QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thời này không có điện, dân làng cũng không nỡ thắp đèn, trời vừa tối, ngôi làng nhỏ liền trở nên yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh kẽo kẹt vẫn phát ra từ nhà Kim Phi.

Đường Đông Đông sử dụng một ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu để tập trung quay sợi.

Trên chiếc giường nhỏ, Tiểu Nga ngủ rất say, không biết đang mơ cái gì, nước miếng thấm ướt cả gối.

"Đông Đông, đừng quay nữa, ngủ sớm đi".

Quan Hạ Nhi khoác áo cho cô ấy, đau lòng nói: "Mấy ngày nay muội đều ngủ không ngon, muội sút cân rồi".

"Nhà tỷ ăn một ngày ba bữa, toàn là cơm và mì trắng.

Sao ta có thể gầy được chứ?"

Đường Đông Đông nói: "Hạ Nhi tỷ, tỷ ngủ trước đi, ta quay một lúc nữa rồi sẽ ngủ".

"Vậy đừng thức muộn quá đấy".

Quan Hạ Nhi lau khóe miệng cho Tiểu Nga rồi quay trở lại Tây phòng.

"Xem ra hôm nay lại không có gì vui rồi…"

Kim Phi đầy bất lực khi nghe thấy âm thanh kẽo kẹt.

Y và Quan Hạ Nhi đang trong thời kỳ trăng mật, củi khô lửa bốc, nhưng giữa hai gian Đông Tây chỉ cách mỗi gian chính, không có cửa, Tiểu Nga nói mớ ban đêm còn nghe rất rõ, họ muốn làm gì thì phải đợi Đường Đông Đông ngủ mới được.

Nhưng Đường Đông Đông như gà chọi, mỗi tối đều xoay tơ đến quá nửa đêm.

Khi cô ấy đi ngủ, Kim Phi và Quan Hạ Nhi cũng đã ngủ rồi.

"Ngày mai nhất định phải xây một cái lán khác trong sân, lùa cái bóng đèn này vào lều để quay sợi mới được".

Với sự oán hận sâu sắc, Kim Phi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ở phía sau núi, Tạ Quang nhẹ nhàng bước ra khỏi rừng cùng tên đầu trọc, lặng lẽ bước vào ngôi làng dưới ánh trăng mờ ảo.

Cả hai người đều cầm theo đao bổ củi vừa được mài chiều nay, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Họ đã sẵn sàng giết người diệt khẩu.

"Làng ngươi có chó không?"

Tên đầu trọc nhẹ nhàng hỏi.

"Cậu ba, đừng lo, làng bọn ta nghèo đến mức người còn chẳng đủ ăn.

Ai lại đi nuôi chó cơ chứ?"

"Tốt đấy".

Nếu không có chó, thì sẽ không đánh thức được mọi người.

"Này, tại sao đèn nhà tên đó vẫn sáng vậy?"

Tạ Quang chỉ vào cửa sổ hơi sáng nói: "Đại ca, ra tay không?"

"Ra tay cái gì, đèn sáng tức là vẫn chưa ngủ, hô một tiếng là cả làng nghe thấy rồi, đợi đi".

Tên đầu trọc đập cái bép lên đầu Tạ Quang.

"Vâng vâng!"

Tạ Quang rụt cổ ngồi xổm ở bãi cỏ ngoài sân với tên đầu trọc, kiên nhẫn chờ đợi.

Nửa tiếng,

Một giờ !

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, đã là nửa đêm, đèn trên cửa sổ vẫn sáng.

"Không phải thằng này đi ngủ mà không tắt đèn đấy chứ?"

Tên đầu trọc cũng đã mất kiên nhẫn.

Sau khi ngồi xổm quá lâu, chân đã bị tê hết cả.

"Cũng có thể đấy, thằng này đúng là một thằng xuềnh xoàng, tài sản mà cha hắn để lại cho hắn không đến một năm sẽ hết sạch mất thôi".

Tạ Quang nói: "Lần này kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn lại ngựa quen đường cũ rồi".

"Đây là tiền của ta, không thể để hắn lãng phí như thế này được!"

Một tia sáng hung dữ lóe lên trong mắt tên trọc: "Đi, ra tay".

Tạ Quang đã sốt ruột từ lâu, nhanh chóng đứng dậy.

Ai ngờ khi cả hai vừa đứng dậy thì cửa nhà chính mở ra.

Tạ Quang và tên đầu trọc sợ hãi nhanh chóng ngồi xổm xuống một lần nữa.

Cửa phòng chính, Đường Đông Đông ngẩng đầu nhìn mặt trăng, vươn vai.

Dáng người thanh mảnh không lẫn vào đâu được.

"Vợ của thằng này xinh quá!"

Tên đầu trọc nuốt nước bọt.

"Đây không phải là vợ hắn, đây là Đường Đông Đông đến từ làng Quan Gia".

Là một tên lưu manh thâm niên, Tạ Quang biết rõ những cô gái xinh đẹp ở mấy ngôi làng trong lòng bàn tay, và nhận ra Đường Đông Đông trong nháy mắt.

"Vớ vẫn, không phải vợ hắn, sao lại ở nhà hắn?"

"Chắc chắn là tên Kim Phi này phát tài rồi nên đã nạp thêm thiếp".

Tạ Quang cho biết: "Ta nghe nói Đường Đông Đông là con gái một nhà đại gia trong thành phố.

Sau khi nhà bị cướp mới đến đây.

Rất nhiều người đến hỏi cưới nhưng không thành, không ngờ giờ lại xuất hiện ở đây".

"Cưới một tiểu thiếp như vậy tốn biết bao nhiêu tiền cơ chứ!"

Gã đầu trọc đau đớn vỗ vào chân.

Như thể Kim Phi thực sự tiêu tiền của gã.

"Đừng giết nữ nhân này, ta muốn đem về!"

Đối với bọn cướp, phụ nữ xinh đẹp cũng là một loại hàng hóa.

Sau khi đã ngủ với họ, còn có thể bán cho các kỹ viện đen trong thung lũng.

Xinh đẹp như Đường Đông Đông có thể bán được với giá cao.

"Đại ca, vợ của tên này là Quan Hạ Nhi, cô ta cũng rất xinh đẹp".

Tạ Quang nói nhanh.

Đối với Quan Hạ Nhi, gã đã thèm muốn từ lâu.

"Vậy ngươi cũng đem theo luôn đi".

Hai người nhìn thấy Đường Đông Đông vào bếp, liền cẩn thận nhờ bóng cây vào sân.

Đường Đông Đông vừa uống nước trong bếp xong, chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở cổ.

Nhìn xuống, liền thấy một cái đao bổ củi sắc bén ở trên cổ.

Trong tiềm thức, cô ấy định kêu cứu nhưng ngay giây sau đó, cô ấy đã bị bịt miệng.

"Đừng phát ra tiếng, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

"Uh-huh!"

Trải qua những bi kịch của gia tộc, Đường Đông Đông mạnh mẽ hơn những người phụ nữ bình thường, mặc dù cũng sợ hãi, không thể ngừng run rẩy nhưng cô ấy vẫn chịu đựng nỗi sợ hãi và khẽ gật đầu.

Tên đầu trọc lấy ra một tấm dây thừng từ trong ngực và trói Đường Đông Đông vào khung cửa nhà bếp, rồi giật quần áo của Tiểu Nga đang treo ngoài sân, nhét chúng vào miệng cô ấy.

Sau đó, nói với Tạ Quang: "Chúng ta cùng nhau đi vào, ta sẽ bắt cô gái, ngươi xử thằng kia, hiểu chưa?"

"Hiểu!"

Tạ Quang nắm chặt cái đao bổ củi trong tay, một ánh nhìn gian ác lóe lên trong mắt gã.

Gã không thể về làng Tây Hà được nên chỉ có thể về dưới danh nghĩa là một tên thổ phỉ thôi.

Nhưng mấy năm nay, người chết quá nhiều, bọn cướp cũng cạnh tranh gay gắt, nếu không có thủ đoạn thì lên núi cũng chết đói.

Đại ca đã nói với gã trước khi đến rồi, rằng nếu gã không muốn bị những tên cướp khác coi thường, thì hãy lấy đầu người làm lễ ra mắt, như vậy mới không bị bắt nạt.

Kim Phi là mục tiêu của Tạ Quang.

Nghe tin cả hai sẽ giết Kim Phi, Đường Đông Đông trở nên lo lắng.

Nhìn thấy Tạ Quang cùng tên đầu trọc chuẩn bị đi tới cửa phòng chính, cô ấy nghiến răng nghiến lợi đập đầu vào khung cửa.

Bang! Bang!

Âm thanh trầm thấp đặc biệt chói tai vào lúc nửa đêm.

"Ngươi muốn chết à!"

Tạ Quang quay lại định xử đẹp Đường Đông Đông, nhưng bị tên trọc đầu túm lấy.

"Kệ cô ta, chuyện quan trọng là phải xử lý người trong nhà!"

Tên đầu trọc đẩy Tạ Quang vào sảnh chính.

Đây không phải là lần đầu tiên gã làm chuyện này, gã biết rất rõ tiếng đập cửa của Đường Đông Đông không thể truyền xa được, nhưng nếu những người trong phòng bị đánh thức và hét lên thì chúng coi như toi đời.

Tạ Quang cũng hiểu ra, cầm đao bổ củi lao vào nhà chính.

Kết quả là vừa bước vào nhà đã thấy một băng ghế đập thẳng vào mặt!

Tạ Quang không kịp né tránh, liền bị đập tơi tả!

Bang!

Băng ghế làm bằng gỗ đặc lập tức gãy làm đôi!

Tạ Quang còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã nằm thẳng cẳng trên đất.

Kim Phi bước ra từ đằng sau cánh cửa và nắm lấy đao bổ củi mà Tạ Quang đã đánh rơi trên mặt đất.

"Chết tiệt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi