QUAN KHÍ

Bao Nhất Khôn nói đúng ra là người Hạng hệ. Hắn lên chức là do nguyên trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tô Hưng Minh đề bạt lên. Trước khi Tô Hưng Minh đi đã đưa hắn đến giới thiệu với Chương Kiều Cương. Hắn cũng đã dựa vào Chương Kiều Cương. Bây giờ đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh bị bắt, hắn cho rằng đây không phải việc nhỏ nên lập tức gọi điện cho Chương Kiều Cương.

Đầu kia vừa nghe điện, Bao Nhất Khôn đã cung kính nói:

- Bí thư, tôi là Tiểu Bao – Bao Nhất Khôn ở báo tỉnh. Tôi muốn báo cáo một chuyện quan trọng với ngài.

Nghe tiếng của Bao Nhất Khôn, Chương Kiều Cương nói:

- Chuyện gì thế?

Bao Nhất Khôn nói:

- Bí thư, tôi đến huyện Lâm Thạch tiến hành điều tra công tác xây dựng Đảng thì thấy đồng chí Vương Trạch Vinh bị người của bên công an mang đi. Tôi không biết vì nguyên nhân gì nên mới gọi điện báo cáo với ngài.

- Vương Trạch Vinh bị công an bắt ở huyện Lâm Thạch?

Chương Kiều Cương có chút khó hiểu, việc này sao y không nghe thấy tin tức gì cả. Chương Kiều Cương bỏ điện thoại xuống liền cảm thấy chuyện có chút phức tạp. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại bị bắt bí mật như vậy, lại còn bị bắt ở một huyện khác. Chẳng lẽ xuất hiện chuyện gì mà mình không biết.

Chương Kiều Cương suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hạng Nam.

- Bộ trưởng Hạng, gần đây ngài vẫn ổn chứ?

Chương Kiều Cương thử hỏi.

Hạng Nam có chút kỳ quái sao Chương Kiều Cương đột nhiên lại hỏi chuyện của mình. Chẳng lẽ có chuyện gì?

- Lão Chương, có gì thì anh nói thẳng đi.

Hạng Nam cười nói.

Chương Kiều Cương lập tức nói:

- lão lãnh đạo không sao là tốt rồi. Chỉ là bên dưới có một chuyện nhỏ, nghe nói Trạch Vinh bị công an bắt ở huyện Lâm Thạch. Tôi còn tưởng anh có vấn đề gì.

Hạng Nam nghe vậy liền vội vàng nói:

- Ở Bắc Kinh không có tình hình gì. Anh mau điều tra một chút. Sao lại bắt người loạn như vậy. Tôi phải hỏi Lâm Chính Vũ.

Hạng Nam nói xong rồi dập máy. Lão rất tức, không ngờ lại bí mật bắt Vương Trạch Vinh, chẳng lẽ muốn nhằm vào lão. Đây không phải việc nhỏ nên Hạng Nam lập tức gọi điện cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam – Lâm Chính Vũ.

Lâm Chính Vũ vừa về đến nhà thì nhận được điện của Hạng Nam. Dù như thế nào đi nữa thì Hạng gia và Lâm gia coi như đồng minh hợp sức đẩy Phùng Nhật Hoa đi, sau đó y lên làm Bí thư tỉnh ủy. Thấy Hạng Nam gọi tới, Lâm Chính Vũ lập tức nghe điện:

- Lão Hạng, tôi đang định gọi điện chúc tết anh, không ngờ anh lại gọi trước.

- Chúc tết.

Hạng Nam nghe thấy vậy mới nhớ mình chưa chúc tết đối phương:

- Bí thư Lâm, tôi gọi điện đúng là muốn chúc tết anh. Đồng thời muốn hỏi một chuyện là Trạch Vinh đã phạm sai lầm gì mà tỉnh Sơn Nam lại muốn bắt nó?

Lâm Chính Vũ nghe Hạng Nam nói vậy liền giật mình kêu lên:

- Vương Trạch Vinh làm việc rất tốt, sao có thể bắt cậu ta?

Hạng Nam nghe vậy liền ngẩn ra. Tỉnh Sơn Nam không ra lệnh bắt Vương Trạch Vinh, chẳng lẽ tin tức sai lầm. Nhưng lão nghĩ Chương Kiều Cương không nói loạn nếu không có chứng cứ.

- Tôi nghe thấy một tin là Trạch Vinh bị công an bắt ở huyện Lâm Thạch.

- Được rồi, để tôi hỏi xem sao.

Nói chuyện mấy câu, Lâm Chính Vũ liền dập máy.

Ai bắt Vương Trạch Vinh? Lâm Chính Vũ nghe thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ là Trung ương làm? Nhưng dù là Trung ương thì cũng phải thông báo với y trước chứ?

Lâm Chính Vũ đang rất nghi ngờ khả năng khống chế tỉnh Sơn Nam của mình. Bắt Vương Trạch Vinh không phải chuyện đơn giản, đây là chuyện lớn quan hệ đến nhiều mặt.

- Trấn Giang, tôi muốn hỏi một chút. Bên công an các anh có phải đang điều tra Vương Trạch Vinh?

Lâm Chính Vũ liền gọi điện cho bí thư đảng ủy sở Công an Lý Trấn Giang.

Lý Trấn Giang vừa nãy cũng được Chương Kiều Cương gọi tới, bây giờ lại thấy Lâm Chính Vũ gọi hỏi tình hình về Vương Trạch Vinh. Hắn cảm thấy chuyện này quá khó hiểu. Sao mình lại không thể biết. Đám người bên dưới không ngờ bắt Vương Trạch Vinh, có còn kỷ luật tổ chức không hả.

Lý Trấn Giang nói mấy câu với Lâm Chính Vũ rồi lập tức gọi điện cho bí thư đảng ủy cục Công an Thành phố Lôi Mộc – Lỗ Cương.

Đầu kia vừa nghe điện, Lý Trấn Giang đã mắng:

- Lỗ Cương, các anh làm cái gì vậy hả? Bắt một phó thị trưởng thường trực mà không báo lên cấp trên, nói bắt là bắt. Anh không có câu trả lời thuyết phục cho tôi thì đừng mong ngồi ở cái ghế đó nữa.

- Bí thư Lý, việc này tôi đang điều tra. Tôi đang trên đường đến huyện Lâm Thạch.

Lý Trấn Giang nói:

- Lỗ Cương, tôi thấy hệ thống công an huyện Lâm Thạch phải chỉnh đốn rồi. Anh là lão đồng chí, tôi cũng nói với anh một chút. Anh phải chuẩn bị sẵn sàng, chuyện Vương Trạch Vinh bị bắt thì Bí thư tỉnh ủy Lâm rất coi trọng.

Nghe Lý Trấn Giang nói như vậy, Lỗ Cương cảm thấy cả người đầy mồ hôi lạnh. Chuyện lần này quá lớn rồi.

- Xin Bí thư yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt.

Lúc này Lâm Chính Vũ cũng đã gọi cuộc điện thoại tiếp theo cho Bí thư thị ủy Thành phố Lôi Mộc – Thôi Vân.

Thôi Vân là do một tay Lâm Chính Vũ đưa lên. Lâm Chính Vũ nói:

- Tiểu Thôi, bây giờ rất nhiều người đang chú ý chuyện Vương Trạch Vinh bị bắt, các anh phải chú ý.

Thôi Vân cẩn thận suy nghĩ lời Lâm Chính Vũ nói. Hắn rất nhanh hiểu ý của Lâm Chính Vũ. Hắn sau khi đến Thành phố Lôi Mộc thì triển khai công việc đã gặp không ít lực cản. Nếu làm tốt việc này sẽ là cơ hội tăng cường thực lực. Nghĩ đến thế lực bản địa của Phó bí thư Cố Chính Đào, hắn liền nở nụ cười. Lần này xem tên Cố Chính Đào qua cửa thế nào đây.

Trong đồn công an, Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến bị đưa vào một phòng giam.

Lưu Kiến cười nói:

- Trạch Vinh, công an huyện Lâm Thạch đúng là giỏi. Chỉ một lần mà giam được hai thường vụ thị ủy.

Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Lần này hai chúng ta nổi tiếng rồi. Bị công an bắt, bắt xong còn không hỏi gì cả.

Lưu Kiến nói:

- Ồi, không biết bọn họ sẽ làm như thế nào nhỉ?

Hai người cũng không coi đây là gì. Vương Trạch Vinh lúc nãy đã ghi âm lời nói của đám thanh niên kia. Hắn không sợ đối phương giở trò.

Bây giờ nói đến Phó bí thư thị ủy Cố Chính Đào. Đừng nhìn hắn chỉ là một Phó bí thư nhưng do ở mãi Thành phố Lôi Mộc nên có mấy thường vụ thị ủy theo hắn. Thời gian này hắn có tiếng nói lớn trong hội nghị thường ủy và chèn ép Bí thư thị ủy mãi, ngay cả Thị trưởng cũng phải nhường hắn. Chỉ có một điểm mà hắn không hài lòng là mình không thành Bí thư thị ủy.

- Lão Cố. Tiểu Tiền lần này cùng đi với con của Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đến Khai Hà thì chắc được mảnh đất kia chứ?

- Yên tâm, Cổ Lệnh Văn là người thông minh, hắn phải biết nên làm như thế nào.

- Lão Cố, lần trước em mua nhà trên tỉnh bây giờ lãi rất nhiều. Nếu mua thêm một căn thì tốt.

- Ha ha, biệt thự vài triệu tăng giá vài lần đã thành mười mấy triệu.

Cẩn thận mà nói Cố Chính Đào cũng chỉ hy vọng mình thăng chức. Theo hắn thấy chỉ cần có quyền thì cái gì cũng sẽ có.

Đang khi nói chuyện thì hắn thấy Chánh văn phòng Ủy ban thành phố Lưu Hòa Chính gọi điện tới:

- Bí thư, công an huyện Lâm Thạch bắt phó thị trưởng thường trực Quán Hà – Vương Trạch Vinh.

- Hả.

Cố Chính Đào giật mình. Hắn đương nhiên biết tình hình về Vương Trạch Vinh, sớm muốn quan hệ với người này. Nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại bị bắt ở huyện Lâm Thạch.

- Biết rồi.

Cố Chính Đào rất vui vẻ vì Lưu Hòa Chính kịp thời gọi điện thông báo cho mình.

Cố Chính Đào cũng biết Lưu Hòa Chính không hiểu rõ mấy. Hắn đang suy nghĩ, Vương Trạch Vinh bị công an huyện Lâm Thạch bắt thì nhất định có quan hệ đến cục Công an thành phố. Cục trưởng cục Công an thành phố không phải người của mình, Cố Chính Đào quyết định lập tức đến huyện Lâm Thạch để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Cố Chính Đào càng nghĩ càng thấy đây là cơ hội.

Nghĩ đến đây Cố Chính Đào liền gọi điện cho bí thư huyện Lâm Thạch – Giang Chí Phong.

- Tiểu Giang. Các anh làm như thế nào mà để Vương Trạch Vinh bị bắt ở huyện anh.

Giang Chí Phong đang rất đau đầu. Nghe Cố Chính Đào hỏi như vậy, hắn đúng là muốn khóc:

- Bí thư Cố, việc này có quan hệ đến Tiểu Tiền. Là Tiểu Tiền sai công an bắt Vương Trạch Vinh.

- Hả?

Cố Chính Đào cảm thấy đầu mình đang ong ong và muốn ngất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi