QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ TÀ Y HỌC CÁCH YÊU


Lúc trở về ký túc xá, Ngưng Vũ mặt mày ỉu xìu như người không có sức sống, cô buồn rầu nói "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Nên nghe hay không nghe?"
"Cậu ấy muốn chúng ta đầu hàng, có phải vì tin chắc chúng ta sẽ thua không?"
Câu nói của Ngọc Trần làm mọi người sực tỉnh ra.
Huyền Diệp nghiêm trọng nói "Phải rồi! Vì đã thắng quá nhiều mà chúng ta lại quên mất đối thủ sắp tới chính là Tam Tinh học viện."
"Mọi người còn nhớ không? Năm nay Tam Tinh quá mạnh, thậm chí đến Nhất Tinh còn phải thua.

Đối thủ như thế, dè chừng cũng là điều nên làm."
Có lẽ giờ ai nấy cũng phải hiểu ra, Bạch Dạ đây là đang muốn cho bọn họ thấy được sự thật trước mắt, cũng là bài học không được phép ngủ quên trên chiến thắng.
Không nói đến đám Nam Cung Dực không biết đến thực lực của Bạch Dạ, riêng bọn họ vì nghĩ có Bạch Dạ hẫu thuẫn sau lưng, có một đồng minh mạnh nên luôn cho rằng kể cả có là học viện mạnh nhất cũng không là gì với bọn họ.
Vậy nếu giả sử đặt vào tình huống, trận sắp tới Bạch Dạ không muốn ra sân thì sao? Bọn họ tin tưởng nàng sẽ ra tay ư?
Lúc này cả đám đều phải giễu cười.

Thứ mà Bạch Dạ muốn nói hóa ra là điều này.
Muốn sinh tồn được thì phải hiểu rõ đối thủ của mình là ai.


Biết tiến biết lùi đúng lúc mới là hành động của một người thông minh.

Sẽ có lúc bọn họ phải hiểu rằng, muốn có được thành quả, đôi khi còn phải đánh cược cả danh dự của bản thân mình.
"Nhưng ta vẫn tin Tiểu Dạ!" Thanh Nhã Như ánh mắt kiên định nhìn bọn họ "Ta tin rằng Bạch Dạ nhất định sẽ không để chúng ta thua cuộc."
Huyền Diệp vò đầu bứt tai nói "Nhưng vấn đề bây giờ là chỗ của mấy người kia.

Làm thế nào để thuyết phục họ bây giờ?"
"Thuyết phục?" Ngưng Vũ nhếch khóe môi cười khẩy "Cậu quên chúng ta đang sinh sống ở đâu sao? Nơi này kẻ mạnh mới là kẻ có quyền quyết định.

Bọn họ không phục, thì ta sẽ đánh đến khi nào phục thì thôi."
Quả nhiên, vào ngày diễn ra vòng 2 của trận tỷ võ, trận đấu đầu tiên là của Tam Tinh và Lục Tinh.
Bạch Dạ ngồi bên dưới, chi cằm nhìn lên phía võ đài, trong lòng có chút chờ mong.
Trên sân thi đấu, Triệu Dao đứng bất động, khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về đội ngũ thưa thớt của Lục Tinh học viện.
Thanh âm lạnh lùng vang lên "Lục Tinh học viện đây là đang muốn làm gì với đội hình này của các ngươi?"
Thân hình mảnh mai nhoáng lên, Ngưng Vũ cười nói "Đã nghe nói rất nhiều tới Triệu công tử thực lực cao cường, lần này được đối diện trực tiếp đúng là vinh hạnh."
Triệu Dao không mấy đề ý đến lời hoa mỹ của Ngưng Vũ, hắn nghiêng đầu qua một bên, cũng thập phần tán thưởng "Lục Tinh năm nay giấu nhiều cao thủ như vậy, được so tài quả thật bản thân Triệu Dao cũng rất vinh dự."
Hắn không hề chần chừ, trực tiếp rút thanh kiếm bên hông ra, lạnh nhạt nói "Đấu đi!"
Nhưng chuyện mà hắn không ngờ tới được rằng, Ngưng Vũ lại đột nhiên bật cười.

Ngay cả hội trường cũng khó hiểu trước hành động này.
Cô giơ hai tay nên, ánh mắt có chút đùa cợt, lại như không để ý nói "Vinh hạnh này, xem ra phải để lần khác rồi!"
Ngưng Vũ cao giọng "Học viện Lục Tinh, vòng đấu này, đầu hàng!"
Âm thanh như vang vọng kia làm ai nấy cũng phải sửng sốt xen lẫn khó hiểu.


Mọi người đều cho rằng Lục Tinh học viện đã quá sợ hãi trước Tam Tinh nên mới đầu hàng.

Nhưng một số người lại không cho là như vậy.
Một người thông minh như Triệu Dao đương nhiên nhìn ra được vấn đề.
Bọn họ rất thông minh, biết rằng không có khả năng thắng lại nên chủ động đầu hàng.
Theo như quy tắc, chủ động đầu hàng sẽ có một đặc quyền được phép đổi đối thủ, bọn họ tìm kiếm cơ hội vào chung kết thông qua một học viện yếu hơn Tam Tinh.

Điều này vừa nâng cao tỉ lệ vào chung kết, lại tránh được một đối thủ đang được cho là có khả năng dành chiến thắng nhất.
Triệu Dao phải thực sự nể phục người nghĩ ra điều này, nhìn nhận vấn đề quá thấu đáo.

Nếu có cơ hội, hắn thực sự rất muốn đấu với người này một trận.
Bên dưới, Bạch Dạ âm thầm nở một nụ cười hài lòng.
Nàng thắng rồi!
Thế nhưng mấy con thú trong không gian lại tò mò hỏi.
[Tại sao phải đầu hàng? Dù cho chủ nhân hiện giờ bị phong ấn tu vi, vẫn có thể đánh bại bọn họ mà?]
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, thoải mái nói "Trên đời này, muốn lấy được cái lợi lớn hơn thì phải hi sinh cái lợi trước mắt.


Chỉ vì vài thứ nhỏ nhặt như danh dự, kiêu ngạo, lòng tự tôn mà bỏ lỡ cơ hội một bước lên mây, chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn như thế."
Nàng nói tiếp "Ta cũng muốn cho bọn họ hiểu rằng, chỉ cần một lời quyết định, cũng có thể thay đổi cả tương lai của họ.

Nếu thế giới này không cho ta cơ hội, thì ta phải tự tạo ra nó.

Mà nắm bắt được hay không, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân mình."
Bạch Dạ nhìn lên trên võ đài kia, cười cợt nhả "Mà bọn họ cũng tin người thật.

Nếu nhỡ những điều ta nói đều là đẩy họ vào con đường chết thì sao?" nàng không nhịn được mà thở dài "Quả thật là những đứa trẻ cố chấp!"
2 con thú nhìn nhau, lại âm thầm cười trộm.

Bọn chúng thừa biết chủ nhân có khi cũng không hiểu gì về hành động mình đang làm chính là xuất phát từ trái tim chứ không phải lí trí của nàng.
Trái tim lạnh giá của Bạch Dạ, đang dần được sưởi ấm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi