhớ kỹ tên đoạn kinh này nên nói:

- Đoạn kinh phật này nghe rất hay, không biết quý chùa có đĩa hay không. Tôi rất muốn cầm về để nghe.

Thấy Phó thị trưởng Vương có hứng thú với Kim cương kinh, mấy cao tăng càng thêm vui vẻ. Một hòa thượng nói:

- Phó thị trưởng Vương, đoạn kinh phật này có đĩa, tôi sẽ cho người mang đến cho Phó thị trưởng Vương.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vậy tốt quá, cảm ơn mọi người. Bài kinh này nghe xong khiến tôi cảm thấy rất bình yên, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng. Tôi cho rằng bài kinh này có tác dụng cho cả tinh thần và thể xác.

Trình Mạc Vân cười nói:

- Tôi cũng có cảm giác như vậy.

Sau khi nói chuyện với các cao tăng một lúc, Vương Trạch Vinh liền rời khỏi Linh Bàn tự.

Hôm nay đến Linh Bàn tự, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình có thu hoạch rất lớn. Dựa vào kinh phật có thể khiến quan khí rời khỏi cơ thể, qua đó sẽ có các tác dụng khác, không biết năng lực này có tác dụng gì cho sự phát triển của hắn.

Ngồi trong xe Vương Trạch Vinh mấy lần thử khống chế quan khí, hy vọng xuất hiện tình hình vừa nãy nhưng làm hắn khó hiểu là dù như thế nào hắn cũng không thể làm được.

Sao mới có thể thành công?

Vương Trạch Vinh cảm thấy trong này nhất định có một điều đặc biệt nào đấy, có lẽ là trong một hoàn cảnh đặc biệt thì tình hình đó mới có thể xuất hiện. Làm thế nào mới tạo ra hoàn cảnh đó, hơn nữa có thể lợi dụng? Vương Trạch Vinh cảm thấy mình cần nghiên cứu theo hướng này.

Sau khi rời khỏi Linh bàn tự, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Trình Mạc Vân, hắn lập tức lên đường về Quán Hà.

Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nhắm mắt thầm tra xét quan khí của mình.

Bởi vì hắn không nói gì nên mọi người trong xe cũng ngồi im không nói gì.

Vừa về đến nhà, Vương Trạch Vinh liền chạy vào trong thư phòng của mình.

Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì đã đi vào thư phòng, Long Hương Băng cảm thấy khó khó hiểu.

Chẳng qua Long Hương Băng không dám đi vào quấy rầy nếu Vương Trạch Vinh cần phải suy nghĩ công việc. Nàng chỉ đi pha trà mang vào.

Trong mắt Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh là người có bản lĩnh lớn. Nàng bây giờ cần chính là hầu hạ Vương Trạch Vinh cho tốt. Chỉ cần có cuộc sống như lúc này là nàng đã rất vui vẻ. Nàng rất thích cuộc sống mình như là bà chủ trong nhà thế này.

Điều đáng tiếc duy nhất là nàng không thể thành người phụ nữ của Vương Trạch Vinh. Trong lòng Long Hương Băng bây giờ đã toàn hình bóng của Vương Trạch Vinh, nàng luôn chú ý mọi hành động của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh bật máy tính rồi đưa đĩa kinh phật vào ổ CD.

Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà lắng nghe tiếng tụng kinh niệm phật.

Nhưng làm Vương Trạch Vinh bực mình đó là dù hắn bật loa to đến đâu, hắn cũng không thể có cảm giác đặc biệt lúc trước.

Vương Trạch Vinh giơ cốc trà lên nhấp một ngụm rồi bắt đầu suy nghĩ.

Tại sao không có cảm giác như lúc ấy?

Nhìn quyển sách trên bàn, Vương Trạch Vinh đưa tay lên cầm.

Lúc ấy vị hòa thượng đưa đĩa kinh phật thì còn đưa theo quyển sách Kim cương kinh này cho hắn.

Vương Trạch Vinh mở quyển sách ra đọc và so sánh với tiếng tụng kinh. Hắn đọc một lúc rồi chán nản gập vào. Nội dung quyển sách rất khó hiểu với hắn, muốn từ trong đó tìm ra nội dung là điều không thể.

Vương Trạch Vinh bỏ quyển kinh xuống rồi lại suy nghĩ.

Hắn cảm thấy đây không phải nội dung kinh phật mà là do âm thanh. Chẳng lẽ âm thanh phát ra từ đĩa không thể có hiệu quả kia hay sao?

Đúng, Vương Trạch Vinh coi như tìm được nguyên nhân trong đó. Lúc ấy xung quanh đều là tiếng tụng kinh, mình giống như nằm trong một không gian khác, đó mới là điểm quan trọng.

Sau khi hiểu được điểm này, Vương Trạch Vinh một lần nữa bật đoạn kinh lên nghe.

Nghe một lúc, Vương Trạch Vinh lắc đầu, đây chỉ có âm thanh một chiều, không thể làm hắn chìm sâu trong toàn bộ mọi hướng.

Xem ra vấn đề chính là nó.

Âm thanh không đủ nên không thể khiến quan khí có hiện tượng lạ. Đây là kết luận mà Vương Trạch Vinh suy nghĩ đến. Nếu muốn có cảm giác lúc trước thì phải có một hoàn cảnh.

Nhìn căn phòng, Vương Trạch Vinh đang tính nếu mình lắp cách âm cho căn phòng thì mình có thể có cảm giác kia không?

Vương Trạch Vinh tìm số điện thoại của cục trưởng cục Thông tin truyền thông Hồng Đại Thăng, hắn gọi tới. Việc này chỉ có thể bảo nhân viên chuyên nghiệp làm mới được. Vương Trạch Vinh nghĩ ngay đến cục Thông tin truyền thông.

Hồng Đại Thăng là người của Hoàng Tổ Cường, hắn gần đây vẫn vô cùng lo lắng. Hồng Đại Thăng thường xuyên lên tỉnh nên hiểu rõ hơn tình hình quan trường Quán Hà hơn nhiều người. Mặc dù Hoàng Tổ Cường đề bạt hắn lên, nhưng hắn không quá coi trọng Hoàng Tổ Cường. Hoàng Tổ Cường dù sao có thực lực quá yếu, cũng may thời gian này Hoàng Tổ Cường đã dựa vào Vương Trạch Vinh. Đối với việc Hoàng Tổ Cường dựa vào Vương Trạch Vinh, Hồng Đại Thăng rất tán thành.

Mặc dù là như vậy nhưng Hồng Đại Thăng vẫn cảm thấy mình cách Vương Trạch Vinh quá xa. Nếu có thể tiếp xúc với Phó thị trưởng Vương thì hắn tin mình sẽ phát triển hơn nữa.

Nếu như có thể trực tiếp tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh thì tốt quá. Hồng Đại Thăng vẫn đang nghĩ đến việc này.

Hồng Đại Thăng ngồi trong phòng nghe thấy tiếng điện thoại di động, hắn liền cầm lên nghe:

- Alo, tôi là Hồng Đại Thăng.

Hắn tưởng là cấp dưới hoặc ai đó nhờ nên gọi cho mình.

- Cục trưởng Hồng, tôi là Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

Nghe thấy giọng của Vương Trạch Vinh truyền tới, Hồng Đại Thăng không khỏi ngẩn ra một chút. Chẳng qua cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng điều chỉnh giọng nói. Hồng Đại Thăng cung kính nói:

- Phó thị trưởng Vương có gì cần sai bảo.

Hồng Đại Thăng đang thầm tính toán chuyện của mình thời gian gần đây thì hình như không có gì không ổn cả. Nghĩ đến mình không có chuyện gì, Hồng Đại Thăng mới yên tâm một chút. Hắn sợ nhất đó là Vương Trạch Vinh gọi tới nói cục Thông tin truyền thông có điểm nào làm không tốt.

Hồng Đại Thăng nghe rất quen với giọng của Vương Trạch Vinh, hắn tuyệt đối không ngờ Vương Trạch Vinh lại gọi điện tới cho mình.

- Cục trưởng Hồng, là như thế này. Tôi có chút chuyện riêng muốn làm phiền anh.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh có việc riêng cần nhờ mình, Hồng Đại Thăng cảm thấy rất hạnh phúc. Theo hắn nghĩ chỉ có thể là người có quan hệ thân mật mới nhờ cấp dưới làm giúp việc riêng. Vương Trạch Vinh nhờ mình làm việc, đây không phải là việc riêng, đây là nhiệm vụ chính trị.

- Xin Phó thị trưởng Vương cứ bố trí công việc, cục Thông tin truyền thông cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Hồng Đại Thăng lớn tiếng nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Là như thế nào, tôi thích nghe nhạc để thả lỏng đầu óc nên muốn lắp thiết bị âm thanh trong nhà. Cục Thông tin truyền thông các anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi muốn mời các anh giúp tôi một chút, không biết có được không?

Hồng Đại Thăng vội vàng nói:

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, việc này chúng ta làm được. Tôi sẽ tự mình dẫn người đến, nhất định làm ngài hài lòng.

Hồng Đại Thăng đang rất hưng phấn, đây là cơ hội đến gần Phó thị trưởng Vương. Thông qua việc này hắn hy vọng mình có thể làm Vương Trạch Vinh chú ý tới.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cứ như vậy đi, các anh đến rồi tôi nói yêu cầu.

Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì phải làm một phòng hoàn toàn cách âm, hắn hy vọng qua đó để đạt hiệu quả mình mong muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi