Hoàn Nhan Liệt cao hứng, tâm tình của Kính Đức cũng khá rất nhiều. những năm này đi theo bên người hoàng thượng, nhìn ngài ấy công việc bề bộn, vô luận là ưu điểm hay khuyết điểm, thành hay bại, thị phi đúng sai, Kính Đức cũng không dám vọng tưởng đánh giá. Điều hắn hy vọng duy nhất, chính là hoàng thượng mỗi ngày có thể nay vui vẻ như hôm vậy, làm nô tài , tự nhiên đều mong muốn chủ tử được tốt.
Dạ Minh Châu trên vách tường , nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Hoàn Nhan Liệt. Đột nhiên, Hoàn Nhan Liệt cúi đầu, tiến tới trên người Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhìn kỹ một lần, lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Kính Đức, có người đã tới đây.” Không giống với sự kích động cùng vui vẻ mới vừa rồi, vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt lúc này trở nên ngưng trọng và nghiêm túc.
Tóc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt thật chỉnh tề, rõ ràng là đã bị tỉ mỉ cắt tỉa qua. Mặc dù lúc trước mỗi lần tới đây hắn cũng cắt tóc chảy đầu cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng mà Hoàn Nhan Liệt nhớ rõ, lần trước chảy đầu cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn cũng không có lựa chọn cây trâm cài đầu khảm nạm hồng ngọc này.
Hơn nữa, ở bên trong châu báu đồ trang sức hắn chuẩn bị cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng không có cây trâm hồng ngọc này. Hôm nay, trên mái tóc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt lại cài một cây trâm đậu đỏ, làm cho đôi mày anh tuấn của Hoàn Nhan Liệt nhíu lại thành một sợi dây thừng.
Rốt cuộc là người nào tiến vào? Là ai đã đến nơi này? Hoàn Nhan Liệt đứng dậy, nhìn quanh bốn phía địa cung.
Vẫn bình thường giống như trước, không có bất kỳ khác biệt nào, dù là ánh mắt thường nhìn nơi đây, cũng không phát hiện được có dấu vết người đã tới đây. Vậy thì cây trâm hồng ngọc kia từ đâu mà đến? Chẳng lẽ từ không trung biến ra sao?
Vô tình ánh mắt của Hoàn Nhan Liệt rơi vào cái nơ con bướm ở trên áo khoác của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mới vừa rồi trong lòng còn có bối rối, giờ phút này toàn bộ đã biến mất.
Cách hắn kết nơ bướm không phải như thế! Cái kết này đã bị sửa một lần. Nhất định là có người đã tới đây. Có người đến địa cung, thấy được Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Nhất định là vậy.
Lúc này, miệng của Hoàn Nhan Liệt khẽ giật, vẻ mặt cũng trở nên dử tợn hơn. Khu vực riêng tư của hắn đã bị người khác phát hiện, bí mật của hắn bị biết, mà người trong cuộc là hắn lại không một chút hay biết gì! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người này rốt cuộc là người nào? Hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt có quan hệ gì? Chẳng lẽ hắn muốn mang Minh Nguyệt đi sao?
“Bệ hạ, bệ hạ. . . . . .” Nhận thấy được Hoàn Nhan Liệt khác thường, Kính Đức vội vàng đi lên trước.
“Kính Đức, ngươi nói xem, là ai đã tiến vào đây?” Hoàn Nhan Liệt quay mặt sang, trong tay đang cầm cây trâm hồng ngọc, hướng Kính Đức quơ quơ. Khi thấy vẻ mặt kinh khủng của Hoàn Nhan Liệt, trái tim Kính Đức Tâm”Lộp bộp” một cái.
Dường như, trước đây hắn đã từng nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt như vậy, là ở chiến dịch Nhạn Đãng sơn.
Tuy đã cách mười sáu năm, Kính Đức vẫn người tinh tường nhớ được đêm đó Hoàn Nhan Liệt là như thế nào điên cuồng đến làm cho người sợ! Hôm nay, này một chi nho nhỏ đậu đỏ sai, lần nữa đem Hoàn Nhan Liệt chọc giận, để cho Kính Đức trong lòng không khỏi niệm một tiếng”Bồ Tát phù hộ” , chẳng lẻ mười sáu năm trước thảm án lại muốn tái diễn? Ngàn vạn không nên như vậy!
“Bệ hạ, trường Thu Cung là trấn quốc công chúa ở, người xem, có phải nên hỏi nàng một chút hay không?”
“Không phải là nàng!” Hoàn Nhan Liệt lắc đầu, “Nếu như Thất Thất biết mẹ nàng còn sống, biểu hiện sẽ không bình tĩnh như vậy. Đậu đỏ, tương tư đậu, là nam nữ dùng để đưa tình diễn ý , Thất Thất cũng sẽ không đưa tương tư đậu cho Minh Nguyệt. . . . . .”
Nghe Hoàn Nhan Liệt phân tích, Kính Đức gật đầu, “Bệ hạ, ngài nói đúng! Nô tài ngu dốt, nô tài không biết là người nào để lại trâm đậu đỏ này!”
“Là nam nhân!” Hoàn Nhan Liệt nắm trâm đậu đỏ khẳng định nói.
Đậu đỏ nhất tương tư, người thương nhớ Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy, trừ hắn ra, còn ai vào đây chứ? Khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống người ái mộ đông đảo, chẳng lẽ trong những người này không ai biết Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống sao? Hắn là ai vậy? Làm cách nào lẫn được vào hoàng cung ? Tại sao lại trốn vào trường Thu Cung chứ?
Suy nghĩ thật lâu, Hoàn Nhan Liệt cũng không tìm được đáp án, chỉ có thể tạm thời đem trâm đậu đỏ cẩn thận từng li từng tí, theo như nguyên dạng cắm vào trong mái tóc đen của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
“Kính Đức, trẫm muốn ngươi tự mình đi điềi tra cung nhân Trường Thu Cung, xem có vấn đề gì không?”
“Dạ” Kính Đức dự cảm, có một cuộc bão táp sắp xảy ra, nhưng hắn chẳng qua chỉ là nô tài của Hoàn Nhan Liệt, không có quyền ngăn cản bất cứ chuyện gì, chỉ có thể dựa theo Hoàn Nhan Liệt nói mà đi làm.”Vậy, chổ công chúa có tra không?”
“Không cần! Không nên động đến người của Thất Thất.” Hoàn Nhan Liệt suy nghĩ một chút, “Nếu như cung nhân không có vấn đề, thì đổi lại một nhóm người . . . . . . Nhất định phải đem cái người này tìm được! Trẫm muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là người nào!”
Lúc nói lời này, Hoàn Nhan Liệt nắm quả đấm thật chặt . Nhiều năm như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt vẫn là bảo bối của một mình hắn, hiện tại lại nhiều ra một người như thế, khiến hắn phải khẩn trương. Nếu như mục đích cuối cùng của người này là mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, thì hắn nên làm cái gì bây giờ? Không được! Hắn không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.
“Minh Nguyệt, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào dẫn muội đi ! Ta sẽ vẫn bảo vệ muội!” đầu của Hoàn Nhan Liệt lại dán tại ngực của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nghe tiếng tim đập chậm rãi của nàng.”Ta sẽ không cho muội đi !”
Hoàn Nhan Liệt rời đi Trường Thu Cung không lâu, Mộ Dung Thất Thất trở về hoàng cung. Tô Mi cùng Tố Nguyệt đem chuyện Hoàn Nhan Liệt đi địa cung nói cho Mộ Dung Thất Thất biết, làm cho tim nàng khẩn trương lên, “Phụ thân ta đâu? Hoàng thượng có phát hiện phụ thân ta không?”
“Tiểu thư, Đại tướng quân rất tốt! Hoàng thượng tới lúc hai người vừa đi, tướng quân không có đụng phải hoàng thượng.”
Nghe Tô Mi nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất gật đầu, thở phào nhẹ nhỏm. Nàng không lo lắng Hoàn Nhan Liệt sẽ đối với Phượng Tà làm gì, ngược lại nàng sợ Phượng Tà nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt, dưới cơn nóng giận không kìm chết được sẽ giết Hoàn Nhan Liệt.
Cổ độc trên người Phượng Thương còn không có giải, Hoàn Nhan Liệt không thể chết được. Không biết Hoàn Nhan Liệt có phát hiện trên mặt đất Cung Lí khác thường hay không, nếu như hắn biết Hoàn Nhan Minh Nguyệt bị người ta phát hiện, có thể làm ra chuyện cực đoan gì không?
Mộ Dung Thất Thất đang phỏng đoán, nhưng rất nhanh liền có đáp án. Không có hai ngày, Tố Nguyệt báo lại chuyện Trường Thu Cung đã đổi người mới cho Mộ Dung Thất Thất biết, chính nàng cũng phát hiện Trường Thu Cung bỗng có thêm nhiều cao thủ.
Xem ra, Hoàn Nhan Liệt rốt cục đã phát hiện ra vấn đề, chuyện mà bọn họ lo lắng đã xảy ra nhanh hơn dự định. . . . . .
“Thất Thất, như thế nào? Mẹ con lúc nào sẽ tỉnh?” Trong địa cung, Phượng Tà lo lắng nhìn Mộ Dung Thất Thất. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn phụng bồi Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng dựa theo lời của Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc mà đem chén thuốc phối trí đút cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt uống.
So sánh với lúc trước, tốc độ tim đập của Hoàn Nhan Minh Nguyệt càng ngày càng giống như người bình thường, khí sắc trên mặt cũng khá rất nhiều, Mộ Dung Thất Thất thu tay lại, để cho tấn Mặc kiểm tra lần nữa, Tấn Mặc giữ mạch một lúc, cuối cùng gật đầu.
“Ta nghĩ cách thời gian công chúa chóng tỉnh lại, hẳn không xa lắm. Các cơ năng cùng khắp mọi mặt trong thân thể Công chúa cũng đã khôi phục không khác người bình thường lắm, nếu như tiếp tục như vậy nữa, công chúa nhất định sẽ tỉnh lại rất nhanh.”
“Phụ thân, không cần lo lắng, thân thể của nương rất tốt. Kết luận của con cùng đại sư huynh giống nhau, hẳn là cách không bao xa nữa.”
Nghe Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc nói…, Phượng Tà kích động dị thường.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” giọng nói của Phượng Tà có chút run rẩy, hắn quá kích động nên không biết nói cái gì cho phải, đến khi cảm giác được trong mắt ấm áp, Phượng Tà vội vàng quay mặt qua một bên, lau nước mắt một cái, sau đó làm bộ như không có chuyện gì.
“Phụ thân, ngài yên tâm, Nương nhất định sẽ tỉnh lại, hai người nhất định sẽ hạnh phúc !”
Trong khoảng thời gian chung đụng với nhau, từ trong lòng Mộ Dung Thất Thất đã đón nhận người phụ thân này, để cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà đoàn tụ, là tâm nguyện lớn nhất của Mộ Dung Thất Thất.
” Phụ thân, địa đạo ở phía dưới còn hai ngày nữa là có thể đả thông, đến lúc đó ngài nên từ chổ của con đi vào địa cung . Hoàn Nhan Liệt đã theo dõi nơi này, trước khi Nương còn chưa tỉnh dậy, chúng ta phải cố chịu đựng a! Con hiện tại lo lắng nhất chính là Nương, chỉ cần Nương bình yên vô sự, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn”
Mộ Dung Thất Thất nói những thứ này, Phượng Tà cũng hiểu, “Con yên tâm, ta sẽ không vọng động. Cổ độc trên người Thương Nhi còn không có giải, ta sẽ không giết Hoàn Nhan Liệt ! Chỉ cần mẹ con có thể thức tỉnh, thì so sánh với cái gì cũng tốt hơn. Hiện tại trong lòng ta người quan trọng nhất, chính là Nương con!”
Phượng Tà cố ý muốn lưu lại phụng bồi Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất cùng tấn Mặc chỉ có thể để cho hắn ở lại. Hai người trở lại trên mặt đất, đột nhiên Tấn Mặc mở miệng nói, “Sư muội, nếu như công chúa tỉnh lại, quên mất tất cả, phụ thân muội có thể tiếp nhận sao?”
“Sư huynh, huynh nói thế là ý gì?” Nghe lời nói của Tấn Mặc…, Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc.
“Lúc ta tự mình kiểm tra cho công chúa, ta phát hiện sau ót của công chúa từng bị thương nặng, máu bầm tụ lại ở não phía sau, hơn nữa công chúa bị hôn mê, huyết mạch không lưu thông, cho nên này khối máu bầm trước giờ còn không có tan đi.”
“Ta nhớ được sư phụ từng nói, não bộ có máu bầm, sẽ dẫn phát một loạt di chứng, trong đó một chứng là mau quên. Ta lo lắng nương của muội cho dù tỉnh lại, bởi vì có máu bầm đè lên đại não, nên sẽ không nhớ rõ rất nhiều chuyện, bao gồm muội, bao gồm, Đại tướng quân.”
Tấn Mặc nói máu bầm, lúc trước Mộ Dung Thất Thất cũng phát hiện, chẳng qua là không có làm trò nói ra trước mặt Phượng Tà thôi, sợ hắn nhất thời nửa khắc sẽ chịu không được.
“Sư huynh, những gì huynh nói ta cũng biết rõ, cho nên ta ở trong chén thuốc bỏ thêm thuốc tan bầm thông máu, hy vọng có thể có một chút trợ giúp. Vạn nhất nương ta tỉnh lại, thần kinh não bị máu bầm đè, mà xuất hiện chứng mất trí nhớ trong thời gian ngắn, ta nghĩ thông qua dược vật, cùng phụ trợ của trị liệu châm cứu, máu bầm hẳn là sẽ từ từ tan đi, nên đây chỉ là thời gian vấn đề thôi.”
“Ừ! Muội có tâm lý chuẩn bị trước như vậy là rất tốt. Ta chủ yếu chỉ lo lắng Đại tướng quân. Trong khoảng thời gian này, tướng quân vì chuyện của công chúa đã gầy gò không ít, nếu như công chúa tỉnh lại, mà không nhớ được hắn, ta sợ tướng quân không chịu nổi. Cho nên, nếu như có cơ hội tốt, muội hãy tự mình nói với hắn một chút bệnh tình của công chúa, để tránh đến lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, tướng quân sẽ chịu đựng không được, mà xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.”
“Dù sao, dựa theo tình huống bây giờ đi xuống, đã đến thời kỳ mấu chốt mà công chúa khôi phục, vấn đề giữa các ngươi cùng hoàng thượng cũng nên sớm đối mặt. . . . . . Ta không hy vọng bởi vì chuyện của các người, mà ảnh hưởng tới Vương gia, ngươi cũng biết, Vương gia bị cổ độc hành hạ nhiều năm như vậy, cơ hội lần này đối với Vương gia mà nói là vô cùng hiếm thấy.”
Tấn Mặc vòng một vòng lớn, rốt cục đã trở lại vấn đề chính. Thì ra, hắn lo lắng nhiều nhất vẫn là Phượng thương. Điều này cũng làm cho tâm tình của Mộ Dung Thất Thất buông lỏng rất nhiều. Bên cạnh Phượng thương có thể có người quan tâm hắn như vậy, thật là quá tốt.
“Sư huynh, ta sẽ không bởi vì chuyện của phụ mẫu mà quên Vương gia, càng sẽ không vì thân tình mà bỏ qua tình yêu!”
“Vậy thì tốt. Hi vọng sư muội nhớ kỹ lời ngươi nói! Vương gia là bệnh nhân của ta, ta nhất định sẽ đối với bệnh nhân của mình đem hết toàn lực ra”
“Đang nói gì đấy?” Đang lúc ấy thì Phượng thương hạ triều, đi tới Trường Thu Cung, nhìn thoáng một cái đã nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc đang nói chuyện phiếm, còn nghe thấy”Vương gia” … hai chữ, cho nên tò mò lên tiếng hỏi.
“Không có gì!” Tấn Mặc cùng Mộ Dung Thất Thất trăm miệng một lời hồi đáp.
“Chậc chậc!” Thấy đôi sư huynh muội này ăn ý như vậy, Phượng Thương không nhịn được mà ngó chừng Tấn Mặc cùng Mộ Dung Thất Thất thật lâu.”Bình thời sư huynh muội các người không phải bất hòa hay sao? Hôm nay lại nhất trí một đường, xem ra, nhất định là có cái gì đó gạt ta.”
“Vương gia muốn biết, hỏi sư muội tốt lắm!”
Tấn Mặc lòng bàn chân nhất lên, trực tiếp mở miệng, Phượng Thương nhân cơ hội đem Mộ Dung Thất Thất kéo vào trong ngực, bàn tay to ở bên hông Mộ Dung Thất Thất gãi gãi, chọc cho Mộ Dung Thất Thất liên tục cầu xin tha thứ, “Thật là nhột! Không nên cong ngứa ta, ngứa quá a! Ha ha ha!”
Nghe Mộ Dung Thất Thất phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, nhìn lại trên mặt nàng cười đến rực rỡ, tâm tình Phượng thương cũng rất tốt, “Nói hay không! Không nói ta liền tiếp tục cong!”
“Không được không được, ta thẳng thắn, ta nói, ta nói!”
Cung nhân của Trường Thu Cung tựa hồ cũng đã thành thói quen tình cảm khác hẳn với thường nhân của đôi huynh muội này rồi, chỉ có những người nằm vùng gần đây mới bị đưa vào, thấy Nam Lân vương cùng Trấn Quốc công chúa chơi đùa như vậy, đều cảm thấy kinh ngạc ở trong lòng. Huynh muội mà thân mật như thế, thật sự có chút làm trái với lễ giáo. . . . . .
Sau khi cười xong, Mộ Dung Thất Thất lôi kéo tay của Phượng thương đi vào trong phòng, cùng hắn nói chuyện của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cùng với một ít lời nói của Tấn Mặc.
Thấy tiểu tử Tấn Mặc này lại nói như vậy Mộ Dung Thất Thất, lông mày của Phượng thương chau lên, “Tấn Mặc càng ngày càng lề mề rồi! Xem ra cần thiết phải tìm một chút chuyện cho hắn làm, để hắn không cần nói lời không hữu ích.”
“Thương, sư huynh là vì ngươi tốt đó. Chàng biết không, sư huynh nói với ta như vậy, từ đáy lòng ta rất cao hứng! Sư huynh mặc dù lời nói ác độc một chút, làm việc Lãnh Mạc một chút, nhưng mà sư huynh đối với chàng vô cùng trung thành. Bên cạnh chàng có thể có một bằng hữu ủng hộ chàng như thế, khiến ta rất vui vẻ! Rồi hãy nói, lời của cũng sư huynh nói rất đúng. Cơ hội khó có được, có thể giải khai cổ độc trên người của chàng, tất nhiên không còn gì tốt hơn nữa.”
Nghe giọng nói ngọt ngào nhu hòa của tiêu nha đầu trong ngực, Phượng Thương đưa tay vén tóc của nàng.
“Nhạc phụ nhạc mẫu là thân nhân của nàng, nàng để ý đến bọn họ là chuyện đương nhiên. Huống chi tình huống bây giờ của nhạc mẫu như thế, cần phải trị lành cho nhạc mẫu, để một nhà các người được đoàn tụ, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Cổ độc của ta, gấp không được. Ta muốn chờ sau khi nhạc mẫu tỉnh lại, động thủ lần nữa. Chờ xử lý tốt những chuyện này, người một nhà chúng ta rời xa những thứ trần thế hỗn loạn này, trải qua cuộc sống tự do tự tại, nàng nói xem có tốt không?”
“Tốt!” nằm ở trong ngực Phượng thương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Nàng đã sớm muốn rời khỏi những thứ quyền lực phân tranh, trải qua cuộc sống tự do tự tại, lời nói của Phượng Thương…, cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Phượng thương cùng Mộ Dung Thất Thất không biết là, ở một mặt khác trong kinh thành, có một người tên là Di Sa, đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Mộ Dung Thất Thất.
Mộ Dung Thanh Liên bị giam ở trong phòng hai ngày nay vừa đói lại khát, cách Hạ Tuyết tra hỏi là điều nàng chưa từng trải qua . Không cho ăn cũng không cho uống, ngay cả khi nàng nghĩ khép hờ đôi mắt cũng sẽ bị Hạ Tuyết ra đòn hiểm, loại thẩm vấn đè nén này đối với Mộ Dung Thanh Liên mà nói quả thực là hành hạ thống khổ nhất.
Di Sa muốn tìm được muội muội của hắn là Y Liên, Y Liên là ai, lúc trước Mộ Dung Thanh Liên căn bản là không biết. Chỉ chờ nàng nhớ lại chút ít chuyện xảy ra trong Thất trọng tháp, Mộ Dung Thanh Liên bỗng nhiên có một ý nghĩ, Mộ Dung Thất Thất có thể là người Di Sa muốn tìm.
Mặc dù ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng trực giác của Mộ Dung Thanh Liên cũng nói cho nàng biết đúng là như thế.
Ở Thất trọng Tháp, mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn, cũng là Mộ Dung Thất Thất giải quyết vấn đề, mỗi lần không cách nào thông qua, cũng là Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới biện pháp. Nếu di Sa đã nói, Thất trọng tháp là một khảo nghiệm, mà cũng là kiểm tra, người có thể thông qua, thì cơ hội là Y Liên sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nói đi nói lại, bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm của Thất Trọng tháp , cũng là nhờ phúc của Mộ Dung Thất Thất. Mà nàng bị rơi vào hoàn cảnh hiện giờ, cũng là do Mộ Dung Thất Thất ban tặng. Nếu không phải nàng là người thứ nhất xông lên tầng thứ bảy, có lẽ cũng sẽ không bị Di Sa dẫn tới nơi này bị hành hạ như vậy.
Trên người Mộ Dung Thanh Liên truyền đến đau đớn, làm cho đầu óc nàng càng thanh tỉnh thêm. Nàng càng nghĩ, càng thấy được trực giác của mình đúng, nếu như thất trọng tháp là phương pháp Di Sa phân rõ ai là Y Liên, vậy Mộ Dung Thất Thất có thể thông qua khảo nghiệm nặng nề này thì có thể khẳng định nàng chính là Y Liên!
Mộ Dung Thanh Liên mặc dù không rõ ràng lắm Di Sa cùng Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là có quan hệ gì, nhưng khi Di Sa nói đến hai chữ này, trên mặt mày đều là sủng nịch đối với Y Liên, cử chỉ này không lừa được người khác.
Tại sao Mộ Dung Thất Thất lại có mệnh tốt như vậy chứ? Trước đây làm phế vật nhiều năm, cũng nhờ cuộc thi Tứ quốc tranh bá mà phóng ra hào quang, cuối cùng lại nhanh chóng biến hóa thành Trấn Quốc công chúa của Bắc Chu quốc. Trời giáng vận cức chó như vậy, tại sao phải rơi vào trên người Mộ Dung Thất Thất?
Lúc trước Nam Lân vương Phượng thương bị nàng ta mê muội điên đảo, sau đó Long Trạch Cảnh Thiên cũng không phải nàng thì không lập gia đình. Lúc này, còn có người như Di Sa chung tình với nàng, chẳng lẽ trời cao cứ thiên vị như vậy, đem tất cả tốt đều cho Mộ Dung Thất Thất sao?
Nhìn thái độ Di Sa đối với Y Liên, nhược Mộ Dung Thất Thất thật sự là Y Liên, hắn nhất định sẽ đem Mộ Dung Thất Thất nâng đến trời.
Tại sao Mộ Dung Thất Thất tạo nghiệt, lại bắt mình tới gánh chịu những thứ hậu quả này? Tại sao nàng phải ở chỗ này bị Hạ Tuyết đánh cho mình đầy thương tích, thừa nhận nổi khổ da thịt, mà Mộ Dung Thất Thất thì lại có thể nhận được Di Sa thương yêu? Tại sao phải như vậy?
Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Mộ Dung Thanh Liên đã vào lúc Hạ Tuyết “Xem” Thất trọng tháp, cố ý làm một chút điều chỉnh. Những thứ việc làm của Mộ Dung Thất Thất, đại đa số cũng bị Mộ Dung Thanh Liên sắp đặt lại trong trí nhớ của Bạch Ức Nguyệt. Nàng không thể để cho Mộ Dung Thất Thất hạnh phúc mà sống như vậy.
Mặc dù tính cách Di Sa có chút biến thái, nhưng mỗi lần hắn nhắc tới”Y Liên”, trong mắt đều chứa sự ôn nhu mà Mộ Dung Thanh Liên chưa từng thấy qua trước đây. Mộ Dung Thất Thất đã lấy được hạnh phúc rất nhiều nhiều … Nàng sẽ không để cho huynh muội bọn họ biết nhau. Đây. . . . . . Coi như là sự trả thù của nàng đối với Mộ Dung Thất Thất , cũng là trả thù đối với Di Sa.
Trải qua một ngày hai đêm cẩn thận thẩm vấn, Hạ Tuyết cầm trong tay một xấp giấy thật dầy đặt ở trước mặt Di Sa.
“Công tử, căn cứ theo lời Mộ Dung Thanh Liên, thì lần trận chung kết này trừ nàng ra, còn có ba nữ tuyển thủ. Theo thứ tự là Bạch Ức Nguyệt Tây kỳ quốc, Phượng Thất Thất của Bắc Chu quốc và nha hoàn Tô Mi của Phượng Thất Thất. Đúng lúc chính là, ba người này ở thời điểm trận chung kết đều đánh bại đối thủ. Dựa theo tin tức Mộ Dung Thanh Liên tiết lộ mà phân tích, Bạch Ức Nguyệt rất có khả năng là người ngài muốn tìm”
“A?”
Di Sa không có tiếp tục xuống hỏi nữa, ngược lại tỉ mỉ đem ghi chú của Hạ Tuyết về lời nói của Mộ Dung Thanh Liên từ đầu tới đuôi nhìn một lần.
“Cộp cộp ——” ngón tay của Di Sa nhẹ nhàng mà gõ lên tay nắm của xe lăn, đây là động tác quen thuộc của Di Sa, Hạ Tuyết biết công tử nhà mình đang suy tư vấn đề, cho nên chỉ cung kính đứng ở một bên, mà không mở miệng nói chuyện, sợ quấy rầy suy nghĩ của Di Sa .
“Đi hỏi Mộ Dung Thanh Liên, ba nữ nhân này ở trận chung kết đã dùng vũ khí gì.” Di Sa híp mắt, “Bắt nàng vẽ ra !”
Không mất bao lâu, Hạ Tuyết liền cầm ba tờ giấy đi đến.”Công tử, Bạch Ức Nguyệt dùng là bảo kiếm, vũ khí Phượng Thất Thất dùng là một đoạn Hồng sa, vũ khí của Tô Mi thì thật quái dị ——”
Nghe Hạ Tuyết nói quái dị, thì nhận lấy ba tờ giấy, rồi nhìn lướt qua.”Phái người đi thăm dò Bạch Ức Nguyệt cùng Tô Mi. Vũ khí của Tô Mi rất là quái dị, thì điều tra thêm vũ khí của nàng là từ chỗ nào làm được.”
“Dạ! vậy Mộ Dung Thanh Liên, làm sao bây giờ?” Hạ cẩn thận hỏi.
“Cho nàng thống khoái một chút!” Lúc nói lời này, trên mặt Di Sa rõ ràng viết bốn chữ “Trở mặt vô tình”. Người không có giá trị lợi dụng, cũng không có ý nghĩa tồn tại nữa, đây là phương châm từ trước đến nay của hắn.
“Dạ ——”
Khi Mộ Dung Thanh Liên ngủ say thời điểm, chợt nghe tiếng cửa”Kót két” mở ra. Đại khái là do ở trong lao bị hành hạ đã lâu, cho nên vô luận nàng có ngủ say cỡ nào, chỉ cần nghe được thanh âmđội trưởng nhà lao mở xiềng xích ra, là nàng sẽ thức tỉnh. Hiện tại bản thân, mặc dù đã lâu cũng không có chợp mắt qua, nhưng sau khi nghe thấy tiếng, nàng tự nhiên sẽ phản xạ có điều kiện, mà mở mắt.
Người tiến vào là Hạ Tuyết, vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũ .
“Những gì ta biết, ta đều nói cho các ngươi biết cả rồi!” gương mặt Mộ Dung Thanh Liên sưng giống như đầu heo, vốn có đôi mắt to xinh đẹp, nhưng bởi vì gương mặt sưng vù lên, mà bị ép chặt thành một đường kẻ nhỏ.
“Van cầu các ngươi, thả ta đi! Ta biết ta sai lầm rồi, không nên giả mạo thân phận Y Liên lừa gạt các ngươi, ta thật biết sai rồi!”
“Đã muộn!” Không đợi Mộ Dung Thanh Liên nói xong, Hạ Tuyết lắc mình xuất hiện ở phía sau Mộ Dung Thanh Liên, trong tay có thêm một cái sợi dây, xiết thật chặc cái cổ mãnh khảnh của Mộ Dung Thanh Liên.
“Khụ khụ!” Cảm giác được sát khí trên người đối phương, Mộ Dung Thanh Liên liền né tránh, hai tay cố gắng lôi sợi dây, muốn đem nó từ trên cổ mình kéo xuống.”Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”
“Ngươi vô tội , nhưng ngươi không nên đắc tội với công tử. Nhớ kỹ, kiếp sau nhất định phải đầu thai vào nhà người tốt!” Môi của Hạ Tuyết tiến đến gần lỗ tai của Mộ Dung Thanh Liên, tiếng nói lạnh lẽo dằng dặc truyền đến trong tai Mộ Dung Thanh Liên , phảng phất như đang tuyên cáo tử vong của nàng.
“Không! Cứu mạng. . . . . .”
Ta không muốn chết! Ta không cam lòng! Ta không muốn chết như vậy đâu!
Mặc dù Mộ Dung Thanh Liên thật lâu rồi không có ăn gì, hơn nữa bị Hạ Tuyết hành hạ một ngày hai đêm, nhưng trong lúc khẩn yếu này, dục vọng cầu sinh trước nay chưa từng có bỗng trỗi dậy.
Ta không muốn chết! Ta còn trẻ tuổi! Ta thật không muốn chết! Mộ Dung Thanh Liên cắn răng, hai tay thật chặc bấu lấy sợi dây trên cổ.
“Đừng vùng vẫy! Công tử nói, ngươi phải chết!” Hạ Tuyết chợt buông tay, ngay lúc Mộ Dung Thanh Liên cho là mình được cứu trợ, ai ngờ ngay thời điểm Hạ Tuyết buông tha mình , thì trên lưng đột nhiên bị đau. Thì ra Hạ Tuyết đã đánh một chưởng vào sống lưng của Mộ Dung Thanh Liên, nàng còn khôngkịp lên tiếng, liền trực tiếp hôn mê rồi.
Đang lúc Hạ Tuyết còn muốn xuất thủ , một viên cầu bị ném liễu đi vào, một trận sương khói tản ra , Hạ Tuyết vội vàng che miệng. Chờ sương khói tan đi, Mộ Dung Thanh Liên ở trước mặt nàng đã không thấy!
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Thanh Liên chậm rãi tỉnh lại, lại phát hiện mình là ở trên một chiếc xe ngựa. Người bên cạnh nàng có biết, chính là Già Lam.
“Đừng nói chuyện!” Thấy Mộ Dung Thanh Liên sợ hãi, Già Lam vội vàng đưa tay đở lấy nàng.”Ngươi bị thương, cần an dưỡng.”
Lúc trước bị Di Sa trêu chọc giống như con khỉ, để cho ánh mắt Mộ Dung Thanh Liên nhìn Già Lam bây giờ cũng trở nên không giống với lúc trước. Chẳng lẻ, Già Lam cũng có âm mưu gì sao? Đúng rồi! Già Lam cùng Di Sa là một nhóm, nói không chừng đây cũng là khảo nghiệm mới của Di Sa! Di Sa lại đang đùa giỡn với nàng!
Nghĩ đến những chuyện mình phải chịu đựng kia, Mộ Dung Thanh Liên bị làm cho sợ đến hết hồn, nhất định vùng vẫy muốn đứng lên, còn muốn xuống xe.
Mộ Dung Thanh Liên như vậy, Già Lam đành phải lần nữa đè nàng xuống.
“Ta không phải là Di Sa, sẽ không thương hại ngươi!” Thấy thiếu nữ này chỉ có mấy ngày đã bị hành hạ thành thế này, chân mày Già Lam nhíu lại.”Thật xin lỗi! Ta không biết Di Sa lại đối với ngươi như vậy. Là ta không tốt.”
Già Lam nói xin lỗi, để cho Mộ Dung Thanh Liên sửng sờ một chút, nàng cảnh giác địa nhìn Già Lam, sợ ở sau vẻ mặt xin lỗi của Già Lam , sẽ cất dấu âm mưu lớn hơn nữa .
“Ta biết dù ta nói như thế nào, ngươi cũng sẽ không tin tưởng. Chẳng qua là, ta thật muốn hướng ngươi nói xin lỗi! Nếu như không phải là ta đem ngươi dẫn tới trước mặt Di Sa , ngươi cũng sẽ không gặp gỡ chuyện như vậy, thật xin lỗi!”
Già Lam cầm một bọc đồ đặt ở trước mặt Mộ Dung Thanh Liên, mở ra, bên trong là một chút bạc vụn, bốn năm chuỗi đồng tiền, cùng hai bộ quần áo nữ nhân .
” Tiền Xe ngựa ta đã thanh toán , ta để cho phu xe đem ngươi đến Tây kỳ quốc. Bên kia ngươi có nhiều thân nhân, quên những thứ không vui này đi, trở về hảo hảo mà sống tốt!”
Thấy những thứ này, Mộ Dung Thanh Liên mới thật tin tưởng, Già Lam là tới cứu mình . Đột nhiên bị người từ bên bờ tử vong cứu về , tâm tình Mộ Dung Thanh Liên vô cùng phức tạp.
Thời điểm nàng cho là mình đã được cứu trợ, Di Sa sẽ cho nàng cuộc sống mới , thì lại từ Thiên đường ngã vào địa ngục. Rồi vào lúc nàng cho là mình sẽ chết, là thời điểm nói cáo biệt cái thế giới này , Già Lam lại đem nàng cứu đi ra ngoài. Đời người, tại sao phải tràn đầy hí kịch tính thay đổi nhanh đến thế?
“Cám ơn ngươi. . . . . .” Trầm mặc thật lâu, Mộ Dung Thanh Liên rốt cục đã mở miệng. Trước kia cao ngạo ngang ngạnh Mộ Dung Tứ tiểu thư, lúc này rất thành tâm nói cám ơn, trong lòng tràn đầy chân thành cảm kích.
“Ngươi không cần cám ơn ta! Thật ra thì, cũng là ta hại ngươi!” Già Lam cười khổ một tiếng, đem bao quần áo kín đáo đưa cho Mộ Dung Thanh Liên.”Phu xe là người rất tốt, ta đã bảo hắn dọc theo đường đi cố gắng chiếu cố ngươi, ngươi cứ yên tâm đi! Bảo trọng ——”
Lần nữa nhìn Mộ Dung Thanh Liên một cái, Già Lam nhảy xuống, ra khỏi xe ngựa. Chờ Mộ Dung Thanh Liên chống thân thể ngồi dậy, từ cửa xe ngựa vươn ra đầu, nhìn nam tử áo lam , thì hắn đã hướng phương hướng thành Yên kinh, càng chạy càng xa.
Lúc này, đối với Mộ Dung Thanh Liên mà nói, “Sống” , chính là một chuyện hạnh phúc nhất.
Già Lam trở lại dân trạch, vừa vào cửa, đã thấy Di Sa ngồi ở trong phòng của hắn .
“Trở về?” Di Sa chuyển động bánh xe, đối mặt với Già Lam.”Người đã đưa đi?”
“Đại sư huynh ——”
“Già Lam, ngươi trước nay đều rất nghe lời, lần này cũng là rất không ngoan nga. Đã đánh ngất xỉu Hạ Tuyết, còn để cho Mộ Dung Thanh Liên chạy đi . . . . . .” giọng điệu của Di Sa chậm chạp kéo dài, nụ cười trên mặt rất thiên chân vô tà, bởi vì ngồi ở bên cửa sổ, làn da trắng noản của Di Sa bị ánh mặt trời phủ lên một tầng màu vàng thật mỏng, để cho Mĩ thiếu niên này nhìn qua càng tỏ hồn nhiên đầy thu hút.
“Đại sư huynh, ta cảm thấy được nàng không nên chết. Mặc dù ta không biết nàng rốt cuộc có chỗ nào đắc tội ngươi, nhưng mà, dù sao cũng là một nhân mạng! Ngươi không thể tùy tiện giết người!”
“Ha hả. . . . . .” lời nói của Già Lam …, để cho ngón tay ở tay vịn xe lăn của Di Sa nhẹ nhàng mà gõ lên, “Già Lam, ngươi vẫn nhiệt tình yêu thương hòa bình như vậy, nếu như cái thế giới này có giải thưởng nobel hòa bình, ta nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi!”
Già Lam nhìn Di Sa trước mắt, cảm thấy vô cùng xa lạ. Bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, Di Sa trước kia không phải như thế. Vì sao, sáu năm trước hắn lại bị thương hai chân, sau khi hôn mê tỉnh lại đã trở thành người để cho hắn không nhận ra? Tại sao phải như vậy?
“Di Sa, ngươi thay đổi.” Già Lam thật tình nói ra nhận xét, “Ta không biết tại sao, biến hóa của ngươi lại lớn đến như vậy. Ta không thích ngươi bây giờ, một chút cũng không thích ngươi như vậy”
Nghe lời Già Lam nói…, Di Sa cười lớn hơn “Già Lam, thu hồi vẻ mặt ngày tận thế của ngươi đi, nếu như ngươi giống như ta phải ngồi ở xe lăn, không cách nào hành động tự nhiên, ngươi còn có thể giữ vững một tấm lòng hòa bình hòa ái sao? Ngươi đừng quên, chân của ta, là vì ngươi mới bị tàn phế.”
“Ta không có quên!” Di Sa như vậy, Già Lam cũng rống lên .
Rống xong, Già Lam nhận thấy được thái độ mình có chút kịch liệt, gương mặt khẽ nóng lên, đem mặt liếc về hướng khác, không nhìn tới Di Sa.
“Ta biết là ta không tốt, không biết bơi, còn mạnh mẽ muốn đi xuống Thủy lao bắt cá, hại ngươi bởi vì cứu ta, bị Kình Ngư làm tổn thương chân. Nhưng mà, đây là chuyện giữa chúng ta, ngươi không thể vì thế mà hận tới người vô tội! Huống chi sư phụ nói chân ngươi còn có thể trị, lần này chúng ta tới đại lục, một trong những nguyên nhân cũng là vì trị lành chân của ngươi. Ngươi nhất định có thể đứng lên !”
“Đứng lên?” Nghe lời Già Lam nói…, Di Sa cười, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong giễu cợt, “Già Lam, sư phụ nói như vậy, là trấn an ta thôi. Chân của ta mình rõ ràng, lấy điều kiện y học hiện tại, căn bản là trị không hết.”
“Ngươi không nên nói những lời như vậy nữa, có được hay không? Cái gì gọi là điều kiện y học hiện tại, trong lời của ngươi, có rất nhiều thứ ta cũng đều không hiểu! Cái gì giải thưởng Nobel hòa bình, cái gì cái thế giới này như thế nào, ngươi nói những thứ gì? Di Sa, ngươi rốt cuộc bị làm sao?”
“Ta không phải là Di Sa! Di Sa đã chết! Ta tên là Liên sinh, có biết không!” Di Sa rốt cục đối với Già Lam đã mất đi kiên nhẫn.
“Tại sao mỗi lần ngươi đều nói như vậy? Chẳng lẻ muốn ta bồi thường một đôi chân khác cho ngươi sao?”
Đối với Di Sa nổi điên, Già Lam rất không hiểu. Tựa hồ mỗi lần bọn họ phát sinh xung đột, Di Sa cũng sẽ nói là mình không phải là Di Sa …, chẳng lẽ, Di Sa hận hắn như vậy sao? Di Sa bị thương ở chân, hắn đau lòng nhiều năm như vậy, hơn nữa còn khắp nơi nhường nhịn Di Sa, hắn rốt cuộc còn muốn như thế nào?
“Già Lam, về tư, chân của ta là bởi vì cứu ngươi mà bị tàn phế, về công, ta là sư huynh của ngươi, sư phụ cho ta quyền lực giám thị các đệ tử. Ngươi, hoặc là dựa theo yêu cầu của ta mà làm, hoặc là chạy trở về Bồng Lai đảo! Lần này ta tha cho ngươi, lần sau nếu ngươi còn ngăn trở chuyện của ta, coi chừng ta đối với ngươi không khách khí!”
Bỏ lại lời này, Di Sa nổi giận đùng đùng đẩy xe lăn, rời đi gian phòng của Già Lam. Nhìn thân ảnh quật cường của Di Sa càng chạy càng xa, Già Lam cảm thấy có một luồng khí nghẹn ở trong ngực.
“Đại nhân, ngài đừng nóng giận! Di Sa đại nhân cũng là cùng vì tức giận, mới nói ra lời như vậy .” tùy tùng Kim Vũ của Già Lam xuất hiện ở phía sau hắn, “Ngài cùng Di Sa đại nhân có tình cảm tốt như vậy, hẳn là hiểu rõ tính cách của hắn.”
“Không. . . . . . Trước kia ta rất hiểu hắn, nhưng hiện tại, ta làm sao cũng nhìn không thấu hắn.”
Nghĩ đến Di Sa nói, về chuyện chân của hắn, Già Lam bị một trận hối hận. Nếu như, ban đầu hắn không có kiên trì xuống biển, chân của Di Sa sẽ rất tốt, có phải quan hệ của bọn họ sẽ không biến thành như vậy hay không ?
“Không nói cái này nữa, Mộ Dung Thanh Liên đưa đi chưa?”
“Dạ rồi. Đại nhân, thật ra thì ta cảm thấy được, ngươi vì một nữ nhân, mà cùng Di Sa đại nhân trở mặt cứng ngắt, có chút không đáng giá. Dù sao, các ngươi làm huynh đệ nhiều năm như vậy.” Về chuyện của Mộ Dung Thanh Liên, Kim Vũ phát biểu ý kiến của mình.
“Chính là bởi vì là huynh đệ, ta không muốn để trên tay hắn lây dính quá nhiều máu tanh. Trước kia Di Sa đơn thuần như vậy tốt đẹp như vậy, tại sao hiện tại lại biến thành thế này. . . . . .”
“Có thể, là bởi vì các ngươi đều lớn sao!”
Già Lam không hiểu nguyên nhân biến hóa của Di Sa, càng không biết Di Sa mà bọn hắn bây giờ nhìn thấy đã không phải là Di Sa trước kia nữa rồi, về sự thay đổi của Di Sa, Già Lam chỉ có thể dùng “đã lớn” của Kim Vũ để giải thích. Đại khái, huynh đệ thân hơn nữa khi trưởng thành cũng sẽ có không ít mâu thuẫn.
Ở một đầu khác của tòa nhà, Hạ Tuyết đứng ở phía sau Di Sa , “Công tử, có cần đem Mộ Dung Thanh Liên bắt trở về hay không ?”
“Thôi.” Di Sa lắc đầu, “Già Lam cứu người, ta lại bắt trở về giết chết, thật sự là có chút không hợp. Không bằng, đem tin tức của nàng để cho đám thổ phỉ dọc đường biết đi. Tin tưởng bọn họ đối với tiểu thư da mịn thịt mềm sẽ rất có hứng thú ——”
“Dạ!” Nghe lời Di Sa nói…, khóe miệng Hạ Tuyết nhếch lên. Mộ Dung Thanh Liên chạy, coi như nàng mạng lớn, chẳng qua là, thỉnh thoảng mệnh tốt, chưa chắc chính là hạnh phúc.
Trường Thu Cung , Mộ Dung Thất Thất nói địa đạo đã đả thông, mỗi lần Phượng Tà đếu từ chỗ nàng đi xuống địa cung, mà cửa ra ở địa cung là một con đường rất sâu, vô cùng bí mật, cách chỗ ở của Hoàn Nhan Minh Nguyệt một đoạn, cho dù là Hoàn Nhan Liệt cũng sẽ không phát hiện.
Kể từ khi Hoàn Nhan Liệt xuất hiện ở Trường Thu Cung , Mộ Dung Thất Thất căn bản là không ra khỏi hoàng cung, luôn ở Trường Thu Cung cùng Cẩm Huyền Cung của Thái hậu hai giờ một ngày, không để cho Hoàn Nhan Liệt có cơ hội đi xuống địa cung.
Đối với thái độ của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt cũng không có hoài nghi cái gì. Đại khái, đây chính là cái gọi yêu ai yêu cả đường đi lối về. Mộ Dung Thất Thất “Lưu luyến” Trường Thu Cung như vậy, cũng là rất được tâm ý của Hoàn Nhan Liệt. Trường Thu Cung này hắn vốn là chuẩn bị vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt , hôm nay nữ nhi của Minh Nguyệt ở đây, hơn nữa thích nơi này, thì bảo Hoàn Nhan Liệt làm sao mà mất hứng đây.
Có Mộ Dung Thất Thất ở đó, hắn không đi được địa cung dưới Trường Thu Cung, nhưng mà cái người âm thầm muốn vào địa cung cũng không có biện pháp lộ diện .
Mặc dù người hắn phái đi cũng không có phát hiện tình huống dị thường nào, nhưng Hoàn Nhan Liệt tin tưởng, dù hồ ly giảo hoạt hơn nữa, đều có thời điểm giấu đầu lòi đuôi.
So sánh kiên nhẫn, thì hắn chỉ sợ là người cực kỳ có kiên nhẫn nhất trên cái thế giới này. Từ Hoàn Nhan Minh Nguyệt ngủ say đến bây giờ, hắn đợi mười sáu năm, vẫn còn có thể tiếp tục chờ nữa. Nên Hoàn Nhan Liệt tin tưởng, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ bắt được người xông vào địa cung kia. Trò chơi mèo vờn chuột này, hắn nhất định sẽ là người thắng cuối cùng.
Hoàn Nhan Liệt không biết, cái hắn “Khinh thường” , cũng làm cho hắn bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất trong đời.
Ngày này, Phượng Tà vẫn trước sau như một chải đầu cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt , cây lượt gỗ trong tay của hắn, nhẹ nhàng mà búi mái tóc dài đen nhánh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cẩn thận từng li từng tí, phảng phất như đối đãi với món đồ mình quý nhất.
Cùng ngày thường giống nhau, Phượng Tà vừa vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt chải đầu, vừa cùng nàng nói những chuyện tốt đẹp trước đây. Mộ Dung Thất Thất nói, thân tình cùng tình yêu, hầu hết có thể đánh thức người hôn mê, cho nên mặc dù chuyện này hắn đã nói rất nhiều lần, nhưng luôn tái diễn lặp đi lặp lại.
“Ta trước sau vẫn nhớ được đêm tân hôn, nàng thẹn thùng thế nào. Minh Nguyệt, nàng biết không, vào cái ngày chúng ta thành hôn, ta không biết đã cao hứng bao nhiêu! Có thể lấy được nàng, là phúc khí tám đời ta đã tu luyện được! Ta thề, nhất định phải hảo hảo đối tốt với nàng, toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, không để cho nàng bị chút nào ủy khuất, nàng đã để cho ta trở thành người hạnh phúc nhất trên cái thế giới này, ta cũng sẽ cho nàng trở thành người hạnh phúc thứ hai!”
“Ngày đó, phía ngoài tân khách tới rất nhiều, vô luận là người nào, bọn họ chỉ cần tới mời rượu, ta cũng sẽ uống vào. Bởi vì ta cao hứng, Từ đáy lòng rất thích. Kết quả, những huynh đệ thủ hạ kia của ta, lại hợp lại chuốc rượu ta, ha ha, tửu lượng của bọn hắn làm sao vượt ta được. Chờ ta quay về động phòng, thời điểm đẩy ra hỉ khăn của nàng, thì cả đám bọn họ đều say té ở phía ngoài đại sảnh rồi!”
Nhớ lại một ít chuyện ngọt ngào lúc tân hôn kia. Trong mắt Phượng Tà có chút ươn ướt. Hắn nắm tay của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng dán dưới râu ria của mình, dùng hắn râu ria, nhẹ nhàng mà cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
“Khi đó, nàng chê râu của ta cứng, mỗi lần hôn cũng sẽ ghim trúng nang, cho nên cách mỗi hai ngày, nàng đều tự mình cạo râu cho ta. Ban đầu nàng sợ tay mình không thuần thục, khi cạo sẽ làm bị thương ta, đã len lén ở trên con chó thí nghiệm rất nhiều lần, cho đến con chó nhỏ chúng ta nuôi biến thành con chó trọc, thì tại nghệ của nàng mới thành thục. . . . . .”
“Minh Nguyệt, kể từ khi mất đi nàng, cũng không có ai cạo râu cho ta nữa rôi. Nếu như bây giờ nàng tỉnh lại, khẳng định sẽ không nhận ra ta. Bởi vì Tà ca ca của nàng hiện tại trở nên vừa già vừa xấu, còn râu ria xồm xàm , nhìn tựa như tao lão đầu lôi thôi lếch thếch giống nhau, nàng nhất định sẽ không nhận biết ta. . . . . .”
“Minh Nguyệt, những năm này nàng không hề thay đổi, vẫn tốt đẹp như lúc ban đầu, trẻ tuổi xinh đẹp như những năm đó. Nếu nàng tỉnh lại, có thể chê ta già hay không? Có thể không quan tâm ta hay không ?”
Nói những lời này thời điểm, nước mắt Phượng Tà , theo khóe mắt phượng hẹp dài của hắn, chảy xuống, giấu vào bên trong chòm râu của hắn, từng chút một ngưng tụ lại, cuối cùng theo sợi râu dài nhất, nhỏ xuống lòng bàn tay của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Thấy trong lòng bàn tay của Hoàn Nhan Minh Nguyệt là nước mắt của mình, Phượng Tà vội vàng lau khóe mắt.”Thật xin lỗi! Là ta quá kích động rồi! Ta là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, tại sao có thể khóc đây! Minh Nguyệt còn cần ta, chúng ta còn muốn nhìn Thất Thất lập gia đình, ta còn muốn làm ông ngoại, tại sao có thể bị một chút chuyện nhỏ như vậy đánh sụp đây. Minh Nguyệt, ta tin tưởng nàng có thể nghe được lời nói của ta, ta cũng tin tưởng, một ngày nào đó nàng sẽ hồi tỉnh. Ta nguyện ý chờ! Bất kể bao lâu ——”
Phượng Tà lấy khăn tay lau khô nước mắt trong tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt, vì nàng sửa sang lại y phục, cuối cùng, đem trâm cài đầu đậu đỏ nhẹ nhàng mà cài vào trong búi tóc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
“Trâm đậu đỏ này, là lễ vật ta từ Nam Phượng quốc mang về , tặng nàng, nàng không nỡ cài, cẩn thận cất vào. Nhiều năm như vậy, ta vẫn bảo tồn trâm đậu đỏ. Mỗi lần thấy nó, ta liền sẽ nhớ đến nàng. Minh Nguyệt, nàng mang trâm đậu đỏ này cài đầu, thật xinh đẹp!”
Phượng Tà nói liên miên cằn nhằn , không có chú ý tới ngón tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt khẽ run rẩy. Đem Hoàn Nhan Minh Nguyệt trang phục cho xinh đẹp xong, Phượng Tà bắt đầu quét dọn chung quanh, hắn quét dọn rất tỉ mỉ, Phượng Tà không hy vọng Hoàn Nhan Minh Nguyệt sống ở trong hoàn cảnh không sạch sẽ.
Đang lúc Phượng Tà đem bụi bậm bỏ đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói xa xăm, “Tà ca ca, là huynh sao?”