Lời “xin lỗi” của Hoàn Nhan Khang làm cho nội tâm Tô Mi kinh hoảng, đôi mắt ân ẩn đau thương, nước mắt nhẹ nhàng rơi, “Ngươi nói xin lỗi ta, chẳng lẽ là muốn bỏ ta một mình sao?”
Nghe Tô Mi nói thế, Hoàn Nhan Khang không biết nên trả lời như thế nào nữa. Hắn không muốn, cũng không nỡ rời xa Tô Mi. Nhưng nếu hiện tại tiếp tục ở lại, nghĩ đến hành vi xấu xa của Hoàn Nhan Liệt, hắn cảm thấy vô cùng thống khổ.
Hắn muốn mang nàng cùng đi, lưu lạc thiên nhai, không biết Tô Mi có nguyện ý hay không. Tô Mi là trợ thủ đắc lực của Mộ Dung Thất Thất, chủ tớ các nàng tình thâm nghĩa nặng, hiện tại Mộ Dung Thất Thất lại đang có thai, nếu hắn mang Tô Mi đi, về tình về lý đều không thích hợp. Chỉ là, trong nội tâm mặc dù biết sẽ như thế, Hoàn Nhan Khang vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng để Tô Mi lựa chọn.
“Tiểu Mi nhi, nàng nguyện ý đi theo ta không?”
Vấn đề này, làm cho Tô Mi khẽ giật mình. Nguyên lai hắn không muốn rời đi một mình, mà muốn dẫn nàng cùng đi! Lúc này,vẻ mặt thương tâm của Tô Mi có chút giãn ra, có điều, nếu nàng đi theo Hoàn Nhan Khang, vậy tiểu thư làm sao bây giờ? Tiểu thư đang có thai, hơn nữa trên người tiểu chủ tử còn có cổ độc, nàng rời đi, ai sẽ hầu hạ tiểu thư?
Tô Mi trầm mặc, làm cho Hoàn Nhan Khang cười khổ một tiếng. Quả nhiên, trong lòng nàng, quan trọng nhất vẫn là Mộ Dung Thất Thất…
Nghĩ vậy, Hoàn Nhan Khang kìm nén khổ sở trong lòng, cười xấu xa với Tô Mi.
“Tiểu Mi nhi, nàng yên tâm, ta chỉ đi ra ngoài dạo một vòng, khoảng một năm nửa năm, không lâu đâu! Chờ khi biểu tẩu sinh đứa nhỏ, ta sẽ trở lại, đến xem cháu nhỏ của ta, thuận tiện cưới nàng luôn! Miễn cho nàng không gả ra được, ỷ lại vào biểu ca biểu tẩu! Bổn vương bắt đắc dĩ lấy nàng, coi như là giúp biểu tẩu giảm bớt gánh nặng!”
“Ngươi nói cái gì a!” Lời nói tốt đẹp, mỗi lần rời khỏi miệng Hoàn Nhan Khang, đều trở nên đáng giận như thế. Chẳng lẽ hắn cứ nhất thiết phải dùng hình tượng như vậy để đối mặt với nàng, chẳng lẽ hắn thì mở rộng tấm lòng với nàng sao sao?
Tô Mi muốn mắng hắn, nhưng khi thấy nụ cười trên mặt Hoàn Nhan Khang thì liền dừng lại, nàng hừ nhẹ mũi một tiếng, mặt nhìn về hướng khác, bày ra bộ dáng “ta không lạ gì ngươi”.
“Bản cô nương người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nhường, sao lại bảo là không gả đi được? Chờ ngươi vừa đi, ta liền thu một lúc mười anh đẹp trai!”
Tô Mi chỉ giận dỗi nói, nhưng những lời này rơi xuống lỗ tai Hoàn Nhan Khang, lại thay đổi ý nghĩa, “Mới vừa rồi còn nghĩ có nên dặn nàng thủ thân như ngọc chờ ta, không thể hồng hạnh xuất tường, hiện tại nàng đã nói ra ý muốn của bản thân! Thật khiến ta đau lòng… Nếu chàng có tình, thiếp vô ý, vậy để ta đi tìm vài thiếu nữ như hoa như ngọc an ủi! Cảnh tượng trái ôm phải ấp, thật là thích mà!”
“Được lắm! Ngươi đi tìm đi!” Tô Mi đỏ mặt, cái mũi cay cay, đá một cước về phía Hoàn Nhan Khang . Không biết nàng là cố ý hay sao, vừa vặn đá vào trúng đũng quần, Hoàn Nhan Khang không có chú ý một cái, bị Tô Mi tập kích, lập tức ôm hạ thân hét lên.
“Tiểu Mi nhi, nàng mưu sát chồng! Ta muốn bỏ nàng!”
“Còn không có gả! Không nhọc phiền ngài!”
Đã đến lúc này, hai người này còn như con nhím, ngươi đâm ta, ta đâm ngươi, làm cho Mộ Dung Thất Thất đứng một bên thấy mà sợ. Rốt cục, nhìn thấy hai người còn muốn “công kích” đối phương, Mộ Dung Thất Thất rống lớn một tiếng, “Các ngươi câm miệng hết lại cho ta!”
Một rống này, làm cho Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi đều ngậm miệng, Mộ Dung Thất Thất nhìn nhìn Tô Mi, cuối cùng lại nhìn về phía Hoàn Nhan Khang, giọng nói trở nên băng lãnh.
“Sao, Tiêu Dao vương muốn ăn xong rồi chùi mép, phủi mông rời đi sao? Muội muội kết nghĩa của bản cung lại dễ dàng bị khi dễ như vậy sao? Hay là nói, Tiêu Dao vương không thèm để trưởng công chúa này vào mắt, không thèm để Nhiếp Chính vương vào mắt? Cho nên, mới dám khi dễ muội muội bản cung như vậy?”
Năng lực đổi trắng thay đen của Mộ Dung Thất Thất đủ khiến Hoàn Nhan Khang choáng váng. Chỉ không bao lâu, Tô Mi đã thăng chức thành ” muội muội kết nghĩa” của trưởng công chúa hơn nữa còn luôn miệng trách cứ hắn đối với Tô Mi ăn xong chùi mép, thiên hạ này không có ai giỏi vu oan hãm hại hơn Mộ Dung Thất Thất.
“Tiểu thư ——” Vẫn là Tô Mi theo Mộ Dung Thất Thất đã lâu, nàng biết rõ tiểu thư đang giúp mình, nhưng nàng không muốn Hoàn Nhan Khang bị Mộ Dung Thất Thất ”uy hiếp” mà phải cưới mình, nàng không muốn như vậy!
“Ngươi câm miệng cho bản cung!”
Tô Mi không nghĩ tới, lời của mình, lại khiến Mộ Dung Thất Thất tức giận “chửi mắng”.
“Theo bản cung lâu như vậy,sao ngươi không chịu học hoả nhãn kim tinh* của bản cung? Nam nhân cứ gặp chuyện là tránh, hết tránh lại trốn, xứng với ngươi sao ? Tại sao lại si mê hắn? Chẳng lẽ nam nhân trong thiên hạ đều chết hết rồi sao! Một chút khoan dung đều không có, đối mặt với áp lực là muốn trốn đi, hắn vô tội, người trong thiên hạ này còn vô tội hơn hắn! Ít nhất họ còn có cố gắng!” (*đây ý chỉ mắt nhìn người)
Bình thường khó có thể thưởng thức dáng vẻ Mộ Dung Thất Thất giương nanh múa vuốt, Phượng Thương thấy vậy liền dứt khoát ôm bả vai, đứng một bên xem cuộc vui.
Tâm tư Hoàn Nhan Khang, Phượng Thương hiểu, nhưng những lời Mộ Dung Thất Thất nói đều rất hợp tình hợp lý ! Hoàn Nhan Liệt đã xây lên một bức tường giữa bọn họ, khó có thể phá vớ. Nhưng mấu chốt là Hoàn Nhan Khang phải tự mình vượt qua mới được, trốn tránh không phải biện pháp, huống chi hắn hiện tại còn có Tô Mi!
Phượng Thương “xem cuộc vui”, còn Mộ Dung Thất Thất lại đang tiếp tục “giáo huấn” Tô Mi.
“Ngươi nghe rõ cho bản cung! Từ giờ trở đi, ngươi là muội muội kết nghĩa của Bắc Chu quốc trưởng công chúa Mộ Dung Thất Thất, tại Bắc Chu, ngoại trừ bản cung, ngươi là nữ nhân có thân phận tôn quý thứ hai sau bản cung.”
“Hiện tại nhiều người đang muốn cùng bản cung kết giao quan hệ! Những quan to quý tộc kia, cũng như các vương hầu công tử trẻ tuổi cũng rất nhiều, chờ hai ngày nữa, bản cung mở một bữa tiệc ngắm hoa, đặc biệt mời những công tử ấy tới cho ngươi lựa chọn, còn sợ tìm không thấy người tốt sao? Ngươi cứ thanh thản ngồi yên chờ xuất giá, làm tân nương! Người nào đó không muốn ngươi, bản cung nhất định phải tìm cho ngươi một mối nhân duyên tốt, cho kẻ đó sáng mắt ra!”
Mộ Dung Thất Thất chưa từng tỏ vẻ nghiêm túc như lúc này, làm cho Tô Mi hoảng hốt một hồi, “Tiểu thư, ta, ta không lấy người khác làm chồng, ta không muốn!”
“Tô Mi, ngươi không muốn cũng phải muốn, không cần cũng phải cần. Tựa như Tiêu Dao vương nói, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Ngươi theo bản cung lâu như vậy, Tố Nguyệt cũng đãkết hôn, ngươi lại dong dài, chẳng phải là đang lãng phí thanh xuân của mình sao? Vừa rồi, ngươi không phải rất hùng tâm tráng chí, muốn tìm soái ca sao! Bản cung tuy không thể thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi, nhưng tìm giúp ngươi một lang quân như ý thì vẫn có thể.”
“Tiểu thư, ta chỉ là hay nói giỡn, ta chỉ muốn chọc tức hắn một chút!”
“Muốnchọc tức hắn, cần gì phải nói giỡn, trực tiếp làm thật không phải là tốt hơn sao? Chuyện này cứ quyết định như vậy! Phượng Thương, chàng thấy ý kiến của ta như thế nào?”
“Khanh Khanh quyết định, ta ủng hộ hai tay. Tiêu Dao vương không bằng ở lại uống rượu mừng của Tô Mi rồi hãy đi! Tốt xấu gì, cũng là người cũ —— ”
Hai từ “người cũ” được Phượng Thương nói ra nhẹ nhàng, hoàn toàn xóa bỏ mối quan hệ phát sinh giữa Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi, phân ra rõ ràng.
Một loại đau đớn trước nay chưa có xuất hiện trong tim Hoàn Nhan Khang. Nghĩ đến việc Tô Mi sẽ trở thành tân nương của người khác, tim hắn liền đau đớn như bị vạn mũi tên đâm vào. Không được, hắn không thể nhìn nàng lên kiệu hoa của người khác được!
“Ta thay đổi chủ ý!” Hoàn Nhan Khang tiến lên, ôm Tô Mi vào trong ngực, “Ta muốn lấy nàng! Lập tức! Ngay lập tức!”
Hoàn Nhan Khang làm vậy khiến Tô Mi ngừng rơi nước mắt, nàng không thể tin vào tai của mình, Hoàn Nhan Khang muốn cưới nàng? Thật sự sao?
“Được!” Mặc dù nói “được”, nhưng Mộ Dung Thất Thất vẫn đưa tay, kéo lấy Tô Mi.
“Nếu Tiêu Dao Vương thành tâm muốn lấy Tô Mi, này tam môi lục sính (1), một thứ cũng không thể thiếu! Muội muội bản cung, không phải là tùy tiện ai cũng có thể lấy! Tiêu Dao vương nếu không thể hiện thành ý, bản cung có lẽ sẽ không đồng ý đâu!”
Hoàn Nhan Khang rốt cục hiểu rõ, những lời mình vừa mới nói với Tô Mi đã khiến hắn hoàn toàn đắc tội với Mộ Dung Thất Thất. Rõ ràng là nàng đang làm khó hắn!
Mà cũng đáng đời hắn, làm sao lại hay mở miệng thối ra đây! Hắn sao lại quên mất, Mộ Dung Thất Thất rất bao che người trong nhà! Cho dù Mộ Dung Thất Thất không muốn làm cho Tô Mi khổ sở, sẽ thành toàn cho bọn họ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn dễ dàng ôm mỹ nhân về như vậy.
“Được!” Hoàn Nhan Khang nhẹ gật đầu, “Biểu tẩu muốn cái gì, ta đều đáp ứng!”
“Thành! Vậy thì chờ ta nghĩ kỹ về hôn lễ này nên làm như thế nào rồi sẽ nói cho ngươi biết sau! Bất quá, từ giờ trở đi, ngươi đừng có gặp mặt Tô Mi. Gặp tân nương tử trước lễ thành hôn, là điềm xấu. Vì hạnh phúc cả đời của các ngươi, phiền toái Tiêu Dao vương vẫn là nhịn một chút a! Tố Nguyệt, tiễn khách —— ”
Ra lệnh một tiếng, Hoàn Nhan Khang dĩ nhiên cũng bị mời ra khỏi Thính Tùng lâu.
Cái gì mà gặp tân nương tử trước lễ thành hôn là điềm xấu, Tố Nguyệt cùng Nạp Lan Tín kia còn thổ lộ buổi sáng, kết hôn ngay đêm! Cái này rõ ràng là Mộ Dung Thất Thất lấy cớ!
“Biểu ca, biểu ca, huynh nói đỡ cho ta với nha! Biểu ca!” Hoàn Nhan Khang lúc này chỉ có thể xin Phượng Thương giúp đỡ, chỉ là Mộ Dung Thất Thất đã mở miệng, vị biểu ca này của hắn lại được công nhận “bị vợ quản nghiêm”, lúc này tự nhiên là muốn về phe Mộ Dung Thất Thất, với lại hắn cũng không muốn bị Hoàn Nhan Khang liên lụy.
“Tự giải quyết cho tốt! Nương tử tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Phượng Thương không phải là không muốn giúp Hoàn Nhan Khang, kỳ thật Tô Mi nói chuyện cũng nóng nảy, mới nâng lời nói Hoàn Nhan Khang lên.
Chỉ là, Mộ Dung Thất Thất lại sốt ruột đem Tô Mi gả ra ngoài, miễn cho Hoàn Nhan Khang chạy, đoạn nhân duyên này thất bại, sẽ làm lỡ xuân xanh của con gái nhà người ta, Tô Mi dù sao cũng là đại cô nương mười bảy mười tám tuổi. Cho nên lúc này Phượng Thương hoàn toàn về phe Mộ Dung Thất Thất, ái thê làm gì, hắn đây càng phải ủng hộ nhiệt liệt! (Hóa ra đây là sợ vợ trong truyền thuyết)
Trong phòng, Tô Mi có chút không đành lòng. Biết rõ Mộ Dung Thất Thất là vì tốt cho nàng, nhưng khi thấy Mộ Dung Thất Thất làm khó Hoàn Nhan Khang, nàng vẫn là rất đau lòng.
Chứng kiến biểu lộ của Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất thở dài, “Rốt cuộc là nữ nhân lớn rồi thì không thể giữ! Tâm tình của ngươi đều bày hết ở trên mặt!”
“Tiểu thư —— kỳ thật, Vương Gia cũng rất đáng thương.”
Ý tứ Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất như thế nào không biết. Hoàn Nhan Khang là kì ba (hiếm thấy) trong hoàng thất, sinh ra ở hoàng thất, nhưng vẫn giữ được tâm địa thiện lương, đúng là vô cùng khó. Nhưng bởi vì Hoàn Nhan Khang như vậy, hắn mới có thể trở thành bạn tốt của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.
Lần này, chuyện của Hoàn Nhan Liệt gây ra đả kích rất lớn đối với Hoàn Nhan Khang, hắn muốn rời đi giải sầu, nếu là bình thường, Mộ Dung Thất Thất rất là ủng hộ, nhưng mà, nàng hi vọng Hoàn Nhan Khang có thể mang theo Tô Mi cùng đi.
Tô Mi theo Mộ Dung Thất Thất lâu như vậy, trong nội tâm nàng ấy nghĩ gì, Mộ Dung Thất Thất đương nhiên rõ ràng.
Cùng lúc, Tô Mi yêu Hoàn Nhan Khang, nguyện ý cùng hắn đối mặt với mọi gian lao, thử thách, mặt khác, Tô Mi luônnhớ rõ mình là thiếp thân thị nữ Mộ Dung Thất Thất, biết rõ trách nhiệm của mình, huống chi Mộ Dung Thất Thất hiện tại hoài thai, càng cần người chiếu cố, đây cũng là nguyên nhân khiếnTô Mi không cách nào rời đi.
Một bên, là người yêu sâu đậm, một bên, là Mộ Dung Thất Thất với ân nghĩa khắc cốt ghi tâm, bị kẹp ở giữa, Tô Mi không biết nên lựa chọn như thế nào, hết mực khó xử. Tuy nàng muốn ở bên Hoàn Nhan Khang, nhưng có lẽ cuối cùng nàng vẫn sẽ chọn ở lại bên người Mộ Dung Thất Thất. Không vì cái gì khác, chỉ là Ma Tôn đại nhân trước khi chết có dặn dò, mong nàng chiếu cố Mộ Dung Thất Thất.
Chính vì Mộ Dung Thất Thất hiểu rõ tính cách của Tô Mi, cho nên vừa rồi mới có thể mượn đề tài để nói chuyện của họ, nói ra lời “nghiêm khắc” như vậy. Nàng muốn ép Hoàn Nhan Khang nhìn rõ ràng nội tâm của hắn, cũng muốn cho Tô Mi biết rõ, nàng ấy thật sự muốn cái gì.
Hiện tại xem ra, hiệu quả không tệ! Hoàn Nhan Khang rốt cục cũng mở lòng , Tô Mi tựa hồ cũng đã minh bạch lòng của mình, như vậy cũng rất tốt.
“Tô Mi, A Khang nhìn qua giống như kẻ ăn chơi trác táng, nhưng hắn rốt cuộc là hạng người gì, chắc hẳn ngươi so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Đúng như lời ngươi nói, A Khang là người đáng thương, mang cái địa vị hoàng tử nhưng từ nhỏ lại thiếu tình thân ấm áp.”
“Nếu như ngươi thật sự thương hắn, nguyện ý cùng hắn kết làm phu thê, ta nhất định sẽ thành toàn các ngươi! Chỉ là, vô luận chuyện gì phát sinh, cũng không thể buông tay hắn ra. Thân thế của hai người đều có chút giống nhau, đều rất đáng thương, cho nên càng phải thương yêu chiếu cố đối phương nhiều hơn!”
Mộ Dung Thất Thất nói lời cảm động làm cho Tô Mi ửng hồng hai mắt. “Ta biết rõ tiểu thư là sẽ không chia rẽ ta cùng A Khang! Chỉ là, ta không nỡ xa tiểu thư! Tiểu thư hiện tại trúng tử cổ, ta lo lắng cho người!”
“Nha đầu ngốc, ta còn có Tố Nguyệt! Huống chi Tấn Mặc cùng Minh Nguyệt Thịnh cũng sẽ giúp ta, Vương Gia cũng sẽ chiếu cố ta, ngươi không cần lo lắng cho ta!” Mộ Dung Thất Thất đưa tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tô Mi.
“Đối với A Khang, bây giờ là thời điểm khó khăn nhất, cần người cùng ở bên cạnh hắn. Bên cạnh ta có nhiều người như vậy, nhưng hắn cũng chỉ có ngươi! Tô Mi, kết hôn đi! Sau khi đại hôn, rời đi cùng A Khang! Hắn cần có thời gian để giải quyết khúc mắc trong lòng, cũng cần ngươi cùng ở bên cạnh hắn, khích lệ, ủng hộ hắn!”
“Tiểu thư…” Mộ Dung Thất Thất cái gì cũng lo lắng chu toàn cho mình, khiến Tô Mi cảm động không thôi, nàng bổ nhào vào trong ngực Mộ Dung Thất Thất mà khóc. Nước mắt này, Tô Mi cũng không biết vì sao mà chảy. Vì nàng cùng Hoàn Nhan Khang sẽ thành thân nhân mà cao hứng, cũng vì Mộ Dung Thất Thất mà cảm động…
Buổi tối, Mộ Dung Thất Thất nằm ở trong ngực Phượng Thương, mở to mắt, ngón tay vòng quanh tóc Phượng Thương, “Thương, chàng nói xem, phép khích tướng của ta hôm nay sẽ hữu dụng chứ?”
“Sẽ.” Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất để tại bên môi, hôn xuống, “Nàng dụng tâm như vậy, tác hợp bọn họ, A Khang nếu không quý trọng, chẳng phải là cô phụ nàng dụng tâm lương khổ!”
” Chuyện của A Khang cùng Tô Mi nếu có thể thuận lợi giải quyết, vậy là ta sẽ không còn lo lắng gì chuyện này nữa.”
Mộ Dung Thất Thất phủ tay trên bụng mình, mà bàn tay to của Phượng Thương lúc này bao phủ bàn tay nàng, cùng một chỗ đặt trên cái bụng bằng phẳng của nàng.”Nàng bây giờ đang có thai, sắp làm mẹ rồi, bình thường cần phải chú ý thân thể mình. Hai ngày nữa, Minh Nguyệt Thịnh sẽ quay về Nam Phượng quốc, chờ sinh con ra, chúng ta đưa hắn đưa đến Nam Phượng đi.”
“Ngạo Thiên, ta có phải là quá ích kỷ không?” Mộ Dung Thất Thất nói rất nhỏ, giữa đêm khuya yên tĩnh, lại cực kỳ rõ ràng.
“Nếu như sinh con ra, nó có thân thể không tốt, cuối cùng bị cổ độc tra tấn, ốm đau cả đời, đây chẳng phải là sai lầm của người làm mẹ sao? Con của ta, ta tự nhiên hi vọng nó khỏe mạnh, hiện tại biết rõ trong cơ thể nó có tử cổ, ta chỉ vì thiên tính làm mẹ của mình, tùy hứng sinh ra nó, có phải là ta đã làm sai hay không?”
Trong thanh âm Mộ Dung Thất Thất tràn đầy ý tự trách, làm cho Phượng Thương đau xót trong lòng, “Khanh Khanh, nói ích kỷ, người thực sự ích kỷ là ta mới đúng! Trúng tử cổ vài chục năm, ta cũng không biết đặc tính mẫu tử cổ, vẫn cùng ngươi… Hiện tại làm liên lụy con của chúng ta, đều là ta không tốt!”
Thấy Phượng Thương đem trách nhiệm ôm đến trên người mình, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên bật cười, cười đến trào nước mắt, cười hết, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu nhìn Phượng Thương.
“Ngạo Thiên, không bằng, đứa bé này, chúng ta bỏ nó đi! Hai ngày nay, ta đã nghĩ trước nghĩ sau thật lâu, vừa nghĩ rằng sinh nó ra có lẽ sẽ khiến nó phải chịu chịu sự giày vò của cổ độc giống chàng, ta đã cảm thấy sợ hãi! Nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, ta tình nguyện để nó không đến cái thế giới này, như vậy cũng không cần chịu loại thống khổ ấy.”
“Ta không thể bởi lợi ích của riêng mình mà chôn vùi hạnh phúc của con nó. Như vậy, ta không có tư cách làm mẹ. Ta hi vọng con của chúng ta cường tráng khỏe mạnh, không có tật bệnh, không có phiền não, vĩnh viễn đều thật vui vẻ!”
Thời điểm nói lời này, Phượng Thương rõ ràng cảm nhận được tình cảm mẫu tử thiêng liêng trên người Mộ Dung Thất Thất. Đặc biệt tại thời điểm nhắc tới hài tử, giọng nói của Mộ Dung Thất Thất lại càng thêm ôn nhu, ánh mắt cũng đặc biệt mê người.
Tuy ngoài miệng Mộ Dung Thất Thất nói muốn bỏ đi đứa bé này, nhưng Phượng Thương nhìn thấy trong mắt nàng hoàn toàn không muốn. Người làm mẹ, có thể nhẫn tâm vứt bỏ con của mình sao! Mặc dù, hiện tại nó mới chỉ có một tháng, chỉ là một sinh linh nho nhỏ.
Đều nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Mộ Dung Thất Thất vốn là đại phu, lúc này lại bởi vì chuyện hài tử mà mất đi khôn khéo ngày xưa. Bất quá, những điều này cũng là có thể hiểu được. Thầy thuốc, đối mặt vấn đề người khác luôn có thể lý trí tìm được nguyên nhân bệnh, nhưng gặp phải vấn đề của chính mình, đặc biệt liên quan đến con cái, sẽ mất đi lý trí.
“Khanh Khanh, ta biết rõ nàng không nỡ bỏ hài tử! Kỳ thật ta cũng vậy, rất không đành lòng rời xa nó. Ta từng vô số lần ảo tưởng, con của chúng ta sẽ là bộ dáng gì? Có phải là sẽ giống với nàng không, có một đôi mắt biết nói… Chỉ là, ta không nghĩ tới hài tử tới nhanh như vậy, hơn nữa còn là vào lúc này. Ta không phải thầy thuốc, không thể nói được gì. Không bằng, ngày mai chúng ta hãy thỉnh giáo Tấn Mặc, rồi hãy quyết định, nàng thấy như thế nào?”
Phượng Thương nói, kìm hãm đi bất an trong lòng Mộ Dung Thất Thất. Xác thực, bây giờ bọn họ quyết định giữ lại hài tử, thật sự là quá không lý trí. Bởi vì chuyện hài tử, nàng đã mất đi thông minh cùng lý trí của ngày thường, vậy nguyên nhân đại khái trong đó là gì! Đã như vậy, không bằng tìm Tấn Mặc xin ý kiến.
Ngày hôm sau, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất mời Tấn Mặc cùng Minh Nguyệt Thịnh tới. Tấn Mặc giúp Mộ Dung Thất Thất tỉ mỉ xem mạch, thời gian kéo dài rất lâu, Tấn Mặc lộ vẻ nghiêm túc, chau mày, làm cho người ta nhìn không ra nội tâm của hắn nghĩ gì, cũng càng thêm muốn biết kết quả sẽ như thế nào.
Thật lâu sau, Tấn Mặc mới buông tay ra.
“Sanh non, đối với thân thể nữ tử tổn hại rất lớn, mặc dù sau này bảo dưỡng được tốt, nhưng trong vòng một năm sau đó mang thai lần nữa, hài tử sẽ không dễ dàng bảo trụ. Hơn nữa…”
Tấn Mặc nhìn nhìn Mộ Dung Thất Thất, biểu lộ hết sức chăm chú, “Sư muội, lúc còn nhỏ có phải muội đã từng bị trọng thương hay không?”
“Còn nhỏ?” Mộ Dung Thất Thất không biết Tấn Mặc nói có phải là chuyện chủ nhân thân thể này lúc mười tuổi bị Mộ Dung Thái chấp hành gia pháp đi đời nhà ma, nàng xuyên qua trở thành Mộ Dung Thất Thất. Việc mình là người xuyên không, Mộ Dung Thất Thất không nói gì, chỉ là đơn giản giải thíchrằng lúc trước đã bị đánh hai mươi đại côn, bị ném tại am ni cô.
Mặc dù vấn đề này Phượng Thương đã sớm biết trong tư liệu rồi, nhưng mà lúc này chính tai nghe từ trong miệng Mộ Dung Thất Thất nói, lại trào lên một loại cảm xúc khác. Nàng rốt cuộc đã ăn bao nhiêu khổ? Đã trải qua bao nhiêu chuyện? Nếu không phải Mộ Dung Thái đã đi đời nhà ma, Phượng Thương nhất định sẽ bắt hắn đến, đưa hắn cho Mộ Dung Thất Thất hành hạ, trả lại cho hắn từng chút từng chút một.
“Chắc rằng sư phó đã từng nói với muội, thể chất của muội không tốt. Hai mươi đại côn kia, suýt chút nữa đã lấy mạng của muội. Mặc dù sau đó có bù đắp lại, nhưng chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc. Bản thể vốn yếu ớt, sau này lại lãnh hai mươi đại côn nên trọng thương, mặc dù bây giờ nhìn không có gì, nhưng từ nhỏ tích lũy hư nhược, không phải nhất thời nửa khắc có thể bồi bổ tốt.”
Tấn Mặc nói một đống vòng vo tam quốc, làm cho Phượng Thương gấp gáp, “Nói điểm chính!”
“Vương Gia ——” thấy Phượng Thương gấp gáp như vậy, Tấn Mặc lắc đầu, cho một cái biểu lộ an tâm một chút chớ vội, “Đề nghị của ta là, đứa nhỏ này tốt nhất giữ lại! Bởi vì cơ thể mẹ bẩm sinh thể chất không tốt, nếu cưỡng chế phá bỏ hài tử, sẽ đối với mẫu thân tạo thành thương tổn. Đứa nhỏ này, là phúc, không phải họa!”
Tấn Mặc cuối cùng nói lời này, làm cho Minh Nguyệt Thịnh hai mắt tỏa sáng, “Tấn Mặc, ý của ngươi là mượn cổ nuôi thai?”
“Mượn cổ nuôi thai?” Cụm từ này rất là mới lạ, Tấn Mặc lần đầu tiên nghe nói, bất quá hắn có thể đoán ra ý tứ trong lời nói Minh Nguyệt Thịnh chắc cũng giống với ý mình.
“Nữ nhân từ khi mang thai đến lúc sinh con, cùng với phục hồi sau khi sinh, đây là một quá trình ‘Thoát thai hoán cốt’ (thay da đổi thịt). Cơ thể mẹ trước khi mang thai không tốt, có thể thông qua mang thai để điều chỉnh, bù đắp khuyết điểm cho bản thân, hơn nữa sau khi sinh bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng, cuối cùng sẽ khôi phục khỏe mạnh. Chỉ là, thời gian mang thai, không thể dùng quá nhiều dược vật, dược dù sao cũng có ba phần độc, cho nên bình thường nữ nhân khi dưỡng thai cần hết sức cẩn thận, sau khi sinh một thời gian mới có thể nuôi con bằng sữa mẹ.”
Tấn Mặc nói đến đây, Minh Nguyệt Thịnh tiếp lời.
“Thất Thất không giống với phụ nữ có thai bình thường, nàng vừa lúc có thể lợi dụng thời gian mang thai để điều chỉnh thân thể của mình. Tuy trong dược cất giấu độc tính, nhưng cổ trùng tự thân cũng là có độc, đến lúc đó có thể lấy độc trị độc. Độc tính trong thuốc bổ bất lợi với sự phát triển của thai nhi, cũng sẽ được tử cổ hấp thu, đến lúc đó chẳng những đối với thai nhi không có ảnh hưởng, cũng có lợi cho ngươi điều trị thân thể.”
“Tại Tường tộc, từng có người từng ‘mượn cổ nuôi thai’, nếu không phải Tấn Mặc nói, ta cũng quên mất chuyện này.”
Vốn là chuyện nguy hiểm, bây giờ lại biến thành chuyện tốt, thật sự là có chút vượt quá sự tưởng tượng của Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.
“Thật tốt quá!” Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất có chút run rẩy, “Khanh Khanh, rõ ràng đứa nhỏ có duyên với chúng ta! Nó sẽ mang đến phúc khí cho nàng, đứa nhỏ này là lễ vật trời cao ban xuống cho chúng ta!”
Giờ phút này, Mộ Dung Thất Thất cũng kích động không thôi, lúc trước trong nội tâm nàng còn đang không yên, sợ Tấn Mặc nói những lời kiểu như “không thể giữ đứa bé”, hiện tại kết quả lại là như vậy, thật sự là làm cho người ta cao hứng.
“Thật tốt quá!” Mộ Dung Thất Thất lôi kéo tay Phượng Thương để tại trên bụng của mình, vẻ mặt hạnh phúc, “Thương, con của chúng ta có thể giữ! Con của chúng ta có thể giữ!”
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất hạnh phúc, người bên ngoài nhìn thấy, cũng nhiệt tình chúc phúc cho bọn họ. Minh Nguyệt Thịnh nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của Mộ Dung Thất Thất, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Xem ra, trời cao cũng đứng về phía bọn họ! Hắn cuối cùng vẫn vô duyên với nàng!
Rời Nhiếp Chính vương phủ trở lại dịch quán, thần sắc của Minh Nguyệt Thịnh có chút chán chường, Phúc Nhĩ thấy chủ tử như vậy, vội vàng tiến lên đón, “Bệ hạ, ngài đã trở lại!”
“Phúc Nhĩ, ta muốn uống rượu!”
Thấy Minh Nguyệt Thịnh như vậy, Phúc Nhĩ biết rõ, hắn trở về từ Nhiếp Chính vương phủ. Mỗi lần gặp Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh trở về đều muốn uống rượu. Tựa hồ ngoại trừ rượu, hắn không có phương thức nào khác để phát tiết. Cũng may Minh Nguyệt Thịnh uống rượu từ nhỏ, ngàn chén không say, cho nên uống rượu cũng chỉ là một phương thức trú mọi tâm tình.
“Bệ hạ, hoàng thái hậu đến đây!”
“Thái hậu?” Minh Nguyệt Thịnh nhướng mày, một thân ảnh màu lam liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Bệ hạ thật rảnh rỗi! Vứt Nam Phượng quốc, đại thần cùng dân chúng qua một bên, còn mình lại một mình chạy tới Bắc Chu quốc. Ai gia đây muốn hỏi, rốt cuộc có chuyện gì, có thể quan trọng hơn Nam Phượng quốc hả?”
Đứng ở trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, là hoàng hậu trước đây của Nam Phượng quốc, hôm nay là hoàng thái hậu —— Cổ Quân Uyển.
Mặc dù Cổ Quân Uyển đã từng là hoàng hậu của Minh Nguyệt Kính – phụ hoàng của Minh Nguyệt Thịnh, nhưng tuổi của nàng cũng không quá lớn, chỉ khoảng chừng hai mươi. Nữ tử này có khuôn mặt đầy đặn như trăng tròn, hai hàng lông mày mang mười phần anh khí, một đôi mắt to tròn ẩn dấu nét buồn phiền, bởi vì nét u buồn này, khiến nàng trở nên có chút nghiêm nghị.
Bình tĩnh mà xem xét, đây là một nữ nhân có cá tính, lớn lên không xấu, chỉ là nàng có cố gắng giả bộ trầm ổn, cộng thêm quần áo trang sức có chút già dặn, làm mất đi sức sống của tuổi trẻ, cho nên nhìn qua có chút bảo thủ, chẳng chút đáng yêu.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nhìn thấy Cổ Quân Uyển, Minh Nguyệt Thịnh hiển nhiên vô cùng giật mình.
“Ta đương nhiên là tới bắt ngươi trở về thượng triều rồi!” Cổ Quân Uyển hừ một tiếng, ngồi xuống trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, “Ngươi quăng hết tất cả cho ta, chẳng lẽ ngươi không sợ thái hậu ta đây âm mưu soán vị sao?”
Cổ Quân Uyển nói, làm cho Minh Nguyệt Thịnh cười ra tiếng.”Ngươi nếu muốn soán vị, Nam Phượng quốc đã sớm là của ngươi.”
Chứng kiến khuôn mặt tươi cười của Minh Nguyệt Thịnh, Cổ Quân Uyển lần nữa hừ nhẹ một tiếng, “Nói cũng đúng! Những thứ kia ta đều không cần!”
Cổ Quân Uyển là người của Tường tộc , phụ thân nàng là Cổ Đức- tộc trưởng Tường tộc, Miêu Sở Vân cũng là người của Tường tộc, Miêu gia cùng Cổ gia mấy đời giao hảo, Cổ Đức dưới gối chỉ có hòn ngọc quý này trên tay, hai người này quen nhau từ nhỏ, có điều Cổ Quân Uyển từ thuở ấy đã thích nữ giả nam, không thích trang sức màu mè, cho nên hai người xem như “huynh đệ”. Người bình thường không biết rõ tình hình, đều cho rằng Cổ gia có một vị thiếu gia, một vị tiểu thư, bọn họ nào biết kỳ thật thiếu gia này chính là tiểu thư giả dạng!
Tường tộc là một tộc lớn ở phía nam Nam Phượng quốc, Miêu gia lúc trước trung thành và tận tâm bị Minh Phong Kính giết chết cả nhà tịch thu tài sản, Minh Phong Kính lo lắng Cổ gia sẽ vì Miêu gia báo thù, Tường tộc sẽ tạo phản, cho nên sau khi Cổ Quân Uyển- nữ nhi duy nhất của Cổ Đức trưởng thành, lão liền cưới nàng về cung, trên danh nghĩa sắc phong nàng là hoàng hậu, kì thực là lợi dụng Cổ Quân Uyển để khống chế Cổ Đức, từ đó khống chế Tường tộc.
Về sau Cổ Quân Uyển cùng Minh Nguyệt Thịnh là bạn “nối khố” chơi với nhau từ bé, đem tình báo Nam Phượng quốc liên tục không ngừng truyền tới phủ giam của Tây Kỳ quốc, trợ giúp rất nhiều cho Minh Nguyệt Thịnh.
Hiện tại, Cổ Quân Uyển tìm tới tận cửa rồi, buộc hắn trở về thượng triều, làm cho Minh Nguyệt Thịnh lập tức cảm thấy nhức đầu.
Tuy hắn đã xác định thời gian trở về, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng Mộ Dung Thất Thất. Hơn nữa, chờ Mộ Dung Thất Thất sinh hạ hài tử, hắn muốn dẫn hài tử trở về giải cổ, dựa theo những gì Minh Nguyệt Thịnh nghĩ, hắn hận không thể một mực ngây ngốc chờ đợi ở Bắc Chu quốc đến khi Mộ Dung Thất Thất sinh con, chỉ là không thể nào như vậy được.
“Tiểu Uyển, ta biết rõ ngươi tốt nhất! Ngươi giúp đỡ ta đi! Lại trì hoãn một tháng, nói ta bị bệnh!”
“Bệnh?” Thấy Minh Nguyệt Thịnh lần nữa kiếm cớ, Cổ Quân Uyển trầm mặt, “Minh Nguyệt Thịnh, ngươi là cái đò không biết xấu hổ, cái gì cũng bắt ta chống đỡ thay ngươi! Nếu không có ta trấn giữ, những đại thần kia đã sớm xông vào hậu cung, xem ngươi có phải thật nằm trên giường dưỡng bệnh hay không!”
“Ngươi cho rằng tránh ở Bắc Chu quốc, chuyện tuyển phi cũng không cần tiến hành sao? Gần đây nhất mấy cái lão gia thiếu chút là đem cháu gái của mình đưa đến trên long sàn của ngươi, ngươi bắt ta làm sao bây giờ? Mỗi lần như vậy ta đều dùng thân phận thái hậu ra trấn áp, hiện tại các đại thần đều nói ta và ngươi…”
Nói ra chỗ này, Cổ Quân Uyển đột nhiên ngậm miệng, mặt quay sang một bên, nhưng quai hàm cắn chặt, nhìn ra nàng rất tức giận.
Minh Nguyệt Thịnh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, đám đại thần bất tài này sẽ nói như thế nào. Đơn giản là chửi bới hắn và Cổ Quân Uyển, nói bọn họ “thanh mai trúc mã”, “lưỡng tiểu vô sai” (hai đứa nhỏ chơi với nhau hồn nhiên).
Sau khi Minh Nguyệt Thịnh đăng cơ vẫn không chịu tuyển phi, có người lén lút nói hắn và thái hậu Cổ Quân Uyển này có tư tình, hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, đơn giản là dựa vào việc bò lên giường Cổ Quân Uyển vân vân, các loại lời khó nghe nhiều đến mức đếm không hết, bất quá sau khi hắn giết một đám người tung tin đồn, bên tai thanh tịnh đi rất nhiều.
“Lại có người muốn chết rồi?” Minh Nguyệt Thịnh híp híp mắt, trên người tỏara hàn ý, “Xem ra, là thủ đoạn của ta không đủ tàn nhẫn, cho nên không đủ để uy hiếp những người kia.”
Minh Nguyệt Thịnh như vậy, Cổ Quân Uyển thở dài.
“Ta nói, Minh Nguyệt Thịnh, ngươi không thể mỗi lần xảy ra chuyện đều bắt ta ra làm lá chắn. Đúng vậy! Ta và ngươi quan hệ xác thực rất vững chắc, nhưng là bằng hữu như ngươi hãm hại ta a! Hiện tại những lời kia khó nghe muốn chết, ngươi da mặt dày, quen thói phong lưu, ta còn là hoàng hoa khuê nữ, từ nay về sau còn phải lập gia đình!”
“Khụ khụ!” Cổ Quân Uyển nói, làm cho Phúc Nhĩ bên cạnh sặc nước miếng.
“Phúc Nhĩ, ngươi ho cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao! Là cái tên hỗn đản kia đã đáp ứng ta, cho ta giả chết, trả tự do cho ta, để cho ta rời đi hoàng cung? Kết quả hỗn đản này hiện tại phủi mông rời đi, vứt Nam Phượng quốc cho ta quản, ngươi nói thử xem, nói hắn có phải là khi dễ ta hay không!”
“Nương nương, nô tài không biết, nô tài ngu dốt.”
Phúc Nhĩ không có ngu như vậy, một bên là hoàng thái hậu, một bên là chủ tử mình, nói ai cũng không tốt, chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, giả bộ không hiểu.
“Phúc Nhĩ, ngươi sao cũng giảo hoạt! Giống hắn!”
Cổ Quân Uyển xoa xoa eo, đứng ở trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, “Nói! Ngươi chừng nào thì trở về? Ta đã sớm muốn rời hoàng cung, thoát khỏi thân phận hiện tại, ngươi đáp ứng chuyện của ta nhất định phải làm đến cùng, nếu không ta sẽ hận ngươi cả đời!” (lời editor: Uyển tỷ đáng iu hok chịu đc, thiệt là mong Uyển tỷ với Thịnh ca là một đôi @@)
♪♫♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫♪♫
(1) Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ” (三书六礼)
“tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
★”Sính thư”—thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
★”Lễ thư”—trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
★”Nghênh thư”—thư dự kiến ngày giờ rước dâu
“Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
★Lễ Nạp Thái (Dạm ngọ )sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
★Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
★Lễ Nạp Cát
★Lễ Nạp Tệ
★Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
★Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)