QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

Trầm Ngọc Khanh khẽ nhấp môi mỏng, đạm nhiên nhìn khuôn mặt Mỹ Cầm đang lả chả nước mắt, dù là đang đối mặt với sự lên án của đối phương, nhưng trong lòng Trầm Ngọc Khanh vẫn là một mảnh bình tĩnh không hề gợn sóng.

Dường như trên đời này, không ai có thể khiến cho vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tan ra được vậy.

"Ngươi còn có gì bất mãn đối với ta thì cứ nói ra hết đi, bởi vì sau đó, ngươi sẽ không còn cơ hội này nữa đâu! Bất quá, ta có thể nể tình sự trung thành của ngươi trong suốt mấy năm qua mà không giết ngươi! Nhưng mà đồng thời, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa!"

Từ thời khắc mà cô ta tự mình chủ trương đi đến Bắc Đẩu Bang, thì đã định sẵn là cô ta không còn tư cách lưu lại bên cạnh Trầm Ngọc Khanh hắn nữa rồi.

Trầm Ngọc Khanh hắn không cần một thuộc hạ không phục tùng mệnh lệnh.

Càng không cần một thuộc hạ cứ gây chuyện thị phi khắp nơi!

Thân mình Mỹ Cầm run lên, cô ta biết lời này của Trầm Ngọc Khanh là có ý gì. Chính là từ nay về sau, cô ta sẽ không còn được gặp lại người nam nhân này nữa.

"Gia chủ, bất luận nô tỳ làm gì thì cũng đều là vì ngài mà thôi, như vậy thì nô tỳ có lỗi gì chứ?" Mỹ Cầm cắn chặt bờ môi tái nhợt của mình: "chẳng lẽ nô tỳ đối với ngài thật lòng thật dạ cũng là sai hay sao?"

Trầm Ngọc Khanh quét ánh mắt đạm nhiên của mình về phía Mỹ Cầm một cái: "ngươi chân thành với ta thì không có sai, nhưng ngươi sai ở chỗ ỷ mình là người của Trầm gia, dám ngang nhiên vô lễ với người kia!"

Sắc mặt của Mỹ Cầm chợt biến, cô ta lùi về sau mấy bước trong vô thức, không ngừng run rẩy: "gia chủ, ngài cho người theo dõi ta?"

"Ngươi không có lệnh của ta lại tự ý rời khỏi Trầm gia, ta muốn biết là ngươi muốn làm gì!" ngữ khí khi nói của Trầm Ngọc Khanh vẫn bình thản như cũ: "chỉ là ta không ngờ, ngươi lại đi đến Bắc Đẩu Bang, hơn nữa còn nói ra những lời nói như vậy với người kia! Vân Lạc Phong là một y sư có bản lĩnh thật sự, tất nhiên là tự có sự kiêu ngạo của mình! Ngươi lấy cái thân phận gì mà đi ức hiếp ép bức người ta?"

Toàn thân Mỹ Cầm như bị rút hết sức lực, ngã ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng trên gương mặt tái nhợt của cô ta, ngay cả lưng áo phía sau cũng đã ướt đẫm mồ hôi....

"Người đâu! Kéo cô ta xuống! Từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa!"

Trầm Ngọc Khanh chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía Mỹ Cầm, lạnh giọng hạ lệnh.

Mắt thấy hai ám vệ từ trên không trung đáp xuống, rất nhanh thì mỗi người đã bắt lấy một cánh tay của mình, đột nhiên, Mỹ Cầm đứng phắt dậy, đánh một chưởng lên ngay đỉnh đầu chính mình.

Máu tươi theo đó phun ra không ngừng, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả khuôn mặt của cô ta, trông vô cùng dữ tợn.

Nếu nhất quyết bắt Mỹ Cầm cô ta phải rời khỏi người nam nhân này, vậy có khác gì là khiến cô ta sống không bằng chết? Đã vậy, còn không bằng tự mình kết liễu trước mặt hắn ta. Ít ra, từ nay về sau cũng có thể làm cho gia chủ nhớ đến mình.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Trầm Ngọc Khanh chưa từng xoay người lại liếc nhìn Mỹ Cầm một cái nào, thái độ của hắn vẫn lạnh nhạt mà đạm nhiên: "đem cô ta xuống dưới chôn đi!"

"Dạ, gia chủ!"

Hai ám vệ sớm đã quen với sự tuyệt tình của Trầm Ngọc Khanh từ lâu, nhanh chóng tiến lên giữ lấy thi thể của Mỹ Cầm, kéo xác cô ta đi thẳng ra khỏi Trầm gia, tùy tiện tìm một nơi mà chôn xuống.

Dưới tàng cây hoa đào, cánh hoa hồng phấn mịn màng theo gió bay bay, đáp xuống trên đầu vai của Trầm Ngọc Khanh.

Ngón tay Trầm Ngọc Khanh khẽ động, bún nhẹ một cái vào cánh hoa kia, làm cho nó rơi xuống đất, động tác kia thật ưu nhã, đẹp đến mức khiến lòng người run động.

"Xem ra, ta cần phải tự mình đi đến Bắc Đẩu Bang.... "

Hai tay Trầm Ngọc Khanh chắp ra sau lưng, tầm mắt nhìn về một khoảng xa trong không trung, từ phía xa mà nhìn lại thì khung cảnh này cứ như là một bức họa tuyệt thế, mà nam nhân trong bức họa kia chính là trích tiên.

Bất cứ ai nhìn thấy một màn này, e là cũng sẽ bị cảnh đẹp người đẹp này làm cho quên cả hít thở.

_____

Trong mật thất của Bắc Đẩu Bang, Vân Lạc Phong vừa định bắt đầu trị liệu cho Mộ Dung Bắc thì bỗng dưng một âm thanh vội vã từ bên ngoài đột ngột truyền vào: "bang chủ, gia chủ Trầm gia Trầm Ngọc Khanh tới, nói là muốn gặp bang chủ!"

Đầu tiên là thị nữ của Trầm gia, hiện tại thì ngay cả gia chủ Trầm gia cũng tới. Cũng khó trách người của Bắc Đẩu Bang lại khẩn trương như vậy. Bọn họ là vì sợ Vân Lạc Phong đã chọc giận tới Trầm Ngọc Khanh, cho nên người ta mới tìm đến tận cửa mà tính sổ.

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi