QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Phế vật sao?” Vân Lạc Phong nhếch môi cười, mặt mày đầy khí phách cuồng vọng lộ vẻ tự tin: "Ở trong mắt ta, không có ai là phế vật cả! Tất cả mọi người phân thành hai bên nguyện ý nỗ lực và không nguyện ý nỗ lực, chỉ cần là người nguyện ý nỗ lực, cho dù thiên phú không bằng người thường cũng có thể đột phá cực nhanh!" 

Không có ai thật sự là phế vật hết!

Một câu này đã khích lệ tâm tư của đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm. 

Không sai! Chẳng có ai là phế vật cả, chỉ cần bọn họ trả giá bằng sự nỗ lực và gian khổ, cho dù thiên phú thấp kém cũng có thể trở nên nổi bật, đứng ở đỉnh cao trên đại lục. 

“Chủ tử nói rất đúng.” Chung Linh Nhi đứng dậy, khuôn mặt trẻ con đáng yêu của nàng ta trông rất kiên quyết: "Chúng ta không hề thua kém mấy kẻ được gọi là thiên tài kia, ít nhất chúng ta nguyện ý trả giá bằng sự nỗ lực và gian khổ nhiều hơn người bình thường!"

Nửa năm qua, các thành viên trong đoàn quân đột phá rất nhanh, không chỉ nhờ dịch dược, dù sao dịch dược cũng chỉ có công năng phụ trợ, điều thực sự khiến đoàn quân trưởng thành chính là mồ hôi mà họ đã trả giá! 

Thời gian nửa năm, vô số ngày đêm, bọn họ mất ăn mất ngủ để tu luyện, không ai cam lòng bị bỏ lại phía sau người khác!

Nguyên nhân chính là vì bọn họ nỗ lực, mới làm cho bọn họ đi tới hôm nay nông nỗi!

Sau khi nói xong lời ấy, khí thế bộc phát khắp người Chung Linh Nhi, cùng lúc đó, những người khác cũng phát tán sức mạnh trên người, khiến cho sức mạnh bao phủ khắp vùng trời ở hoàng cung. 

“Cao Linh Giả? Mười Cao Linh Giả?” Cao Lăng lùi về phía sau vài bước, một tiếng phịch vang lên, cả thân người hắn bị va mạnh vào tường, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sự kinh ngạc và nỗi khiếp sợ: "Tại sao lại như vậy? Cho dù ngươi có năng lực làm bọn họ từ phế vật trở thành thiên tài, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã đột phá đến cấp Cao Linh Giả, hoàn toàn không phải chuyện mà người có thể làm được!" 

Thần?

Bỗng nhiên trong lòng Cao Lăng xuất hiện chữ này, ánh mắt hắn nhìn Vân Lạc Phong càng mang theo vẻ sợ hãi.

Nữ nhân này chính là thần! Bằng không, làm sao có thể khiến đám phế vật kia đột phá nhanh như vậy?

Cũng may Vân Lạc Phong còn là phế vật, nếu không Vân gia này sẽ thật sự lật trời! 

“Cao Lăng, ngươi là đồ ngu xuẩn!” Cuối cùng Cao Đồ cũng lấy lại tinh thần, tát một cái thật mạnh vào mặt Cao Lăng. 

Cho dù Cao Lăng nhiều tiếng xấu, hắn cũng chưa từng ra tay giáo huấn nhi tử, nhưng hôm nay vì biến cố Vân gia, rốt cuộc đã khiến hắn nhịn không được phải ra tay, dung mạo anh tuấn càng trở nên vô cùng xanh mét.  

“Đó chính là những phế vật mà ngày ấy ngươi mời gọi giúp Vân gia sao?"

Thân mình Cao Lăng chấn động, khóe môi nở nụ cười khổ. 

Hắn biết, mặc kệ hắn giải thích thế nào cũng chẳng ích gì, phụ hoàng không tin tưởng hắn nữa! Thật tình, thực lực của đám người này quá mức chấn động, làm sao mà tin được nửa năm trước bọn họ còn là phế vật chứ? 

“Ngu ngốc, ngu xuẩn!” Cao Đồ hung hăng đá một cước vào ngực Cao Lăng, lạnh giọng quát: “Ta đã sớm biết ngươi ngu xuẩn, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn tới mức này, lại dám đưa những người đó tới Vân gia! Sớm biết như vậy thì ngày đó ta đã không giao cho ngươi đảm đương!" 

Giáo huấn Cao Lăng xong, ánh mắt Cao Đồ lại chuyển sang Vân Lạc Phong, hừ lạnh và nói: “Vân Lạc Phong, trong tay ngươi có nhiều Cao Linh Giả như thế thì sao hả? Đệ nhất cường giả của hoàng tộc chúng ta là Cao Linh Giả cao cấp đấy, bây giờ chắc chắn hắn đã biết tin ngươi đánh vào hoàng cung rồi, sau đó hắn sẽ tới giải quyết các ngươi ngay thôi, ha ha ha!" 

Cao Đồ cười điên cuồng, ánh mắt tràn đầy sự dữ tợn. 

Sở dĩ hắn không hề sợ hãi như vậy là vì đệ nhất cường giả của hoàng tộc! Chỉ cần người đó ở đây, cho dù là ai giết người trong hoàng cung cũng không thể bình yên vô sự rời khỏi chỗ này!

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi