QUAN SÁCH

Hồng Kong, viên ngọc minh châu ở phía Nam của đất nước.

Trần Kinh hiện đang ở khách sạn Minh Châu Đông Phương, đứng trong khách sạn từ cửa sổ nhìn ra, cả Hồng Kong xinh đẹp được thu vào tầm mắt của mình, có cảm giác chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của thành phố xinh đẹp này.

Trần Kinh hút thuốc, mặt rất bình tĩnh và không nói một câu nào.

Diệp Hải Duyên có chút kích động, cô ta lạnh lùng nhìn Trần Kinh nói:
-Trưởng phòng Trần, anh có biết là hôm nay anh làm hỏng bao nhiêu việc không! Anh nên nhớ rõ, anh và tôi hôm nay là nhận nhiệm vụ tới đây, không phải là trò đùa. Anh căn bản là không làm theo những gì mà chúng ta đã bàn bạc trước, mà tự làm theo ý mình, suýt nữa thì xảy ra sai sót rồi.

Anh có biết nếu có sai sót thì đồng nghĩa với gì không? Đồng nghĩa với việc ngày hôm nay sẽ thất bại! Trách nhiệm này ai gánh đây?

Trần Kinh vẫn hút thuốc, mặt bình thản, lâu sau hắn nói:
-Trưởng phòng Diệp, cô chỉ nghĩ tới việc xấu thôi, tôi không phải là đặc công, cô không thể nào áp đặt những gì các cô bàn bạc với nhau bắt tôi phải làm theo, là Cục trưởng cục giám sát tỉnh ủy, tôi đã quen với cách làm việc luôn làm theo sự thật, không quen diễn kịch, mà căn bản cái chuyện diễn kịch không phải việc của tôi!

Nói thật với cô, tôi vốn rất ghét mấy việc diễn kịch, và tôi rất ác cảm với những người mà hay diễn kịch!

Diệp Hải Duyên ngẩn người ra, mặt ấm ức, nói:
-Đồng chí Trần Kinh, anh nên chịu trách nhiệm với những lời mình nói, anh nên biết rõ, chúng ta hợp tác lần này hoàn toàn là vì công việc, hành động lần này tôi mới là người phụ trách chính!

Trần Kinh lạnh lùng nói:
-Vậy ư? Tôi không nhận được chỉ thị như vậy, chỉ thị tôi nhận được là chúng ta cùng hợp tác làm việc!

Diệp Hải Duyên tức giận nói:
-Thế biểu hiện hôm nay của anh là hợp tác sao? Hay là phá đám!

Trần Kinh nói:
-Không, tôi thấy hôm chúng ta hợp tác rất ăn ý, cũng coi như là đã đạt được mục đích. Hai người Trần Đoàn và Liêu Triết Du và cả Triệu Đại Lâm, chúng ta đều đã cắt đuôi họ rồi.

Hơn nữa lại làm họ rối loạn, việc này rất có lợi đối với công việc ở Hồng Kong của chúng ta!

-Anh…
Diệp Hải Duyên tức không nói được gì.

Kích động quá khiến gương mặt mềm mại của cô ta nổi từng cục đỏ, cô ta thở gấp, ngực thì không ngừng phập phồng, một người gương mặt lạnh lùng diễm lệ ngày thường, lại cũng có lúc thế này.

Nhưng Trần Kinh chỉ liếc nhìn cô ta một cái, lại nhíu mày.

Hắn ngồi xuống, nói:
-Trưởng phòng Diệp, đầu tiên cô nên chú ý đến thái độ của mình. Chúng ta đang cùng hợp tác với nhau. Chứ không phải là lệ thuộc nhau! Cô có cách làm việc của cô, tôi có cách xử lý công việc của tôi, chúng ta nên bàn bạc cùng nhau trước rồi giải quyết vấn đề.

Cô nghĩ sao?

Diệp Hải Duyên ngẩn người ra, vui vẻ, nói:
-Vậy cũng được, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc cách giải quyết, nào hãy nói suy nghĩ của anh đi, tôi muốn nghe thử!

Trần Kinh thản nhiên nói:
-Chúng ta vừa mới đi đến, khó mà có thể bàn bạc được, chẳng nhẽ cô có cách nào hay rồi?

-À…
Diệp Hải Duyên cố gắng giữ bình tĩnh nói:
-Tôi…tôi tất nhiên là đã nghĩ ra cách rồi, nhưng giờ thì tôi không thể nói, tôi còn phải đi xác thực một số điều!

Trần Kinh buông tay nói:
-Sao lại không được? Vậy chờ tới khi nào cô có cách thì tới tìm tôi!

Diệp Hải Duyên nói:
-Được! Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ cồng chiêng Thẩm Hải, ở đó chúng ta sẽ bàn tiếp! Nếu mà anh không có cách gì hay thì sẽ nghe theo ý của tôi!

Trần Kinh gật đầu nói:
-Tất nhiên rồi! Đã vậy rồi, cô còn ở phòng của tôi làm gì nữa, không bận gì sao?

Diệp Hải Duyên hừ một tiếng, quay đầu đi, đi ra tới cửa còn làm cho bức tượng ở cửa đổ ra, chắc chắn cô ta đang rất tức giận.

Cùng lúc đó Trần Kinh cũng dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn từ từ lấy bức tranh mà Mễ Tiềm đưa cho hắn ta, hắn do dự một lúc, rồi chậm dãi mở bức tranh ra.

Đây cũng chỉ là một bức tranh thủy mặc bình thường, tất cả đều là những nét màu đen, từ đường nét của bức tranh thì cũng chẳng phải tranh quý gì, nhưng cách vẽ thì cũng giống một bức tranh thủy mặc truyền thống của Trung Quốc.

Nội dung bức tranh thì rất đơn giản, một đóa hoa mẫu đơn, đang độ đẹp nhất, ngụ ý của nó là mang lại phú quý cát tường.

Phía trái của bức tranh viết bốn chữ rất đẹp: “Hoa nở phú quý!”

Trần Kinh nhíu mày, bức tranh này cũng không phải là một tác phẩm nghệ thuật gì, những kiểu tranh như vậy rất dễ có thể mua được trong các hiệu sách, đây mà cũng là quà để tặng ư?

Trần Kinh cuộn ra cuộn vào bức tranh, sau đó nhét vào trong cặp, mang theo bức tranh ra ngoài. Nơi đến là khu trung hoàn của tòa nhà Minh Châu Đông Phương.

Mễ Tiềm tặng bức tranh này, ý của ông ta thì không cần nói cũng đã rõ rồi.

Người cuối cùng nhận bức tranh này nhất định là có thể giúp Trần Kinh được, hành động của Mễ Tiềm không phải không có ý gì, thực tế nó là một câu đố, hắn là một bị lãnh đạo cao có rất nhiều chuyện không thể nói, chỉ có thể dựa vào người dưới đi đoán.

Trần Kinh cũng đã nghĩ qua, giống như sự tồn tại của Triệu Đại Lâm, hắn đã có bản lĩnh tới tận Hồng Kong, hơn nữa lại ở Hồng Kong lập thân, đây là quyết định hắn đưa ra sau khi suy nghĩ cặn kẽ sự việc.

Định dựa vào việc uốn ba tấc lưỡi mà muốn khuyên hắn trở về, không bao giờ.

Vì vậy, Trần Kinh đã tới đây, có một số việc không thể quá bảo thủ, không thể gây ảnh hưởng lớn, nhưng cũng không thể hoàn toàn làm theo quy tắc được…



Căn phòng được bố trí rất trang nhã, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, vườn hoa đó cũng không nhỏ, bên trong vườn hoa có núi nước cỏ cây nhân tạo rất đẹp, tạo nên phong cảnh vùng Giang Nam tuyệt đẹp.

Nhưng người ngồi trước mắt Trần Kinh lại là một ông già một mắt hơn sáu mươi tuổi, ông già đó rất gầy rất gầy, đôi tay của ông ta như chân gà vậy, tuy ông lão chỉ có một mắt nhưng ánh mắt thì vẫn rất sắc.

Ông ta đã già rồi, lưng đã còng xuống, hai gò má nhô lên và chuyển động từng hồi, khiến cho người khác có chút sợ hãi.

Ông già này cũng sắp gần đất xa trời rồi.

Nhưng ông già đó đang ngồi trong một căn phòng sang trọng trang nhã như thế này, hơn nữa lại có sáu bảy tên cao to, mặc đồ đen, oai vệ, trông rất khí thế đứng sau lưng ông ta, rất dễ khiến người khác nghĩ rằng ông già này không phải là một người tầm thường, không phải là người chỉ biết an hưởng tuổi già.

Nhẹ nhàng mở bức tranh ra, ông già đó dán mắt vào bức tranh không rời, ông ta vẫn rất bình tĩnh, hắn không muốn nói là rất là bình thản, không có chút dao động hay hay chút lo lắng nào trên mặt ông ta.

-Bức tranh này cậu đã xem qua chưa?
Ông già nhìn Trần Kinh hỏi.

Trần Kinh ngẩn người ra, gật đầu nói:
-Trước khi tới đây tôi đã mở ra xem, một bức tranh chúc mừng!

Nghe giọng của ông già đó thì ông không phải là người vùng Lĩnh Nam này, nhưng lại rất giống giọng phía Bắc, vùng Sở Giang, vì cách nói của ông ta rất ngắn gọn, Trần Kinh chỉ nghe thôi cũng chắc rằng ông này là người Trung Nguyên.

Ông già không nói gì, nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại, vẫy vẫy tay.

Một người thanh niên từ sau lưng ông ta đi tới cầm bức tranh trong tay ông ta, sau đó ông già nói:
-Treo trong thư phòng của ta, mang thay bức hoa nở phú quý hiện có!

Người thanh niên đó đi ra ngoài, ông già nhìn chằm chằm Trần Kinh và nói:
-Ta là Thẩm Hải!

Trần Kinh ngẩn người ra, đột nhiên cảm thấy người tê lại, tim đập thình thình.

Thẩm Hải?

Cái tên này hình như là chủ tịch “Hồng” một đại gia, uy danh khắp nơi, thế lực nhất Hồng Kong, mà Trần Kinh tình cờ nghe thấy cái tên đó một lần.

Lúc đó hắn vẫn đang còn học đại học, hồi đó phim cổ trang Hồng Kong rất thịnh hành.

Hồi đó trong phòng ngủ có hình một Khản gia, nói cái gì mà ngôi sao, Hồng Tinh Xá gì đó, đều là dựa trên câu chuyện của Thẩm Hải mà biên tập ra.

Thẩm Hải là ai? Là quân nhân, đội quân đặc chủng thời kì đầu mới thành lập Đảng nhân dân, tham gia tác chiến, sau này bị thương nặng, mọi người đều nghĩ rằng ông ta sẽ chết, liền cho ông ta lưu lại ở nước ngoài.

Ở nước ngoài Thẩm Hải đã mở một võ trang vùng Tam Giác Vàng đã làm rất nhiều việc động trời, lúc ông ta ở Việt Nam, vì có xung đột với quân đội của Chính phủ Việt Nam, nên suýt nữa là ông ta đã chết ở Việt Nam rồi.

Sau đó ông ta lại chạy trốn sang Canada, ở Vancouver ông ta lại mở một hội “Thanh Hồng”, người trong hội này rất ít, nhưng đều là những người đã trải qua chiến tranh, rất nhanh ông ta đã có chỗ đứng ở Canada.

Hơn nữa vào những năm bảy mươi của thế kỉ hai mươi, vì một việc ngoài ý muốn mà ông ta đã từ Canada về Hồng Kong, ở Hồng Kong thì ông ta bỏ đi chữ “Hồng” trong trong tên của mình, và cũng nhanh chóng đã chiếm lĩnh được thị trường Hồng Kong.

Trong lòng Trần Kinh có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ ra mình có cơ hội gặp một người có có vị thế đáng nể như vậy.

Nhìn ông già trước mắt, tuy là đã hơn sáu mươi tuổi rồi nhưng thực tế nhìn ông ta ít cũng phải tám mươi tuổi, có khi còn hơn thế nữa!

Ở trong nước Thẩm Hải được rất nhiều người nhắc tới, nói ngay như Thứ trưởng đi thị sát miền Nam năm đó cũng đã nhắc tới ông ta.
Rất nhiều người hồ nghi rằng liệu có tồn tại một người như vậy không, hôm nay thì Trần Kinh đã thực sự được gặp mặt người đó.

-Chào ông Thẩm!
Trần Kinh nói khách sáo.

Ông già đó cười nhạt, ông ta nói như cười vậy, miệng chỉ hơi mở ra, bộ dạng rất khó coi.

-Nói đi, ý của anh hôm nay đến đây là gì!
Ông già điềm đảm nói.

Trán Trần Kinh mồ hôi tuôn ra như vừa đi xông hơi vậy, cầm trên tay bức tranh liên tục gặp phải những trở ngại, nhưng có thể gặp được người này, hắn thấy mình đã thu lại được cả vốn lẫn lãi rồi.

Trong lòng hắn vẫn bức rứt, hắn vẫn đang nghĩ, ông ta là ai mà có quyền uy lớn vậy, giờ nghĩ lại, lưng hắn vẫn còn toát mồ hôi, hắn đột nhiên nhận ra, Hồng Kong và thể chế trong Trung Quốc là hoàn toàn khác nhau, một người như Thẩm Hải ở đây là một người có quyền lực.

Trần Kinh nói nhanh ngắn gọn vì sao hắn lại tới đây.

Thẩm Hải nhíu mày, lắc đầu, nói:
-Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, những việc này tôi sẽ không can dự vào, tại sao vẫn còn muốn tôi phá bỏ quy tắc này?

Ông ta từ từ đứng lên, từ phía sau hai người liền tới đỡ ông ta.

Ông ta đưa một mắt mình nhìn một cái, quát to:
-Cút!

Hai người đó lập tức bỏ tay xuống, ông ta đi lảo đảo, nhờ có cây gậy chống mà đứng vững được, ông ta nhìn kĩ Trần Kinh, không nói câu nào, quay đầu đi…

Lâu sau đó, Trần Kinh cũng không động đậy gì, cứ ngồi như vậy.

Cuối cùng có một người đàn ông trung niên trông rất nho nhã đi tới, đưa cho hắn một cái gói nhỏ, nhìn Trần Kinh cúi đầu và nói:
-Ông Thẩm Hải bảo tôi đưa cái này cho cậu và lần sau cậu đừng có tới đây nữa, cậu hiểu không?

Trần Kinh gật đầu, đứng dậy, người trung niên đó đưa mắt nhìn hai tên vệ sĩ, sau đó hai tên đó theo Trần Kinh ra tới cửa.

Giúp Trần Kinh bấm thang máy, Trần Kinh đi xuống dưới lầu.

Hắn hít một hơi thật sâu, đúng lúc đi ra ngoài, một cái thang máy khác cùng lúc cũng xuống tới đó, một người phụ nữ trung niên kiêu sa gọi lên một tiếng:
-Trần tiên sinh…

Trần Kinh đứng lại, người phụ nữ trung niên đó cầm trên tay một đóa hoa bách hợp đang độ nở, trắng tinh khôi.

-Chú Hải muốn anh cầm cái này về…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi