QUỶ VƯƠNG KIM BÀI SỦNG PHI

Một câu kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Mộ Dung Thanh Liên chấn động, đôi môi hồng nhuận* khẽ run lên, “Ngươi, ngươi nói cái gì, ta không hiểu –” (*đỏ hồng, đỏ phơn phớt)

“Ngươi không hiểu, hay là không thừa nhận?” Mộ Dung Thất Thất cười lạnh một tiếng, sát khí trên mặt càng thêm nồng đậm.

“Ta có nên cảm tạ ngươi thủ hạ lưu tình* hay không nhỉ? May mà ngươi chỉ gắn thêm có hai cái đinh, nếu là hai mươi cái, ta đây không phải sẽ lập tức chết sao? Không. . . . . . Ngươi sẽ không gắn nhiều đinh như vậy, như vậy sẽ bại lộ tâm địa độc ác của ngươi, cho nên mới gắn có hai cái, một trái một phải, gắn chặt vào xương ta!” (*là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa là “Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết”)

Nghĩ đến những chuyện mà chủ của thân thể này đã trải qua, ánh mắt Mộ Dung Thất Thất nhìn Mộ Dung Thanh Liên lại càng thêm băng lãnh*. Lúc trước chủ thân thể đáng thương này, chính là chết ở trong tay những kẻ có tâm địa độc ác đó! Khi nàng xuyên qua , nếu không phải gặp được cha nuôi cùng sư phụ, được cứu trị đúng lúc, thì đôi chân này coi như bị phế đi. (*lạnh như băng)

“Không, không, không phải là ta làm. . . . . .” Mộ Dung Thanh Liên lắc đầu, cắn môi. Mộ Dung Thất Thất cư nhiên tra được chuyện này là do nàng làm, điều này sao có thể chứ!

Nàng chỉ là muốn hung hăng giáo huấn Mộ Dung Thất Thất, cho nên sai người gắn mấy cái đinh trên những khe hở của roi hành gia pháp*, sao cho chỉ cần đánh một roi duy nhất, cũng đủ để cái đinh kia găm chặt vào xương cốt của nàng ta. Nghe nói có người cũng bởi vì do như vậy mà hai chân bị tàn phế, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất chẳng những bình an, còn học được võ công! (*nguyên gốc: cờ lê….)

Khi Mộ Dung Thất Thất trở lại, nàng còn tưởng rằng Mộ Dung Thất Thất vận khí tốt*, cái đinh kia chỉ cắm vào da thịt nàng , không làm thương tổn xương cốt. Hiện tại nghe Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Mộ Dung Thanh Liên mới hiểu được, lúc ấy, cái đinh kia xác thực đã đả thương nàng ta. Chẳng qua là, như vậy mà vẫn có thể sống sót! Thật là bất khả tư nghị**! (*may mắn- **câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng tượng, dự liệu, khó có thể xảy ra.)

“A –” thấy Mộ Dung Thanh Liên sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng như vậy, khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất đột nhiên mất đi vẻ băng lãnh, trở nên vô cùng nhu hòa, “Mặc kệ có phải là ngươi hay không, ta đều tính hết lên người ngươi!”

Không đợi Mộ Dung Thanh Liên hiểu ra âm mưu trong nụ cười ngọt ngào của mình đây, Mộ Dung Thất Thất tăng thêm lực, hồng sa* trong tay siết chặt lấy Mộ Dung Thanh Liên. (*tấm lụa hồng)

“A –” Mộ Dung Thanh Liên kêu thảm thiết, làn da của nàng bị ma sát bởi hồng sa, lập tức xuất hiện vết xước dày đặc, miệng vết thương nhỏ như sợi tơ, khiến máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ bộ quần áo sáng màu của nàng.

Không tốt! Già Lam thất kinh, hắn thế nhưng không đoán trước được, Mộ Dung Thất Thất chỉ dựa vào một đoạn hồng sa mà có thể làm người ta bị thương thành như vậy.

“Đại nhân, đây là cuộc thi Tứ quốc tranh bá, chúng ta không thể can thiệp!” Thấy Già Lam muốn cứu Mộ Dung Thanh Liên, Kim Vũ lập tức bắt lấy cánh tay hắn, “Huống chi nàng ta yếu như vậy, sao có thể là người mà Di Sa đại nhân cần tìm!”

Già Lam biết Kim Vũ nói có lý, người có thể phá được ảo thuật của lầu sáu chẳng lẽ nào lại “kém cỏi” như vậy sao.

Chẳng qua là trước khi đến, Di Sa đã dặn hắn rất kỷ, thà rằng nhận lầm ngàn người, cũng đừng để chạy mất một. Cho nên, Mộ Dung Thanh Liên đến tột cùng có phải là người Di Sa muốn tìm hay không, chỉ có thể đợi ít ngày nữa để Di Sa tự mình xác nhận mới được. Còn nhiệm vụ của hắn, là phải bảo đảm trước lúc Di Sa đến, Mộ Dung Thanh Liên vẫn còn sống.

Khi hồng sa của Mộ Dung Thất Thất lại quấn quanh người Mộ Dung Thanh Liên lần nữa, một thân ảnh màu lam hiện ra ngay trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Vụt –” ngân quang* lóe lên, tế đao* trong tay Già Lam chém hồng sa thành hai đoạn. (*ánh sáng bạc….**thanh đao nhỏ, tinh tế)

“Cô nương, người ta đã nhận thua, cần gì phải làm tổn thương tánh mạng của người chứ! Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng*!” Vẫn là nụ cười trầm tĩnh kia, biểu tình của Già Lam cũng vẫn ôn hòa , bình tĩnh. Sự xuất hiện đột ngột của Già Lam khiến cho Mộ Dung Thất Thất bất ngờ, cũng làm cho Mộ Dung Thanh Liên thấy được hi vọng. (*thành ngữ: khuyên người phải có lòng khoan dung)

“Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tòa tháp, huống chi cô nương cùng nàng dù sao vẫn là tay chân, cớ gì lại phải cốt nhục tương tàn* chứ!” (*thành ngữ: Anh chị em trong nhà mà hại nhau.)

Mộ Dung Thanh Liên nằm trên mặt đất, thở hổn hển, những vết thương nhỏ rướm máu khiến nàng đau đến không chịu được, thấy có người sẽ tới cứu mình, Mộ Dung Thanh Liên vội vàng bò qua đi ôm chân của Già Lam, tựa như người rơi vào trong nước nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm lấy vạt áo Già Lam .”Cầu ngươi, cứu cứu ta, nàng sẽ giết ta, van cầu ngươi! Cứu ta!”

Bên chân truyền đến một lực kéo, khiến Già Lam khẽ cau mày. Vừa nhìn lại, đã thấy cẩm y màu lam nhuốm máu, sắc mặt Già Lam lại càng khó coi, mặc dù vẫn duy trì nụ cười nho nhã , nhưng đao trong tay hắn đã đem vạt áo Mộ Dung Thanh Liên nắm lấy chém xuống, nghiêng người rút chân của mình ra, không để cho Mộ Dung Thanh Liên đến gần mình.

Hắn không thích nữ nhân đụng vào người, huống chi trên người Mộ Dung Thanh Liên lại nhuốm máu, như vậy rất bẩn. Sợ Mộ Dung Thanh Liên lần nữa quấn lên, Già Lam dứt khoát đứng cách xa nàng, phòng ngừa nàng nhích tới gần.

“Không bằng, bỏ qua cho nàng đi! Coi như là nể mặt của ta!” Già Lam mỉm cười nhìn Mộ Dung Thất Thất.

“Ngươi?” Bị quấy rầy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất đã không thoải mái, hiện tại Già Lam còn nói một đống lời lảm nhảm, càng khiến cho tâm tình Mộ Dung Thất Thất không tốt. Cau mày, Mộ Dung Thất Thất lộ ra một nụ cười mị hoặc, “Ngươi là ai? Ngươi có thể diện gì, lại có tư cách gì để ta nể mặt của ngươi đây?”

Trong giọng nói của Mộ Dung Thất Thất tràn đầy bất mãn, mà lời nói chanh chua của nàng khiến cho Già Lam sửng sốt, lần đầu tiên hắn xuất hiện vẻ mặt khác.

Mộ Dung Thất Thất không đồng ý, nằm ngoài dự kiến của Già Lam. Mặc dù lúc trước không nghe thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Thanh Liên nói chuyện, nhưng là từ tư liệu điều tra trong tay hắn, lúc trước ở Mộ Dung phủ, Mộ Dung Thanh Liên đã khiến cho Tam tỷ nàng sống không tốt, cho nên ân oán giữa bọn họ, không phải chỉ một lời nói của hắn là có thể buông xuống được.

Chẳng qua là ở chỗ Di Sa, lúc hắn đến đây, bất kể Mộ Dung Thanh Liên đến cùng có phải là người mà Di Sa muốn tìm hay không, chỉ cần có khả năng này, thì chuyện hắn đã đáp ứng với Di Sa nhất định phải làm cho bằng được. Mộ Dung Thanh Liên này , hôm nay hắn phải che chở!

” Phải như thế nào, cô nương mới bằng lòng bỏ qua cho nàng đây?”

“Hãy hỏi hồng sa của ta có nguyện ý cho ngươi mặt mũi hay không đã!” Mộ Dung Thất Thất vừa nói chuyện, Hồng sa trong tay đã hướng thẳng tới mặt Già Lam, nhưng còn không có đụng được Già Lam, đã bị hắn một phát bắt được, “Cô nương, chỉ cần ta có thể làm, nếu cô nương mở miệng, ta nhất định hai tay dâng lên, chỉ xin cô nương hôm nay lưu lại tánh mạng của nàng!”

Mộ Dung Thất Thất có tốc độ nhanh, tốc độ Già Lam còn nhanh hơn, có thể ở trong khoảng cách ngắn như vậy bắt được hồng sa của nàng, làm cho Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên cảm thấy Già Lam là một nhân vật lợi hại.

Nếu Già Lam là cao thủ, cùng hắn giằng co cũng không có lợi ích gì, huống chi còn nhiều thời gian, ngày sau sẽ còn cơ hội. Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười nhạt một tiếng, trên người hàn khí tan hết, biến thành một cô gái ôn nhu, “Hôm nay ta nể mặt của ngươi, thả nàng, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.”

“Được!” Già Lam gật đầu, có thể làm cho Mộ Dung Thất Thất bỏ qua, đã là chuyện không dễ dàng rồi, nếu không phải vì Di Sa, hắn sẽ không làm một người vô năng đi cầu tình người khác.

“Điều kiện thứ nhất, trước kêu ba tiếng chó sủa.”

“Ngươi –” vừa nghe lời này, biểu hiện trên mặt Già Lam biến sắc, nàng có ý gì? Muốn nhục nhã hắn? Một cổ tức giận xuất hiện ở trên mặt Già Lam.

Già Lam trên mặt tức giận, Mộ Dung Thất Thất thấy rõ ràng. Mặc dù không biết Già Lam tại sao muốn phá hư quy củ, xuất thủ tương trợ, nhưng hắn làm hư chuyện tốt của nàng, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Nàng muốn nhìn xem, người nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm, muốn từ trong tay nàng cứu đi Mộ Dung Thanh Liên.

“Ha hả, còn tưởng rằng ngươi là đại trượng phu, lời đã nói ra lại rút lại! Không nghĩ tới cũng bất quá nói giỡn gạt người –”

“Gâu gâu gâu!” Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Già Lam há mồm, ba tiếng chó sủa từ trong miệng hắn truyền khắp cả đấu trường.

“Ha ha ha ha!” Tất cả mọi người cười lớn lên, Hoàn Nhan Khang lại càng cười đến từ trên ghế ngã ngồi trên mặt đất.”Ai nha nha, biện pháp này của biểu tẩu không tệ! Lần sau đánh cuộc ta cũng sẽ làm như vậy!”

Mọi người cười khiến cho trên mặt Già Lam vẫn không có quá nhiều biểu tình xuất hiện một mảnh triều hồng. Hắn cố gắng an ủi mình, chuyện này là vì Di Sa, đến lúc đó phải hung hăng làm thịt Di Sa một trận! Cũng do Di Sa chết tiệt kia gây họa!

Mộ Dung Thất Thất không nghĩ tới Già Lam vì cứu Mộ Dung Thanh Liên mà làm đến bước này, rốt cuộc có bí mật gì đây? Điều này khiến cho Mộ Dung Thất Thất tò mò, nhưng nếu đối phương đã dựa theo yêu cầu của mình mà làm, thì Mộ Dung Thất Thất cũng không gây khó khăn cho Mộ Dung Thanh Liên nữa.

Chờ tiếng cười nhỏ dần, tâm tình Già Lam cũng bình phục rất nhiều, “Còn hai điều kiện nữa là cái gì?”

“Chưa nghĩ ra, trước cứ để đó, sau này tìm ngươi đòi lại.” Mộ Dung Thất Thất lười biếng quét mắt nhìn Già Lam một cái, xoay mặt, ánh mắt tàn khốc nhìn về phía Mộ Dung Thanh Liên đang bò lổm ngổm trên mặt đất.

“Mộ Dung Thanh Liên, ngươi nghe kỹ cho ta! Sau này ngươi tốt nhất hãy cư xử cho tốt, lần sau nếu để cho ta nhìn thấy ngươi vẫn còn nói năng lỗ mãng, ta sẽ đánh tới khi ngươi chết mới thôi! Ngươi không có chuyện gì thì nên cầu trời khấn Phật, hi vọng sau này mình có số mệnh tốt , có một nam nhân ngu xuẩn nữa tới cứu ngươi!” Thấy mình bị Mộ Dung Thất Thất nói thành nam nhân “Ngu xuẩn”, Già Lam cười khổ một tiếng. Di Sa a Di Sa, nếu không phải bởi vì tình nghĩa huynh đệ với ngươi, nếu không phải ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ta sẽ không làm việc hại mình như vậy –

“Chà!” Không cho Già Lam suy nghĩ nhiều, Mộ Dung Thất Thất rút hồng sa trong tay Già Lam về. Hồng sa biến mất, Già Lam cảm giác được trong lòng bàn tay một trận đau nhức, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã bị nhiều vết thương nho nhỏ chồng chéo, sau một khắc, vết thương hé ra, máu tươi cũng tuôn ra .

Thật là nữ nhân tàn nhẫn! Già Lam thất kinh, lập tức điểm huyệt cầm máu. Chỉ là một đoạn Hồng sa, có thể làm người ta bị thương thành như vậy! Sao nàng ta có thể làm được đều này? Chẳng lẽ chỉ dựa vào sợi tơ trong Hồng sa sao?

“A, từ trong tay của ta cứu người, hãy chuẩn bị tốt tâm lý nhận lấy. Già Lam, ta bất kể ngươi là ai, ngươi có mục đích gì, lần sau ngăn trở ta nữa, cũng không phải là đả thương một cái tay đơn giản như vậy!”

Mộ Dung Thất Thất rút nhẹ, Hồng sa bay đến mắt cá chân Mộ Dung Thanh Liên,

“A!” Mộ Dung Thanh Liên hét thảm một tiếng, toàn bộ chân bắt đầu huyết nhục mơ hồ.

“Ngươi!” Thấy Mộ Dung Thất Thất lật lọng, Già Lam rất là tức giận, muốn ra tay, thì Mộ Dung Thất Thất đã dừng lại.

“Tốt lắm! Bổn cung cũng nên thu lại binh khí, tâm tình thật sảng khoái! huyết sắc thật đẹp mắt, đỏ au một mảnh, lan tràn ra không khí! Trọng tài đâu? Có phải nên tuyên bố kết quả hay không! Bổn cung đói bụng, còn phải trở về ăn cơm đây!”

Lúc trước là ba trận, vô luận thắng bại, đều ung dung nhiều hơn, mà một trận này đổ máu khắp nơi, khiến cho mọi người đối với Chiêu Dương công chúa có sự hiểu biết mới .

“Ta tuyên bố, Bắc Chu quốc thắng!”

Thời điểm trọng tài tuyên bố lên, người dân Bắc Chu quốc hoan hô lên.”Chúng ta thắng! Chúng ta thắng!” Cái loại niềm tự hào dân tộc này, tràn đầy trong lồng ngực mỗi người, thắng, hai mươi lăm năm qua, Bắc Chu quốc rốt cục cũng trở thành cái tên đầu bảng trong cuộc tranh tài bốn nước, mùa đông này, đây là tin tức tốt nhất họ đã được nghe!

Thấy mọi người cao hứng như thế, Mộ Dung Thất Thất cũng xuống đài, giẫm lên bậc thang, đi tới trước mặt Phượng Thương, “Vương gia, chúng ta thắng!”

“Ừ!” Phượng Thương gật đầu, ôn nhu giúp Mộ Dung Thất Thất phủ thêm áo lông hồ, “Chúng ta đi thôi!”

Mới vừa đi hai bước, Mộ Dung Thất Thất dừng lại, quay đầu lại nhìn tràng diện cuộc thi, Kim Vũ đang giúp Già Lam băng bó, mà Mộ Dung Thanh Liên cũng được người ta khiêng xuống đi trị liệu, mặc dù thắng, nhưng bỏ qua cho Mộ Dung Thanh Liên, làm cho nàng lòng có chút khó chịu. Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất đem Hồng sa trong tay vứt trên mặt đất, “Tô Mi, đốt cho ta! Nhiễm máu của tiện nhân, hồng sa này đã ô uế!”

“Dạ!” Tô Mi lập tức bắt lấy Hồng sa đem thiêu đốt.

Mộ Dung Thất Thất đem câu “Tiện nhân” truyền tới tai Mộ Dung Thanh Liên, nàng không nhịn được mà rùng mình một cái. May mắn hôm nay có Già Lam xuất thủ tương trợ, nếu không nàng nhất định sẽ chết ở trên đấu trường.

Mà”Tiện nhân” hai chữ truyền tới chỗ Già Lam, hắn cười khẽ một tiếng. Nữ nhân này, mang thù vô cùng! Hôm nay cứu Mộ Dung Thanh Liên, lần sau nhìn thấy nàng, sợ là không có sắc mặt tốt để nhìn hắn!

“Đại nhân, ngài không đau sao? Lại còn có thể bật cười!”

Kim Vũ cẩn thận bôi thuốc cho Già Lam, “Nữ nhân kia cũng thật là lợi hại, Hồng sa lại có thể đả thương người, thật là nhìn không ra ! Nàng so sánh với Mộ Dung Thanh Liên mạnh hơn nhiều! Ta liền cảm thấy đại nhân hôm nay là tự chuốc lấy ! Vì một người vô dụng , lại đem mình bị thương thành như vậy, Già Lam đại nhân, ngươi thật là càng lúc càng có khuynh hướng tự ngược rồi!”

“Kim Vũ, ta bị thương, ngươi còn có chút hả hê như vậy, cũng không biết đau lòng một chút cho ta sao! Ngươi nhìn tỳ nữ bên cạnh Mộ Dung Thất Thất kia, tại sao đi theo ta lâu như vậy, mà ngươi mà ngươi thì chẳng khác sói ác nào như thế?”

“Ta còn không phải là đau lòng cho đại nhân sao, ta tuy nói lời khó nghe, nhưng đều là thật a! Ta cảm thấy đại nhân quá quan tâm tình hữu nghị với Di Sa đại nhân rồi, hôm nay đại nhân bị nhục nhã như vậy, ta rất tức giận, nhưng là ta biết cái đó không liên quan Mộ Dung Thất Thất. Nhục nhã đại nhân, là đại nhân tự làm tự chịu!”

Kim Vũ tuổi không lớn lắm, nói ra lời đó, khiến Già Lam không nhịn được lắc đầu, ánh mắt vẫn rơi vào bóng lưng của Mộ Dung Thất Thất, cho đến khi nàng biến mất, mới thu trở lại.

Nhìn tay phải mình băng bó kỹ , trước mắt Già Lam bỗng hiện lên vẻ mặt cười như không cười của Mộ Dung Thất Thất mới vừa rồi . Ai, Di Sa, ngươi lần này đem ta hại thảm! Thật hy vọng Mộ Dung Thanh Liên không phải là người ngươi muốn tìm, nếu thật không phải, ta đây sẽ đích thân đem nàng đưa đến tay nàng kia –

Già Lam tay phải cần một khoảng thời gian để khôi phục, mà Mộ Dung Thanh Liên cũng không tốt hơn là bao.

Đại phu trị liệu vừa đụng vào, nàng đã la đau . Mặc dù trật khớp mắt cá chân cùng đầu gối đã chữa khỏi, nhưng những vết thương giống như kim châm kia lại đau. Nhất là chân trái mới vừa rồi bị Mộ Dung Thất Thất đặc biệt thăm hỏi, cả người không có một chỗ lành lặng , giăng đầy vết thương.

“Đại phu, nàng như thế nào?”

Hiện tại trong bốn tuyển thủ Tây kỳ quốc, chỉ có Lý Vân Khanh là bình yên vô sự, cho nên lúc này công việc chính lại đã dồn lên hắn.

“Là bị thương ngoài da, vô có việc gì .” Đại phu giúp Mộ Dung Thanh Liên bôi thuốc, nhưng có chỗ không tiện, cho nên chỉ có thể chờ Mộ Dung Thanh Liên tự mình trở về bôi.

Đáng thương cho Mộ Dung Thanh Liên, hiện tại mỗi động tác hạ xuống, toàn thân đau đến không chịu được. Mặc dù đại phu nói không sao, nàng chẳng qua là bị thương ngoài da, nhưng toàn thân do mảnh dây đỏ gây ra, rát đau vô cùng, nàng lúc nào mà nếm qua đau khổ như vậy a!

Cũng là do Mộ Dung Thất Thất chết tiệt! Tiện nhân này, không ngờ hôm nay lại muốn giết nàng! Nếu không phải Già Lam xuất thủ tương trợ, Mộ Dung Thất Thất nhất nhất định sẽ từng chút đem nàng hành hạ đến chết !

Nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất thủ đoạn ác độc, Mộ Dung Thanh Liên trong lòng hận không sao chịu được, nàng lại thua ở trong tay cái phế vật Mộ Dung Thất Thất, trở về còn không biết con bị chê cười đến cỡ nào. Không được ! Sỉ nhục này nàng nhất định phải tìm Mộ Dung Thất Thất đòi trở lại! Nếu không nàng sẽ không có mặt mũi trở về Tây kỳ quốc!

Mặc dù trong lòng hận Mộ Dung Thất Thất, nhưng Mộ Dung Thanh Liên cũng biết nếu không phải Già Lam cứu nàng, nàng nhất định sẽ chết ở trong cuộc thi, cho nên mặc dù trên người đau, cũng khập khễnh chuyển đến trước mặt Già Lam, ôm quyền cảm tạ.

“Cảm tạ thì không cần , ta chỉ là nhận ủy thác của người khác mà thôi.” Già Lam lười đem mắt nói chuyện với nữ nhân này, vuốt bọc vải trắng ở tay phải, mang theo Kim Vũ chắn bên cạnh Mộ Dung Thanh Liên.

“Bất kể như thế nào, ta vẫn cám ơn ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên ở sau lưng Già Lam duỗi tay bái một cái.

“Ha –” Già Lam cười một tiếng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt chân thành của Mộ Dung Thanh Liên, “Là ngươi Mệnh tốt! Chỉ một lần này thôi! Bất quá, ta còn phải nhắc nhở ngươi, Mộ Dung Thất Thất ngươi chọc không được, cũng đấu không lại, như nàng nói, hãy cư xử cho tốt! Đây là lời khuyên của ta đối với ngươi !”

Bỏ lại những lời này, Già Lam cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Thấy Già Lam đối đãi với mình như vậy, Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được”Phi” một tiếng.

Lúc này Mộ Dung Thanh Liên hoàn toàn quên mất mình lúc trước như thế nào đau khổ cầu khẩn Già Lam cứu mình, cũng là Già Lam vì cứu nàng mà bị thương. Tự ái nho nhỏ của nàng bị câu nói cuối cùng của Già Lam kích thích, người này có ý gì? Làm sao lại cùng Mộ Dung Thất Thất đứng chung một chiếc thuyền! “Cái gì chơi không nổi! Còn giáo huấn ta!” Mộ Dung Thanh Liên hừ một tiếng, một chút cảm kích trong lòng đối với Già Lam cũng không còn sót lại.

Trong xe ngựa, Mộ Dung Thất Thất nằm trong ngực Phượng Thương, giống như con mèo nhỏ biết điều an tĩnh, khiến cho Phượng Thương có chút không thích ứng.

“Làm sao vậy?” Phượng Thương đưa tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Mộ Dung Thất Thất, môi nhẹ hôn lên trán Mộ Dung Thất Thất , “Có phải còn phiền lòng chuyện Mộ Dung Thanh Liên hay không? Nếu không, ta tìm người giết nàng?”

“Không cần.” Mộ Dung Thất Thất lười biếng tựa vào bả vai Phượng Thương , đầu ngón tay đùa bỡn mái tóc buông lỏng của Phượng Thương, trong mắt lóe ra tia khôn khéo.

“Ta chỉ là đang nghĩ Già Lam là ai? Cùng Mộ Dung Thanh Liên có quan hệ gì? Vương gia, ta cuối cùng vẫn cảm thấy lần tranh tài này, Đông Lỗ quốc ra đề mục có chút không thích hợp,nhất định là sau lưng có cao nhân vì bọn họ chỉ điểm. Chẳng qua là không biết cao nhân này có phải là Già Lam hay không –”

“Già Lam là người Bồng Lai đảo.”

Phượng Thương trả lời, Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ, đây hết thảy cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Chẳng qua là Bồng Lai đảo không phải vẫn không nhúng tay vào chuyện của đại lục sao? Lần này tại sao lại muốn ra tay giúp Đông Lỗ quốc thế?

Thấy Mộ Dung Thất Thất vừa lâm vào trầm tư, Phượng Thương không nhịn được lần nữa hôn lên cái trán của nàng, “Tốt lắm! Khanh Khanh, đừng đi thăm dò chuyện này, ta đã cho người đi thăm dò rồi! Ngươi hôm nay khổ cực như vậy, tốt hơn nghỉ ngơi cho tốt, hảo hảo thư giãn một tí. Nơi này có một Ôn Tuyền, có muốn đi Ôn Tuyền tắm hay không?”

“Ôn Tuyền?” Vốn là còn đang quấn quýt chuyện của Già Lam , Mộ Dung Thất Thất vừa nghe nói tới Ôn Tuyền, lập tức ngồi dậy, hai mắt lóe sáng, “Vương gia, thật sự có Ôn Tuyền sao? Tại nơi nào? Làm sao chàng không nói sớm a! Ta thích nhất tắm Ôn Tuyền!”

Thấy Mộ Dung Thất Thất thích, Phượng Thương cũng cao hứng, đặc biệt là nhìn nàng giống như nai con vui mừng, hắn thực vui.”Buổi tối dẫn nàng đi! Điều kiện tiên quyết là nàng phải biết điều ăn cơm nhiều một chút!”

Phượng Thương nói Ôn Tuyền, là ở ngoài thành Ung châu bên trong Phượng Vũ sơn trang. Đây là địa bàn riêng của Phượng Thương , cũng là sơn trang nghỉ ngơi của hắn. Chờ đến Phượng Vũ sơn trang, Mộ Dung Thất Thất bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn thật sâu.

Nhìn từ đàng xa, là một đám mây đỏ, tới gần, mới phát hiện là cả một vườn hồng mai.

“Mẫu thân của ta yêu thích hồng mai, cho nên phụ thân ở chỗ này trồng đủ các loại hồng mai. Hàng năm mùa đông, phụ thân sẽ mang mẫu thân đến nơi đây giải sầu,ngâm Ôn Tuyền, vẫn chờ tới gần ba mươi, ngoại tổ mẫu cùng cậu luân phiên thúc giục, mới chịu trở lại kinh thành.”

Phượng Thương nắm bàn tay bé nhỏ của Mộ Dung Thất Thất , chậm rãi đi tới.

Nghe Phượng Thương nói về chuyện xưa của phụ mẫu mình, Mộ Dung Thất Thất có thể tưởng tượng ra năm đó Đại tướng quân Phượng Tà cùng Minh Nguyệt công chúa ân ái như thế nào. Nghe nói, Minh Nguyệt công chúa được khen là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Phượng Tà, cũng có đệ nhất mỹ nam , trai tài gái sắc, người bên cạnh đều ao ước.

Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Liệt là bạn học từ nhỏ chơi đến lớn, tình cảm thân như huynh đệ, mà Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà cũng là thanh mai trúc mã, hai người thuở nhỏ đã nhận định nhau, Hoàn Nhan Minh Nguyệt mới vừa quá mười sáu tuổi, liền gả cho Phượng Tà, thành tân nương của hắn, sau một năm thì có Phượng Thương.

Không biết là bởi vì xúc cảnh sinh tình, hay là bởi vì bên cạnh có cô gái mà mình yêu mến, gợi lên cho Phượng Thương chuyện tình của phụ mẫu, ngày này, Phượng Thương nói rất nhiều về chuyện của Phượng Tà cùng Minh Nguyệt công chúa, mà Mộ Dung Thất Thất một câu nói cũng không có mở miệng, chẳng qua là an tĩnh nghe Phượng Thương kể lại.

“Kể từ khi phụ thân cùng mẫu thân qua đời đến nay, ta liền không muốn đến nơi này nữa, sợ nhìn thấy cả vườn hồng mai, nhớ tới những chuyện vui vẻ trước kia. Cho nên, ta cho người chặn đường lên núi, cho đến lần này dẫn nàng đi, mới để cho người ta dẹp dọn một lần nữa.”

Lúc này, Mộ Dung Thất Thất mới hiểu được tại sao trong lúc đó Phượng Thương không có mang mình tới đây. Phượng Vũ sơn trang này bị Phượng Thương phong bế suốt mười sáu năm, lần này là lần đầu tiên nghênh đón chủ nhân trở lại lần nữa.

“Vương gia, ta sẽ ở bên cạnh chàng!” Mộ Dung Thất Thất chôn ở ngực Phượng Thương, hai cánh tay vòng quanh chặt cái eo nhỏ hẹp dài của Phượng Thương “Vương gia, ta sẽ thay thế Đại tướng quân cùng công chúa, ở bên cạnh chàng, một đời đều như vậy!”

Mộ Dung Thất Thất “Hứa hẹn”, khiến cho đáy mắt Phượng Thương nóng lên, bàn tay to điểm nhẹ chiếc mũi của Mộ Dung Thất Thất , “Không được gọi như thế, nàng theo ta gọi bọn họ là phụ mẫu. Khanh Khanh, đi theo ta, ta dẫn nàng đi một chỗ.”

Phượng Thương nói đến địa phương đó, là phần mộ sau núi của Phượng Vũ sơn trang.

“Hài cốt của phụ thân ta vẫn còn , hài cốt của mẫu thân ta đã thiêu thành tro tàn. Mặc dù cậu rất muốn đem cha mẹ chôn cất vào Hoàng Lăng, nhưng ta kiên trì muốn đem bọn họ chôn cất ở chỗ này. Đây là nơi phụ thân và mẫu thân thích nhất , bên trong là hài cốt của phụ thân ta cùng y quan của mẫu thân . Thật ra thì, nơi này hẳn là ba người,còn có muội muội chưa ra đời nữa, lúc ấy nàng mới bảy tháng, còn đang ở trong bụng mẫu thân, cùng mẫu thân bị đại hỏa thiêu thành tro tàn.”

Phượng Thương mang mình tới bái kiến Đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa, làm Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc, cũng có chút vui vẻ. Này, coi như là mang nàng đi gặp mặt cha mẹ chồng sao?

Phần mộ của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt hiển nhiên được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề, bên cạnh có các loại dưa và trái cây, thịt nướng cùng chân heo. Trước mộ phần có lư hương , cắm ba nén nhang, khói trắng nhè nhẹ, theo gió tỏa ra, chung quanh, cả phần mộ tràn ngập một tầng mùi vị nhàn nhạt.

“Phụ thân mẫu thân, đây là thê tử của con, cũng là con dâu tương lai của hai người.” Phượng Thương thật chặc ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, hướng dưới cửu tuyền Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt giới thiệu nữ nhân mà mình yêu.

“Nàng gọi là Mộ Dung Thất Thất, là ta chọn khắp nơi, thật vất vả mới tìm được một cô gái. Ta yêu nàng, từ cái nhìn đầu tiên, liền chung tình với nàng, yêu nàng hết thảy, còn hơn yêu bản thân ta. Hôm nay ta đem nàng mang đến gặp phụ thân cùng mẫu thân, tin tưởng Nhị lão cũng nhất định sẽ thích nàng!”

“Năm nay, chúng ta ở lại Phượng Vũ sơn trang cùng hai người ăn lễ mừng năm mới. Chờ trở về kinh thành, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ. Ta đây cả đời chỉ có nàng là thê tử, ta sẽ giống như phụ thân luôn thương yêu mẫu thân, che chở cho nàng, cưng chiều nàng! Chúng ta, nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc, sanh con đẻ cái, bạc đầu giai lão, bất ly bất khí!”

Phượng Thương nói…, khiến cho trong mắt Mộ Dung Thất Thất ngấn lệ, hắn quả nhiên là mang nàng tới “gặp cha mẹ” . Người nam nhân này, tâm tư không ngời lại tỉ mỉ như vậy, bảo nàng làm sao mà không thương hắn đây!

“Vương gia –” Mộ Dung Thất Thất an tĩnh dựa vào Phượng Thương, nhìn chăm chú vào dòng chữ to cứng cáp trên bia mộ, trong lòng âm thầm hứa nguyện, “Tướng quân, công chúa, ta sẽ thay thế các người yêu Vương gia , các người yên tâm đi.”

Ôn Tuyền lộ thiên của Phượng Vũ sơn trang bốc lên nhiệt khí, nhiệt độ vừa phải, ở nơi đêm đông rét lạnh này, lại mang đến cho người ta vô hạn ấm áp. Mặc dù là lộ thiên , nhưng là Ôn Tuyền bị ngăn thành hai bên giành cho nam nữ.

Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi cùng Tố Nguyệt ở một bên, Phượng Thương, Hoàn Nhan Khang, Tấn Mặc ở một bên khác.

Hoàn Nhan Khang đem lỗ tai dán tại bên tường, nghe thanh âm bên kia, lại bị Tấn Mặc lôi lỗ tai kéo trở lại.”Uy uy, Tấn Mặc, ngươi làm cái gì a!”

“Ngũ điện hạ, ngươi có thể giống quân tử chút không?” Tấn Mặc đối với hành động trơ trẽn nghe chân tường hay là nhìn nữ nhân bên kia tắm của Hoàn Nhan Khang, rất là bị người ta khinh thường .

Thấy Tấn Mặc đứng đắn như vậy , Hoàn Nhan Khang xuy một tiếng khinh thường, “Ta liền không tin biểu ca không nghĩ ra biện pháp, đúng không, biểu ca! Ngươi có phải cũng muốn qua bên kia xem biểu tẩu một chút hay không a?”

Phượng Thương không nói chuyện, tóc đen nhánh xõa ở trong nước, giống như tảo biển màu đen, trong nước bồng bềnh. Khuôn mặt dị thường yêu nghiệt, ở trong sương mù mông lung, càng huyễn hoặc.

“Được rồi! Ngươi trầm mặc, ta liền cho là ngươi chấp nhận. Tấn Mặc, ngươi đừng như vậy, tại ngươi không có gặp phải nữ nhân mình yêu, một khi ngươi đụng phải người khiến ngươi động tâm , nhất định sẽ so với ta còn muốn gấp hơn.”

Đối với lời nói của Hoàn Nhan Khang…, Tấn Mặc cười nhạt, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ Hoàn Nhan Khang. Hắn mới không cần có nữ nhân như vậy! Hắn theo đuổi chính là y thuật chí cao! Làm sao sẽ cùng những tục nhân này giống nhau đây!

Ở bên Nữ nhân, Tô Mi cùng Tố Nguyệt lập tức rời đi, lưu lại Mộ Dung Thất Thất an tĩnh tựa vào bên bờ , tùy ý để nước Ôn Tuyền quanh quẩn ở cổ của nàng, đem toàn thân nàng che dấu dưới dòng nước.

Thật là thoải mái! Không có người bên cạnh, Mộ Dung Thất Thất lấy xuống Thủy Nguyệt Chi Kính, nhắm hai mắt, hưởng thụ nước ấm mềm mại, tựa hồ nàng thật lâu rồi không có thư thái như vậy. Lần cuộc thi tranh tài bốn nước này Bắc Chu quốc lấy được đầu bảng, cuối cùng cũng làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm. Hi vọng khi trở lại kinh thành Hoàng thái hậu sẽ không tìm cớ ngăn trở, yêu cầu mà Đông Phương Lam nói lên nàng đã làm xong–

Đang lúc Mộ Dung Thất Thất nhắm mắt dưỡng thần, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Thất Thất mở mắt ra, bất động thanh sắc bước tới giá áo bên bờ giật áo ngủ mặc vào, đem mình gói kỹ lưỡng, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất.

Người này, mang theo một cái mặt nạ con nít, mặt oa nhi phấn trắng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nụ cười thật ngọt ngào, gương mặt con nít, hai bên tỏa sắc hồng, ánh mắt như một hắc động, một đôi mắt khôn khéo ẩn bên trong.

“Ngươi là ai? Giả thần giả quỷ làm cái gì?” Mộ Dung Thất Thất nhìn đối phương, trong tay lấy ra hai cây tơ vàng.

Hắc y nhân xông vào Ôn Tuyền có chút kinh ngạc, khi hắn thấy Mộ Dung Thất Thất, hắn đứng im, nửa bước cũng bất động, “Minh Nguyệt. . . . . .” Hắc y nhân nhẹ giọng gọi, thanh âm khàn khàn, tiếng nói khẽ run, phảng phất như đang cố gắng ức chế cảm xúc của chính mình.

“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Thất Thất tựa hồ nghe thấy hai chữ”Minh Nguyệt”, nhưng nghe không rõ, vừa nhìn lần nữa, Hắc y nhân đã lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú Mộ Dung Thất Thất một cái, rồi xoay người ẩn vào trong bụi cây.

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Đang lúc ấy thì, Tố Nguyệt ăn mặc chỉnh tề đi tới, mà Mộ Dung Thất Thất đi nhìn lại, hắc y nhân kia đã không thấy bóng dáng.

“Có người lạ!” Mộ Dung Thất Thất chỉ vào phương hướng của hắc y nhân chạy trốn.

Vừa nghe nói có người lạ xông vào, Tố Nguyệt lập tức đuổi theo, mà bên này, Tô Mi cũng nghe thấy tiếng vang, trải qua một hồi náo động bên này, các nam nhân bên kia cũng biết chuyện Hắc y nhân xuất hiện, Phượng Thương mặc quần áo tử tế lập tức liền đi tới cạnh Mộ Dung Thất Thất, “Khanh Khanh, nàng không sao chớ!”

Giọng nói của Phượng Thương thanh đem lí trí của Mộ Dung Thất Thất kéo trở lại, nàng vội vàng nhặt Thủy Nguyệt Chi Kính trên mặt đất dán lên trên mặt mình.”Vương gia, ta không sao, rất an toàn!”

Chờ tất cả mọi người mặc chỉnh tề, Tố Nguyệt đã trở lại.

“Hắc y nhân kia đối với thôn trang rất quen thuộc, thuộc hạ cùng hắn chạy tới Mai Viên thì không còn tìm được hắn.” Tố Nguyệt có chút ảo não, thế nhưng để cho Hắc y nhân ở trước mắt mình chạy trốn, thật sự là nàng thất trách.

Vừa nghe Tố Nguyệt nói đối phương đối với Phượng Vũ sơn trang rất quen thuộc, mặt Phượng Thương chìm xuống , lập tức tìm quản gia Phượng Vũ sơn trang , toàn diện tìm tòi, nhưng là lục soát cả đêm, cũng không có tung tích của Hắc y nhân , chuyện này có chút kỳ lạ.

“Rốt cuộc đó là ai ?” Mộ Dung Thất Thất cắn môi, nhớ lại thân hình người nọ , lại đem bộ dáng người nọ vẽ ra. Khi thấy Mộ Dung Thất Thất vẽ ra cái mặt oa nhi, Phượng Thương thất kinh, “Đây là chiếc mặt nạ oa nhi phụ thân mua cho ta khi còn nhỏ! Ta nhớ được đặt ở trong thư phòng!”

Phượng Thương vừa nói, quản gia Phượng Vũ sơn trang lập tức đi thư phòng tìm, lại phát hiện thiếu một cái mặt nạ oa nhi.

Xem ra người này đối với Phượng Vũ sơn trang vô cùng quen thuộc! Rốt cuộc là ai? Mộ Dung Thất Thất nghĩ mãi mà không rõ, Phượng Thương cũng nghĩ không thông. Cả Phượng Vũ sơn trang bị lật lại một lần, vẫn không có tung tích hắc y nhân, Phượng Thương chỉ có thể cho người đi tuần tra.

Sau đó , Hắc y nhân không còn xuất hiện qua, tựa như bốc hơi trong nhân gian, không từng xuất hiện.

Mộ Dung Thất Thất không ngừng nhớ lại hết thảy về Hắc y nhân , chỉ nhớ rõ trong miệng hắn nói câu “Minh Nguyệt” , Minh Nguyệt là có ý gì? Là Minh Nguyệt công chúa sao? Nhưng là Minh Nguyệt công chúa đã qua đời nhiều năm như vậy, tại sao người này còn có thể dùng tình cảm sâu nặng kêu tên nàng đây?

Chẳng lẽ Hắc y nhân kia là người theo đuổi Minh Nguyệt công chúa ?

Những vấn đề này một mực ở trong đầu Mộ Dung Thất Thất, nhưng không có tìm được đáp án, nàng cũng không có đem chuyện này nói cho Phượng Thương biết. Nếu như lần sau Hắc y nhân xuất hiện lần nữa, nàng nhất định sẽ bắt được hắn để hỏi cho rõ ràng!

Rốt cục, cũng đến đêm ba mươi. Năm nay bởi vì cuộc thi tranh tài bốn nước, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất chỉ có thể ở Phượng Vũ sơn trang qua lễ mừng năm mới. Có thể cùng Phượng Thương cùng nhau đón năm mới, Mộ Dung Thất Thất vô cùng vui vẻ. So sánh với hoàng cung náo nhiệt với nhiều lễ nghi cung đình hạn chế, còn không bằng cùng người mình yêu cùng nhau trải qua.

Trừ Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, còn có Tô Mi, Tố Nguyệt, Hoàn Nhan Khang, Tấn Mặc, Như ý cùng Cát Tường.

Đêm ba mươi, Phượng Thương tuyên bố tất cả mọi người trong Phượng Vũ sơn trang bất kể thế nào, cũng không say không về, khiến cho mọi người trong sơn trang thật cao hứng. Hoàn Nhan Khang ôm vò rượu, cùng Như ý lôi kéo Tấn Mặc cụng rượu, Tô Mi, Tố Nguyệt cùng Cát Tường còn lại là ba cô nương trẻ tuổi ghé qua một bên nói chuyện phiếm, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đứng bên cạnh, cười nhìn người chung quanh.

“Vương gia!” quản gia Phượng Vũ sơn trang bưng rượu, cười híp mắt đi tới trước mặt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, ” đại biểu cho mọi người trong sơn trang, hướng Vương gia cùng Vương Phi mời rượu, Chúc vương gia Vương Phi ân ân ái ái, trăm năm hảo hợp!”

“Tốt!” Quản gia nói…, khiến cho nụ cười trên mặt Phượng Thương càng đậm, ngửa đầu, một chén rượu liền uống vào trong miệng, “Phần thưởng mỗi người là nửa năm Nguyệt Ngân!”

“Cám ơn Vương gia! Cám ơn Vương gia!” Vừa nghe nói có phần thưởng, hơn nữa còn là nửa năm Nguyệt Ngân, khiến cho người trong trang viên mừng rỡ, nâng chén hướng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất kính rượu.

Mặc dù chỉ là mấy ngày chung đụng, nhưng những người này rất có tình cảm với Mộ Dung Thất Thất

Có một Vương Phi tính tình tốt dễ ở chung, đối với mấy hạ nhân mà nói thì không còn chuyện gì tốt hơn. Mặc dù Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng không thường trở lại, nhưng nhìn hai vị chủ tử, sau này mùa đông sợ là sẽ phải ở lại Phượng Vũ sơn trang. Chủ tử tính tình tốt, dễ dàng hầu hạ, điều này khiến hạ nhân thoải mái không ít.

“Vương gia, canh giờ đã đến!”

Cuối cùng đã tới không giờ, Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, vượt qua vòng vây của mọi người, ra đến bên ngoài. Phượng Vũ sơn trang, đèn đuốc sáng trưng, chờ Phượng Thương đi ra ngoài, bọn hạ nhân liền đem pháo hoa đã chuẩn bị xong đốt.

“Bùm!” pháo hoa nở rộ trong đêm tối yên tĩnh, giống như những bức họa màu sắc rực rỡ , sắc xanh của bầu trời được lây nhiểm một màu rực rỡ.”Rầm rầm rầm!” những sắc hoa kia, ngươi truy ta đuổi, mở ra cả vùng trời, phảng phất như cuộc thịnh yến bách hoa, nghênh đón năm mới đến!

“Thật là đẹp mắt! Tiểu thư, ngươi nhìn kìa, thật xinh đẹp a!” Tô Mi thích náo nhiệt, thích pháo hoa này , Hoàn Nhan Khang tiến tới bên cạnh Tô Mi, đưa cho nàng hai nhánh hoa, “Cho!”

“Cám ơn!” Tô Mi tay trái tay phải mỗi tay cầm lấy một nhánh pháo hoa, trong đêm tối vũ động .

“Đẹp mắt! A –” Hoàn Nhan Khang kêu lên, chính mình lại cầm lấy hai nhánh pháo Hoa, cùng Tô Mi, lấy pháo hoa làm vũ khí, ở trong viện”Đánh nhau” .

Hai người”Đánh” đến không thể tách rời ra, mà trong tay bọn họ pháo hoa lóe ra ánh sáng chói mắt, đem hai người bao phủ trong đó.

“Thật xinh đẹp! Tố Nguyệt, ngươi cũng đi chơi đi! Cát Tường, Như ý, các ngươi đi chơi đi!”

Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang ồn ào, khiến cho tâm tình Mộ Dung Thất Thất thật tốt, dứt khoát phát cho mỗi người một nhánh, một nhóm người tay cầm pháo hoa, ở trong sân chơi đùa .

“Tiểu thư, đã đến giờ rồi, cầu nguyện, cầu nguyện! Nhanh lên một chút cầu nguyện vọng năm mới!” Tô Mi kêu lên, Mộ Dung Thất Thất vội vàng chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại âm thầm cầu nguyện. Chờ đem nguyện vọng trong lòng toàn bộ nói cho Bồ Tát, Mộ Dung Thất Thất mở mắt ra, lại phát hiện một tên yêu nghiệt xuất hiện ở trước mặt nàng.

“Vương gia –”

“Khanh Khanh, nguyện vọng năm mới của nàng có ta không?” Phượng Thương có chút mong đợi, có chút nóng lòng, nhưng là vừa kiềm chế vội vàng trong lòng, sợ Mộ Dung Thất Thất biết sẽ cười mình.

“Chàng nói đi?” Thấy Phượng Thương như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười khanh khách, vứt một cái mị nhãn cho hắn, hơn nữa tặng kèm theo một cái đáp án lập lờ nước đôi .

Mộ Dung Thất Thất càng như vậy, Phượng Thương càng căng thẳng, dứt khoát đem Mộ Dung Thất Thất ôm trong ngực, dùng áo choàng bao hai người ở trong đó, “Khanh Khanh, nàng không trả lời ta, ta liền hôn ngươi!” “A!” Bên ngoài áo choàng, Hoàn Nhan Khang kêu lên một tiếng. Lúc Phượng Thương đem áo choàng bao quanh hai người bọn họ, đưa bọn họ và những người khác ngăn cách đã khiến cho người bên cạnh chú ý.”Biểu ca, ngươi không thấy trơ trẽn sao a?” Hoàn Nhan Khang khoa trương kêu lên, người bên cạnh cười to.

“Vương gia –” Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt lên, nàng không có ngờ tới Phượng Thương ở trước mặt nhiều người như vậy, làm ra cái chuyện này.

“Khanh Khanh, hoặc là trả lời ta…, hoặc là để cho ta hôn nàng.” Áo choàng bao quanh, khiến cho nhiệt khí rất nồng, Phượng Thương có thể cảm giác được gương mặt của mình đã nóng rần lên, nhưng là hắn không có ý định dễ dàng như vậy bỏ qua cho Mộ Dung Thất Thất.

“Nói –” Phượng Thương hơi thở nong nóng hướng Mộ Dung Thất Thất càng ngày càng gần, Mộ Dung Thất Thất có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ nóng rực trên người Phượng Thương, mặt của nàng nóng như thiêu đốt , vừa định trả lời, Phượng Thương đã hôn trên môi nàng.

“Khanh Khanh, ta yêu nàng. . . . . .” thanh âm Phượng Thương, bị môi của Mộ Dung Thất Thất nuốt hết, câu “Yêu” này, đã ở bên trong nụ hôn của hắn, truyền đến trong lòng nàng.

Mặc dù nụ hôn này như cũ không thuần thục, nhưng Phượng Thương đã không hề giống như lần đầu tiên gặp trục trặc, lưỡi của hắn ở trong miệng của nàng thăm dò hương thơm của nàng, không sâu không cạn, vừa vặn.

Phượng Thương một tay nắm áo choàng, đem hai người che ở trong đó, một tay ôm cái eo nhỏ của Mộ Dung Thất Thất , buộc nàng tới gần sát mình.

“Ưm. . . . . .” môi của Mộ Dung Thất Thất nở rộ như đóa hoa anh đào , nghênh đón sự ôn nhu của Phượng Thương, mà mũi chân của nàng cũng dần dần rời mặt đất. Ngoài áo choàng, pháo hoa như cũ, áo choàng che ngoài , hai người hôn đến khí thế ngất trời.

Chờ chung quanh an tĩnh lại, Phượng Thương mới chậm rãi rời khỏi môi của Mộ Dung Thất Thất . Nụ hôn này thật dài, làm cho Phượng Thương quên luôn những người đang vây quanh xem náo nhiệt kia. Khi hắn đem áo choàng để xuống, tiếng huýt sáo của Hoàn Nhan Khang lập tức truyền tới.

Đôi môi của Mộ Dung Thất Thất sưng đỏ làm cho người ta vừa nhìn đã hiểu hai người này ở trong áo choàng làm chuyên gì, Hoàn Nhan Khang lại càng kinh ngạc kêu lên, “Biểu ca, lợi hại a! Thời gian dài như vậy! Chúng ta đứng tiến năm cũ đón năm mới, các ngươi thì lại khóa môi đón năm mới a!”

Vừa nghe xong lời nói của Nhan Khang…, Mộ Dung Thất Thất mặt đỏ như hỏa vân thiêu đốt, bỏng rát , cả người giấu ở trong ngực Phượng Thương, không chịu ngẩng đầu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi