QUAN SÁCH

Thẩm Mộng Lan ngắt điện thoại, thở dài một tiếng, cô nắn miệng, rồi hừ lạnh:
- Cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì!

Quăng điện thoại lên ghế phụ lái, tựa mình vào lưng ghế, cô hướng ánh nhìn ra bên ngoài.

Cô cơ bản không hề đi Kinh Giang, Từ Binh gọi điện muốn làn gì, trong lòng cô thừa hiểu, cô có thể lên được vị trí hiện nay, đương nhiên phải có những cách tự bảo vệ mình. Từ Binh muốn dễ dàng khống chế cô ư, không dễ vậy đâu!

Hôm nay, Thẩm Mộng Lan đổi sang đi một chiếc Toyota bình thường, chiếc xe hơi cũ, không hề bắt mắt.

Thẩm Mộng Lan chính là muốn có hiệu quả như vậy.

Cô đỗ xe ở rặng cây ngoài cổng tiểu khu Trần Kinh sống, tinh thần có chút căng thẳng.

Mây ngày nay, cô chỉ nghĩ tới một vấn đề, chính là làm thế nào để tiếp cận Trần Kinh.

Phía sau cốp xe chất đầy quà cáp, những năm gần đây lăn lộn trên quan trường, cách dùng quà cáp để rút ngắn mối quan hệ cô đã quen rồi.

Nhưng lúc này cô lại có cảm giác, những cách làm này không thể dùng với Trần Kinh được.

Trực tiếp gõ cửa tặng quà, rõ ràng là không ổn. Giống như việc đối phó với loại người như Từ Binh, Thẩm Mộng Lan chỉ cần phát huy sự nữ tính hấp dẫn của mình, Trần Kinh dường như không phải loại người ấy.

Hơn nữa, Thẩm Mộng Lan cũng không muốn biến mình thành laoị người ti tiện như vậy, đặc biệt là loại đàn ông giống như Trần Kinh, cô hy vọng trong lòng hắn, vị trí của mình phải cao một chút.

Cô cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, chỉ là cô có cảm giác nên như vậy mà thôi.

So sánh Trần Kinh và Từ Binh, Trần Kinh là Bí thư, Từ Binh là Chủ tịch thành phố, nhưng Trần Kinh là người mới, còn Từ Binh lại là lão cáo già.

Tổng hợp lại các nhân tố đối lập, tầm quan trọng của hai người này là tương đương.

Tuy nhiên trong lòng Thẩm Mộng Lan, gắn kết quan hệ với Trần Kinh, quan trọng hơn gắn kết quan hệ với Từ Binh cả trăm lần.

Chuyện của Kinh Giang, cuối cùng cũng sẽ do Trần Kinh quyết định, Từ Binh nhất định không phải đối thủ của Trần Kinh. Hơn nữa, không chỉ có vậy, sau này những vấn đề của Sở Thành, thậm chí là Sở Giang, Trần Kinh nhất định sẽ đều phát huy sức ảnh hưởng mạnh mẽ của mình, tập đoàn Vạn Hải cần có chỗ đứng vững chắc tại Sở Giang. Muốn phát triển tại Sở Giang, nhất định phải tìm được chỗ dựa vững chắc.

Thẩm Mộng Lan đã xác định Trần Kinh chính là mục tiêu mà mình cần nắm được.

Từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Mộng Lan đã đợi ở vị trí này ba buổi tối rồi.

Vậy nhưng ba ngày liền, cô vẫn không đợi được Trần Kinh xuất hiện.

Xem ra vụ đại hỏa hoạn ở Kinh Giang ấy, quả thực là cháy rất lớn, mấy ngày nay Trần Kinh đều không về, có lẽ đang ngày đêm giải quyết.

Hôm nay hắn cũng sẽ không về sao?

Chính vào lúc Thẩm Mộng Lan nghĩ vậy, cô liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Không đúng. Phải là hai người mới phải.

Người thứ nhất rõ ràng là Trần Kinh, Trần Kinh mặt một chiếc jacket thông thường, phía dưới mặc một chiếc quần bò, đội mũ lưỡi chai, cách ăn mặc có vẻ nhàn nhã.

Bên cạnh hắn là một cô gái trẻ khoảng chừng bao mươi tuổi, cô gái mặc một chiếc áo long dài màu đỏ nhạt, chiếc áo long mùa đông không giấu được dáng người yểu điệu mê hoặc của cô gái, đeo cặp kính râm, trên mặt còn nở nụ cười, rất kiểu mẫu, cũng rất xinh đẹp.

Trần Kinh dọc đường đi cười cười nói nói với cô gái, rất thoải mái, hai người sánh vai nhau bước qua. Trai tài gái sắc, nhìn qua giống như một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp.

Thẩm Mộng Lan kinh ngạc, ánh mắt dán chặt vào cô gái kia, miệng há hốc.

Cô mơ hồ đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó, những nhất thời lại không nhớ ra nổi.

Hai người càng lúc càng tới gần cổng tiểu khu.

Thẩm Mộng Lan có phần luống cuống, muốn xuống xe tới đó xem thử, thế nhưng cô lại không sao lấy được dũng khí.

Tận lúc này, cô vẫn không biết phải bắt chuyện với Trần Kinh thế nào.

Chẳng lẽ lại nói tình cờ gặp hắn?

Như vậy quả thực quá giả dối, bởi vì, lần nào gặp nhau cũng là do tình cờ, ăn ý như vậy, sẽ khiến người ta nghĩ thế nào về mình?

Lần đầu tiên Thẩm Mộng Lan cảm thấy hóa ra mình lại ngốc đến vậy, bản thân ngay từ đầu đã không nên dùng cách này tiếp cận Trần Kinh.

Hiện nay tập đoàn Vạn Hải có hai nhà máy tại Kinh Giang, bản thân hoàn tìan có thể đường đường chính chính lấy nguyên nhân công việc tới tìm Trần Kinh. Như vậy, tiếp xúc nhiều, sau đó lại mời dùng cơm gì đó, không phải tự nhiên hơn rất nhiều hay sao, cũng sẽ không đến nỗi bó tay không làm được gì như bây giờ.

Chính vào lúc nghĩ ra lý do thích hợp, cô nhìn lại Trần Kinh và cô gái kia.

Hai người dường như không vội đi vào, mà lại ngồi xuống một quán nhỏ ven đường ngay cổng tiểu khu.

Cô gái kia tới gian hàng gọi đồ nướng. Đường đường là Bí thư Trần nhưng cũng lại ngồi xuống quán ăn ven đường thưởng thức loại đồ ăn rác rưởi ấy.

Xem ra, quan hệ giữa Trần Kinh và cô gái đeo kính râm này rất thân thiết, hai người vừa ăn uống vừa cười nói, vô cùng thoải mái.

Thẩm Mộng Lan liếm môi theo bản năng, mùi đồ nướng tỏa ra ngào ngạt, cực kỳ mê người, khiến người ta muốn lao vào ăn ngay.

Thẩm Mộng Lan nuốt nước bọt, lắc đầu, loại đồ ăn này cô trước giờ chưa từng đụng vào. Phụ nữ phải biết trân trọng bản thân mình, đặc biệt phải chú ý tới thực phẩm lành mạnh.

Đồ nướng đều là thịt, đầy dầu mỡ, hơn nữa còn rất dơ, chứa bao nhiêu chất gây ung thư, là một người phụ nữ thành công, phải biết khống chế dục vọng ẩm thực của mình.

Nôn nóng chờ đợi, tâm trạng Thẩm Mộng Lan có phần phức tạp.

Tuy rằng cô không phải kiểu phụ nữ bình thường, không có nhiều suy nghĩ kỳ quái, nhưng cô vẫn không kìm được suy nghĩ, cô gái kia rốt cục là ai? Rốt cục, mối quan hệ giữa cô ta và Trần Kinh là gì?

Cô ta là vợ Trần Kinh sao?

Thẩm Mộng Lan cảm thấy không giống, vợ Trần Kinh nghe nói là công chúa của một đại gia tộc nào đó, cô ta sẽ ăn đồ ăn ven đường sao?

Vậy thì cô gái này là tình nhân của Trần Kinh?

Trong đầu vừa nảy ra từ này, Thẩm Mộng Lan liền không khỏi bị chấn động.

Cô lập tức rút điện thoại ra theo bản năng, nhưng ngẫm nghĩ một hồi rồi lại buông xuống.

Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ, chân tay luống cuống.

Cô thậm chí còn nảy ra trong đầu một suy nghĩ thế này, Trần Kinh trẻ trung đầy hứa hẹn như vậy, xem ra cũng rất ân cần, cô gái kia làm người tình của hắn có lẽ cũng tính là hạnh phúc?

Thẩm Mộng Lan là kiểu phụ nữ đã chứng kiến nhiều mối tình trai gái.

Cô cũng sớm trải qua cái tuổi anh anh em em, động một chút lại thề non hẹn biển, nhắc tới tình yêu lại thề sống thề chết ấy.

Trong mắt cô, trên đời này đàn ông cơ bản không thể dựa dẫm được, nhưng phụ nữ lại không thể không có đàn ông. Nếu đã như vậy, người phụ nữ tìm được người đàn ông mình thích mới là hạnh phúc nhất.

Khóe miệng Thẩm Mộng Lan lộ ra một tia cười nhạt, cô nheo mắt nhìn đôi nam nữ đang ngồi thưởg thức đồ nướng ở quán ăn ven đường kia, sự hiếu kỳ trong lòng càng ngày càng nhiều.

Một chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi lướt tới, dừng lại phía trước quán đồ nướng ven đường.

Thẩm Mộng Lan nhìn thấy Trần Kinh và cô gái kia đứng dậy, Trần Kinh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô gái, cô gái quay người sửa lại bộ quần áo cũng không hề xộc xệch của Trần Kinh, sau đó mở cửa sau xe ngồi vào trong.

Trần Kinh vẫy tay tạm biệt, cô gái cũng kéo kính cửa xe xuống vẫy tay với hắn.

Sau đó chiếc xe rời đi, Trần Kinh xoay người chậm rãi tiến về cổng tiểu khu của mình, biến mất trong màn đêm.

Thẩm Mộng Lan như tỉnh mộng, cô muốn xuống xe, nhưng dường như lại không mở nổi cửa xe.

Bỗng nhiên, toàn thân cô chấn động mạnh, giống như bị kích thích phải bật đứng dậy. Đầu bị đụng mạnh vào trần xe, “uỳnh” một tiếng, mạnh tới mức khiến cô nhìn thấy đầy sao bay trước mặt.

Thế nhưng cô vẫn không hề dừng động tác trong tay.

Thuần thục tháo đai an toàn, cô lập tức mở cửa xe, chạy vài bước theo hướng chiếc Mercedes Benz vừa rời đi rồi dừng lại.

Mang vẻ mặt khó có thể tin được, hô hấp của cô trở nên dồn dập.

Người phụ nữ vừa rồi…

Người phụ nữ này…

Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Âu Lãng – Âu Niệm Tinh?

Thẩm Mộng Lan cảm giác mình sắp không thở nổi, sao có thể là Âu Niệm Tinh, người phụ nữ tài giỏi trong giới Hoa kiều.

Thẩm Mộng Lan cẩn thận nhớ lại ngoại hình của cô gái kia, dáng người, dung mạo, cuối cùng cô vẫn xác định, người phụ nữ vừa rồi không nghi ngờ gì nữa chính là Âu Niệm Tinh.

Nhưng Âu Niệm Tinh tại sao lại ở cùng với Trần Kinh, hơn nữa cách nói chuyện và cử chỉ của hai người đó, quan hệ không hề bình thường, tuyệt đối không phải loại quan hệ hời hợt thông thường.

Thậm chí giữa hai người họ còn có thể là quan hệ tình nhân.

Đầu óc Thẩm Mộng Lan hoàn toàn hỗn loạn, nhất thời cũng thấy khó mà tin được sự thật này.

Cô quay đầu nhìn về phía cổng tiểu khu, bóng Trần Kinh sớm đã biến mất không thể thấy được nữa, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy trong màn đêm phía sau chiếc cổng kia, còn ẩn giấu một bí mật vô tận.

Hơn nữa, tên Trần Kinh này, khả năng so với những gì cô tưởng tượng còn khó đoán được hơn, hoàn toàn bí hiểm.

...

Về phần Trần Kinh, sau khi chia tay với Kim Lộ, cả đường về hắn đều thấy chán nản.

Tối nay Kim Lộ sẽ đi Hong Kong, mở cuộc họp tổng bộ tập đoàn, lần gặp này chỉ vội vội vàng vàng được như vậy.

Dù sao, cuộc gặp tuy ngắn ngủi, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân mật.

Hai người ăn đồ nướng bên vệ đường, khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đường như đã quay lại Lễ Hà của ngày trước.

Thoắt cái, đã hơn mười năm trôi qua.

Năm tháng đằng đẵng, những chuyện của hơn mười năm trước như hiện hữu trước mắt, khiến người ta không khỏi thổn thức.

Trở về chỗ ở của mình, Trần Kinh bật đèn rồi ngồi xuống sô pha.

Vừa đặt mông xuống, tất cả những suy nghĩ này trog đầu hắn đều tan biến, tâm tư của hắn lại quay lại chuyện công việc.

Trước mắt, xem ra vấn đề bộ máy Kinh Giang không hề nhỏ, mấy vị lãnh đạo chủ chốt, Chủ tịch thành phố Từ Binh và Phó chủ tịch thường vụ thành phố Lưu Đức Tài rõ ràng là có cùng quan điểm, nhưng Phó bí thư Thiện Gia Cường lại một mình một đỉnh núi khác.

Giữa Từ Binh và Thiện Gia Cường, Từ Binh trẻ hơn một chút, vẫn có thể tiến cao lên, chí tiến thủ trong công tác cũng mạnh hơn.

Còn Thiện Gia Cường đã sắp tới tuổi về hưu, dục vọng không nhiều, hiện giờ suy nghĩ có đơn thuần hơn một chút, có lẽ muốn giữ vững vị trí cuối cùng, sau đó thuận lợi về hưu.

Từ góc độ này mà nói, Từ Binh khó khống chế hơn một chút, hơn nữa Từ Binh lại theo Lã Quân Niên, còn từng đi du học, được coi là nhân vật số một trên chính đàn Sở Giang, anh ta sẽ tình nguyện chịu thiệt bởi kẻ dưới tay mình, hay sẽ hành sự theo ý mình?

Đáp án rõ ràng là phủ định, vì vậy kế hoạch bước đầu của Trần Kinh vẫn là muốn nhờ cậy Thiện Gia Cường la chính, muốn phát huy Thiện Gia Cường một cách tốt nhất, để ông ta mở ra cục diện cho mình.

Nhưng Từ Binh lại đứng ở vị trí mấu chốt, cũng không thể không dùng tới.

Quan hệ giữa Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố không tốt, cũng chính là quan hệ giữa hai bộ máy có bất hòa.

Mối bất hòa ấy, sẽ dẫn tới việc chính đàn rối loạn bất ổn, Trần Kinh từng trải qua tình hình này nhiều lần, hắn biết các mối quan hệ ghê gớm phía trong đó.

Nhưng phải dùng Từ Binh thế nào, làm thế nào để khống chế được anh ta, lại là vấn đề Trần Kinh không thể không suy nghĩ cẩn thận.

Là một Bí thư thành phố, thế lực sự nghiệp của Kinh Giang lớn mạnh, nhưng cũng rất loạn lạc, đối với Trần Kinh mà nói, đây cũng chính là một sự khảo nghiệm không hề nhỏ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi