QUAN SÁCH

Tan tầm, Lý Quốc Vĩ nhẹ bước!

Bởi vì Trần Kinh lập dị, tự mình mua một chiếc xe đi làm, khiến cho một đám lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận không dám dùng xe công đưa đón, nhà Lý Quốc Vĩ cách Ủy ban nhân dân quận không xa, ông ta đi xe đạp gần một tháng nay.

Lại vì chuyện ông đi xe đạp, sau lưng đã có người nói xấu, nói ông làm ra vẻ đạo đức giả mà thôi!

Lý Quốc Vĩ trong cơn tức giận, cũng cắn răng mua một chiếc xe.

Ông không dám mua xe gì tốt, Trần Kinh mua Passat, ông liền mua một chiếc cấp thấp hơn, giá tầm mười triệu gia đình ông cũng có thể chịu đựng được, quan trọng là chiếc xe này rất giản dị.

Trước kia, Lý Quốc Vĩ không có bằng lái xe, năm nay cũng vừa mới thi xong, vừa mới tìm hiểu về xe nên có chút nghiện, gần đây Lý Quốc Vĩ cũng thích tan sở lái xe lượn xung quanh.

Tuy nhiên tâm tình hôm nay của Lý Quốc Vĩ không tệ, cũng không phải bởi vì xe, mà bởi vì Trần Kinh hạ lệnh đình chỉ thi công công trình “Bán sơn hào đình”, gây mâu thuẫn trong thành phố, thành phố tạo áp lực xuống, mỗi này Lý Quốc Vĩ đều phải nghe điện thoại đến ong cả tai.

Bên dưới, vài đơn vị trực quản cấp trên của Cục ủy xử lý, tạo áp lực cho bọn họ, bọn họ không có cách gì, chỉ có thể tìm Lý Quốc Vĩ để giải quyết.

Đối phó với bọn họ, Lý Quốc Vĩ chỉ có một câu, đình chỉ “Bán sơn hào đình” là quyết định của Bí thư, việc này ông không làm gì được!

Trần Kinh trong cơn tức giận mới ra quyết định. Lý Quốc Vĩ không muốn bước theo chân hắn, ông lựa chọn trực tiếp vứt bỏ trách nhiệm, gần đây, Lý Quốc Vĩ ông được nếm nhiều vất vả, chỗ nào cũng bị Trần Kinh ép tới thở không nổi. Hiện tại thật vất vả mới có được cơ hội này, ông cũng phải cho Trần Kinh nếm thử một chút tư vị đắc tội với người khác làm như thế nào.

Chính đàn của Lĩnh Nam có rất nhiều thế lực mạnh. Trần Kinh có hậu thuẫn tốt thì sao? Không biết có bao nhiêu cán bộ có hậu thuẫn thâm hậu đến Lĩnh nam cũng bị đánh cho tơi tả, chán chường cút xéo trở về!

Trần Kinh đến Hải Sơn mới được bao lâu chứ? Thế lực khắp nơi của Hải Sơn hắn còn chưa bắt đầu tiếp xúc, lại dám định tội, miễn chức của Thôi Đạo Quốc, sau đó lại khống chế xuống tay với dự án “Bán sơn hào đình” của tập đoàn Ôn Hải, hắn thực cho mình là thần thông quảng đại, dưới bao nhiêu áp lực đều có thể chống cự nổi sao?

Lý Quốc Vĩ đi ra thang máy, mọi người đang đứng túm năm tụm ba khách khí chào hỏi ông, ông kiêu ngạo gật đầu, ngẩng đầu mà đi ra ngoài.

Ông mới ra cửa, liếc mắt cái liền thấy Trần Kinh đang đứng hút thuốc bên ngoài, ông ngẩn người muốn lui vào trong đã không kịp rồi, đành phải kiên trì đếncùng, tiến lại gần.

Trần Kinh thấy ông, từ trong túi quần rút ra một hộp thuốc nói:
-Lão Lý, sao vậy? Hút một điếu chứ?

Lý Quốc Vĩ liên tục khoát tay nói:
-Không không. Bí thư, hai ngày nay cổ họng bị viêm. Vài ngày không được hút thuốc lá!

Trần Kinh chỉ chỉ vào chỗ đậu xe của Lý Quốc Vĩ nói:
-Xe không tồi a! Rất đẹp!

Lý Quốc Vĩ xấu hổ cười cười nói:
-Đi xe vậy là được rồi! Bí thư ngài làm gương cho chúng tôi. Tôi cũng không thể lạc hậu, về sau sử dụng xe công càng phải nghiêm ngặt hơn một chút!

Trần Kinh cười cười, đổi đề tài nói:
-Tôi nghe nói vì chuyện đình công “Bán sơn hào đình” mà gần đây phía dưới phản ứng khá kịch liệt có phải không?

Lý Quốc Vĩ ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ vài điều, nói:
-Cũng không có gì kịch liệt lắm, chuyện có người gọi điện thoại đến hỏi chuyện cũng không thể tránh được! Một dự án đầu tư ít nhất cũng phải hơn trăm triệu, liên quan đến lợi ích và nhiều mối quan hệ, có người quan tâm đến là chuyện bình thường. Ngược lại không có người quan tâm đến mới là không bình thường.

Trần Kinh không nói gì nữa, hai người đến chỗ dừng xe.Trần Kinh mở cửa xe đi vào, vẫy tay với Lý Quốc Vĩ, sau đó khởi động ô tô, nhanh như chớp phóng ra cửa chính.

Lý Quốc Vĩ cũng chưa thuần thục, khởi động xe không hiểu gặp vấn đề gì, xe trục trặc mất một lúc, tâm tình của ông tự nhiên cũng có chút không thoải mái.

Người trẻ tuổi thật tốt, Trần Kinh còn trẻ đã ngồi trên mình, quan lớn một cấp đè chết người, Lý Quốc Vĩ vô cùng hiểu điều này.

Nếu Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ đổi vị trí cho nhau, Trần Kinh hắn dám ở trước mặt ông khoe khoang như vậy sao?

Chầm chậm lái xe về nhà, bà xã Thư Phương đang nấu cơm, phụ nữ có chồng tâm tình rất tốt, trong phòng bếp vừa làm cơm vừa ngân nga hát.

Nhìn thấy Lý Quốc Vĩ về, bà liền tươi cười hỏi:
-Lão Lý, ông xem hôm nay tôi làm món gì ngon không nè, món “Bạch Thiết Kê” mà ông thích nhất đây!

Lý Quốc Vĩ cười cười, rất thoài mái nằm trên ghế salon.

Quan hệ vợ chồng giữa ông và Thư Phương luôn không tệ, chuyện công tác, Lý Quốc Vĩ ông cũng không giấu vợ con, cho nên về cục diện chính trị Lân Giác, Thư Phương hiểu rất rõ.

Gần đây, chính đàn Lân Giác hơi loạn, cục diện có chút không ổn, Trần Kinh từ khi nhận chức ở Lân Giác cho tới nay, cuối cùng lần đầu tiên thể hiện ra hắn không có kinh nghiệm, quyết định qua loa, không lấy đại cục làm trọng, bởi vì đình chỉ một dự án mà đưa tới những biến động không cần thiết.

Nghe nói phía dưới có một nhân vật có tiếng trong đơn vị để biểu thị sự bất mãn đã làm một số hành động phản đối, người phía dưới tạo phản, Trần Kinh có thể miễn chức tất cả từng người một hay sao?

Đồ ăn rất nhanh được bày biện ra bàn, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau.

Trên bàn ăn, không khí thật thoải mái, Thư Phương không ngừng gắp thức ăn cho Lý Quốc Vĩ, hai vợ chồng đùa giỡn vui vẻ.

Đang dùng cơm, điện thoại của Lý Quốc Vĩ liền vang lên.

Ông bắt máy lên nghe, đầu bên kia điện thoại là một thanh âm rất quen thuộc, đối phương nghiêm giọng, mắng tới tấp:

-Quốc Vĩ, sao lại thế này? Ở quận có vài người anh cũng không quản được sao? Anh là nhân vật đứng đầu chính phủ, vài người trong cục ủy cũng quản không được, anh còn làm Chủ tịch quận làm cái gì chứ? Về nhà mà ôm con đi cho rồi!

Lý Quốc Vĩ sửng sốt nói:
-Phùng thị, tôi...

-Tôi tôi tôi cái nỗi gì? Anh là đồ chó chết! Anh có biết chuyện đình công hạng mục “Bán sơn hào đình” lần này hay không, trong đó anh có ảnh hưởng nhiều lắm hay không? Anh đó, đã lớn tuổi như vậy, còn không có kinh nghiệm như vậy sao,quả thật là còn quá ấu trĩ! Bản thân anh tự kiểm điểm lại đi, còn rất nhiều biện pháp để cứu vãn tình hình, nếu không tôi nói cho anh hay, ai cũng không cứu nổi anh đâu!
Đầu dây điện thoại bên kia, đối phương giọng điều vô cùng gay gắt.

Lý Quốc Vĩ ngây người tại trận, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, rất lâu sau không nói lên lời!

...

Rượu, cay độc như lửa.

Lý Quốc Vĩ nuốt một ngụm rượu xuống bụng, trên mặt nổi lên một tia vằn đỏ, nhưng rất nhanh màu đỏ tiêu tan, ngược lại sắc mặt liền trắng bệch!

Chủ nhiệm Vu Văn Thạc bồi rượu cùng ông, cảm xúc liền trầm xuống!

-Thử, thử! Thử thì thử, Lý Quốc Vĩ tôi mấy năm nay không uổng công bưng bít!
Lý Quốc Vĩ trầm giọng nói, vừa nuốt một ngụm rượu vào cổ.

Vu Văn Thạc vội khuyên nhủ:
-Chủ tịch quận, chuyện này nếu đã nhue vậy, tôi thấy vẫn là nhanh chóng xử lý thích đáng, bằng không...

Lý Quốc Vĩ sửng sốt, trên mặt lộ ra cảm xúc vô cùng phức tạp, thở dài một tiếng, hơi nhắm mắt lại.

Theo tin tức từ thành phố truyền đến, mấy ngày nay, vì chuyện Lân Giác cưỡng chế đình công “Bán sơn hào đình” mà không khí trong thành phố cũng tương đối khẩn trương.

Có lãnh đạo đưa vấn đề này ra nghị luận mà kết quả nghị luận, trong đó có cả ý kiến của lãnh đạo chủ chốt, chuyện Lân Giác lần này bại lộ, vấn đề lớn nhất đó là nội bộ bộ máy Lân Giác.

Trần Kinh làm Bí thư không biết tình hình hạng mục, điều này cho thấy có người giấu diếm không báo cáo, có người không tôn trọng Bí thư, hoặc là có người muốn làm đỉnh núi nhỏ, xa lánh Trần Kinh, vị Bí thư ngoại lai này?

Nếu là như vậy sẽ phải nghiêm túc điều tra việc này, nhất định phải truy cứu sự tình cho đến cùng, đối với các nhân viên có liên quan phải tiến hành xử lý nghiêm túc!

Lý Quốc Vĩ nhận được tin này, ông thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ, ông thật sự không ngờ kết cục của sự việc lại thành ra như vậy.

Lấy cớ vì sự nhất quán của lãnh đạo, phải mạnh mẽ cương quyết trừng trị, Trần Kinh công khai không nể mặt ông, công khai khiêu khích ông, cô không ngờ không phản kích? Không biểu lộ thái độ gì?

Lý Quốc Vĩ nghĩ không ra.

Nhưng việc đã đến nước này, không nghĩ ra ông cũng phải suy nghĩ.

Sự tình thay đổi 180 độ, thế cục trước mắt đã rất rõ ràng!

Trần Kinh đánh ván bạc này, có thể nói là đang dò xét, ném ra một quả bom để xem phản ứng của mọi người.

Đầu tiên, Trần Kinh thử phản ứng của nội bộ Lân Giác, hắn ra tay với Thôi Đạo Quốc để thị uy, hắn muốn nhìn xem phía dưới còn có bao nhiêu người dám nhảy ra, có gan chỉ vào mặt hắn, ra tay với hắn. Hắn muốn thăm dò một chút, cuối cùng hắn nắm được Lân Giác trong tay bao nhiêu phần rồi.

Mặt khác, hắn cũng đang thăm dò thái độ của thành phố

Nhiều năm như vậy, tập đoàn Ôn Hải dương oai diễu võ, ai cũng không thể đụng vào được, Trần Kinh hắn lại không tin, muốn thử một lần, xem kết quả sự tình sẽ như thế nào.

Trần Kinh dám động chạm, nhất định là có hậu thuẫn. Lý Quốc Vĩ vừa nghĩ vậy, sau đó ông liền nghĩ tới dự án “bán sơn hào đình” chung quy cũng chỉ là một dự án nhỏ, chỉ có điều phía sau dự án này liên lụy không ít người.

Trần Kinh ra tay với hạng mục nhỏ này, trên thực tế không phải đang thử dò xét sao?

Một chuyện cần thiết, Lý Quốc Vĩ đều đã nghĩ thông suốt, ông đột nhiên phát hiện, tất cả tiêu điểm đều nhắm thẳng vào mình!

Trần Kinh tại sao phải nổi giận chứ? Lý do chính là hắn vốn không biết hạng mục này, dựa theo quy định, hắn làm nhân vật số một Đảng ủy, cần ký tên mới có thể thực hiện dự án này, vì sao hắn không ký tên?

Hạn mục này là hạng mục cuối cùng của Trịnh Diệc Nhiên, hiện tại Trần Kinh làm bí thư mới, hắn không biết có phải là do có người cố ý giấu diếm không báo cáo hay không?

Nếu là như vậy, ai sẽ đóng vai ám muội này?

Đáp án không cần phỏng đoán nhiều, gần như có thể đoán chắc ra.

Ở Lân Giác dám chống lại Trần Kinh, công khai chống lại Trần Kinh chỉ có một người, đó chính là Lý Quốc Vĩ.

Chiêu này của Trần Kinh thật sự quá kỳ diệu, hắn có tiến có thoái, nếu hắn nguyện ý có thể thông qua các nước cờ, cuối cùng cấp trên cũng sẽ cho hắn một lối thoát, mà lối thoát đơn giản nhất chính là xử lý Lý Quốc Vĩ, dùng đến chiêu này để “giữ gìn” quyền uy của Trần Kinh!

Lý Quốc Vĩ bỗng nhiên phát hiện mình không ngờ đã trở thành một con cờ.

Mấy ngày nay, cấp dưới quấy nhiễu, Lý Quốc Vĩ còn dương dương tự đắc, mặc kệ, điều này cũng khiến cho cấp trên có đầy đủ lý do để ra tay với ông!

Nghĩ thông suốt một chút, Lý Quốc Vĩ hồn bay phách lạc, trong lòng oán hận không thể nói ra.

Chính mình dương dương tự đắc mà, chẳng qua là ngu muội vô tri, Trần Kinh mới thật sự lợi hại, bất động thanh sắc liền đào cho Lý Quốc Vĩ một cái bẫy, không ngờ Lý Quốc Vĩ lại vô cùng cao hứng liền nhảy xuống.

Lúc này, cảm giác trong lòng Lý Quốc Vĩ không cách nào miêu tả nổi.

Ông đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau chụp chết sóng trước trên bờ cát rồi.

Trần Kinh này ra đòn cũng quá mạnh rồi, tên tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng mưu ma chước quỷ, sử dụng thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng bị, Lý Quốc Vĩ liên tiếp trúng chiêu, khổ không nói lên lời, chật vật không chịu nổi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi