QUỐC SẮC SINH KIÊU

Sở Hoan cũng chờ không lâu lắm, Hòe Hoa đã đi ra từ trong phòng, nàng ta đã thay đổi một bộ xiêm y, phía dưới mặc một chiếc váy dài xanh biếc, bên trên là một chiếc áo vải hồng nhạt, chỉ là trong lúc cố ý, cổ áo vải hơi mở rộng, mơ hồ lộ ra một cái yếm hồng nhạt bên trong, trên mặt lại mang theo nụ cười quyến rũ, nhìn thấy Sở Hoan thản nhiên ngồi bên cạnh bàn, giọng nói kiều mị:

- Nhị lang, quần áo trên người đệ cũng ẩm rồi, muốn đi vào thay quần áo hay không?

Sở Hoan cười nói:

- Đại tẩu khách khí. Trời mưa không được bao lâu, nhỏ một chút ta sẽ trở về!

- Đại tẩu khiến đệ không thoải mái sao!

Hòe Hoa oán giận liếc Sở Hoan một cái:

- Đều là bà con, coi nơi này như nhà của đệ là được!

Nàng ta đánh giá Sở Hoan một hồi, lại nói:

- Này, đệ xem xem, trên người vẫn còn nước mưa… !

Ả tới bên cạnh lấy một chiếc khăn, tới gần đưa qua, quyến rũ nói:

- Tới, đại tẩu lau cho đệ… Nếu không lau khô, lát nữa lại sinh bệnh, vậy đại tẩu thật xin lỗi đệ!

Nàng ta lắc mông tiến đến, đi đến phía sau Sở Hoan, muốn giúp Sở Hoan lau nước mưa trên người.

Sở Hoan lập tức đứng dậy, thản nhiên cười nói:

- Không dám làm phiền đại tẩu!

Hòe Hoa đầu tiên ngẩn ra, sau đó cười rộ lên ha ha, trang điểm xinh đẹp, bộ ngực sữa rung động, sóng cả mãnh liệt, oán trách nói:

- Xem đệ, thật đúng cho là đại tẩu muốn ăn đệ phải không.

Nàng ta đưa khăn trong tay cho Sở Hoan, nói:

- Tới, tự đệ lau đi, đại tẩu nấu canh gừng cho đệ!

Trong phòng lúc này vô cùng tối, đầu tiên Hòe Hoa thắp một ngọn đèn, lại đi đóng cửa, nói:

- Đệ cũng biết, đàn ông Thiết gia ta đều làm binh Vệ Sở, trong nhà không người, trong phòng này suốt ngày đều vắng tanh… Đại tẩu biết đệ vội trở về, chờ uống canh gừng ta nấu cho đệ, đệ muốn đi đại tẩu cũng không cản đệ… !

Vẻ mặt Sở Hoan vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười nói:

- Đại tẩu lo lắng!

Hòe Hoa cười ha ha, quyến rũ liếc Sở Hoan một cái, nhẹ giọng hỏi:

- Nhị lang, có người trong lòng hay không? Muốn đại tẩu tìm cho đệ một cô nương hay không, cam đoan tìm người vợ tốt cho đệ!

Sở Hoan cười đáp:

- Sở gia ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ sợ cũng không có cô nương coi trọng Nhị lang!

Hòe Hoa ghé sát lại, trên người tản ra mùi hương cơ thể nồng đậm, chui thẳng vào mũi Sở Hoan, chỉ nghe Hòe Hoa quyến rũ nói:

- Ai nói không có cô nương coi trọng Nhị lang? Nhị lang lớn lên rất dễ nhìn, thân thể lại rắn chắc… !

Nói tới đây, ả cắn môi, trong ánh mắt ngập nước lộ ra phong tình quyến rũ, thấp giọng nói:

- Nếu đại tẩu chưa lập gia đình, nhất định muốn gả cho nam nhân như Nhị lang vậy… !

Lúc này ả cũng đã vô cùng lộ liễu, trong giọng nói tràn đầy hương vị khiêu khích, thân thể lại dán tới gần Sở Hoan, bộ ngực sữa đầy đặn kia dường như vô tình lại giống cố ý mà lướt qua cánh tay Sở Hoan.

Sở Hoan liếc Hòe Hoa một cái, chỉ là thần sắc trong mắt vô cùng quái lạ. Không biết vì sao, Hòe Hoe nhìn thấy đôi mắt kia của Sở Hoan, toàn thân trên dưới dĩ nhiên xuất hiện một cảm giác cực kỳ khác thường, dường như bị cái liếc mắt này của Sở Hoan xem thấu tâm tư của mình.

Sở Hoan chậm rãi ngồi xuống, tự mình cầm lấy ấm trà, rót một ly trà, uống một ngụm, mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt Hòe Hoa, mang theo nụ cười, hỏi han vô cùng bình tĩnh:

- Đại tẩu… có phải Phùng Nhị Cẩu bức tẩu hay không?

Hòe Hoa nghe vậy, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười quyến rũ trong nhất thời liền cứng đờ.

Sau khi cửa lớn Thiết gia đóng chặt, ngọn đèn dầu trong phòng sáng lên, phía sau một cây đại thụ cách Thiết gia không xa, một người lập tức bước ra, người này mặc áo tơi, đầu đội nón tre, nhìn ánh lửa trong phòng chiếu ra từ sau cửa sổ, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

Người này không phải ai khác, đúng là Triệu Bảo con chó sư gia bên người Phùng Nhị Cẩu.

Triệu Bảo cũng không do dự, xoay người liền đi tới nhà của Bảo trưởng Lưu Thiên Phúc, tốc độ rất nhanh. Lập tức đi đến trước cửa nhà Lưu Thiên Phúc, hôm nay mưa to, trên dưới trong thôn đều sớm đóng cửa, Lưu Thiên Phúc cũng không ngoại lệ.

Triệu Bảo nâng tay gõ "thùng thùng thùng" cửa chính Lưu gia, rất nhanh, cửa chính mở ra, Lưu Thiên Phúc nhìn kỹ xem, nhận ra là Triệu Bảo, trong lòng giật mình kinh hãi. Hôm nay mưa to, thật sự không biết Triệu Bảo tới cửa có rắp tâm gì.

Triệu Bảo cũng lộ ra nụ cười cổ quái, nói:

- Lưu Bảo trưởng, trong thôn xảy ra chuyện lớn, ngài có biết không?

Lưu Thiên Phúc căng thẳng trong lòng, đã nhiều ngày gã không lúc nào không lo lắng đề phòng, xét đến cùng, vẫn lo lắng Phùng Nhị Cẩu sẽ tìm người đến thôn trả thù. Lúc này Triệu Bảo tìm tới cửa, một câu liền đi thẳng vào vấn đề như vậy, Lưu Thiên Phúc chỉ nghĩ người của Phùng Nhị Cẩu tới, trong lòng lo lắng, vội hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Triệu Bảo cười ha ha, nói:

- Mới vừa rồi ta đi lấy thuốc cho Phùng lão gia nhà ta, đi qua Thiết gia, ngài có biết ta thấy cái gì?

Lưu Thiên Phúc nghe vậy, trái lại thở nhẹ ra hỏi:

- Thế nào, Thiết gia xảy ra tai vạ gì?

Triệu Bảo cười ha ha, thấp giọng nói:

- Ta nhìn thấy có nam nhân chui vào cửa Thiết gia… Hiện giờ cửa chính kia đang đóng chặt, Lưu Bảo trưởng, ngài nói chuyện này có phải cổ quái hay không?

Cục đá trong lòng Lưu Thiên Phúc rơi xuống, còn chưa nói, Triệu Bảo đã nói tiếp:

- Lưu Bảo trưởng là Bảo trưởng thôn này, chuyện lớn nhỏ này đều thuộc ngài quản. Đàn ông Thiết gia đều làm binh tại Vệ Sở, lúc này có nam nhân chui vào Thiết gia, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt đi? Nếu làm ra việc thương tích phong tục và giáo hóa, lan truyền đi, Lưu Bảo trưởng ngài khó thoát khỏi tội rồi!

Lưu Thiên Phúc nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ không phải người Thiết gia về thăm nhà?

- Tuyệt đối không phải!

Triệu Bảo nói vô cùng chắc chắn:

- Ta thấy rõ ràng, nam nhân kia cũng không phải người Thiết gia… Lưu Bảo trưởng, cánh tối lửa tắt đèn, đêm mưa to, nương tử Thiết gia một người trong phòng, lúc này một người nam nhân tiến vào, chuyện này ngài phải quản!

Lưu Thiên Phúc chỉ cảm thấy trong này rất có trò, nhưng trong nhất thời cũng nghĩ không ra trong đó có huyền cơ gì, hơi trầm ngâm, mới hỏi:

- Ngươi cảm thấy phải làm thế nào cho phải?

- Lưu Bảo trưởng nói đùa.

Triệu Bảo cười ha ha:

- Ta chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy việc này, lo lắng chuyện bại hoại phong tục và giáo hóa như vậy sẽ liên lụy Bảo trưởng ngài, nào biết đâu rằng xử lý ra sao?

Gã dừng một chút, khẽ cười nói:

- Chỉ là chuyện như thế này, tuyệt đối không thể nhân nhượng, nếu thật sự là ta mà nói, phải kêu dân tráng trong thôn, cùng nhau đi qua nhìn một cái… Ta chỉ lo lắng có người nhìn thấy nương tử Thiết gia độc thân ở nhà, nổi lên lòng xấu xa, chúng ta là bà con đồng hương, cũng nên giúp nàng một chút… Lưu Bảo trường, ngài nói có đúng hay không?

Lưu Thiên Phúc hơi trầm ngâm, lại thấy Triệu Bảo mang theo thần sắc cổ quái nhìn mình, trong lòng cũng vô cùng bất an.

Lão thân là Bảo trưởng một thôn, loại chuyển có thương tích phong hóa này tự nhiên do gã quản hạt. Dựa theo luật pháp Đại Tần, nếu loại gièm pha tư thông này không có Bảo trưởng ra mặt đầu tiên, như vậy lúc truy cứu, Bảo trưởng cũng không thoát được liên quan, liên lụy bị trừng phạt.

Lão nghĩ nhiều cũng không được, xoay người vào trong phòng cầm một cây gậy bằng cánh tay, đi theo Triệu Bảo ra cửa, vào trong thôn tìm bảy tám gã thôn dân tráng kiện, sau đó đi thẳng tới Thiết gia.

Chuyện này chưa xác thực, cho nên lão cũng không có nói chuyện này cho mọi người, nhưng lúc này một đám người đi tới Thiết gia, đám thôn dân cũng hiểu được bảy tám phần trong lòng.

Kỳ thật trong lòng mọi người mơ hồ biết, Hòe Hoa Thiết gia dường như có chút chuyện không minh bạch với Phùng Nhị Cẩu, nhưng chuyện như vậy không có chứng cớ mười phần, ai cũng không dám lọt miệng một câu, cho dù trong tay có chứng cớ, ai lại dám đi đắc tội Phùng Nhị Cẩu?

Nhưng người tới thông báo hôm nay lại là Triệu Bảo tâm phúc của Phùng Nhị Cẩu, điều này khiến mọi người tràn đầy nghi hoặc trong lòng, cũng không rõ ràng lắm trong này rốt cuộc có huyền cơ gì.

Đoàn người trong đêm mưa theo sau Triệu Bảo đi tới phía sau nhà Thiết gia, Lưu Thiên Phúc đang muốn mang theo mọi người xông vào Thiết gia, Triệu Bảo đã nhìn thấy ánh sáng ngọn đèn dầu vẫn còn chiếu lên cửa sổ, thấp giọng nói:

- Chờ một chút, lúc này qua, chỉ sợ kinh động làm chạy mất gian phu!

Lưu Thiên Phúc nhíu mày nói:

- Nếu không qua, Hòe Hoa chịu thiệt làm sao bây giờ?

Triệu Bảo còn muốn khuyên can, lại nhìn thấy ngọn đèn dầu chiếu lên cửa sổ bỗng tắt, trong lòng mừng rỡ, nói:

- Lưu Bảo trưởng nói đúng, chúng ta cũng không thể khiến nương tử Thiết gia bị người ta chiếm tiện nghi!

Lúc này y cũng nắm một côn gỗ thô to trong tay, đầu tầu gương mẫu, người đầu tiên xông vào Thiết gia.

Lưu Thiên Phúc ngẩn ra, không thể tưởng được Triệu Bảo chủ động tích cực như thế, lập tức quay lại nói:

- Mọi người đuổi theo!

Lão cũng theo qua, bảy tám thôn tráng đều cầm côn gỗ, xông vào Thiết gia như lang như hổ.

Triệu Bảo lách vào cửa chính Thiết gia, không nói hai lời, nâng chân đạp mạnh cửa chính. Chỉ tiếc khí lực của y thật sự không được tốt lắm, không ngờ một cước này không có đá văng cửa ra.

Lưu Thiên Phúc cũng đã theo kịp, cau mày nói:

- Triệu Bảo, việc này không phải nhỏ, ngươi xác định không phải tự mình nhìn nhầm chứ? Nếu không phải giống như lời ngươi nói, chuyện này liên quan lớn lắm!

Triệu Bảo vỗ ngực nói:

- Ngài yên tâm, bắt không được gian phu, trách nhiệm là của ta!

- Được!

Lưu Thiên Phúc gật đầu, ra hiệu bằng mắt, một đại hán bên cạnh lập tức đi lên, đúng là hán tử Thạch Đầu cường tráng nhất trong thôn, cũng không nói hai lời, nâng chân lên một cước đá về cửa chính. Một tiếng "rầm" vang lên, cửa chính Thiết gia lập tức bị một cước này đá văng. Triệu Bảo thấy cửa chính bị đá văng, lại là người đầu tiên xông vào trong phòng.

Lưu Thiên Phúc cau mày, nắm chặt côn gỗ trong tay, mang theo mọi người cũng đi vào trong phòng.

Trong phòng tối mờ, nhưng Triệu Bảo lại lại vô cùng rõ ràng bố cục trong phòng, đi thẳng tới gian bên trái, đang chuẩn bị nhấc chân đá văng cửa, nhưng nghĩ tới vừa rồi đá cửa chính không mở, hơi xấu hổ, liền đi qua bên. Thạch Đầu đúng là người thành thật, thấy Triệu Bảo tránh ra, biết là muốn mình tiền lên, vì thế lại nhấc chân đá văng cửa phòng.

Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Triệu Bảo, vọt vào trong phòng, trong phòng vô cùng tối, lúc gã nhảy vào phòng, liền nghe được tiếng Hòe Hoa khóc lóc kêu lên:

- Cứu mạng… Người tới… Cứu mạng… !

Triệu Bảo mừng thầm trong lòng, chỉ cảm thấy nương tử Thiết gia này thật đúng là biết diễn trò, trong bóng tối, mơ hồ thấy Hòe Hoa co rút ở góc giường, chăn trên giường nhô lên, rõ ràng có một người ở bên trong.

Triệu Bảo hiên ngang lẫm liệt quát:

- Nương tử Thiết gia không cần sợ, chúng ta tới cứu ngươi, dám cường bạo nữ tử đàng hoàng, đánh chết tên không biết xấu hổ này!

Khi nói chuyện, gã đã giơ côn gỗ trong tay lên, không chút do dự hung hăng đập xuống người trên giường.

Một côn này của gã là gậy gộc thô lớn chọn lựa tinh tế, tuy rằng khí lực của gã không so được với thanh niên trai tráng trong thôn, nhưng một gậy này xuống, cũng là lực đạo mười phần, đúng là đánh lên người trên giường, chỉ nghe người nọ kêu thảm một tiếng ôi, giật giật ở trên giường.

Triệu Bạo xác định có người, lại dũng cảm, kêu lên:

- Mọi người đều tới đánh chết tên khốn khiếp này… Chiếm đoạt dân nữ, thiên lý không dung, chúng ta phải thay trời hành đạo, chủ trì công đạo cho nương tử Thiết gia!

Miệng gã kêu, dưới tay lại không nghỉ, côn gỗ lớn kia liên tục nện xuống. Thạch Đầu cũng là người ngay thẳng, thấy thực sự có người sờ tới cửa cường bạo Hòe Hoa, cũng hét lớn một tiếng, côn gỗ trong tay hung hăng nện xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi