QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Đạo lực lượng kia biết được hành động của Sở Từ, chẳng qua nó xem Sở Từ bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, tu vi nhu nhược, hơn nữa nó đang chuyên tâm làm dao động tâm trí của Văn Cảnh, căn bản cảm thấy nàng không thể nháo ra sự tình gì.

Kết quả Sở Từ vừa đưa tay xuống, trong một khoảng thời gian ngắn, không gian đều trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cái tia sáng màu vang kia hơi vặn vẹo giãy giụa một chút, sau đó liền tán loạn.

Cảnh tượng trước mắt bị huỷ hoại.

Trà Bạch: Tốt rồi, giấc mộng nhuyễn muội tử ở thế giới nay hoàn toàn tan biến.

Không phải chúng ta đã nói là không được làm ra loại hành động quá nghịch thiên sao?

Tiểu cô nương thực sự quá liều lĩnh, cũng mặc kệ rốt cuộc sẽ có hậu quả gì, trực tiếp đập vỡ thánh vậy của nhân gia.

Điều đáng sợ nhất chính là, nàng hoàn toàn sử dụng sức lực của mình, không hề đụng chạm tới linh khí, làm cho đạo lực lượng kia một chút cũng không có phòng vệ, chờ nó phản ứng lại thì đã quá muộn, ngay cả giãy giụa cũng không được.

Sau khi bị Sở Từ đập vỡ, tấm bia đá kia mơ hồ phát ra tiếng than khóc.

Cái ánh sáng vàng kia dần dần biến mất hoàn toàn, Sở Từ chớp mắt, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi nó.

"Ta ghét nhất những người lấy sở thích và không thích của mình làm phiền người khác..." Âm thanh tiểu cô nương có chút thanh lãnh, không biết nghĩ tới cái gì nói, "Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Ngươi cho rằng ngươi là cái gì?!"

Thanh âm Sở Từ ép tới rất thấp, mang theo tia rầu rĩ không vui, mảnh bia đá trong tay dần dần bỡ tan, nàng bĩu môi, nâng bàn tay lên.

Trà Bạch mẫn cảm nhận thấy cảm xúc Sở Từ có điểm không thích hợp, liền hỏi, [Từ Từ, ngươi nghĩ đến cái gì sao?]

"Nghĩ tới một chút chuyện, nhưng nó đều đã đi qua rồi." Sở Từ nhún vai nói, đáy mắt như cũ thanh triệt sáng ngời, một bộ dáng không hề bị ảnh hưởng.

Phía sau truyền đến tiếng cười thê lương phảng phất đã thành công của Hứa Tinh Nguyện, còn có chưởng môn theo bản năng quát khẽ, ngay sau đó Sở Từ cảm thấy thân mình trở nên nhẹ bẫng.

Giống như bế tiểu hài tử, Sở Từ giương mắt nhìn gương mặt Văn Cảnh, sắc mặt hắn hơi bình tĩnh, thoạt nhìn như đang sinh hờn dỗi, cũng không biết là hờn dỗi chính mình hay hờn dỗi ai.

Sở Từ chớp mắt, vô thức gợi lên nụ cười ngọt ngào, như cũ cọ cọ đầu vào trong ngực hắn.

Nhưng nó lại càng khiến sắc mặt người này trở nên thâm trầm

Văn Cảnh nghiến răng hàm, nói, "Ngươi có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?"

Hắn thoạt nhìn thực sự rất run sợ sao? Muốn tiểu cô nương chạy tới xử lí cho hắn?

Huống chi là bởi vì tiểu cô nương bên ngoài trông nhu nhu nhược nhược, mới khiến cho đạo lực lượng kia không chú ý tới.

Nhưng nếu mà nó phát hiện ra được bên trong không thích hợp thì...

Càng nghĩ tới, trong lòng Văn Cảnh không khỏi lo sợ.

Hắn biết tiểu cô nương của hắn rất lợi hại, nhưng dưới những yếu tố không chắc chắn như vậy...

Đáy mắt Văn Cảnh trở nên nặng nề, trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội trong lòng ngực, tiểu cô nương còn muốn làm nũng xin tha sao?

Sở Từ nghiêm túc nói, "Nó khi dễ ngươi, không phải ta đã nói rồi sao, ai dám khi dễ ngươi, ta liền đánh chết nó."

Sau đó tiểu cô nương lại mỉm cười, má lúm đồng tiền say đắm, nụ cười ngọt ngào, đưa tay lên xoa xoa gương mặt Văn Cảnh, tràn ngập kiều tiếu, thanh âm mềm mại nhu nhu nói, "Ta ghét nó, lại thích ngươi a, nó dựa vào cái gì mà dám nói ngươi không tốt cơ chứ?"

[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +10, hiện tại 94.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi