QUAN KHÍ

Trong một khu nghỉ dưỡng ở thành phố Chiếu Đông, Vương Trạch Vinh dẫn theo trưởng ban Tuyên giáo Hoàng Tổ Cường, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Quán Hà – Tiếu Thư Thiên đến đó ngồi uống và đợi.

- Nơi này rất được.

Tiếu Thư Thiên không nhịn được mà khen. Trước khi đến đây, Vương Trạch Vinh đã thông báo sẽ giới thiệu bọn họ với một Lãnh đạo tỉnh ủy nhưng không nhắc đến ai. Nghe nói Vương Trạch Vinh giới thiệu mình với Lãnh đạo tỉnh ủy, Tiếu Thư Thiên liền hủy hết lịch trình sẵn có.

Đương nhiên Tiếu Thư Thiên cũng đoán được một chút. Từ chỗ dựa của Vương Trạch Vinh mà thấy thì rất có thể là Trương Tất Tường hoặc là Chương Kiều Cương. Dù là ai thì chỉ cần mình được lãnh đạo coi trọng thì tiền đồ nhất định sẽ rất lớn.

Hoàng Tổ Cường nói:

- Đây chính là nơi vợ của Trạch Vinh giới thiệu, chỉ có người có tiền vào mà thôi.

Hắn đương nhiên biết tình hình của Vương Trạch Vinh, nếu không sẽ không dựa vào Vương Trạch Vinh. Có thể đến đây gặp Lãnh đạo tỉnh ủy, lại là gặp với tư cách cá nhân thì đại biểu là điều gì hắn biết. Vì thế hắn phải giục lái xe chạy nhanh vì sợ đến muộn.

Hôm nay là thứ bảy, mới sáng sớm mà Vương Trạch Vinh đã gọi đến đây, hai người không hề khó chịu, hơn nữa còn cảm kích Vương Trạch Vinh đã bố trí.

- Lát nữa Chủ tịch Trương đến đây, tôi sẽ giới thiệu hai anh với Chủ tịch Trương.

- Chủ tịch Trương?

Hai người liền vui vẻ. Bọn họ đương nhiên biết Chủ tịch Trương là ai, đó là Phó chủ tịch tỉnh Trương Tất Tường có xu thế rất lớn. Mặc dù đã sớm đoán được nhưng khi Vương Trạch Vinh nói ra thì hai người cảm thấy rất vui.

Hai người dựa vào Vương Trạch Vinh là do thấy mình không có chỗ dựa, hy vọng thông qua Vương Trạch Vinh để tạo quan hệ với lãnh đạo cấp trên. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh tỏ vẻ Chủ tịch Trương sẽ đến, điều này làm bọn họ rất kích động.

Hoàng Tổ Cường có chút lo lắng nói:

- Trạch Vinh, trước đó sao anh không nói Chủ tịch Trương sẽ đến làm chúng tôi không kịp chuẩn bị.

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng thực ra hắn đã chuẩn bị.

Tiếu Thư Thiên cũng có chút lo lắng:

- Chúng ta cứ như vậy mà gặp Chủ tịch Trương thì không tốt mấy.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không có gì, Chủ tịch Trương thích tùy ý một chút.

Lúc này Trương Tất Tường đã dẫn thư ký đi vào.

Trương Tất Tường khác khá nhiều so với bình thường, y mặc bộ đồ thể thao nên không còn vẻ nghiêm túc nữa.

Thấy Trương Tất Tường đến, mấy người đều đứng lên đi tới đón.

Sau khi bắt tay vỗ vai Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường liền bắt tay hai người kia.

- Hai người này chắc là Hoàng Tổ Cường và Tiếu Thư Thiên?

Trương Tất Tường nhìn Vương Trạch Vinh mà hỏi.

Vương Trạch Vinh liền giới thiệu hai người.

Cần câu đã sớm được chuẩn bị và mang lên ngay.

Trương Tất Tường đi tới ngồi xuống. Hoàng Tổ Cường đứng bên nó:

- Chủ tịch Trương thích câu cá?

- Các anh đứng làm gì, chúng ta đến đây để giải trí, mọi người ngồi xuống đi.

Trương Tất Tường thực ra hiểu rõ cán bộ toàn tỉnh. Y từng làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nên không lạ gì tình hình của Hoàng Tổ Cường và Tiếu Thư Thiên. Hôm nay gặp hai người ở đây là do y đã bàn với Vương Trạch Vinh.

Bởi vì Vương Trạch Vinh phải rời đi nên hắn hy vọng sẽ bố trí được những người theo mình ở Quán Hà. Trương Tất Tường cũng hy vọng của mình không bị ảnh hưởng do Vương Trạch Vinh rời đi, vì thế sẽ nhận người Vương hệ. Đương nhiên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhiều năm, Trương Tất Tường nắm giữ thế lực rất mạnh, thiếu một hai người cũng không ảnh hưởng gì đến y. Nhưng nếu hai thường vụ Quán Hà dựa vào mình, điều này có tác dụng lớn đối với việc y khống chế Quán Hà.

Ở Quán Hà, hai đồng minh thân cận nhất của Vương Trạch Vinh là Hoàng Tổ Cường và Tiếu Thư Thiên, ngoài ra còn có thân tín là Vu Dương. Lần trước Vương Trạch Vinh đã một mình dẫn Vu Dương đến nhà Trương Tất Tường. Trương Tất Tường rất yên tâm đối với tên Vu Dương này. Bây giờ gặp hai người này, Trương Tất Tường quyết định quan sát trước rồi nói.

Tiếu Thư Thiên rất kích động. Hắn biết sự quan trọng của hôm nay. Hắn không có Lãnh đạo tỉnh ủy làm chỗ dựa nên không thể tiến bộ. Nếu lọt vào mắt Tiếu Thư Thiênw, hắn tin mình sẽ thuận lợi trong quan trường.

Trương Tất Tường vừa câu cá vừa nói chuyện với mọi người.

Hoàng Tổ Cường và Tiếu Thư Thiên cũng rất chăm chú tiến hành báo cáo công việc mình đã làm với lãnh đạo.

Đến cấp độ của Trương Tất Tường, nghe báo cáo thì nội dung không quá trọng điểm. Quan trọng là thái độ của người báo cáo.

Nghe hai người báo cáo công việc, Trương Tất Tường lại đang phân tích năng lực của bọn họ.

- Trạch Vinh, xem ra Tiểu Hoàng và Tiểu Tiếu đều rất có năng lực.

- Chủ tịch Trương, lão Hoàng và lão Tiếu đều là lực lượng nòng cốt ở Quán Hà, làm công việc rất cẩn thận.

- Ừ, Sơn Nam muốn phát triển thì cần nhiều cán bộ có thể làm việc. Tiểu Hoàng, Tiểu Tiếu, trong công việc có gì khó khăn thì hãy trực tiếp liên lạc với tôi.

Đây là Chủ tịch Trương coi trọng mình, hai người nghe thấy vậy liền rất vui vẻ.

Tiếu Thư Thiên nói:

- Chỉ sợ làm phiền Chủ tịch Trương.

- Ha ha, chúng ta đều làm trong nhà nước, có gì mà quấy rầy. Tôi hy vọng các anh có thể kiên định công tác, chỉ cần là chuyện phù hợp với chính sách mà các anh không thể làm thì cứ nói cho tôi biết.

Hoàng Tổ Cường liền lập tức tỏ thái độ:

- Xin Chủ tịch Trương yên tâm, tôi cái khác không biết, nhưng nhất định sẽ làm tốt những chuyện mà Chủ tịch Trương chỉ đạo.

Thấy Hoàng Tổ Cường tỏ thái độ, Tiếu Thư Thiên đương nhiên biết mình phải nói gì đó:

- Chủ tịch Trương, chúng tôi đều là quân của ngài. Ngài bảo chúng tôi đánh đâu, chúng tôi đánh đó.

Trương Tất Tường chỉ vào Tiếu Thư Thiên mà cười lớn:

- Không hổ là bộ đội xuất ngũ, làm việc rất có phong cách. Tối lắm, tôi cần là người có tinh thần như vậy.

Tiễn Trương Tất Tường rời đi, thấy hai người vẫn còn hưng phấn, Vương Trạch Vinh thấy hiệu quả hôm nay khá được.

- Chủ tịch Trương rất coi trọng hai anh.

Tiếu Thư Thiên nói:

- Trạch Vinh, cảm ơn.

Hoàng Tổ Cường cũng bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Ân tình này Hoàng Tổ Cường tôi luôn ghi nhớ.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chủ yếu là do năng lực của hai anh mạnh.

Do là thứ bảy nên việc ba người lên tỉnh gặp Trương Tất Tường thì không ai biết.

Tiễn hai người Hoàng Tổ Cường và Tiếu Thư Thiên, Vương Trạch Vinh liền về nhà ở tỉnh thành. Đã lâu không cùng Lữ Hàm Yên làm hắn khá áy náy.

Thấy Vương Trạch Vinh về, Lữ Hàm Yên cười nói:

- Xem anh đó, ngày nghỉ cũng bận như vậy.

- Em biết đó, anh sắp rời khỏi Quán Hà nên không bố trí một chút không được. Những người đi theo anh, anh phải cho bọn họ hoàn cảnh tốt. Như vậy anh mới yên tâm.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Anh đó. Em nghe bố nói anh quá trọng tình cảm, không phải việc tốt trong chốn quan trường.

Mặc dù biết Lữ Hàm Yên nói có lý nhưng Vương Trạch Vinh không thể thay đổi tính cách này. Hắn cười khổ nói:

- Biết sao được, anh là người như vậy mà. Trong lúc nhất thời không thể đổi được.

- Thực ra em thích tính cách của anh mãi là như vậy. Điều này nói rõ anh luôn nhớ tình cũ, như vậy không bỏ em.

Vương Trạch Vinh cau mày nói:

- Em nghĩ gì thế?

Lữ Hàm Yên đi tới ôm tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Anh làm quan càng lúc càng cao, em lo lắng ngày nào đó anh không cần em.

- Em nghĩ gì thế, anh dù như thế nào cũng không để em rời khỏi anh.

Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói:

- Từ sau khi lên tỉnh, em thấy rất nhiều lãnh đạo nuôi tình nhân, bọn họ mặc dù không ly hôn nhưng tình cảm vợ chồng gần như không còn. Em không hy vọng mình sẽ như vậy.

Nghe như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Lữ Hàm Yên nói chính là chuyện của hắn.

Vương Trạch Vinh không biết mình nên nói gì cho tốt nữa.

- Trạch Vinh, cho dù anh muốn nuôi phụ nữ ở ngoài, em cũng hy vọng anh giữ tình cảm với em.

Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn Lữ Hàm Yên. Hắn thấy lời này như là châm biếm mình vậy?

- Hàm Yên, em sao thế?

Vương Trạch Vinh dìu Lữ Hàm Yên ngồi xuống ghế. Lúc này Lữ Khánh Phân đã sớm ra ngoài đánh mạt chược, trong nhà chỉ có hai người.

- Trạch Vinh, Hạng Đào nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài, chị dâu đang lấy nước mắt mà rửa mặt.

Vương Trạch Vinh không nói gì, trong lòng lại nghĩ đến chuyện của mình và Giang Anh Hà.

- Tiểu Giang bây giờ hay liên lạc với em. Vợ bé của anh bây giờ rất thoải mái đó.

Lữ Hàm Yên véo Vương Trạch Vinh mà nói.

Nghe thấy nàng vẫn còn liên lạc với Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh không khỏi đau đầu:

- Sao hai người lại thường xuyên liên lạc với nhau?

Lữ Hàm Yên nói:

- Dù sao em cũng thấy rõ, anh không thể nào cắt đứt với Tiểu Giang. Như vậy em thà nhận cô ấy làm chị em, thi thoảng lúc được nghỉ em cũng muốn đến chỗ cô ấy chơi cho thoải mái.

Có một người vợ như vậy, Vương Trạch Vinh không biết mình nên làm gì. Hắn ôm lấy Lữ Hàm Yên mà hôn thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi