QUAN SÁCH

Phạm Giang đã đến Việt Châu rồi, hình như gặp phải chút phiền phức.

Anh ta gọi điện cho Trần Kinh, tâm trạng có chút suy sụp.

Trần Kinh mời hắn đến Nam Việt ăn cơm, trong bàn ăn, Trần Kinh liền phê bình anh ta và nói:
- Cậu à cái tên tiểu tử này, không biết có phải chúng ta là anh em nhiều năm không nữa. Tôi nghe nói cậu thường xuyên đến Việt Châu, tại sao lại không thấy cậu liên hệ gì với tôi cả?

- Có phải cậu cùng làm việc với Liêu Triết Du, liên lạc với tôi khiến cậu lo ngại, nếu như là như vậy thì tôi không trách cậu, có phải vậy không?

Phạm Giang lắc lắc đầu nói:
- Không, không phải! Tôi đã không làm ở đấy được một năm rồi, hiện nay tôi tự mở một công ty quản lý, quy mô tương đối nhỏ, chủ yếu là phục vụ những nghệ nhân ở Sở Giang. Tôi có mấy lần đến Việt Châu, nhưng mỗi lần đến đều vội vội vàng vàng…

- Tôi sao có thể không muốn tìm anh?

- Thật sự là những việc phiền phức quá nhiều, áp lực quá lớn, bình thường có thể nghĩ được một số chuyện nhưng lại lười không muốn làm, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc của công ty.

Trần Kinh cười hì hì, đưa cho Phạm Giang một điếu thuốc nói:
- Cậu thật là có nghĩa khí a, mở công ty quản lý mà không thông báo cho tôi. Ít ra tôi có thể để cho vợ tôi đến giúp đỡ cậu một chút, như vậy thì cậu cũng không mệt như vậy.

Phạm Giang cười cười, có chút khổ lão.

Sự phát triển của Trần Kinh mấy năm nay anh ta nghe nói rất nhiều, biết Trần Kinh càng ngày càng làm quan to, so với mấy năm trước ở Sở Giang, dường như đã không phải là Trần Kinh của ngày trước nữa rồi

Điều này ngay từ ngữ khí và biểu hiện tự tin của hắn cũng khiến người khác nhận ra.

Mà đối với Phạm Giang anh ta có điểm khó của anh ta.

Anh ta công tác cùng Liêu Triết Du nhiều năm như vậy

Từ trước đến nay, giữa công ty của Liêu Triết Du và truyền thông Hồng Địa tồn tại cạnh tranh rất lớn.

Phạm Giang sau này lại phụ trách công ty con ở Sở Giang, nên thời gian đó cạnh tranh càng khốc liệt với

Vì công Việc, anh ta cũng ít tiếp xúc với với công ty Hồng Địa Sở Giang.

Hiện nay anh ta tự mình mở công ty riêng, anh ta cũng không còn mặt mũi nào để đến nhờ vả Phương Uyển Kỳ, đương nhiên anh ta càng không dám gọi điện cho Trần Kinh.

Lần này nếu như không vì không thể không làm phiền, dù thế nào, anh ta cũng sẽ không nghĩ đến việc liên hệ với Trần Kinh.

Con người chính là như vậy.

Lúc thanh niên còn rất đơn thuần, tình nghĩa anh em bạn bè lúc đấy chân thật không hề mang theo chút tư lợi nào.

Nhưng theo dần với năm tháng, lăn lội trong xã hội, dần dần bản tính sẽ bị lạc mất, cho nên góc độ nhìn mọi chuyện cũng sẽ thay đổi.

Trong đó có Phạm Giang

Xuất thân của anh ta cũng rất bình thường, cũng là người thay đổi theo hoàn cảnh.

Con đường anh ta đi tới, nhiều việc từng trải, tình nguời nông sâu thế nào anh ta cũng gọi là hiểu rõ.

Rời công ty của Liêu Triết Du ra làm riêng, đến bây giờ cũng chưa có tiến triển gì tốt, những mối quan hệ làm ăn trên thị trường cũng dần dần phai nhạt.

Rất nhiều những người bạn thân trước kia, có bao nhiêu người nhớ đến hắn.

Xã hội này chính là như vậy, người ở đẳng cấp nào, thì chỉ có thể xoay ở trong vòng tròn của đẳng cấp đấy.

Nếu không chuyển động trong cái vòng tròn này, vậy chính là trèo cao, khó tránh khỏi sự hy sinh sự tôn nghiêm của một người.

Trần kinh không phải là bạn bè bình thường, nhưng trong lòng của Phạm Giang, hắn đối với xã hội này đã có vị trí nhất định, gặp gỡ Trần Kinh anh ta đương nhiên có chút tự ti.

Nói chuyện với Trần Kinh một lúc, Trần Kinh hỏi:
- Giang tử, nói đi, gặp phải phiền phức gì! Nói ra xem xem tôi có thể giúp cậu được không?

Phạm Giang có chút lắp bắp, liền đem mọi chuyện ra nói với Trần Kinh một lượt.

Quy mô của công ty Phạm Giang nhỏ, những nghệ nhân làm việc cùng chỉ là nghị sỹ tuyến ba tuyến bốn.

Đầu năm nay, có một ban nhạc nổi tiếng đã hết hợp đồng, với sự cố gắng liên hệ và trao đổi của Phạm Giang nên đã ký được hợp đồng với ban nhạc này.

Vốn dĩ là Phạm Giang muốn một lần nữa lăng xê dàn nhạc này, sau đó tìm một số cơ hội tốt để một lần nữa lăng xê ban nhạc này lên.

Nhưng không ngờ rằng trong thời gian này lại gặp phải nguy cơ khủng hoảng.

Lĩnh Nam có một tờ báo giải trí tìm hiều viết bài về ban nhạc Oang Ca, tung tin nói trưởng ban nhạc Lão Ưng hút thuốc phiện, hơn nữa còn đưa ra một số chứng cứ.

Đến lúc này, rất nhiều cơ hội biểu diễn Phạm Giang giúp ban nhạc này liên hệ đều cự tuyệt hợp tác.

Hơn nữa bên phía cảnh sát còn đến đều tra, nên chuyện này nghiễm nhiên ngày càng nghiêm trọng.

Phạm Giang lần này đã chạy mấy lần đến Lĩnh Nam và liên hệ với tờ báo này, hy vọng thông qua trao đổi có thể thay đổi được tình hình.

Nhưng đối phương hét một giá to, đòi Phạm Giang phải bỏ ba trăm vạn nhân dân tệ ra mới đồng ý giải quyết chuyện này.

Phạm Giang lấy đau ra ba trăm vạn để giải quyết chuyện này? Vì để giới thiệu và quảng bá ban nhạc này, hắn gần như bỏ tất cả vào để đánh cuộc, hiện tại gần như đi đến đường cùng, dưới tình huống sắp phá sản.

Trần Kinh nghe xong Phạm Giang giới thiệu, cau mày nói:

- Người khác có chứng cứ, vậy chứng minh chuyện này có thể là thật. Ban nhạc Oanh ca tôi có nghe qua, trước kia không phải có tin đồn bọn họ tụ tập hút thuốc phiện sao? Chính vì chuyện này, danh tiếng của bọn họ mới bị giảm sút. Cậu tại sao lại bất cẩn như vậy, lại còn đem ban nhạc này lăng xê lên?

Phạm Giang lắc đầu nói:
- Kinh tử, nói thật. Ban nhạc Oang ca tôi đã tìm hiểu rất kỹ rồi, bọn họ thật sự bây giờ không làm những chuyện đấy nữa,. Nhất là Lão Ưng, hiện tại đã cải tà quy chính, sẽ không dính đến những thứ như vậy nữa.

- Nếu như chuyện này tôi không tìm hiểu rõ, tôi dám đầu tư cái gái lớn như vậy sao?

Anh ta dừng một chút rồi nói:

- Nói đến nguyên nhân chính, hôm nay chúng ta là anh em nên tôi cũng nói rõ với anh. Lão Ưng là do đắc tội với người ta, nên bây giờ bị người ta chỉnh đốn! Ở Lĩnh Nam các anh có người tên là Lục Đào phải không? Chính là người này gây chuyện! Lần này là anh ta muốn gài bẫy Lão Ưng, tôi cũng là bia đỡ đạn.

- Lục Đào?

Trần Kinh nhíu mày lại.

Hắn sao lại cảm thấy bản thân và cái tên Lục Đào này kiếp trước hình như có thù oán với nhau, tại sao chuyện gì hai người cũng đều đối đầu nhau?

Trần Kinh thở dài một hơi đang muốn nói tiếp.

“Cốc cốc” bên ngoài vang lên tiếng gõ của của nhân viên phục vụ.

Trần Kinh trả lời một tiếng, một cô gái xinh đẹp tươi cười tiến vào.

Trên tay bưng một khay nhỏ, trong khay nhỏ có để một bình rượu vang màu hồng trong suốt, vừa nhìn đã biết là một lọa rượu đắt tiền.

Cô gái nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống nói:
- Ngài là Trần Kinh tiên sinh? Bình rượu này là do vị khách ở phòng bên cạnh bảo tôi mang đến!

Trần Kinh ngẩn người hỏi:
- Vị khách ở phòng bên xưng hô thế nào?

- Haha
Cô gái vừa muốn trả lời , Trần Kinh liền nghe thấy một tiếng cười.

Ngay sau đó từ ngoài có một người cao lớn thô kệch có râu quai nón tiến vào.

Việt Châu là ở phái nam, người phương Nam nhỏ bé, uyển chuyển, rất hiếm khi gặp người cao lớn như vậy.

- Chủ nhiệm Trần anh không quen tôi? Đại danh của anh tôi đã nghe từ lâu.
Người đàn ông cười ha ha nói, rất là sảng khoái.

Trần Kinh hơi trầm ngâm một chút, mắt sáng lên, nói:
- Anh là…Đặng Chủ tịch thành phố Hoàn Thành! Chào anh, chào anh, hôm nay gặp anh ở đây thật bất ngờ a.

Trần Kinh đã tham gia qua khóa học, toàn bộ tư liệu của cán bộ tỉnh từ phó giám đốc sở trở lên đều ở trong đầu anh ta.

Người râu quai nón này là phó Chủ tịch thành phố Hoàn Thành Đặng Kiếm, đang phụ trách công việc trên phương diện kinh tế.

Trần Kinh chỉ hơi dừng một lát, liền rất dễ dàng nhận ra ông ta.

Đặng Kiếm dường như rất bất ngờ khi Trần Kinh nhận ra ông ta, ông đưa tay ra bắt tay với Trần Kinh nói:
- Trần chủ nhiệm, vừa nãy là bạn cùng bàn của tôi nhận ra anh. Nói câu thật lòng, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay liền đem một bình rượu đến, hy vọng anh và bạn anh có thể vui vẻ.

Ông ta nghiêm mặt nói:
- Anh nhất định không được từ chối! Đây là chút tấm lòng của một số người cấp dưới. Hôm nay chúng ta đều có việc, tôi sẽ không quấy rầy anh. Ngày mai tôi đến đơn vị chào hỏi anh.

Ông ta cười hì hì rồi lại nói:
- Lần này tôi đến tỉnh uỷ, bí thư Nhạc đích thân đến gặp tôi, nhờ tôi hỏi thăm anh.

Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Bí thư Nhạc quá khách sáo rồi, tôi là vãn bối của ống ấy, ông ấy không cần phải cẩn thận như vậy.

Bí thư thành uỷ Nhạc Vân Tùng Trần Kinh đã có cơ hội gặp mặt qua một lần rồi.

Bí thư tỉnh ủy Mạc lúc vừa mới nhận chức,có triệu tập đại hội.

Lúc đó Trần Kinh ngồi ghế phía sau Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh cảm thấy Nhạc Vân Tùng là nột người khá kiêu ngạo, dường như rất khó tiếp xúc.

Lúc đấy Trần Kinh và ông ta có nói chuyện với nhau vài câu, nụ cười của ông ta có chút giả tạo, hiển nhiên cho thấy Trần Kinh cái tên này trong ấn tượng của ông ta chẳng có gì đặc biệt.

Hôm nay gặp Đặng Kiếm, anh ta đặc biệt nhắc đến Nhạc Vân Tùng, xem ra chuyện này không phải Đặng Kiếm bày đặt ra, cái này chứng minh điều gì?

Trần Kinh nhanh chóng hiểu được, một số hạng mục mà mình đưa ra và mong đợi ở Trung Hoa cũng được các thành thị và địa phương bắt đầu dốc sức làm rồi.

Nếu như không phải như vậy, Đặng Kiếm sẽ biết đến mình sao?

Đây là một tin vui, trong lòng Trần Kinh có chút vui mừng.

Đặng Kiếm đi rồi, trong lòng Phạm Giang liền thầm nhủ.

Phó chủ tịch thành phố Hoàn, ở Lĩnh Nam kia có thể là người có thân phận tương đương, người có thân phận như vậy nhưng trước mặt Trần Kinh vẫn khách khí và có phần nhường bước, Kinh tử bây giờ đúng là khó lường rồi.

Phạm Giang đã tiếp xúc nhiều với những người làm quan, rất am hiểu cách phán đoán quyền thế của đối phương thông qua những chi tiết rất nhỏ này.

Trần kinh lăn lội ở Lĩnh Nam cũng không tệ, chuyện này xem ra chắc chắn 100% rồi.

Hắn nghĩ như vậy, đối với việc của bản thân mình có chút tin tưởng.

Nếu như Trần Kinh đồng ý giúp đỡ, nói không chừng có thể qua được nguy cơ này, hắn cũng có thể từ bước đường cùng lại tìm được một con đường mới.

- Giang tử, việc này để tôi đi hỏi xem thế nào. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, mọi việc đều có cách giải quyết của nó, cậu phải có lòng tin, không cần ủ rũ! Những năm gần đây cậu đã thay đổi rất nhiều, cảm thấy dường như không giống thanh niên.

- Làm gì có thanh niên nào lại ủ rũ giống như cậu? Cứ cho là gặp phải khó khăn động trời, nhưng vẫn cần phải có dũng khí để đối mặt, cậu nói xem có phải như vậy không?

Phạm Giang liên tục đồng ý, trong lòng cười khổ.

Lòng tin hay cái gì đó, cũng phải dựa vào thực lực để chèo chống.

Trần Kinh hiện tại chức cao quyền trọng, tất nhiên sẽ có tự tin.

Nhưng giống như Phạm Giang hiện tại làm sao có thể tự tin được?

Người khác có tiền có thế lực, lại nắm được nhược điểm, vấn đề khó giải quyết như vậy, ai có thể tự tin chứ?

Hơn nữa, Phạm Giang hiện tại đem tất cả tài sản của mình đổ và dàn nhạc, lần này nếu như không qua được cửa ải này, hắn liền kết thúc cuộc chơi ở đây.

Nhiều năm gom góp như vậy, toàn bộ đầu tư vào công ty này, đối diện với tình hình này, anh ta có thể không ủ rũ sao?

Nhưng những lời này hắn chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Trần Kinh hiện tại là Lãnh đạo, lãnh đạo có tư duy của lãnh đạo, lãnh đạo có cách nhìn của lãnh đạo.

Lời phê bình của lãnh đạo lúc nào cũng có đạo lý! Phạm Giang sớm đã thấm nhuần đạo lý này rồi!

Mà đối với Trần Kinh mà nói, hắn không thể biết được trong lòng Phạm Giang có bao nhiêu rối ren lo lắng, hắn chỉ biết hôm nay gặp mặt Phạm Giang, cảm giác dường như không hề giống như trước kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi