QUAN KHÍ

Chu Đạt Nhân cũng không nhàn rỗi, vội vàng pha một cốc trà dinh dưỡng cao cấp cho Cố Hồng Quân rồi sau đó mới mang cho Vương Trạch Vinh một tách trà.

Đợi sau khi Vương Trạch Vinh tỏ vẻ cảm ơn, Chu Đạt Nhân liền lui ra ngoài.

- Tiểu Vương, chuyến đi phía Nam có thu hoạch được cái gì không?

Cố Hồng Quân hỏi.

- Đang muốn báo cáo với bí thư, chuyến đi lần này thu hoạch rất lớn, đặc biệt có một số thành thị ở phía Nam có kinh nghiệm về công tác nông thôn rất đáng để chúng ta tham khảo...

Vương Trạch Vinh liền trình bày những kiến thức và ý nghĩ trọng yếu thu lượm được hết một lượt, Cố Hồng Quân gật đầu nói:

- Giao lưu giữa hai địa phương có thể nâng cao tầm nhìn của chúng ta, thúc đẩy phát triển công việc của chúng ta, có thể nhìn thấy những ưu điểm của đối phương, đồng thời cũng đào sâu được tiềm lực bên trong nội bộ của chúng ta. Có thể tiến hành trao đổi công tác xây dựng Đảng tại Hợp tác xã của xã Hoàn Thành, bản thân việc này chứng tỏ chúng ta có thành tích trong công tác xây dựng Đảng.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Lần này công tác xây dựng Đảng ở Hợp tác xã của huyện chúng ta được lãnh đạo thành phố Hà Thị ca ngợi, bí thư thị ủy Bảo Hữu Quân của thành phố Hà Thị còn tỏ ý muốn phái người đến huyện chúng ta để học hỏi. Phó bí thư Thôi Minh Hà cũng khẳng định huyện Khai Hà cũng đạt được thành tích trong công việc xây dựng Đảng.

Cố Hồng Quân mỉm cười nói:

- Công việc này chủ yếu vẫn là do xã các cậu làm được.

- Nếu không có được sự ủng hộ và lãnh đạo của huyện ủy thì xã Hoàn Thành cũng không có thể làm ra được thành tích gì.

Vương Trạch Vinh vội đáp.

- Tiểu Vương, trên cuộc họp lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy đã đặc biệt khen ngợi công tác xây dựng Đảng trong Hợp tác xã của xã Hoàn Thành, cho rằng xã Hoàn Thành đã làm rất thấu đáo, rất chắc chắn. Bí thư thị ủy Lý cũng khẳng định các cậu đã làm ra thành tích.

Nghe Cố Hồng Quân nói xong, trong lòng Vương Trạch Vinh có phần kích động, lãnh đạo hai cấp tỉnh thị đều khen ngợi, mình chẳng lẽ còn khó tiến bộ sao? Thế nhưng, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Cổ Kiến Quân, trong lòng Vương Trạch Vinh lại bứt rứt.

- Tiểu Vương này, cậu đã biết chuyện lần này lãnh đạo tỉnh muốn đến huyện Khai Hà kiểm tra công tác xây dựng Đảng trong Hợp tác xã chưa?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi mới biết ngày hôm qua.

- Tốt lắm, hiện giờ cậu là bí thư một xã, xã Hoàn Thành được xem là một xã rất có sức chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững sự lãnh đạo của Đảng, theo sát Đảng.

Vương Trạch Vinh nghe được lời của Cố Hồng Quân liền có phần choáng váng, sao lại nói thế nhỉ, chẳng lẽ lãnh đạo địa phương nào không nghe theo Đảng sao?

Cúi đầu uống một ngụm trà dinh dưỡng, Cố Hồng Quân lấy khăn tay lau lau miệng một chút, nói:

- Tiểu Vương, tôi rất tín nhiệm cậu, lần này lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy tới là để khảo nghiệm năng lực cán bộ, công tác, tư tưởng của cán bộ các cấp trong chúng ta. Khi về cậu phải cố gắng làm tốt công việc, sao cho toàn xã thống nhất về tư tưởng, tâm tư đều phải cùng hướng về một chỗ, đồng tâm đồng lòng để còn làm việc.

Nói tới đây, mặt Cố Hồng Quân liền chuyển sắc, nghiêm túc nói:

- Lần này trong thời gian lãnh đạo tỉnh đến, bất luận là ai, chỉ cần gây ra chuyện bất lợi đến đoàn kết, cậu có thể báo cáo với tôi.

- Bí thư Cố, hôm nay ở đây tôi xin bày tỏ thái độ, Đảng ủy xã Hoàn Thành nhất định sẽ đoàn kết với huyện ủy, tất cả hành động sẽ nghe theo sự chỉ huy của huyện ủy.

Gật đầu, Cố Hồng Quân lại cúi đầu xuống uống trà.

Vương Trạch Vinh biết thế là xong hết rồi, vội đứng lên nói:

- Bí thư Cố, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin cáo từ.

- Ừ, đi đi.

Ra khỏi phòng của Cố Hồng Quân, Vương Trạch Vinh thấy đầu cứ ong cả lên, rốt cuộc trong lời nói của Cố Hồng Quân ẩn giấu ý gì nhỉ?

Nếu như có ai đó có thể phân tích giúp mình một chút thì tốt rồi! Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy về phương diện này chẳng thông suốt được gì.

- Lão Vương, Vương Trạch Vinh.

Còn đang ngẫm nghĩ, Vương Trạch Vinh nghe thấy đằng sau có người gọi to, xoay người lại nhìn, hóa ra là lão bạn học của mình, Ngô Đại Giang ở ban lái xe ủy ban huyện.

- Đại Giang, sao ông lại ở đây?

Vương Trạch Vinh hỏi. Sao Ngô Đại Giang lại chạy tới huyện ủy làm gì?

- Đưa đồng chí ở bên ủy ban huyện tới bàn công việc.

Ngô Đại Giang nói.

Đưa một điếu thuốc cho Vương Trạch Vinh, Ngô Đại Giang cười nói:

- Vừa rồi nhìn thấy dáng người trông quen quen liền gọi một tiếng, quả nhiên là ông. Ông bây giờ càng ngày càng khá đó! Trong số bạn học của chúng ta chỉ có ông là leo nhanh thôi, nghe nói lần này ông vừa đi một chuyến xuống phía Nam hả.

Trong lời nói của Ngô Đại Giang lộ rõ vẻ hâm mộ.

Sau khi hàn huyên được vài câu, Ngô Đại Giang ngó quanh một chút thấy không có ai, nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Có phải lại muốn tiến thêm hay không?

Lời này vừa nói ra, trong lòng Vương Trạch Vinh liền động, hỏi:

- Có phải lão nghe được tin tức gì hay không?

- Thôi đi, ông có tỉnh ủy hậu thuẫn mạnh như vậy, ở cái nơi khỉ gió như Khai Hà này thì còn có việc gì mà ông không biết chứ.

Ngô Đại Giang cười nói.

- Nói mau, có chuyện gì? Vương Trạch Vinh nói.

- Thật không biết à?

Ngô Đại Giang nghi hoặc nhìn Vương Trạch Vinh một chút rồi mới nói:

- Chẳng lẽ ông không biết phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà - Lâm Tiến sắp bị điều đi sao?

- Phó chủ tịch Lâm bị điều đi? Lần này chúng tôi đi xuống tận thành phố Hà. Sao tôi không nghe được tin tức gì về việc này nhỉ?

Vương Trạch Vinh nghi hoặc nói.

- Nghe nói phó chủ tịch Lâm được điều đi làm phó giám đốc sở xây dựng thành phố. Bây giờ trên huyện còn đang nhìn chằm chằm vào vị trí của phó chủ tịch!

Đang nói thì điện thoại của Ngô Đại Giang vang lên, sau khi nghe xong hắn nói với Vương Trạch Vinh:

- Bọn họ bàn chuyện xong rồi nên gọi cho tôi, đi trước nhé, liên lạc sau.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ông đi nhé.

Tìm một bậc thang ngồi xuống, Vương Trạch Vinh ngậm điếu thuốc lẳng lặng suy ngẫm. Tin tức của Ngô Đại Giang làm cho suy nghĩ bế tắc trong đầu Vương Trạch Vinh lập tức sáng bừng lên. Nếu như Lâm Tiến thật sự bị điều đi, như vậy thì cái ghế thường vụ phó chủ tịch huyện nhất định trở thành tiêu điểm cho mọi người tranh đoạt.

Đừng nhìn đó chỉ là một người bị điều đi, về phương diện này còn liên lụy đến đủ loại quan hệ phức tạp.

Lâm Tiến phải đi, thường vụ huyện ủy thiếu một người, lãnh đạo huyện cũng thiếu một người, ai có thể leo lên cái vị trí thiếu này cũng là một vấn đề.

A!

Vương Trạch Vinh rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của Cố Hồng Quân, Lâm Tiến là thủ hạ tin cậy của Cố Hồng Quân, trước mắt trong thường vụ huyện ủy, Trịnh hệ chiếm năm người mà bên Cố hệ chỉ có bốn, bình thường thì Thiết Cương và Lý Duy Hà cứ lắc lư ở giữa, nếu Lâm Tiến mà đi thì bên Cố Hồng Quân chỉ còn lại ba người thôi. Điều này cực kỳ bất lợi đối với quyền lực của Cố Hồng Quân.

Đứng trên lập trường của Cố Hồng Quân, hắn chắc là nóng lòng muốn tăng thêm một người vào Cố hệ!

Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh lại minh bạch nan đề của Cố Hồng Quân, với tình hình trước mắt, Cố Hồng Quân hi vọng không xảy ra chuyện gì lớn ảnh hưởng đến cục diện, lại càng hi vọng cấp trên ủng hộ hết mức. Chỉ có cấp trên ủng hộ thì hắn mới có khả năng hóa giải những nhân tố đang bất ổn.

Rốt cuộc là chuyện lớn nào ảnh hưởng tới đại cục nhỉ?

Lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy muốn tới kiểm tra công việc!

Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã hiểu toàn bộ rồi, trước khi lãnh đạo tỉnh ủy đến thì thành phố sẽ không can thiệp quá sâu vào công việc ở huyện Khai Hà, dù sao chỉ có bảo đảm được ổn định thì mới có thể cam đoan rằng công việc tiếp đãi thuận lợi. Nếu Cố Hồng Quân có thể thể hiện xuất sắc khi lãnh đạo tỉnh ủy đến thì sẽ chiếm được sự thừa nhận của lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy thì vị trí của hắn chắc chắn sẽ được ổn định. Nếu như lần này đúng lúc lãnh đạo tỉnh ủy tới mà xuất hiện kẽ hở nào đó, nhất định sẽ gặp phải phản kích mạnh nhất của phái đối lập. Nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, e là bí thư Cố Hồng Quân đến cùng rồi.

Vì sao thái độ Cổ Kiến Quân với mình lại thay đổi lớn đến vậy? Vương Trạch Vinh lại tự hỏi.

Con mẹ nó! Vương Trạch Vinh sau một lúc suy nghĩ cẩn thận cũng hiểu rõ nguyên nhân, tất nhiên là do đám người Trịnh Chí Minh coi mình là thuộc hệ Cố Hồng Quân rồi. Vào thời kỳ mấu chốt để phản kích, bọn họ cũng chẳng thèm quản mình có hậu thuẫn gì hay không, hoặc có thể nói là hậu thuẫn của bọn họ cũng không sợ Trương Tất Trường.

Phương hướng chính cũng đã biết rồi, về phần chi tiết thì mặc dù có chỗ còn chưa được rõ ràng nhưng về cơ bản thì hẳn là như thế này.

Đối với đám người bên Trịnh hệ, chắc chắn bọn họ không hi vọng lãnh đạo tỉnh ủy sẽ hài lòng khi kiểm tra công việc, làm ra chuyện khiến lãnh đạo tỉnh ủy không hài lòng mới là điều bọn hắn muốn.

Thế nhưng, đối với một người như mình lại không có khả năng theo bên Trịnh hệ mà nói, nếu như lãnh đạo tỉnh ủy không hài lòng, người đầu tiên chịu thiệt thòi nhất chắc chắn là mình. Cho nên, lần này bất luận là thế nào thì mình cũng phải cột vào cùng thuyền với Cố Hồng Quân.

Cố Hồng Quân nhất định cũng thấy được điều này nên mới nói nhiều như vậy với mình!

Vỗ vỗ đầu, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, việc này thật hao tâm tổn trí!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi