QUAN KHÍ

Thẩm Mộng Phàm không thể nghi ngờ là người rất thông minh. Y ngồi trong xe, suy nghĩ rất nhiều. Hai người Vương Trạch Vinh đột nhiên thân mật như vậy, chuyện này bất kể tốt hay xấu, mình quyết không thể tham dự vào. Buồn cười chính là Cố Minh kia vốn khôn khéo như vậy, không ngờ lại muốn dính vào việc này.

Có nên báo cáo Mâu Tường Cương hay không? Thẩm Mộng Phàm là do Mâu Tường Cương nâng đỡ lên, nếu thật sự tính toán thì y coi như người thuộc hệ của Vương Trạch Vinh. Hiện tại Vương Trạch Vinh bí mật tới đây với Chu Tài Khâm, liệu mình có nên báo cáo Mâu Tường Cương hay không?

Suy nghĩ một chút, Thẩm Mộng Phàm cầm điện thoại bấm số Mâu Tường Cương - chủ tịch huyện Đại Phường.

- Chủ tịch huyện Mâu, tôi xin báo cáo ngài một chuyện.

Thẩm Mộng Phàm nói nhỏ. Báo cáo Mâu Tường Cương là việc làm chính xác. Chỉ cần báo cáo tình hình lên để Mâu Tường Cương có quyết sách mới là quan trọng nhất. Chỉ cần Mâu Tường Cương có phát triển, mình cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Mâu Tường Cương coi như là người rất may mắn khi đứng thành hàng. Từ sau khi theo Vương Trạch Vinh, địa vị của y không ngừng tăng lên. Chính y cũng không ngờ mình lại trở thành chủ tịch huyện Đại Phường. Y sớm hạ quyết tâm, bất kể Vương Trạch Vinh tình hình thế nào, y vẫn trăm phần trăm đứng ở cùng phe với Vương Trạch Vinh.

Tình hình hiện tại ở Quán Hà khiến y rất vui sướng. Vương Trạch Vinh hoàn toàn đứng ở thượng phong khiến tất cả những người thuộc Vương hệ đều có lợi rất lớn.

Nhận được điện thoại của Thẩm Mộng Phàm, Mâu Tường Cương hỏi:

- Nói đi, có chuyện gì?

Mâu Tường Cương vốn khá vừa lòng với Thẩm Mộng Phàm này, mọi việc lớn nhỏ y đều báo cáo đúng lúc.

- Chủ tịch huyện Mâu, là thế này, hôm nay thị trưởng Chu Tài Khâm và Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh bí mật tới suối nước khoáng nóng ở thị trấn Ánh Hồng. Hai người cùng ngâm nước khoáng nóng.

Thẩm Mộng Phàm nói kể lại tình hình một lần.

Nghe Thẩm Mộng Phàm nói vậy, mắt Mâu Tường Cương trợn tròn lên. Việc này rất không có khả năng. Sao Vương Trạch Vinh lại dính vào Chu Tài Khâm vậy? Hiện tại ai chẳng biết Vương Trạch Vinh và Chu Tài Khâm là đối đầu. Hai người đã so chiêu mấy lần trong hội nghị thường ủy vì vấn đề điều chỉnh cán bộ, Vương Trạch Vinh vừa mới toàn thắng, sao đột nhiên hai người lại dính vào nhau vậy? Chẳng lẽ là gia tộc bọn họ có thỏa hiệp gì?

- Cậu nhìn rõ chứ?

Mâu Tường Cương hoài nghi hỏi.

- Chủ tịch huyện Mâu, chủ tịch thị trấn Cố Minh đã chạy tới, em vợ tôi cũng tự mình tới thấy xe của hai người. Theo hiểu biết thì hai người đang ngâm nước khoáng ở bên trong.

- Được, tôi biết rồi.

Mâu Tường Cương vừa buông điện thoại, trong lòng liền nổi lên nghi hoặc. Vương Trạch Vinh và Chu Tài Khâm này rốt cuộc đang đùa giỡn trò gì vậy? Sao lại đi cùng nhau thế chứ?

Ý tưởng thứ nhất của y chính là cũng muốn chạy tới, nhưng tiếp theo y liền đánh mất ý nghĩ đó. Nếu Vương Trạch Vinh không thông báo huyện Đại Phường, mục đích chính là muốn giữ bí mật, chính mình chạy tới, nếu chẳng may làm họ mất hứng, chuyện tốt này sẽ có thể biến thành chuyện xấu.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Mâu Tường Cương có chút đứng ngồi không yên. Ai chẳng biết hai người là đối lập, nhưng tình hình hiện tại cả hai kẻ đối lập lại cùng chạy tới ngâm nước khoáng nóng, việc này thật sự là cực kỳ quái dị.

Chẳng lẽ tình thế Quán Hà lại phát sinh biến hóa? Tuy nhiên y suy nghĩ lại rất nhanh, dù sao hết thảy đều có Vương Trạch Vinh làm chủ. Bất kể Vương Trạch Vinh có phải đang hợp tác với Chu Tài Khâm hay không, cũng sẽ chẳng có chuyện gì phải lo, Mâu Tường Cương nghĩ, lúc nào mình cũng bám thật sát Vương Trạch Vinh.

Mâu Tường Cương đang suy nghĩ thì sau khi bình tĩnh trở lại, chủ tịch thị trấn Ánh Hồng là Cố Minh cũng đột nhiên nghĩ ra mình đã sai lầm.

Cố Minh nhìn Trần Tiến Nhân nói:

- Lão Trần, tôi đi trước, ông không cần nói với người khác là tôi đã tới.

Trần Tiến Nhân khó hiểu hỏi:

- Chủ tịch Cố, ngài không gặp hai vị lãnh đạo

Cố Minh cười khổ nói:

- Thực ra tôi không nên đến đây.

Y dặn dò Trần Tiến Nhân ấy lần là không được để lộ rằng mình đã tới đây, sau đó mới chạy thật nhanh ra ô tô như chạy trốn vậy.

Trần Tiến Nhân nhìn xe Cố Minh chạy thật nhanh, chẳng ấy chốc đã không còn bóng dáng, suy nghĩ mãi mà không hiểu Cố Minh nói là sai lầm gì.

Cố Minh ngồi trên xe vội vàng bấm số điện thoại của thường ủy, Phó chủ tịch huyện mới lên là Đan Vi Hỉ.

Gần đây Cố Minh dựa vào Đan Vi Hỉ, sở dĩ dựa vào Đan Vi Hỉ mấu chốt là vì sau lưng Đan Vi Hỉ có bóng dáng Mạc Chính Quần. Hiện tại ở Quán Hà, Vương Trạch Vinh và Mạc Chính Quần là liên minh, dựa vào Mạc Chính Quần liền đại biểu cho tiền đồ có hi vọng.

Hôm nay đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh cùng Chu Tài Khâm có xu thế liên minh, Cố Minh cảm thấy mình phải báo cáo kịp thời tình hình với cấp trên. Trong lòng y rất bất an. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự bắt tay với Chu Tài Khâm, vậy Mạc Chính Quần làm sao bây giờ? Đây chính là một vấn đề rất lớn.

Nghe Cố Minh báo cáo xong, Phó chủ tịch huyện Đan Vi Hỉ cũng cảm thấy hoang mang. Theo y biết, Vương Trạch Vinh hẳn là bất hòa với Vương Trạch Vinh, sao giờ hai người lại đi với nhau?

Đan Vi Hỉ là do Mạc Chính Quần đề bạt lên, tình hình quan trọng như vậy đương nhiên y không dám chậm trễ, lập tức bấm số điện thoại của Mạc Chính Quần.

- Bí thư Mạc, tôi có một việc muốn báo cáo ngài.

Đan Vi Hỉ cung kính nói.

Trong khoảng thời gian này, Mạc Chính Quần cảm thấy chính mình làm cái gì đều thuận tay. Hội nghị thường ủy ép Chu Tài Khâm gắt gao, có Vương Trạch Vinh phối hợp, Chu Tài Khâm trên cơ bản liền không thể trở mình xảy ra bất cứ chuyện gì. Theo tình hình trước mắt, Chu Tài Khâm cũng thành thật hơn rất nhiều. Mạc Chính Quần hỏi:

- Vi Hỉ, nói đi. Có chuyện gì?

Mạc Chính Quần lấy một điếu thuốc lá ra, cầm bật lửa.

- Bí thư Mạc, là như vậy, hôm nay thị trưởng Chu Tài Khâm và Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh bí mật tới suối nước khoáng nóng ở thị trấn Ánh Hồng. Hai người đang cùng ngâm nước khoáng ở đó.

- Cái gì?

Tim Mạc Chính Quần nhảy dựng lên. Tin tức này khiến y chấn động tới mức chiếc bật lửa trên tay y rơi thẳng xuống bàn. Sao có khả năng xuất hiện chuyện như vậy?

- Đan Vi Hỉ. Nếu nói lung tung, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm đó.

Mạc Chính Quần nói.

Đan Vi Hỉ nghe vậy kinh hãi, vội nói:

- Bí thư Mạc, tôi chưa bao giờ nói dối ngài. Việc này vô cùng chính xác.

Sau khi kích động, tâm tình Mạc Chính Quần rốt cục bình tĩnh xuống, vui vẻ nói với Đan Vi Hỉ:

- Ừ, tôi đã biết.

Sau khi treo điện thoại, Mạc Chính Quần bắt đầu nhíu mày, việc này cũng quá là quái dị. Sao Vương Trạch Vinh lại dính vào với Chu Tài Khâm chứ?

Mạc Chính Quần suy nghĩ nhiều hơn những người khác. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự liên minh với Chu Tài Khâm, vậy mình phải làm sao? Đây là sự việc mà mọi người căn bản không thể nghĩ tới.

Trước hết cứ quan sát rồi nói sau!

Tâm tình Mạc Chính Quần đột nhiên trở nên rất không tốt.

Thư ký đi vào nói:

- Bí thư Mạc, hôm nay phải đi phòng Lao Động kiểm tra công tác, hiện tại đi được chưa?

Mạc Chính Quần lắc đầu nói:

- Hôm nay không đi, bỏ chương trình này đi.

Nhìn vẻ trầm tĩnh của Mạc Chính Quần, thư ký dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Không làm rõ được vì sao Vương Trạch Vinh lại đi cùng với Chu Tài Khâm, Mạc Chính Quần không còn hứng thú làm việc gì nữa.

Vương Trạch Vinh và Chu Tài Khâm đều không ngờ việc mà bọn họ tự cảm thấy là bí mật không ngờ đã sớm rơi vào trong tai không ít người. Trong lúc đó, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau trong bể nước khoáng nóng.

Quả thật Chu Tài Khâm đúng là từ cơ sở đi lên dựa vào thực lực của mình, năm vừa rồi mới mượn lực lượng của gia tộc. Ý tưởng làm việc vì nhân dân của y khiến Vương Trạch Vinh rất có thiện cảm.

Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng không còn là Vương Trạch Vinh trước kia nữa. Tuy rằng hắn có thiện cảm với Chu Tài Khâm nhưng hắn cũng quyết định, nếu trong bước công tác tiếp theo, Chu Tài Khâm có tâm tư làm việc vì nhân dân, hắn sẽ không phá đám. Tuy nhiên, nếu y dám chơi trò chính trị, hắn sẽ không hề sợ y.

Kỳ thật, Chu Tài Khâm lần này cũng có một chút tâm cơ, khiến Vương Trạch Vinh đi cùng tới thị trấn Ánh Hồng chính là hy vọng việc này rơi vào tai Mạc Chính Quần. Hiện tại Vương Trạch Vinh và Mạc Chính Quần thân nhau, muốn tách hai người ra là rất khó khăn. Y làm như vậy là bắn tên hai đích. Thứ nhất là chiếm được sự tín nhiệm và ủng hộ của Vương Trạch Vinh, giảm bớt trở ngại trong công tác sau này. Ý tưởng thứ hai thì không thể để cho người khác biết được, chính là muốn mượn mồm những người có ý ở thị trấn Ánh Hồng, truyền tin tức mình và Vương Trạch Vinh bí mật gặp nhau tới tai những người khác.

Chu Tài Khâm đã tra xét, biết Cố Minh, chủ tịch thị trấn Ánh Hồng, là người của Mạc Chính Quần. Y hy vọng Cố Minh có thể phát hiện việc mình gặp Vương Trạch Vinh.

Sau khi hai người đi ra khỏi bể nước khoáng nóng, thư ký của hai người vội vàng đi cùng rồi rời đi.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe, suy nghĩ tình hình trò chuyện với Chu Tài Khâm vừa rồi. Hắn cảm thấy Chu Tài Khâm làm việc này vẫn để lộ tâm cơ bên trong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn không hiểu được ý tưởng của Chu Tài Khâm. Hôm nay đến suối nước khoáng nóng hẳn là không kinh động ai cả, hết thảy đều có vẻ rất bí ẩn.

Lái xe Long Dũng Đình đang lái, đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, vừa rồi khi tôi đang ngủ, thấy chủ tịch thị trấn Ánh Hồng là Cố Minh vội vàng đi tới, sau đó Giám đốc Trần lại vội vàng tiễn anh ta đi. Còn nữa, em vợ của Thẩm Mộng Phàm cũng đến xem xe của chúng ta.

Nghe vậy, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Việc này quả thật là kỳ lạ, ai chẳng biết xe của mình và xe của Chu Tài Khâm chứ?

Vương Trạch Vinh không tin Thẩm Mộng Phàm và Cố Minh không biết việc mình và Chu Tài Khâm cùng tới đây ngâm nước khoáng nóng. Liên tưởng một chút, Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng, xem ra hiện tại việc này đã khiến dư luận xôn xao.

Lúc này hắn cũng minh bạch tâm cơ của Chu Tài Khâm.

Biết mình và Chu Tài Khâm cùng tắm nước khoáng nóng ở đây, không biết Mạc Chính Quần sẽ có ý tưởng gì?

Cũng không xem như chuyện xấu!

Vương Trạch Vinh nhắm mắt, suy nghĩ một hồi, sau đó thả lỏng tâm tình. Việc này cũng không phải là chuyện xấu đối với mình. Mình và Mạc Chính Quần chính là có quan hệ liên minh. Lần này Mạc Chính Quần lợi dụng việc liên minh với mình, thật sự cũng chiếm được không ít chỗ tốt. Người của y cũng đã bố trí được tới một số vị trí mấu chốt. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng khác gì đỡ Mạc Chính Quần lên. Hiện tại có Chu Tài Khâm gia nhập vào, tốt nhất là để hai người bọn họ đấu nhau, mình hoàn toàn có thể nhảy ra ngoài, trở về tập trung làm việc của mình.

Việc này tốt hay xấu hiện tại khó nói, giờ cứ chờ xem hai người bọn họ ra chiêu thế nào. Bất kể hai người bọn họ ra chiêu thế nào, thực lực của mình vẫn còn ở đây, người thu lợi lớn nhất vẫn chính là mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi