QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

Vừa hồi tưởng chuyện quá khứ, Vương Tuyết Liên vừa đi về phủ thừa tướng.

Từ xa Vương Tuyết Liên đã nghe thấy tiếng cãi nhau của phụ thân Vương Vũ và đại ca Vương Hạo Thiên.

"Cha, hài nhi nói rồi, con sẽ không thành thân với nhị công chúa đâu!"

Thái độ Vương Hạo Thiên vô cùng kiên quyết, bày ra dáng vẻ không gì lay chuyển được.

Vương Vũ tát Vương Hạo Thiên một cái, lửa giận ngút trời nói: "Càn rỡ! Con dám bỏ mặc nhị công chúa ngay trong hôn lễ, làm mất thể diện hoàng gia, nếu không phải bệ hạ coi trọng con thì con đã chết rồi! Hơn nữa, Vân Sơ Thiên kia sớm muộn gì cũng chết, con đi theo cô ta, khẳng định sẽ bị cô ta liên lụy."

Vương Hạo Thiên lau vết máu bên miệng: "Con mặc kệ! Trước kia con không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cha nói cái gì thì con làm cái đó. Nhưng bây giờ con đã hiểu, làm người không thể tất cả đều nghe theo người khác, con phải tự tranh thủ hạnh phúc cho chính mình."

"Câm miệng! Ta nói cho con biết! Con nhất định phải cưới nhị công chúa! Bằng không, bệ hạ sẽ không tha cho con." Vương Vũ đau đầu quát lớn.

Thật không biết con yêu nữ Vân Sơ Thiên kia đã rót cái gì vào đầu nhi tử, khiến cho nó dám cãi lại mình, ngay cả hoàng gia cũng không được nó để vào mắt.

Loại chuyện thế này, tuyệt đối không được phép diễn ra.

"Cha!"

Một giọng nói duyên dáng vang lên.

Vương Vũ ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Vương Tuyết Liên đang đi đến, ông ta lập tức dịu giọng: "Liên nhi, có chuyện gì?"

"Cha, nữ nhi có vài lời muốn nói với đại ca."

Vương Tuyết Liên cười dịu dàng, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, lúc nhìn Vương Hạo Thiên hoàn toàn không có tôn trọng, mà chỉ toàn là khinh thường.

Thật không biết chủ nhân thân thể này sao lại có một ca ca như vậy? Nhị công chúa tốt như vậy mà hắn lại không cần. Nếu hắn chịu cưới nhị công chúa, phủ thừa tướng cũng sẽ nước lên thuyền lên, ngược lại, cả mình cũng bị hắn liên lụy.

"Muội có gì muốn nói với ta?" Giọng điệu Vương Hạo Thiên không được tốt lắm.

Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, hắn cứ luôn cảm thấy, sau khi muội muội này của hắn khỏi bệnh thì cả người như biến thành một người khác vậy.

Trước kia, muội muội khắp nơi khắp chốn đều suy nghĩ cho hắn. Còn bây giờ, cảm giác mà muội muội mang lại cho hắn.... Là rất ích kỷ!

Không sai! Chính là ích kỷ!

"Được! Vậy huynh muội các con từ từ trò chuyện đi!" Vương Vũ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác lạ, ông ta mỉm cười xoa đầu Vương Tuyết Liên rồi bỏ đi.

Vương Tuyết Liên mỉm cười nhìn Vương Hạo Thiên: "Ca, muội biết huynh để ý thất công chúa."

Vương Hạo Thiên thoáng kinh ngạc rồi nhíu mày: "Cô ấy nói cô ấy đã quên thân thế trước kia, hiện giờ cô ấy tên là Vân Sơ Thiên. Tốt nhất muội đừng gọi cô ấy là thất công chúa nữa."

"Ca!" Vương Tuyết Liên khẽ cười ra tiếng: "Vừa nãy trên đường muội nhìn thấy thất... Thấy Vân Sơ Thiên, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có một nam tử, trùng hợp là muội có biết người đó."

Trong mắt Vương Hạo Thiên hiện lên một tia hồ nghi: "Làm sao muội quen biết được vị hôn phu của Sơ Thiên cô nương?"

"Vị hôn phu?"

Ba chữ này như lưỡi dao đâm mạnh vào tim Vương Tuyết Liên, nàng ta rũ mắt che giấu đi hận ý vừa hiện lên trong đó: "Thì ra huynh ấy là vị hôn phu của Vân Sơ Thiên..."

Nhất định là người đàn bà ác độc Vân Lạc Phong kia ép chàng cưới Vân Sơ Thiên! Chàng ấy chắc chắn không tình nguyện! Không có chuyện gì mà người đàn bà kia không dám làm.

"Ca!" Vương Tuyết Liên ngước mặt lên, nhìn Vương Hạo Thiên, mỉm cười nói: "Ca có biết nam tử kia có thân phận gì không?"

"Hắn có thân phận gì?"

"Cụ thể thì muội không rõ lắm, muội chỉ biết, huynh ấy có một người mẹ rất ác độc." Trong mắt Vương Tuyết Liên tràn ngập hận ý: "Muội có một người bằng hữu, lúc người bạn kia của muội còn nhỏ, phụ mẫu đều bị người ta hại chết, mà hung thủ chính là mẹ của nam tử đó, bà ta tên Vân Lạc Phong! Người đàn bà kia giết người chiếm đoạt tài sản, không chuyện ác nào không làm."

Bằng hữu trong miệng Vương Tuyết Liên hiển nhiên chính là kiếp trước của mình.

Nếu không tại Vân Lạc Phong, nàng ta đâu trở thành cô nhi, còn bị người khác ức hiếp bao nhiêu năm trời.

"Muội nói thật?"

Vương Hạo Thiên cả kinh. Người kia lại có một người mẹ ác độc như vậy, nếu Vân Sơ Thiên gả cho hắn ta, nàng làm sao sống nổi?

"Tuyết Liên, ca nên làm thế nào bây giờ? Ca không thể để Sơ Thiên rơi vào hang sói được!"

"Ca..." Vương Tuyết Liên hài lòng với phản ứng này của Vương Hạo Thiên: "Ca lén cho Vân Sơ Thiên uống thuốc này, sau đó cùng cô ấy gạo nấu thành cơm, như vậy.... Cô ấy sẽ trở thành nương tử của huynh."

Vương Hạo Thiên sửng sốt, khẽ nhíu mày: "Làm vậy không hay lắm! Huống hồ Sơ Thiên đã có nói, thân thể cô ấy bách độc bất xâm."

"Bách độc bất xâm là nói về độc, nhưng thuốc này không phải độc dược, chắc chắn sẽ có hiệu quả."

Quan trọng nhất là, Vương Tuyết Liên không tin trên đời này thật sự có cái gì gọi là bách độc bất xâm.

"Không được! Huynh nên nói cho Sơ Thiên biết bộ mặt thật của mẹ chồng tương lai cô ấy thì hơn." Vương Hạo Thiên không đành lòng dùng thủ đoạn như vậy đối với cô nương tốt như Vân Sơ Thiên.

"Ca ca tốt của muội ơi! Huynh cho rằng cô ấy sẽ tin huynh à? Nữ tử một khi yêu rồi thì chỉ số thông minh đều thành số âm, cô ấy sẽ không tin huynh đâu. Huynh cứ cầm lấy thuốc này trước đi! Muội tin huynh sẽ tự biết nên làm gì mới là tốt nhất."

Vương Hạo Thiên không biết số âm là Vương Tuyết Liên nói là gì, nhưng hắn vẫn hiểu được ý Vương Tuyết Liên, Vân Sơ Thiên sẽ không tin hắn.

"Huynh phải thử mới biết, huynh không thể làm cô ấy tổn thương."

Vương Hạo Thiên nhìn gói thuốc Vương Tuyết Liên đưa tới, hắn không cầm lấy mà là chạy thẳng ra khỏi phủ.

"Đúng là đồ vô dụng!"

Vương Tuyết Liên nhìn theo bóng lưng Vương Hạo Thiên, cười khẩy rồi tự nói một mình: "Nếu ngươi không có lá gan thì để ta giúp ngươi một tay."

Ánh mắt Vương Tuyết Liên khẽ lóe lên, môi nở nụ cười quyết tâm phải có được thứ mình muốn.

Những năm còn ở Hoa Hạ, nàng ta đã từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên không. Nhân vật xuyên không trong tất cả những tiểu thuyết ấy đều là nhân vật chính. Nếu nàng ta là nhân vật chính, vậy Vân Niệm Phong chắc chắn là người yêu trong số mệnh của nàng ta.

Còn về vị hôn thê tên gọi Vân Sơ Thiên kia.....

Khẳng định là đá lót đường cho tình yêu của bọn họ, sớm muộn gì cũng xuống sân khấu.

Nội viện hoàng cung.

Vân Sơ Thiên ngồi trên bàn, tay cầm điểm tâm, chân đung đưa, khóe miệng dính đầy vụn bánh, thỉnh thoảng lại vươn lưỡi liếm quanh mép miệng một vòng.

"Sao Niệm Phong ca ca còn chưa về nhỉ?"

Vân Sơ Thiên dẩu môi, lầm bà lầm bầm oán trách.

"Sơ Thiên cô nương!"

Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng Vương Hạo Thiên, hắn hỏi: "Tại hạ có thể đi vào không?"

Miệng hỏi như vậy, nhưng Vương Hạo Thiên không chờ Vân Sơ Thiên đồng ý thì đã tiến vào.

"Huynh vào đây làm gì?" Vân Sơ Thiên đứng dậy, tức giận hỏi.

Vương Hạo Thiên kinh ngạc, trước đó không phải còn rất tốt sao? Sao hắn lại có cảm giác... Hiện tại Vân Sơ Thiên không thích ở gần hắn?

Cảm giác này khiến Vương Hạo Thiên có chút hốt hoảng: "Tại hạ... Tại hạ tới tìm cô nương có chút chuyện."

"Nhưng mà Niệm Phong ca ca không thích huynh...." Vân Sơ Thiên chớp mắt: "Người Niệm Phong ca ca không thích, ta cũng không muốn kết bạn."

Cảm giác của Niệm Phong ca ca là quan trọng nhất.

"Sơ Thiên cô nương...." Vương Hạo Thiên càng thêm luống cuống: "Ta tới là muốn nói cho cô nương biết một chuyện. Ta nghe nói, mẫu thân của vị hôn phu kia của cô nương là một người rất độc ác, đã làm ra rất nhiều việc tội ác tày trời. Ta sợ cô nương không hay không biết gì mà bị hủy hoại cả đời, nên mới vội vàng chạy tới nói cho cô nương biết."

Vân Sơ Thiên nổi trận lôi đình, đôi con ngươi như biến thành màu đỏ, nàng mắng: "Vốn dĩ ta cho rằng người làm người không tệ, dù Niệm Phong ca ca không thích ngươi thì ta cũng không ghét ngươi. Nhưng thật không ngờ, ngươi lại dám bêu xấu mẫu thân ta! Ngươi cút! Mau cút khỏi mắt ta ngay!"

"Sơ Thiên cô nương...."

Vương Hạo Thiên không biết mình đã nói sai chỗ nào, hắn vội vàng bước tới muốn bắt lấy tay Vân Sơ Thiên giải thích.

Ai ngờ Vân Sơ Thiên lại đánh một chưởng vào ngực hắn, làm hắn văng ra xa.

"Ngươi cút đi cho ta! Chỗ của ta không hoan nghênh ngươi! Kẻ nói xấu mẫu thân ta đều là kẻ xấu! Mau cút cho ta!"

Rồng luôn có nghịch lân.

Nghịch lân của Vân Sơ Thiên ngoại trừ Vân Niệm Phong, còn có phụ mẫu nàng.

Không ai được phép động đến họ dù chỉ một câu nói.

"Khụ khụ!" Vương Hạo Thiên nằm trên mặt đất, ho ra hai ngụm máu, mặt hơi tái đi, thống khổ nhìn gương mặt tức giận của Vân Sơ Thiên.

"Thiên Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Chợt một trận gió từ ngoài thổi vào, Vân Niệm Phong bước nhanh đến bên cạnh Vân Sơ Thiên. Vân Niệm Phong nhìn gương mặt đỏ rực của Vân Sơ Thiên mà đau lòng: "Nói cho Niệm Phong ca ca biết, có phải có người ăn hiếp muội không?"

Vân Niệm Phong liếc nhìn Vương Hạo Thiên nắm dưới đất, đáy mắt nổi lên sát ý.

"Niệm Phong ca ca, huynh bảo hắn cút đi! Muội không muốn nhìn thấy hắn!" Vân Sơ Thiên chu miệng nhỏ, thở phì phì nói.

"Được, được! Huynh lập tức bảo hắn ta cút ngay!"

Vân Niệm Phong lạnh lùng từ từ đi đến gần Vương Hạo Thiên.

"Tính tình Thiên Nhi trước giờ luôn rất tốt, không dễ gì tức giận, ngươi có thể làm cho muội ấy giận đến như vậy, đúng là bản lĩnh không nhỏ." Vân Niệm Phong cười lạnh: "Ngươi muốn tự mình đi hay là muốn ta ném ngươi ra ngoài?"

Vương Hạo Thiên gian nan chống người đứng lên, hắn tuyệt vọng nhìn Vân Sơ Thiên lần cuối rồi mới xoay người rời đi.

Hai tay đặt hai bên hong không ngừng nắm lại thật chặt mới có thể đè nén đau khổ trong lòng.

Lần đầu tiên hắn thích một người, không ngờ, lại đau đớn như vậy....

Vương Hạo Thiên rời khỏi chỗ Vân Sơ Thiên không lâu thì thấy Vương Tuyết Liên đang đứng cách đó không xa đợi hắn.

Vừa nhìn thấy Vương Hạo Thiên, Vương Tuyết Liên liền nhoẻn miệng cười: "Muội đã nói trước rồi, cô ấy sẽ không tin huynh đâu. Thế nào? Có còn cần thuốc của muội không?"

Thân mình Vương Hạo Thiên khẽ run lên, hắn nhắm mắt lại: "Huynh không muốn tổn thương cô ấy, cô ấy đã rất ghét huynh rồi...."

"Ghét huynh chỉ là tạm thời mà thôi! Chờ sau khi cô ấy nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Lạc Phong, cô ấy nhất định sẽ cảm kích huynh. Lúc đó, hai người phu thê ân ái, nơi nào còn nhớ lỗi trước đây?" Vương Tuyết Liên mỉm cười: "Đại ca, huynh nên cân nhắc kỹ, nếu hôm nay huynh không giúp cô ấy, có lẽ.... Cả đời cô ấy sẽ bị hủy hoại."

Vương Hạo Thiên cúi đầu trầm mặc, rất lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên: "Cô ấy không hoan nghênh huynh, huynh làm sao cho cô ấy uống thuốc?"

"Chuyện này huynh không phải bận tâm, muội đã sai người bỏ thuốc rồi. Đến lúc đó, muội sẽ cho người dụ Vân Niệm Phong đi, huynh chỉ cần đi vào là được."

Vương Tuyết Liên không muốn Vân Sơ Thiên được lợi, nên nhất định phải dụ Vân Niệm Phong đi. Bằng không, lần đầu tiên của người đàn ông nàng ta thích, không phải sẽ bị tiện nhân kia cướp mất à?

Vương Tuyết Liên vô cùng chấp nhất về phương diện này, nàng ta muốn lần đầu tiên của Vân Niệm Phong thuộc về mình, đồng thời, Vân Niệm Phong chỉ được có một nữ nhân là nàng ta.

Nàng ta tuyệt đối không chia sẻ phu quân với người khác!

"Được!"

Vương Hạo Thiên hạ quyết tâm: "Huynh đồng ý! Chỉ cần không để cô ấy chịu khổ, thì dù cô ấy có hận huynh, huynh cũng cam tâm tình nguyện."

"Vậy huynh cứ chờ cưới vợ đẹp đi!" Vương Tuyết Liên cười đắc ý. Ở nơi này, không ai có thể đấu lại nàng ta.

Đêm đến, ánh trăng như nước.

Vân Sơ Thiên an tĩnh nghỉ ngơi trong tẩm cung, đám người trong cung kia có vẻ sợ nàng nên không có ai tới quấy rầy nàng.

Ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện.

"Thất công chúa!"

Một cung nữ bưng khay điểm tâm đến: "Đây là bánh Mã Đề mà công chúa muốn!"

"Ta nói rồi, đừng gọi ta là thất công chúa!" Vân Sơ Thiên bất mãn nói: "Các ngươi cứ gọi ta Vân cô nương là được!"

"Dạ, Vân cô nương!"

Cung nữ cúi đầu, không dám vô lễ.

"Ngươi lui xuống trước đi!" Vân Sơ Thiên bẹp miệng, mất kiên nhẫn nói.

Cung nữ hành lễ rồi lui ra.

Cả cung điện giờ chỉ còn mỗi Vân Niệm Phong và Vân Sơ Thiên.

"Niệm Phong ca ca, cung nữ vừa rồi có vấn đề."

Chờ cung nữ đi khỏi, gương mặt Vân Sơ Thiên lập tức trầm xuống.

"Hả?" Vân Niệm Phong quay sang nhìn Vân Sơ Thiên, hỏi: "Có vấn đề gì?"

"Ban ngày muội đã nói với tất cả cung nữ trong Thanh Lam Cung rằng không được gọi muội là thất công chúa, chỉ được gọi muội là Vân cô nương. Nhưng vừa rồi cung nữ kia đã gọi sai."

Vân Niệm Phong nhướng mày cười cười: "Biết đâu là do cô ta quên?"

"Không!" Vân Sơ Thiên lắc đầu quả quyết: "Muội từng sống trong cung năm năm, muội biết rõ quy định trong cung, thân là cung nữ, tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Cung nữ vừa rồi chắc chắn không phải người của Thanh Lam Cung. Không biết có phải do Âu Dương Nguyệt phái tới không?"

Lúc vừa đến Thanh Lam Cung, Vân Sơ Thiên đã đuổi hết cung nữ ở đây đi, rồi chọn một vài cung nữ từng hầu hạ ở lãnh cung trước kia tới. Dù là cung nữ ở lãnh cung đi chăng nữa cũng sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Vân Niệm Phong liếc nhìn dĩa điểm tâm trước mặt Vân Sơ Thiên: "Điểm tâm này có vấn đề!"

Nghe vậy, Vân Sơ Thiên liền cầm lấy một miếng bánh đưa lên mũi ngửi ngửi.

"Hợp Hoan Tán!"

Ba chữ này vừa thốt ra, mặt cả hai đồng thời biến sắc.

"Muội còn tưởng là Âu Dương Nguyệt muốn hại muội, không ngờ lại không phải ả! Âu Dương Nguyệt biết bản lĩnh của muội, ả sẽ không dùng cách ngu ngốc này hại muội. Đã vậy, hạ độc gì không hạ, lại đi hạ Hợp Hoan Tán..."

Hợp Hoan Tán, nói thẳng ra chính là xuân dược.

Âu Dương Nguyệt không có lý do gị hạ loại thuốc này với nàng.

"Vương Hạo Thiên!"

Trong đầu Vân Niệm Phong hiện lên một cái tên, sắc mặt cũng lạnh đi.

Vân Sơ Thiên sửng sốt: "Chắc không phải hắn ta đâu, hắn đã nói sẽ xem muội như muội muội mà."

"Thiên Nhi, huynh là nam nhân, muội phải tin tưởng trực giác của huynh! Ánh mắt hắn nhìn muội rất không bình thường, rõ ràng là ánh mắt nhìn người yêu. Vì thế, hắn tuyệt đối có động cơ làm chuyện này." Vân Niệm Phong rất nghiêm túc giải thích.

"Vậy... Chúng ta nên làm gì bây giờ? Có vạch trần hắn ta không?"

"Huynh có cách!" Vân Niệm Phong cười bí hiểm: "Muội nói huynh biết tẩm cung Âu Dương Nguyệt ở chỗ nào đi."

"A~~~" Vân Sơ Thiên gãi đầu: "Niệm Phong ca ca, huynh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là... Giúp người!"

Tên Vương Hạo Thiên kia dám nhìn trộm Thiên Nhi của hắn, vậy hắn sẽ khiến cả đời Vương Hạo Thiên không còn tư cách này nữa!

Huống chi, thuốc là hắn ta hạ, vậy hắn ta phải trả giá cho hành động của mình!

Trong Thiên Điện, Âu Dương Nguyệt đang định lên giường nghỉ ngơi thì bỗng một bóng người lướt vào, im hơi lặng tiếng đánh vào gáy ả làm ả ngất xỉu.

Vân Niệm Phong có chút ghét bỏ nhìn Âu Dương Nguyệt nằm dưới đất. Suy nghĩ một chút, Vân Niệm Phong liền lấy chiếc chăn bọc người Âu Dương Nguyệt, rồi tìm một sợi dây thừng cột cả người lẫn chăn, xong cứ thế kéo đi.

Thị vệ canh phòng đều bị đánh ngất hết, nên suốt đường đi không gặp một ai. Vừa tới Thanh Lam Cung, Vân Niệm Phong lập tức ném thẳng Âu Dương Nguyệt vào phòng.

"Niệm Phong ca ca, hay là chúng ta trốn ở đây xem đi!" Hai mắt Vân Sơ Thiên phát sáng, trông như một con tiểu hồ ly nghịch ngợm.

Vân Niệm Phong đen mặt: "Không được! Mau đi ra ngoài!"

"Đợi đã!" Vân Sơ Thiên né bàn tay Vân Niệm Phong, cười hì hì rồi lấy từ trong người ra một lọ thuốc: "Đây là xuân dược muội phối chế từ linh thảo của mẫu thân, công hiệu mạnh hơn Hợp Hoan Tán kia nhiều, muội phải cho ả ta uống cái này đã!"

Dứt lời, Vân Sơ Thiên lẹ làng tiến tới đút xuân dược cho Âu Dương Nguyệt.

Âu Dương Nguyệt đang bất tỉnh, nhưng khi thuốc vừa vào miệng không được bao lâu thì cả người ả lập tức nóng lên, hơi thở trở nên nặng nề, dồn dập.

"Niệm Phong ca ca, chúng ta đi thôi! Dược hiệu này rất mạnh, huynh mà còn ở lại thì sẽ bị ả ta cưỡng bức đấy!" Vân Sơ Thiên phủi phủi tay, vọt tới cạnh Vân Niệm Phong, ôm lấy cánh tay hắn,  kéo hắn đi thật nhanh: "Huynh là của muội! Muội sẽ không nhường huynh cho người khác đâu!"

Nhiều năm qua, thỉnh thoảng Vân Sơ Thiên lại thốt ra một câu kinh hồn dạng này nên Vân Niệm Phong đã sớm nghe riết thành quen. Nội tâm Vân Niệm Phong thấy rất ấm áp. Có điều, nhớ tới lọ xuân dược trong tay Vân Sơ Thiên, Vân Niệm Phong liền đen mặt.

"Có phải muội nên giải thích một chút với huynh không? Lọ xuân dược kia là sao?"

Vân Sơ Thiên chớp chớp mắt, vẻ mặt mê mang mờ mịt nói: "Huynh đang nói cái gì, muội nghe không hiểu."

"Ha, muội còn dám ở đó giả ngây giả dại với ta? Nói! Trên người muội sao lại có thứ đồ này hả?"

"Cái này...." Vân Sơ Thiên thận trọng nhìn Vân Niệm Phong: "Muội..... Muội vốn định để dành cho huynh uống. Ai ngờ cuối cùng lại để Âu Dương Nguyệt kia được lợi."

Sắc mặt Vân Niệm Phong càng đen hơn: "Ta đã nói, chờ muội đủ mười tám tuổi, nếu muội vẫn kiên quyết muốn gả cho ta, ta sẽ lấy muội rồi còn gì."

Còn không phải hắn sợ nha đầu này còn quá nhỏ, sau này sẽ hối hận à?

Lúc ấy, chẳng phải sẽ làm lỡ cả đời nàng sao?

"Niệm Phong ca ca, muội luôn biết rất rõ bản thân muốn cái gì!" Vân Sơ Thiên ngước mặt lên nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt mình: "Lòng muội rất kiên định, nếu bây giờ huynh chịu cưới muội, muội sẽ gả cho huynh ngay lập tức, cả đời cũng không hối hận."

"Muội xác định?"

Vân Niệm Phong nheo mắt, kéo Vân Sơ Thiên đến sau một thân cây, cả người ép sát vào người nàng: "Thật sự không hối hận?"

Dường như cảm nhận được biến hóa trong hơi thở của Vân Niệm Phong, nội tâm Vân Sơ Thiên có chút hoảng loạn, tuy nàng đã chuẩn bị sẵn thuốc, nhưng lại không có gan dùng thử.

Vì sao Niệm Phong ca ca chưa uống thuốc mà lại giống như đã uống thuốc rồi vậy, làm nàng hơi có chút sợ hãi.

"Niệm Phong ca ca, muội...."

"Bây giờ muội đổi ý vẫn còn kịp!" Vân Niệm Phong mỉm cười, nhưng thần thái lại vô cùng nghiêm túc nhìn nữ tử trước mặt.

Tim Vân Sơ Thiên khẽ run lên, nàng nhìn thẳng vào mắt Vân Niệm Phong, nói bằng giọng khẳng định: "Muội muốn gả cho huynh!"

Từ lúc bắt đầu, nàng đã muốn gả cho Vân Niệm Phong.

"Tốt! Nếu muội đã quyết tâm, ta còn không tỏ thái độ thì sao đáng làm nam nhân nữa!" Vân Niệm Phong cúi đầu: "Ta đã cho muội cơ hội hối hận, là tự muội không biết quý trọng, đã vậy, sau này muội có hối hận thì ta cũng sẽ không thả muội đi đâu."

Vân Niệm Phong càng ép sát người Vân Sơ Thiên hơn, mạnh bạo hôn xuống đôi môi căng mộng kia, Vân Niệm Phong dùng rất nhiều sức, còn cắn Vân Sơ Thiên đến mức làm nàng nước mắt lưng tròng.

"Ưm......"

Vân Sơ Thiên giẫy giụa, nhưng sức Vân Niệm Phong quá lớn, làm nàng không phản kháng được.

Loại cảm giác mới lạ này làm Vân Sơ Thiên hoảng sợ, tay nàng bấu xuống đất, nhìn Vân Niệm Phong bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Rõ ràng Niệm Phong ca ca là người rất dịu dàng, tại sao... Tại sao bây giờ lại cuồng bạo như vậy?

"Sơ Thiên!" Thật lâu sau, Vân Niệm Phong mới buông lỏng Vân Sơ Thiên ra: "Từ nay về sau, huynh sẽ không để muội rời khỏi huynh, muội có muốn chạy cũng chạy không thoát!"

Vân Sơ Thiên gật đầu, đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì đó, liền trưng ra bộ mặt tội nghiệp nhìn Vân Niệm Phong: "Niệm Phong ca ca, lúc huynh hôn muội có thể đừng mạnh như vừa nãy được không? Muội... Đau..."

Lúc này, Vân Niệm Phong mới chú ý đến đôi môi sưng đỏ của Vân Sơ Thiên, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: "Xin lỗi, làm muội đau, sau này huynh sẽ cẩn thận hơn."

"Có người tới!"

Vân Niệm Phong nhạy bén phát hiện có người, liền ôm Vân Sơ Thiên vào lòng ẩn mình thật nhanh. Cả hai cùng hướng mắt nhìn về một phía.

Mượn ánh trăng, Vương Hạo Thiên bước nhanh vội vàng về phía tẩm cung Thanh Lam Cung.

Nhìn thấy Vương Hạo Thiên, Vân Sơ Thiên lộ vẻ thất vọng: "Thật sự là hắn ta...."

"Hiện tại muội đã biết nam nhân bên ngoài đều là hạng người gì rồi chứ?"

Vân Niệm Phong nhướng mày, ý muốn nói nam nhân khác đều là cặn bã, chỉ có mình hắn là tốt nhất.

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ từng chập, Vân Sơ Thiên nghe mà mặt đỏ tai hồng, túm chặt tay áo Vân Niệm Phong che mặt.

"Niệm Phong ca ca, chúng ta... Chúng ta có cần tránh đi nơi khác không?"

"Không cần!" Vân Niệm Phong cong môi cười, rất săn sóc mà bịt tai Vân Sơ Thiên lại: "Như vầy thì muội không nghe thấy nữa!"

Quả nhiên, Vân Sơ Thiên không nghe thấy âm thanh kia nữa, thần sắc nàng dễ chịu hơn nhiều. Vân Sơ Thiên tò mò nhìn Vân Niệm Phong: "Niệm Phong ca ca, huynh không cảm thấy âm thanh kia rất.... Khó nghe à?"

Vân Sơ Thiên không biết dùng từ gì để hinh dung, nên mới hỏi một câu như vậy.

Khóe miệng Vân Niệm Phong giật giật.

Hắn phải trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ lại nói cho Vân Sơ Thiên biết, lúc nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện, thường xuyên chơi trốn tìm cùng nha hoàn rồi trốn dưới gầm giường cha mẹ, sau đó thì nghe loại âm thanh này suốt cả một đêm à?

Nếu để nha đầu này biết, không chừng sẽ cười nhạo hắn mất.

"Huynh tự có cách không nghe âm thanh này!" Vân Niệm Phong nhếch mép cười mỉm, nhìn hàng dãy đèn lồng đang đi về phía tẩm cung Thanh Lam Cung: "Coi bộ âm thanh này quá lớn nên dẫn tới không ít người. Như vậy cũng tốt, bớt việc cho chúng ta."

"Đó là tất nhiên!" Vân Sơ Thiên kiêu ngạo hất cằm: "Cũng không xem là ai phối thuốc! Cỡ như Âu Dương Nguyệt làm sao chống nổi!"

Vân Niệm Phong yêu chiều nhéo nhéo chóp mũi Vân Sơ Thiên: "Chờ mẫu thân đến đây, ta sẽ nói hành vi này của muội cho mẹ biết, muội lo mà tìm cách giải thích với mẹ tại sao chế ra loại thuốc này đi."

"Hả?" Vẻ mặt Vân Sơ Thiên lập tức như đưa đám: "Niệm Phong ca ca, huynh đừng nói với mẹ mà! Muội biết lỗi rồi! Sau này muội không dám nữa!"

"Thật sự không dám?"

"Thật mà! Còn thật hơn cả trân châu!" Vân Sơ Thiên vội vàng gật đầu lia lịa, chuyện này tuyệt đối không thể để mẫu thân biết.

Bằng không mẫu thân sẽ phạt mình chép mớ sách tẻ nhạt kia.

"À phải, vừa rồi huynh nói mẹ sẽ tới đây à?" Vân Sơ Thiên rốt cuộc cũng bắt được điểm quan trọng, vội hỏi.

"Muội là nghĩa nữ, là con dâu tương lai của mẹ, mẹ có thể không tới chống lưng cho muội à?"

"Nhưng mà..." Vân Sơ Thiên rầu rĩ: "Mẫu thân đã hứa để cho muội tự mình báo thù rồi mà...."

"Chỉ là kế sách tạm thời thôi. Mẫu thân không hứa, muội sẽ không đi, nhưng chắc chắn muội sẽ nhân lúc mọi người không hay không biết mà lẻn đi, lúc đó mẹ làm sao chống lưng cho muội?" Vân Niệm Phong cong môi cười: "Mẹ muốn để tất cả mọi người biết muội là ái nữ của mẹ! Để người trong thành Thiên Hoàng không dám coi thường muội nữa!"

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi