QUỐC SẮC SINH KIÊU

Sở Hoan thì lại muốn thử một tư thế khác, chỉ có điều Lâm Lang cứ ghì chặt lấy thân thể hắn, không cho hắn nhúc nhích. Nàng hiểu rõ Sở Hoan nhất, hiểu được lòng hắn, nhưng ở những chỗ thế này, hoan hợp như vậy đã là làm khó nàng rồi, lại còn muốn làm càn thì quyết không được.

Sở Hoan trong lòng cũng hiểu rõ, đây là sở muối mới xây, tuy sân nhỏ này là cấm địa, nhưng lại không phải trong khuê phòng, dù phải nói là Lâm Lang trước nay ở khuê phòng vẫn luôn phối hợp với hắn, trước kia bất luận là chơi kiểu gì, Lâm Lang vẫn hết sức phối hợp, khiến hắn thấy vô cùng thỏa mãn. Tuy nhiên đó cũng chính là điều mà hắn yêu thích, sự cẳng thẳng của phụ nữ đã khiến cho Lâm Lang không thể bộc lộ nội tâm của mình ở chỗ như thế, có thể phối hợp với mình như vậy thì cũng coi như là Lâm Lang đã to gan lắm rồi, cũng là một sự an ủi đối với ái lang đã xa cách lâu ngày.

Lâm Lang đã như thế, Sở Hoan cũng không ép, chỉ có thể để Lâm Lang ngồi trên đùi mình, ban đầu là lung tựa vào hắn, về sau, hắn xoay người nàng lại, đối mặt nhau. Lâm Lang dùng hai tay vịn vào vai Sở Hoan, tự mình cử động mông lên xuống, cũng không dám kêu rên một tiếng. Nàng cắn cặp môi đỏ mọng, trong cổ họng khe khẽ phát ra tiếng ngâm cố kìm nén. Tiếng ngâm cố kìm nén lại càng tăng thêm chất kích thích, càng khiến Sở Hoan hưng phấn hơn. Hắn ôm chặt Lâm Lang, tăng tốc liên tục.

Lâm Lang dù biết Tô Bá không thể đến nhưng vẫn có chút căng thẳng, thỉnh thoảng lại đánh mắt liếc về phía cửa phòng. Hai người vốn đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng ở những chỗ như thế này lại giống như đang yêu đương vụng trộm.

Sau một hồi ân ái, cũng may Sở Hoan biết Lâm Lang không dám buông ra, tiếc là không có thời gian thật dài để làm thêm mấy lần, đổi lại là ở nhà của hắn, Lâm Lang nhất định sẽ bị Sở Hoan công kích cho đến không thể nhúc nhích. Lâm Lang đang ngồi trên đùi Sở Hoan, ngả vào người Sở Hoan, ghé vào tai hắn nói:

- Đúng là xấu xa, to gan không thể tưởng. May mà chỗ này không có người khác dám tới, nếu không chàng còn để người ta sống không nữa.

Sở Hoan ôm lấy eo của Lâm Lang, đem mặt mình áp vào bộ ngực mềm mại đầy đặn của Lâm Lang, hít hà mùi hương, hít thật sâu một hơi, lúc này mới ngẩng đầu, khẽ cười nói:

- Đợi tối về, ta sẽ thưởng cho nàng!

Lâm Lang liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói:

- Thiếp giúp chàng chỉnh sửa lại trang phục trước.

Nàng cẩn thận từng li từng tí, đừng dậy, kéo quần lót lên, buông chân váy xuống, lúc này mới quỳ gối giữa hai chân Sở Hoan, dùng khăn lụa vẫn còn ngát hương thơm lau sạch sẽ cho hắn, vẫn thấy nhất trụ của Sở Hoan “kình thiên” không ngã, nhịn không được, nàng liếc mắt lên nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt mang theo vẻ cổ quái. Lâm Lang đỏ mặt lên khẽ sẵng giọng:

- Tên vô lại.

Rồi cúi đầu thấp xuống. Sở Hoan lập tức cảm thấy ở đó ẩm ướt ấm áp. Kỹ xảo ngậm tiêu của Lâm Lang càng ngày càng thành thục, hắn đang định nhích người, thì lập tức lại mất cảm giác. Lâm Lang ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, khẽ nói:

- Quay về rồi lại...

Sở Hoan hơi thất vọng, cười lớn một tiếng. Lâm Lang giúp hắn thu dọn xong xuôi, tự mình cũng thu dọn sạch sẽ, lúc này mới ngồi vào lòng Sở Hoan, nhẹ nhàng nói:

- Hoan lang, chàng vừa mới trở về, vẫn còn cả một đống việc, đừng có ở chỗ này của ta mà trì hoãn công việc, chàng về trước đi, ta xong việc bên này sẽ về nhà tâm sự cùng chàng!

- Không nỡ đi!

Sở Hoan cười nói:

- Nàng cũng đừng có cố gắng quá. Tô Bá nói rất đúng, việc làm không bao giờ hết, đừng có chuyện gì cũng ôm vào thân... Không có ngân lượng cũng không sao nhưng nàng mà mệt mỏi thì không được.

- Thiếp biết mà!

Được ái lang quan tâm, trong lòng Lâm Lang thấy rất
ấm áp:

- Ngoan, nghe lời nào, chàng đi trước đi!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Không vội. Ta ở đây đợi nàng, chúng ta sẽ không về nhà trước nữa. Ta nghĩ rồi, nàng bàn giao việc ở bên này cho bọn họ xử lý, chúng ta đến Tô phủ thăm thúc công. Lần bảo vệ Sóc Tuyền này, thúc công đã bỏ ra nhiều công sức, về công, về tư, chúng ta cũng nên đi thăm một chuyến!

Sở Hoan gọi Tô lão thái gia là thúc công càng thể hiện sự thân mật với Lâm Lang.

Trong mắt Lâm Lang hiện ra vẻ vui mừng, nàng nói:

- Cũng đã lâu thiếp không đến thăm thúc công rồi, a, cũng không có nhiều việc lắm, để thiếp đi dặn dò lại.

- Chuyện buôn bán của Tô Bá cũng không quá lớn.

Sở Hoan nói.

- Ta đã chuẩn bị để cho Công bộ ti bắt tay vào chuẩn bị, đang tu bổ lại mấy con đường của Tây Bắc, trước đó, cũng đã bị hư hỏng lại không được tu sửa thường xuyên, nên nhiều nơi đi lại rất khó khăn. Ba đạo Tây Bắc, chủ yếu là thành trì, ta chuẩn bị tu sửa lại cho tốt, sau này, giao thông sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, sẽ giúp ích cho việc buôn bán.

Lâm Lang nói:

- Sửa đường sẽ tốn không ít ngân lượng đó, chúng ta bây giờ e là không bỏ ra nổi nhiều ngân lượng như vậy.

- Chuyện này ta sẽ nghĩ cách.

Sở Hoan nói.

- Phải rồi, chuyện buôn bán của quan nội thế nào? Có thuận lợi không?

Lâm Lang liền nói rõ ràng:

- Địa điểm buôn bán của chúng ta, ngoại trừ ba đạo Tây Bắc, quan nội, chủ yếu vẫn là Tây Sơn, An Ấp, Ngọc Lăng, Hồ Tân, Xuyên Trung thì có phỉ loạn, nhất thời không thể đi qua, chỉ có điều không đi qua Xuyên Trung thì không đến được Nam Việt. Hà Bắc đạo thì có loạn phỉ của Thanh Thiên Vương, bọn chúng đã khống chế một bọn phận bến cảng của Phúc Hải, cho nên muối bên đó của chúng ta vẫn không vào được, ngược lại bên phía Hà Tây đã phái người đi tìm hiểu trước tình hình, tạm thời sẽ không phát hàng qua bên kia.

- Nói như vậy, vệc buôn bán trong năm đạo quan nội cộng thêm 3 đạo của Tây BẮc là 8 đạo, 16 đạo thì chúng ta đã có một nửa đang tiến hành buôn bán.

Sở Hoan như có điều suy tư nói.

- Xuyên Trung loạn quá rồi, cho dù yên ổn cũng không cần chuyển hàng sang bên đó, chỉ là người dân bên đó muốn có muối để dùng, có thể chuyển hàng sang Tây Sơn nhiều một chút, Xuyên Trung ở phía Nam của Tây Sơn, nếu bọn họ thiếu muối, có thể sang Tây Sơn để mua.

Lâm Lang cười nói:

- Thiếp biết rồi. Có điều, e là có chút phiền phức trong việc buôn bán với phía Kim Lăng.

Lâm Lang cau mày.

- Hoan lang, chàng có biết là bên đạo Kim Lăng có người tạo phản? Bên đó dường như là muốn giao chiến, thiếp cũng là nghĩ cho an toàn của đội buôn, nên tạm thời không để họ đi hướng Kim Lăng.

- Làm ăn thì vẫn phải làm nhưng an toàn vẫn là quan trọng nhất.

Thần sắc của Sở Hoan liền trở nên nghiêm trọng.

- Lâm Lang, nàng làm rất tốt, bên phía Kim Lăng, tạm thời đừng phái đội buôn đi.

- Còn nữa, trước đó bởi vì đã phái người đi đàm phán mua bán muối mới, vốn đã thỏa đàm với rất nhiều nơi, nhưng vì Tiếu Hoán Chương phong tỏa đường muối, cho nên muối không vào được quan nội.

Lâm Lang khẽ nói.

- Cũng may, đường muối về sau đã được thông lại, việc đàm phán mua bán với quan nội, cũng được khẩn trương tiến hành, thậm chí, cung còn không đủ cầu, cũng may lúc đường muối bị phong tỏa, Hoan Lang không cho các ruộng muối ngừng sản xuất, trong kho hàng dự trữ được không ít muối, cho nên còn có thể chèo chống được. Phần lớn khách buôn hiện nay, gần Tây Sơn, An Ấp, Hồ Tân, số lượng muối cần cũng rất nhiều. Tuy tạm thời không phái đội buôn vào Kim Lăng nhưng đã thỏa hiệp được với bọn họ, bọn họ bằng lòng vượt biên để lấy muối, chúng ta vẫn là nguồn cung ứng hàng. Ngoài ra còn có Hà Tây, tuy không hoàn toàn có khả năng thỏa đàm, nhưng thiếp ước chừng, sớm muộn gì bên đó cũng cần phải giao hàng cho bên đó. Đến lúc đó, nhu cầu nguồn cung sẽ tăng mạnh, tuy là hiện giờ chúng ta có 8 ruộng muối, ngày đêm sản xuất, nhưng đến lúc đó, e là vẫn không đủ để cung ứng.

Sở Hoan nói:

- Chuyện này dễ xử lý. Nàng với Đỗ tổng quản bàn bạc một chút, tiếp tục mở thêm ruộng muối, nếu như sổ sách hiện nay cũng có chút ngân lượng, thì cứ việc dùng. Cái khác chúng ta không có nhưng nói không ngoa chứ muối ăn thì chúng ta có cả một núi, chính là một ruộng muối lớn, lấy không bao giờ hết. Ta đang lo Tây Bắc phần lớn là núi, đi lại khó khăn, nếu thật sự là phá đi mấy ngọn núi mà có thể khiến giao thông nhanh chóng và thuận tiện hơn, lại thu được đủ muối ăn, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm chứ!

Lâm Lang cười nói:

- Thiếp với Đỗ tổng quản cũng có ý này. Đỗ tổng quản vốn muốn đợi chàng về cùng bàn bạc, hôm nay chàng đã về, lát nữa tiện thể nói với Đỗ tổng quản một tiếng.

- Tên Đỗ Công Phụ này làm sao lại làm việc do dự như thế?

Sở Hoan dựa vào ghế, hai tay chắp sau ót.

- Bản đốc một ngày đi vạn dặm mà y còn phải làm phiền bản đốc. Lâm Lang, lát nữa hãy giáo huấn y một bài. Chuyện của tân Diêm thự, các người cứ mạnh tay làm đi, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, tăng thêm ruộng muối cũng là việc của nàng, không cần phải bàn bạc lại với ta.

Dang rộng hai tay, ôm lấy Lâm Lang, hắn cười noi:

- Chúng ta phải kiếm được nhiều ngân lượng, càng nhiều càng tốt. Tây Bắc vốn là vùng đất lạnh giá, mọi người sợ nghèo, hiện giờ có cơ hội này, còn không lao vào kiếm ngân lượng, đến lúc đó chúng ta thoải mái ăn uống vui chơi, muốn vui vẻ bao nhiêu cũng được. Bảo bối, nói thật cho nàng biết, nhìn ngân lượng bay qua lại như bông tuyết, tuy ta không nói ra ngoài miệng nhưng mà trong lòng thấy rất là đẹp.

Lâm Lang cười cười đưa tay khẽ chọc chọc vào trán của Sở Hoan:

- Thế nào mà tiền cũng chui được vào mắt của chàng vậy?

- Không quản việc nhà thì không biết dầu gạo đắt.

Sở Hoan thở dài.

- Thật sự thì cai trị một phương cũng như là quản lý một gia đình vậy, đã có ngân lượng rồi thì chuyện gì cũng đơn giản, nếu không có ngân lượng thì đi nửa bước cũng khó. Tướng công của nàng hiện giờ sợ nhất là không có ngân lượng, triều đình đã bỏ mặc bên này. Phần đông quan lại bên này từ trên xuống dưới chính là những cái miệng chờ cơm, chỉ có một chỗ dựa này, lại phải hao phí không ít, không cần nói đến mấy thứ khác. Cho nên, ngân lượng với ta bây giờ thật sự là không chê ít đâu.

Lâm Lang cười, vô cùng xinh đẹp, chần chừ một chút rồi nói:

- Hoan lang, còn... còn có một chuyện, chàng có thể giúp ta không?

- Chuyện gì nào?

Sở Hoan liền hỏi.

- Nàng là vợ của ta, sao lại nói giúp? Có chuyện gì cứ nói cho ta biết, dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ làm cho nàng.

- Thật ra thì vẫn là chuyện ruộng muối.

Lâm Lang thở dài.

- Chàng cũng biết đó, trước khi bắt đầu buôn bán thì cần chuẩn bị rất nhiều xe, hơn nữa, dưới sự trợ giúp của thúc công, đã thu thập được không ít ngựa rồi. Khi trước chỉ là buôn bán ở Tây Bắc, có thể cố gắng ứng phó được, bây giờ lại vào cả quan nội, lần đầu vận chuyển, đã có rất nhiều hàng hóa!

- Ta hiểu rồi!

Sở Hoan nói.

- Nếu là lúc trước thì cũng hơi khó cho ta, nhưng bây giờ thì thoải mái rồi. Có phải là cần ngựa vận chuyển không?

- Ừm!

Lâm Lang gật gật đầu.

- Chỉ là chàng đang lập kỵ binh mà lại thiếu mất ngựa, thiếp... Nếu như bây giờ không được thì để thiếp bảo thúc công nghĩ cách khác.

- Đi vào quan nội đường cao núi xa, không có ngựa, việc vận chuyển rất khó khăn.

Sở Hoan nói:

- Bảo bối, nói cho nàng biết một chuyện vui, lúc này đây, ta đánh bại Chu Lăng Nhạc, thu được không ít chiến lợi phẩm, trong đó cũng có không ít chiến mã, nàng đoán xem, thu được bao nhiêu?

Lâm Lang lắc đầu:

- Thiếp đần độn không đoán được? Trông chàng hưng phấn như vậy, chắc cũng không ít hơn một ngàn con?

- Nàng thật coi thường Chu Lăng Nhạc!

Sở Hoan cười lớn.

- Theo thống kê thì thu được hơn một vạn bốn ngàn con ngựa. Hiện nay Hứa Thiệu đang phái người đi kiếm chiến mã thất lạc, hơn nữa, Trương Thiếp đã bố cáo, những kỵ binh Thiên Sơn bỏ trốn chỉ cần chủ động mang theo chiến mã đến quan phủ thì chẳng những không phải chịu tội gì mà còn được ban thưởng, số lượng cuối cùng cũng phải hơn hai vạn con!

Lâm Lang giật mình:

- Nhiều vậy sao?

Sở Hoan gật đầu:

- Việc buôn bán ở quan ngoại cũng đang phát triển, người Tây Lương cần muối ăn của chúng ta, phải trao đổi bằng chiến mã, cho nên sau này nguồn ngựa chắc sẽ không thiếu. Hơn nữa, ta cũng đã ra lệnh cho Hứa Thiệu, không nên chỉ dựa vào việc trao đổi với người ta, tự mình cũng phải nuôi ngựa.

Nghĩ một lát rồi nói.

- Như vậy đi, ta sẽ ra lệnh cho Hứa Thiệu đưa tới cho nàng 1500 con ngựa, giao thêm tân Diêm thự cho các nàng, dùng với tư cách là buôn bán.

- Cái này... Hoan lang à, như vậy quá nhiều rồi...

Lâm Lang thấy Sở Hoan giơ tay lên, là 1500 con, như vậy thì nhiều thật, thử hỏi trong thiên hạ, đội buôn mạnh nhất cũng không có được đội kỵ mã khổng lồ như vậy. Quan trọng nhất là những con ngựa này cũng không phải là loại ngựa vớ vẩn, mà đều là những chiến mã có thể ra trận, tố chất thực là không lường được, Lâm Lang chỉ cảm thấy không ổn:

- Dù sao cũng là chiến mã, dùng làm ngựa kéo xe cũng thật uổng...!

- Không sao, nàng cần ngựa, tướng công tự nhiên sẽ cung ứng hết sức. Tuy là chiến mã nhưng chuyện của tân Diêm thự cũng là đại sự, điều một ít ngựa đến dùng, cũng không phải không được.

Sở Hoan nói, tràn đầy hào khí.

Lâm Lang suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hoan lang, thật sự là chỉ cần 500 con ngựa cộng thêm số ngựa mà tân Diêm thự hiện có là đủ rồi. Hơn nữa điều chiến mã của quân đội đi, e là họ sẽ bất mãn với Hoan lang.

Sở Hoan trợn mắt:

- Ai dám?

Rồi cười nói:

- Nương tử ngốc à, không cần phải lo, chiến mã tịch thu được trước mắt , đã được ghi hết vào sổ rồi, không có con dấu của ta, thì không thể động vào. Tuy nhiên, số ngựa tìm được sau này, tạm thời chưa có thống kê, dù sao hiện tại cũng có hơn một ngàn con rồi, ta chỉ cần nói với Hứa Thiệu một câu, thì sẽ rất nhanh chóng đưa đến, đợi đến lúc tất cả đều được ghi vào sổ, đóng dấu, thì mới là tài sản của quân đội, như vậy thì không còn tiện nữa. Vì nàng, lấy việc công làm việc tư một chút cũng không phải là không thể.

Trong lòng Lâm Lang thấy hạnh phúc nhưng vẫn lo lắng nói:

- Như vậy thì nhiều quá rồi, Hoan lang chuyển tới 500 con là được rồi!

Sở Hoan ghé vào tai Lâm Lang nói nhỏ:

- Ngốc ạ, tân Diêm thự chẳng lẽ chỉ làm ăn buôn bán muối mãi sao? Trong tay có ngựa rồi, về sau có chuyện làm ăn gì không thể làm? Ta là muốn biến tân Diêm thự thành thiên hạ đệ nhất nghiệp quan. Các nàng nếu có trong tay một ngàn con ngựa, về sau nếu việc làm ăn có phát triển, ai có thể ngăn cản?

Thời đại này, muốn làm ăn được thì cần một điểm quan trọng, chính là vấn đề vận tải, hàng hóa chuyển từ Nam vào Bắc. Chỉ cần có một đội vận tải mạnh, thì chuyện làm ăn đã hơn cơ người khác rồi. Sở Hoan lại vừa xuất thêm cho 1500 con ngựa, cộng với ngựa thồ hiện có của tân Diêm thự đã là gần 2000 con. Bây giờ đã là đội buôn lớn không thể so bì, lại có thêm đội vận tải hùng hậu như vậy, thì đúng như Sở Hoan nói, bất luận về sau có chuyện làm ăn nào cũng sẽ không thua kém bất kỳ đội buôn nào.

Lâm Lang vô cùng thông minh, lúc này đã hiểu thấu tâm tư của Sở Hoan, vui mừng nói:

- Hoan lang, ý chàng là sau này muốn thành lập đội buôn lớn nhất?

Nàng tuy tính tình dịu dàng nhưng dù sao cũng xuất thân từ thương gia, đã dốc sức trong thương trường nhiều năm, trong huyết quản đang chảy dòng máu của thương nhân, càng giống như một đao khách luyện đao, tâm nguyện của Lâm Lang cũng là đây. Nếu như quả thật có thể thành lập một đội buôn khổng lồ, khắp thiên hạ này không ai có thể đối đầu, hơn nữa, đội buôn này là đem hết hết sức mình phục vụ cho ái lang thì nàng cầu còn không được.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu:

- Chúng ta cứ từ, tiến dần từng bước. Tây Bắc tạm thời chưa hoàn toàn đi vào quỹ đạo, đợi đến lúc hoàn toàn yên ổn thì không thiếu lái buôn qua lại, đến lúc đó, có tân Diêm thự làm nền móng rồi, có thể sẽ càng phát triển thêm nữa. Bảo bối à, đến lúc đó nàng sẽ là người thống lĩnh đội buôn này, đem chuyện làm ăn tới tất cả các ngõ ngách trong thiên hạ, chẳng những ở trung nguyên này mà còn phải đi đến tận trời Nam biển Bắc, chỉ cần nơi nào có ánh mặt trời chiếu đến là sẽ có cờ của đội buôn chúng ta.

Đôi bàn tay trắng nõn của Lâm Lang nắm lại, có chút hưng phấn, trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lang tràn đầy hi vọng ở tương lai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi