QUAN SÁCH

Uông Minh Phong rất nghiêm túc báo cáo với Sa Minh Đức.

Nhất là một loạt những chuyện xảy ra trong Ban tổ chức cán bộ gần đây, ông ta báo cáo tỉ mỉ một chút

Hiện tại Trần Kinh rất nổi bật trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Phòng giám sát cán bộ của hắn đã phát triển mạnh mẽ đến con số hơn sáu mươi người, bên dưới gồm có bảy phòng ban rồi, cả Ban tổ chức cán bộ chẳng có phòng nào có thể so sánh số người với chỗ hắn.

Còn phạm vi công tác giám sát cán bộ cũng phát triển trên diện rộng

Về sau, trong tỉnh sàng lọc và đề bạt cán bộ quan trọng đều có quan hệ rất mật thiết với Phòng giám sát cán bộ, Phòng giám sát cán bộ điều tra cẩn thận những phản ứng ngược, những vấn đề còn tồn tại của quần chúng cán bộ, điều này không thể không nói là đã khiến quyền lợi của Phòng giám sát cán bộ tăng lên rất nhiều.

Ngoài ra, điều khiến Uông Minh Phong quan tâm là, Phòng giám sát cán bộ còn gánh vác trọng trách cải cách tổ chức.

Nội bộ Ban tổ chức cán bộ họp, Mễ Tiềm yêu cầu các đơn vị trực thuộc tỉnh và các thành phố, huyện lị bên dưới, bất kỳ động tác nào có liên quan đến cải cách tổ chức đều phải nộp hồ sơ phê duyệt cho Phòng giám sát cán bộ Tỉnh ủy trước, sau đó mới dựa vào những động tác trong báo cáo để thi hành cải cách có liên quan

Sắp xếp này của Mễ Tiềm, nhìn qua có vẻ như để cho Phòng giám sát cán bộ nắm công tác cải cách, khống chế cải cách, không để cho nó đi lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng trên thực tế, đây rõ ràng là đem công tác tác cải cách trao cho Phòng giám sát cán bộ xử lý.

Mễ Tiềm chẳng phải có phát biểu trên Hội nghị thường vụ tỉnh ủy sao?

Bài phát biểu của ông có đề cập đến hàng loạt quy hoạch và kế hoạch cải cách tổ chức sơ bộ.

Nhưng những quy hoạch và kế hoạch sơ bộ này ông cũng không chủ đạo thi hành, mà đem đổ hết cho bên dưới, sau đó là sẽ do Phòng giám sát cán bộ kiểm tra giám sát.

Người bên dưới quán triệt tinh thần chỉ thị của Mễ Tiềm, điều này cần phải nhìn vào giác ngộ của các đơn vị và các thành phố, huyện lị bên dưới

Bọn họ có giác ngộ là một mặt, chắc hẳn còn không tách khỏi khuyến kích và dẫn dắt của tỉnh.

Mễ Tiềm bảo Trần Kinh giám sát, nắm giữ công tác này, dẫn dắt và cổ vũ bên dưới hăng hái nếm thử cải cách, điều này cũng khiến công tác của Trần Kinh có thể tiến hành thuận lợi.

Từ khi Trần Kinh đi từ Đức Cao đến Dung Châu, Uông Minh Phong đều rất hài lòng, ông hưng phấn nói với Sa Minh Đức:
- Phản ứng của Trần Kinh rất nhanh chóng, lần này đi Đức Cao và Dung Châu thu hoạch không nhỏ, nghe nói Đức Cao lập tức điều chỉnh bộ máy chính phủ và Đảng ủy huyện Đức Thủy.

Lần này, lựa chọn nhân sự ở Đức Cao sẽ áp dụng phương pháp cải cách, muốn có nhiều trình tự dân chủ hơn, muốn tiến một bước lớn, Mặt trận Tổ quốc, đồng chí cán bộ lão thành lão thành cũng sẽ tham gia và đóng góp ý kiến vào việc bổ nhiệm cán bộ, còn về dân chủ trong Đảng nội, Đức Cao cũng phải bước thêm một bước dài rồi

So với kế hoạch cải cách của Đức Cao, kế hoạch của Dung Châu còn tiến bộ hơn. Dung Châu đưa ra khẩu hiệu Công khai tuyển chọn Chủ tịch huyện và Bí thư, lần này điều chỉnh bộ máy huyện Trương Khê, nghe nói Phó bí thư và Phó chủ tịch huyện Trương Khê đều phải thông qua hình thức công khai tuyển chọn, phạm vi tuyển chọn trong toàn thành phố..

Giọng Uông Minh Phong nói rất êm tai, Sa Minh Đức cũng nghiêm túc lắng nghe, bỗng nhiên chen miệng nói:
- Sao? Trần Kinh cũng quen thuộc Dung Châu à?

Uông Minh Phong dừng một chút, nói:
- Cái đó chắc chắn rồi, Dung Châu và Đức Cao là hai thành phố tiếp giáp. Môi trường nhân văn và điều kiện tự nhiên đều không khác biệt lắm…

Sa Minh Đức khoát tay một cái nói:
- Không đúng, không đúng, tôi nói là người kìa! Trần Kinh quen thuộc những người trong bộ máy Dung Châu à, là ai? Là Kế Tiểu Bình hay Tưởng Bình?

Uông Minh Phong chần chờ một chút mà, trong lòng ông có chút không chắc.

Trần Kinh chọn Dung Châu làm thí điểm, kế hoạch bên Dung Châu lại lớn đến như vậy, nếu Trần Kinh không có mạng lưới quan hệ ở Dung Châu, điều này thật sự không thể nào nói nổi.

Uông Minh Phong lật bản ghi chép. Ông chợt thấy một cái tên —— Vương Phượng Phi.

Ông nói:
- Bí thư, hẳn là Vương Phượng Phi, Trần Kinh và Vương Phượng Phi quen nhau tương đối sớm. Sau đó hai người luôn liên lạc, hơn nữa còn liên lạc chặt chẽ! Vương Phượng Phi đi Dung Châu chí hướng không nhỏ, hẳn là anh ta và Trần Kinh đã hình thành giao ước ngầm!

- Vương Phượng Phi?
Sa Minh Đức nhíu nhíu mày,
- Trần Kinh này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không ngờ lại trở thành bạn của Vương Phượng Phi, đúng là khiến người ta khó lường!

Uông Minh Phong góp thêm vào:
- Trần Kinh còn thiếu những chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người sao? Còn nhiều lắm, đặc biệt là hiện nay, cậu ta binh hùng tướng mạnh, có khả năng sẽ càng nhiều chuyện xảy ra!

Khi Uông Minh Phong nói câu này có vài phần hưng phấn, lại có vài phần hâm mộ.

Giờ ông đã nhìn được rõ thế cục rồi.

Có lẽ Trần Kinh đã trở thành bước hòa hoãn giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm.

Hai người thỏa hiệp và tranh đấu. Không ngờ đều hoàn thành thông qua trung gian Trần Kinh.

Hiện nay, quan hệ giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm tinh tế, đại khái, lúc trước hai người công khai đối nghịch, nhưng giờ đã dần dần nhất trí phương hướng rồi.

Nhưng cụ thể tỉ mỉ thì, giữa hai người vẫn có khoảng cách và khác biệt rất lớn.

Điều này có thể là nguyên nhân khiến hai người không trực tiếp tiếp xúc. Mà thông qua Trần Kinh để hoàn thành rất nhiều công tác, từ ý nghĩa đó có thể nói coi như giữa hai người đã ngầm hiểu lẫn nhau, còn người ngoài lại không biết điều này, tính bí mật tương đối lớn.

Sa Minh Đức nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Uông Phong à, anh có cảm thấy trọng trách chúng ta giao cho Trần Kinh quá nặng, cậu ấy có thể chịu được áp lực lớn đến thế không?

Uông Minh Phong nói:
- Bí thư, tôi thấy vấn đề không lớn, từ những biểu hiện của Trần Kinh có thể thấy, cậu ấy hiểu rất rõ tình cảnh của mình. Lần này cậu ấy đi Đức Cao và Dung Châu, ở phương diện khác, cậu ấy đã âm thầm cử người đi theo dõi sát sao chuyện của Hoành Châu.

Từ những hành động như vậy có thể thấy, đầu óc cậu ấy rất sáng suốt, rất đa mưu túc trí!

Sa Minh Đức cau mày nói:
- Cậu ta đang điều tra Hoành Châu?

Uông Minh Phong gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, cậu ấy luôn theo dõi Hoành Châu, hơn nữa còn phái người đến bên Hoành Châu tìm hiểu tình hình.

Ánh mắt Sa Minh Đức lóe lên, sắc mặt bỗng dưng trở nên âm tình bất định.

Một lát sau, ông nói:
- Minh Phong, chúng ta phát hiện được một hạt giống chẳng dễ dàng gì! Giờ Trần Kinh làm quá nhiều rồi, từ xưa đã có câu cây to hứng gió, giờ Trần Kinh là một trưởng phòng, mới hơn hai mươi tuổi, ngay lập tức làm nhiều chuyện như vậy, người khác nhìn vào sẽ thấy như thế nào?

Sa Minh Đức do dự một chút, nói:
- Cho nên, Minh Phong, có nhiều chỗ cậu phải chỉ điểm cho cậu ấy một ít, lúc cần thiết, có thể cho cậu ấy có vài sai lầm trong công việc. Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá? (Con người chứ đâu phải thánh, ai mà chả phải mắc sai lầm?)

Sa Minh Đức thở dài một hơi, nói
- Tôi lo…

Thần sắc Uông Minh Phong có chút phức tạp, Sa Minh Đức lo lắng điều gì trong lòng ông hiểu rất rõ.

Sa Minh Đức chủ yếu lo lắng Trần Kinh bị những phái hệ khác coi trọng sau đó lôi kéo.

Hiện tại quan hệ giữa Trần Kinh và Vương Phượng Phi không tệ, mà hắn còn là con rể của Phương gia hệ Tây Bắc, lại có quan hệ rất thân với Cao Vệ, những điều này khó tránh khiên người khác có rất nhiều liên tưởng.

Vốn một trưởng phòng chẳng ở trong mắt của Sa Minh Đức.

Nhưng hiện nay, vị trí của Trần Kinh quá quan trọng, quá mấu chốt, muốn cho Sa Minh Đức không chú ý cũng khó, trong tình hình này, Sa Minh Đức có thể không có chỗ cố kỵ sao?

Uông Minh Phong cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì Sa Minh Đức là người yêu tài như mạng, Uông Minh Phong tự mình suy nghĩ cân nhắc, ông biết rõ vị trí của Trần Kinh trong lòng Sa Minh Đức.

Sa Minh Đức rất kỳ vọng vào Trần Kinh, cao tới mức khó tưởng tượng được.

Đây là nguyên nhân khiến Sa Minh Đức rơi vào bất an.

Giống như một người bình thường bỗng nhặt được vật báu, tuy rằng việc này người ngoài không biết, nhưng trong lòng đã tương đối bất an, ông lo người ngoài biết việc này, tất cả mọi người đều tranh giành ông, như thế thì ông chỉ có thể vứt đi báu vật quý hiếm.

Vị trí Trần Kinh trong lòng Sa Minh Đức càng lúc càng cao, còn lần này, Sa Minh Đức và Mễ Tiềm thỏa hiệp, tác dụng của Trần Kinh ở trong chuyện này tương đối lớn.

Có thể nói đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Sa Minh Đức coi trọng Trần Kinh, một cán bộ cẩn thận, nhưng lại có thể xử lý thành thạo hết thảy sự tình, hơn nữa có thể biết trước tất cả, có thể lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo, một cán bộ như vậy có đốt đuốc cũng khó tìm được…



Mễ Tiềm sờ sờ cằm, râu ở đây đã bắt đầu lún phún, có chút thô ráp.

Trần Kinh ngồi ngay ngắn đối diện Mễ Tiềm, không nói lời nào, hôm nay việc đầu tiên khi đi làm của Trần Kinh là gọi điện cho Liên Cường, nói cho anh ta biết mình có việc quan trọng cần báo cáo cho Trưởng ban.

Lịch trình cả ngày của Mễ Tiềm rất kín, Liên Cường dặn Trần Kinh, nhiều nhất chỉ có thể giành cho Trần Kinh mười lăm phút.

Nhưng hiện tại, sau khi Trần Kinh báo cáo sự việc lên Mễ Tiềm, Mễ Tiềm cứ ngồi yên như vậy chẳng nói gì, cũng mất gần mười phút rồi.

Liên Cường bước vào, Mễ Tiềm khoát tay nói với anh ta:
- Cậu không cần giục tôi, đẩy lịch trình ra sau một chút, tôi đang nói chuyện với tiểu Trần!

Ông nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Bản báo cáo này đã có ai khác xem chưa?

Trần Kinh lắc đầu nói:
- Chưa ạ, chỉ có mình tôi xem qua. Chủ nhật sau khi xem xong tôi bỏ vào ngăn kéo trong văn phòng khóa lại. Hôm nay đi làm là mang đến báo cáo anh ngay! Chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn là tôi không thể tiết lộ với bất cứ ai…

Mễ Tiềm gật gật đầu, nói:
- Tốt lắm, cậu làm rất đúng!

Mễ Tiềm đưa phong thư cho Trần Kinh, nói:
- Thứ này cậu cầm đi, vụ này chúng ta tạm thời kéo dài một chút. Cậu có thể chú ý đến nội dung tố cáo một chút…

- Trưởng ban, cấp bậc cán bộ dính đến chuyện này quá cao, tôi sợ tôi…
Trần Kinh có chút bận tâm nói.

Mễ Tiềm nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Cầm đi, cầm đi! Có lúc cậu sẽ cần đấy, cậu phải nhớ, thép tốt phải dùng để mài dao. Có chút tư liệu, chúng ta có thể vận dụng linh hoạt, một mặt nào đó chúng ta có thể dùng những tư liệu này bảo vệ cán bộ chúng ta.


Mặt khác, chúng ta cũng có thể dùng những tư liệu này để cảnh giác cán bộ chúng ta, biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn.


Trong lòng Trần Kinh rùng mình, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, thế nên không nói nhiều nữa, chỉ im lặng cầm tài liệu trở về.

Mễ Tiềm nói:
- Sau này cậu chú ý, tư liệu này không thể đẻ lung tung, phải dùng túi đựng văn kiện “cơ mật” để bỏ vào, phải bảo quản đúng quy định và phải lập hồ sơ! Sau này hồ sơ này của các cậu cũng phải giống như bên phòng hồ sơ vậy, quản lý đúng quy tắc, phải dựa vào cấp bậc phân chia rõ ràng!

Trần Kinh liên tục gật đầu, càng cảm thấy tài liệu đang cầm trên tay quý như Thái Sơn.

Đường Kiếm Bình…

Trần Kinh nghĩ đến cái tên này, cảm giác trong lòng cũng rất khác thường

Tên này là một truyền kỳ, cả Sở Giang đều biết đến cái tên này, mình phải đi xác định nội dung trong tư liệu sao? Thật sự phải đi xác định? Trần Kinh có chút do dự…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi