“Ta đã đồng ý sao?” Mộ Dung Thất Thất khiêu mi giương mắt: “Lỗ tai nào
của ngươi nghe thấy ta đồng ý cho người vào cửa vương phủ? Hả?”
“Chúng ta không nghe thấy. tiểu thư chưa nói.” Tô Mi cùng Tố Nguyệt vô cùng phối hợp vội vàng lắc đầu.
“Thái Tử Phi, công chúa, các ngươi nghe thấy không?” Mộ Dung Thất Thất
nhìn về phía Dư Thi Thi và Hoàn Nhan Bảo Châu hỏi. Hai người này mặc dù
rất muốn giúp Mục Vũ Điệp, nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Dung Thất Thất cũng không có gật đầu, cũng không đáp ứng, hai người không thể làm gì khác
hơn là lắc đầu.
Lúc này, sắc mặt của Mục Vũ Điệp có chút phát
xanh, nàng là có ý gì? Mới vừa rồi nói những lời đó, chẳng lẽ không đúng cho thấy nàng nguyện ý cùng mình hai gái hầu chung một chồng sao? Ý tứ
rõ ràng như vậy, hiện tại Mộ Dung Thất Thất sao lại nói ngược lại đây?
“Ngươi có ý gì?” Mục Vũ Điệp bật thốt lên.
Thấy Mục Vũ Điệp vội vã như vậy, Mộ Dung Thất Thất cười yếu ớt: “Ý của
ta chẳng lẽ Mục tiểu thư không rõ sao? Vương gia nhà ta chỉ có ta là một nữ nhân, trước hôn nhân đã như thế, sau này cũng sẽ như thế. Về phần
Mục tiểu thư một bên tình nguyện, ngươi hãy nghe cho kỹ, chỉ là do ngươi quá mức tự tin thôi. Nếu như nữ nhân nào cũng nghĩ muốn đến vương gia
nhà ta, ta người nào cũng gật đầu, vậy trong kinh thành này cũng có quá
nhiều rồi.”
“Ngươi ——” Mục Vũ Điệp trăm triệu lần không nghĩ
tới Mộ Dung Thất Thất lại đem chuyện nói trắng ra như vậy, như vậy. . . . . . Khó nghe. Đây quả thực là nhục nhã nàng, nhục nhã tình cảm của nàng đối với Phượng Thương.
“Công chúa, không phải là chỉ có một
mình ngươi yêu vương gia. Ngươi ít nhất cũng phải tôn trọng tình cảm của ta đối với vương gia.”
Nghe lời này, Mộ Dung Thất Thất phảng
phất như nghe thấy chuyện cười trong thiên hạ, nàng từng bước từng bước, chậm rãi đi tới trước mặt Mục Vũ Điệp, nhìn ánh mắt kiên quyết trên
gương mặt trắng nõn của nàng, thở dài.
“Bất đắc dĩ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cho dù Mục tiểu thư đối với vương gia nhà ta yêu đến mức so sánh với núi cao, so sánh với biển sâu, như vậy thì thế nào?
Phượng Thương trong lòng chỉ có một mình ta, vừa vặn ta là người bá đạo, cho nên đem tâm của hắn lấp đầy, một sợi tóc chen vào cũng không lọt,
ngươi hãy tỉnh lại đi. Bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân, còn si tâm vọng tưởng.”
Mộ Dung Thất Thất lời nói ác độc, khiến cho Dư Thi Thi cùng
Hoàn Nhan Bảo Châu sợ ngây người, nàng cũng không hoàn toàn cho Mục Vũ
Điệp một chút thể diện, lại đứng bên đường cứ như vậy mà “nhục nhã” nàng ta, chẳng lẽ Mộ Dung Thất Thất cũng không sợ đắc tội với phủ Thừa Tướng sao? Hơn nữa, lại có cô gái như vậy, luôn mồm không cho phép Phượng
Thương cưới vợ bé, nữ nhân này là đố phụ sao? Yêu cầu vô lí như vậy,
Phượng Thương cũng sẽ đáp ứng sao?
Quả nhiên, Mục Vũ Điệp nổi
giận, nàng để ý nhất chính là người khác lấy tuổi của nàng ra mà nói
chuyện, hiện tại Mộ Dung Thất Thất mở miệng một tiếng “tuổi xuân”, rõ
ràng chính là khi dễ nàng.
“Công chúa, ngươi thật là quá đáng. Ngươi tự chủ trương như vậy, vương gia chưa chắc sẽ đáp ứng.”
“A. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất cười lạnh, nhìn sang vẻ mặt đang đen
lại của Mục Vũ Điệp, khóe miệng gợi lên một độ cong: “Vương gia nói,
trong Nam Lân vương phủ ta là lớn nhất. Ý của ta, cũng đại biểu cho ý
của vương gia.”
Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất sủng đến
loại tình trạng này, đám người Dư Thi Thi hoàn toàn không ngờ rằng được
điều này. Xem ra, hi vọng muốn đem Mục Vũ Điệp nhét vào Nam Lân vương
phủ hoàn toàn xa rời rồi.
Dư Thi Thi không ưa gì vẻ mặt đắc ý
của Mộ Dung Thất Thất, nếu như ban đầu nàng không đi sai hướng, hiện tại Mộ Dung Thất Thất làm sao còn ở chỗ này mà ngang ngạnh. Tại sao chuyện
tốt như vậy cứ rơi vào trên người Mộ Dung Thất Thất đây? Mộ Dung Thất
Thất này lớn lên không có vóc người, tại sao Phượng Thương hết lần này
tới lần khác đều yêu thích nữ nhân như nàng ta như vậy? Thật là không
thể tưởng tượng nổi.
“Vương gia còn chưa lớn bằng hoàng thượng. Chuyện này hoàng thượng không có mở miệng, còn nói không cho phép.”dưới sự kích thích của Mộ Dung Thất Thất, Mục Vũ Điệp cuối cùng cũng đem uy
của Hoàn Nhan Liệt ra dọa.
Thì ra là như vậy. Mộ Dung Thất Thất bừng tỉnh đại ngộ, khó trách ba nữ nhân này lại ở chung một chỗ, khó
trách Mục Vũ Điệp còn dám “đúng tình hợp lý” như vậy, xem ra là cái lão
già ở Mục phủ kia muốn chạy theo Hoàn Nhan Liệt kia a. Muốn dùng hoàng
thượng cùng thánh chỉ tới dọa nàng sao? Chẳng lẽ Mộ Dung Thất Thất là
con dê mặc cho người ta chém giết sao ?
“Vậy thì chờ hoàng thượng mở ra miệng rồi hãy nói sau.”
Mộ Dung Thất Thất thay đổi lời nói lớn lối vừa rồi, sắc mặt bỗng nhiên
bình tĩnh trở lại, bình tĩnh giống như biển sâu, không một tia gợn sóng. Nàng nhìn ngón tay mình, nhẹ nhàng mà vuốt móng tay nhuộm màu hồng.
“Bất quá, Mục tiểu thư cũng phải cẩn thận a. Chuyện tốt tới cửa, nhưng
lại không có phúc khí mà hưởng. Cho dù hoàng thượng ban xuống thánh chỉ, ngươi cũng phải có cái phúc khí này mà hưởng thụ mới được. . . . . .
Vạn nhất, đầu không cẩn thận rớt xuống, Mục tiểu thư chỉ là công dã
tràng thôi. Dù sao bà lão, đại não có đôi khi ngắn, phản ứng không nhanh nhẹn, tình huống chết đột tử tự nhiên là có.”
Mới vừa rồi còn
nói Mục Vũ Điệp một câu “tuổi thanh xuân”, lúc này đã hoàn toàn thăng
cấp thành “bà lão”. cho dù Mục Vũ Điệp tính tình trầm tĩnh đến đâu đi
nữa, cũng có thể nghe được lời nói này tràn đầy châm chọc cùng đắc ý uy
hiếp của Mộ Dung Thất Thất, nàng thật là quá lớn mật.
“Mộ Dung
Thất Thất! Ngươi mới vừa rồi là uy hiếp ta, đe dọa ta sao? Ta là cháu
gái của quan nhất phẩm, người nào cho ngươi lá gan lớn vậy, dám đối với
ta như vậy?”
“Là Bổn vương cho.” không đợi Mục Vũ Điệp phát
tiết xong, một thanh âm lạnh như băng truyền tới, sau một khắc, Mộ Dung
Thất Thất rơi vào vòng ngực ấm áp, không cần đoán, nàng cũng biết đây là Phượng Thương.
Phượng Thương đột nhiên xuất hiện, khiến cho
kia ba nữ nhân kia lui về phía sau nửa bước, quét mắt nhìn ba người này, Phượng Thương cúi đầu ôn nhu hôn lên trán của Mộ Dung Thất Thất : “Đi
ra ngoài cũng không mang theo người. Gặp phải chó điên làm sao bây giờ?”
Lời nói của Phượng Thương trực tiếp đem ba nữ nhân đối diện quy thành
“chó điên”, Tô Mi cùng Tố Nguyệt che miệng cười trộm.công lực nói lời ác độc của vương gia lại tăng lên a. Mới vừa rồi bộ dáng điên cuồng của
Mục Vũ Điệp, thật đúng là giống như chó điên.
“Vương gia, gặp
phải chó điên, tự nhiên sẽ là đánh chết lột da chúng, trưng bày ra
ngoài.” Ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất rơi vào trên mặt Mục Vũ Điệp,
trong ánh mắt hàm chứa nụ cười, lại làm cho Mục Vũ Điệp cảm thấy một
trận âm lãnh, vội vàng kéo chặt áo choàng.
“Làm sao, Mục tiểu thư đối với lời nói của vương phi của bổn vương bất mãn sao?”
Mộ Dung Thất Thất không sao, khiến Phượng Thương thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết tiểu nữ nhân này thủ đoạn không tầm thường, nhưng vẫn là không
nhịn được nhớ thương lo lắng. Trở lại vương pPhủ, vừa nghe Phượng Ngọc
nói Mộ Dung Thất Thất đi ra ngoài dạo phố, Phượng Thương vừa quay ngựa
không ngừng chạy đi ra ngoài tìm, rốt cục ở bên ngoài sòng bạc thấy được nàng, còn có ba nữ nhân kia.
“Không không không, không có, không có.”
Có Phượng Thương ở đây, Mục Vũ Điệp có chỗ nào dám vô lễ với Mộ Dung
Thất Thất. Trừ phi nàng là người mù, trong mắt Phượng Thương sủng nịnh
đối với Mộ Dung Thất Thất nàng sao không thể nhìn thấy chứ? Thật ra
trong lòng ghen tỵ muốn chết, nhưng ngoài miệng cái gì cũng không thể
nói. Xem ra nhất định phải kêu gia gia đi tìm hoàng thượng, nàng cũng
muốn Phượng Thương dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, ôn nhu đối với nàng.
Phượng Thương tới, ánh mắt Dư Thi Thi lập tức biến thành u oán. Tại sao hắn ôn nhu đối với Mộ Dung Thất Thất như vậy? Tại sao hắn không chịu
nhìn nàng một cái? Chẳng lẽ là do ban đầu nàng bội ước sao? Nhưng nàng
cũng là thân bất do kỷ, là bị liên lụy a. . . . . .
Lúc này, Dư Thi Thi mắc phải bệnh mê trai, ánh mắt nàng ta si mê, hoàn toàn là tự
mình đi tìm phiền toái. Mộ Dung Thất Thất vừa thấy Dư Thi Thi như vậy,
đã nghĩ tới muốn ói. Xem ra cả đám này đều là loại không an phận, cũng
nên cho các nàng nếm mùi đau khổ một chút đi.
“Vương gia, thật
ra thì, các nàng tất cả đều là muốn tốt cho ta.” Mộ Dung Thất Thất đem
bàn tay nhỏ bé của mình nhét vào trong bàn tay của Phượng Thương.
“Các nàng lo lắng ta bạc mệnh, sống không qua đêm tân hôn. Cho nên,
Thái Tử Phi nương nương cùng công chúa hết sức nghĩ tác hợp Mục tiểu thư cho ngài. Mới vừa rồi ba người còn nói với ta, muốn ta gật đầu đồng ý
cho Mục tiểu thư cùng ta cùng phụng dưỡng ngài, cùng nhau tổ chức đám
cưới. Nghe nói, thừa tướng đại nhân tự mình cầm bát tự của ngài cùng Mục tiểu thư đi tìm cao nhân xem, kết quả là cực kỳ xứng đôi. . . . . .”
Nghe Mộ Dung Thất Thất nói những lời này, ba nữ nhân này hận muốn chết.
Những lời này cũng chỉ là muốn bịa chuyện lừa Mộ Dung Thất Thất thôi,
các nàng không nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất sẽ đem chuyện này nói với
Phượng Thương. Nữ nhân gặp phải chuyện như vậy không phải nên hẳn là giả bộ hiền lành rộng lượng, giúp phu quân cưới thê thiếp sao? Tại sao Mộ
Dung Thất Thất lại không sợ thiên hạ chê cười mình là một đố phụ chứ ?
“Xem ra, thừa tướng tuổi lớn, nên cáo lão hồi hương a, an ủi tuổi già.” Phượng Thương híp mắt, ngó chừng Mục Vũ Điệp, trên người bắn ra hàn khí : “Đã như vậy, bổn vương sẽ viết một bản tấu chương, tránh cho cậu bớt
đi chuyện này, cũng tránh cho thừa tướng đại nhân hồ đồ, làm ra cái
chuyện hại quốc thể.”
Từng câu nói truyền vào trong tai của Mục Vũ Điệp, làm nàng không nhịn được rùng mình một cái. Phượng Thương là
có ý gì? Là muốn bãi chức tổ phụ của nàng sao? Như vậy sao được ? Vinh
hoa phú quý của Mục gia của nàng, không phải là kết thúc sao?
“Vương gia, biện pháp này không tệ. Cứ như vậy đi, thái tử điện hạ nhẩm
tính xử lý là được rồi. Thái Tử Phi nương nương thật là người vợ hiền
lương a. Thừa tướng từ quan, không thể bỏ qua công lao của nương nương.”
Lời của Mộ Dung Thất Thất vừa nói ra, khiến cho trong mắt
Phượng Thương hiện lên một tia thưởng thức. Tiểu vương phi này cũng hiểu được khích bác ly gián. Thừa tướng ủng hộ nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị,
đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Vạn nhất Thừa tướng từ quan,
nhị hoàng tử kia mất đi ưu thế, người đắc lợi kia không phải là thái tử
Hoàn Nhan Hồng sao.
Không thể không nói, một chiêu này của Mộ Dung Thất Thất hiệu quả rất rõ ràng.
Mặc dù Mục Vũ Điệp rất muốn thuyết phục mình, Mộ Dung Thất Thất đây là
đang ly gián, nhưng mà vừa nghĩ tới gần đây Dư Thi Thi vẫn giựt giây để
nàng gả cho Phượng Thương, còn giựt giây nàng đi tìm tổ phụ, đi theo
hoàng thượng, phương diện này có nhiều ý vị sâu xa rồi. Chẳng lẽ, Dư Thi Thi thật sự là vì củng cố địa vị của thái tử mới đến tìm nàng?
Hoàng thượng sủng ái Phượng Thương là chuyện mọi người đều biết, Phượng Thương không gật đầu, Hoàn Nhan Liệt cũng sẽ không mạnh mẽ yêu cầu
Phượng Thương làm chuyện mình không thích. Vạn nhất ép gả không được,
đắc tội Phượng Thương, nói không chừng gián tiếp hại tổ phụ, cuối cùng
người đắc lợi nhất định là thái tử Hoàn Nhan Hồng.
Vừa nghĩ đến đạo lý rõ ràng này, Mục Vũ Điệp trợn mắt nhìn Dư Thi Thi một cái, thấy
ánh mắt nàng tránh né, Mục Vũ Điệp càng thêm xác định lời nói của Mộ
Dung Thất Thất là sự thật. Khó trách Dư Thi Thi gần đây tìm đến nàng,
thân cận cùng nàng.
Trước kia bởi vì mâu thuẫn giữa nhị hoàng
tử cùng thái tử, Dư Thi Thi cho tới bây giờ đối với nàng cũng là giữ một khoảng cách nhất định, hiện tại đột nhiên đến gần, bên trong chắc chắn
có âm mưu. Nàng thế nhưng lại trúng mưu của Dư Thi Thi.
Nữ nhân này thật ghê tởm. Lại lợi dụng chuyện mình thích Phượng Thương, để đụng tới Mục phủ của bọn họ. Cảm giác mình bị người khác lợi dụng, đặc biệt
là chuyện tình cảm chân thành của mình đối với Phượng Thương bị lợi
dụng, Mục Vũ Điệp chịu không được, nhìn ánh mắt của Dư Thi Thi không
giống lúc trước thân thiết như vậy, ánh mắt giống như dao găm.
Rõ ràng Hoàn Nhan Bảo Châu trước kia cũng giống nàng yêu Phượng Thương
chết đi sống lại, nhưng hôm nay nàng ta lại dị thường an tĩnh, ngược lại phụ họa lời của Dư Thi Thi, khẳng định hai người này cùng chung một phe tới hãm hại nàng, còn nàng xém chút nữa mắc mưu.
Bị Mộ Dung
Thất Thất nói như vậy, Dư Thi Thi trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Nàng cũng chỉ là muốn mượn Mục Vũ Điệp tới đả kích Mộ Dung Thất Thất,
không nghĩ tới ngược lại bị Mộ Dung Thất Thất đào móc ra một tầng sâu ý
nghĩa khác, nhưng mà nàng cũng không có nghĩ tới phương diện này.
Thấy lời nói của mình có tác dụng, Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười một
tiếng.
“Vương gia, người ta nói đùa cùng ngài, ngài thế nhưng
lại tưởng thật. Mới vừa rồi Thái Tử Phi nương nương, Bảo Châu công chúa
và Mục tiểu thư cũng là cùng ta nói giỡn thôi. Ta chỉ là đem tỷ muội
chúng ta nói giỡn nói cho vương gia nghe, vương gia sao lại tưởng thật?
Mục thừa tướng đức cao vọng trọng, là trụ cột của quốc gia. . . . . .”
Nhìn cặp mắt linh động của Mộ Dung Thất Thất, trong mắt Phượng Thương
cũng không dung được người khác nữa. Mộ Dung Thất Thất như vậy, Phượng
Thương rõ ràng biết nàng đã nghĩ tới phương pháp trừng phạt những nữ
nhân kia cũng không muốn hắn hỗ trợ. Nếu tiểu Vương phi của hắn vui vẻ,
vậy hắn ngồi xem cuộc vui là được rồi. Dù sao, vô luận nàng nháo như thế nào, phía sau có hắn là được.
“A? Thật?” Phượng Thương với bộ
dáng “bừng tỉnh đại ngộ” nói: “Khanh Khanh, sau này cũng không nên lại
dùng loại đùa giỡn này làm ta sợ, nàng cũng không phải không biết, trong lòng của ta, tồn tại của Khanh Khanh nặng hơn hết thảy. Nếu Khanh Khanh mất hứng, ta bắt tất cả những người làm cho nàng mất hứng tới, dụ dỗ để cho Khanh Khanh thoải mái.”
So sánh với lời trước đó, lời nói
của Phượng Thương mới là quả hồng mềm uy hiếp, khiến cho những người này không dám lên tiếng nữa. Phượng Thương nói như thế nào thì sẽ làm như
thế. Chỉ là đám người Dư Thi Thi các nàng cũng không nghĩ tới, Mộ Dung
Thất Thất ở trong lòng Phượng Thương lại nặng như vậy. Mộ Dung Thất Thất mất hứng, hắn sẽ làm cho tất cả mọi người mất hứng sao? Chuyện này
Phượng Thương tuyệt đối làm được.
Phượng Thương phối hợp với
mình như vậy, nể tình như vậy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất vô cùng vui
vẻ. Lãng phí thời gian với ba nữ nhân này lâu như vậy rồi, lúc này cũng
nên đi tới Tuyệt Sắc phường xem một chút.
“Vương gia, ta muốn đi Tuyệt Sắc phường chọn mấy bộ y phục.”
“Ta đi cùng nàng.”
Bỏ lại ba nữ nhân này, Phượng Thương tự mình nắm lấy tay của Mộ Dung
Thất Thất rời đi. Mà Phượng Thương xuất hiện, lại khiến cho những người
trong sòng bạc này náo nhiệt hẳn lên.
“Thấy không, nàng chính
là Chiêu Dương công chúa. Lần này tuyển thủ của chúng ta gặp chuyện
không may, là do Chiêu Dương công chúa chỉ đạo, cho nên mới thắng tranh
tài.” Có người ở trong đám người này phấn khích giới thiệu sự tích của
Mộ Dung Thất Thất với mọi người, những người này vốn muốn thấy kết quả
của nàng sau đám cưới, lúc này lại thấy Mộ Dung Thất Thất là giai nhân
thanh tú biết điều như vậy, rối rít thay nàng cảm thấy đáng tiếc.
“Nói không chừng mấy ngày nữa, hồng phấn liền biến thành bộ xương khô
rồi.” Có người nhỏ giọng thở dài nói, nhưng không ngờ những lời này hoàn toàn rơi vào trong tai của Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất. Phượng
Thương tay căng thẳng, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng cảm thấy trên tay hắn
truyền đến sự lạnh lẽo.
Đối với thái độ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất đáp lại bằng một nụ cười ôn nhu.
Những lời đồn hồ đồ kia, nàng mới không thèm tin tưởng. Trên đời này
không có quỷ thần, nếu có, chỉ là lòng người có qu.! Những ngày ở chung
cùng nhau, Phượng Thương là ai, nàng có thể cảm giác được, nếu mệnh của
Phượng Thương thật là như trong truyền thuyết cứng rắn như vậy, vì sao
lâu như vậy, nàng vẫn bình an? Xem ra, vấn đề duy nhất chính là do đêm
tân hôn.
“Vương gia, chúng ta đi thôi!” Lúc này, đổi thành Mộ
Dung Thất Thất chủ động nắm tay Phượng Thương, nàng dùng hành động thực
tế nói cho những người kia, hiện tại đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn
nàng, nàng đang rất hạnh phúc. Hơn nữa, hạnh phúc như vậy sẽ không bao
giờ ngừng lại.
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất rời đi, Mục Vũ Điệp cũng không có vui gì, nhưng mà đem cỗ hận ý này ghi tạc trên
đầu Dư Thi Thi nói: “Cáo từ” rồi rời đi. Hoàn Nhan Bảo Châu cũng muốn
đi, kể từ khi nàng cùng Hoàn Nhan Hồng tiếp xúc thân mật, nàng tự giác
biết mình bị người của Đông cung bó buộc, hôm nay nàng bị DưThi Thi mạnh kéo ra ngoài, lúc này muốn đi, sợ là đi cũng không được.
Bị Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, lại bị Mục Vũ Điệp ghi hận, hiện tại vừa
nhìn thấy Phượng Thương ân ân ái ái cùng Mộ Dung Thất Thất, hôm nay thật sự là xuất môn bất lợi. Dư Thi Thi ngó chừng bóng lưng đã đi xa của
Phượng Thương, hũ dấm trong lòng lại đổ ra.
Nhìn một chút,
người ta là nam nhân biết làm sao yêu thương nữ nhân của mình? nghĩ tới
cái vị ở Đông cung kia, trừ nam nhân với nam nhân, hắn một chút cũng
không bình thường. Hoàn Nhan Hồng làm sao so sánh được với Phượng Thương chứ? Lấy cái gì ra mà so sánh? Tướng mạo? Nhân phẩm? Năng lực? Tính
cách?
Hiện tại Dư Thi Thi cảm thấy mắt mình bị mù rồi, ban đầu
bởi vì nhất thời khiếp đảm, sợ Phượng Thương khắc thê, cho nên lựa chọn
người sẽ lên làm hoàng đế là Hoàn Nhan Hồng kia, hiện tại cuộc sống của
nàng trôi qua như thế nào, chỉ có chính nàng mới biết.
Đáp ứng
người nọ, nhất định phải chia rẽ Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương,
nhưng khi nhìn tình huống bây giờ, chuyện này căn bản là không thành
được. Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này, Dư Thi Thi
trong lòng có một cỗ tử khí, không có chỗ phát tiết, nàng xoay mặt thấy
Hoàn Nhan Bảo Châu đang cúi đầu ngẩn người : “Hoàng muội, ngươi vừa rồi
tại sao một câu cũng không nói? Ngươi trước kia không phải là ghét nhất
nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất sao? Ngươi thích Nam Lân vương như vậy, làm
sao đi một chuyến Ung châu, trở lại giống như biến thành người khác
rồi?”
Lời của Dư Thi Thi khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu cả kinh,
đại khái là có tật giật mình, nghe Dư Thi Thi nói như vậy, nàng còn
tưởng rằng mình đã bị người khác đoán được. Ngây người một lúc lâu, Hoàn Nhan Bảo Châu mới phục hồi tinh thần lại. Nếu Hoàn Nhan Hồng cũng không thể nhận ra nàng, Dư Thi Thi cũng sẽ không nhận ra nàng, nàng cần gì
phải tự mình hù dọa mình đây.
“Làm sao vậy?” Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu có điểm không thích hợp, Dư Thi Thi cười khẽ, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc. Mới vừa rồi còn biểu hiện không có chút hứng thú đối với Phượng Thương, lúc này lại đắm chìm trong thế giới riêng của mình,
nhất định là đang nhớ thương Phượng Thương.
A, nha đầu này lúc
nào học được chiêu lạc mềm buộc chặt rồi? Chẳng qua là nàng có kỹ lưỡng
thế nào đi nữa thì Phượng Thương cũng không để vào mắt, hiện tại trong
lòng của hắn tràn đầy hình ảnh của Mộ Dung Thất Thất.
“Chúng ta đi!” Dư Thi Thi tiến lên lôi kéo tay của Hoàn Nhan Bảo Châu đi.
“Đi chỗ nào, Hoàng tẩu?” Hoàn Nhan Bảo Châu ngẩng đầu, chống lại cặp mắt tính toán kia của Dư Thi Thi, trong lòng cảnh giác. Nàng cảm giác, vị
Thái Tử Phi này cũng không tầm thường, nhìn qua thì ôn nhu mảnh mai,
thật ra thì âm hiểm vô cùng, có thể cũng Hoàn Nhan Hồng so sánh, không
hổ là vợ chồng.
” Đi tuyệt sắc phường. Ta muốn đi mua một chút
quần áo đẹp đẽ. Đám cưới của Nam Lân vương, chúng ta cũng phải đi chúc
mừng. Nếu như không thể so sánh được với Mộ Dung Thất Thất, chẳng phải
là sẽ mất mặt sao?”
Không đợi Hoàn Nhan Bảo Châu mở miệng cự tuyệt, Dư Thi Thi đã lôi kéo nàng ta đuổi theo Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.
“Đồ ruồi bọ. Thật ghê tởm.” Tô Mi vừa thấy được dư âm xa xa của Dư Thi
Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu, lập tức “Phi” một tiếng. Người muốn mặt,
cây muốn da, hai người này đến chết cũng không biết hối cải đây. Lại vẫn còn muốn đi theo. Thật không biết lúc hai người này đối mặt với mặt tàn bạo, các nàng làm sao còn có thể cười được.
“Tô Mi, bình tĩnh!” Mộ Dung Thất Thất vỗ vỗ tay Tô Mi: “Đường là làm cho người ta đi, ta không thể ngăn.”
Đoán được Dư Thi Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu cũng sẽ đi theo các nàng
tới Tuyệt Sắc phường, Mộ Dung Thất Thất cũng không có ngăn cản. Nàng còn trông cậy vào các nàng giúp mình quảng cáo, không ai lại đi gây sự cùng với bạc cả.
Đến Tuyệt Sắc phường, Phương Đồng vừa nghe nói
tiểu thư tới, lập tức đi ra ngoài nghênh đón, còn chưa đi đến trước mặt
Mộ Dung Thất Thất, đã bị Dư Thi Thi cản lại, “Chưởng quầy, gần đây có
hàng gì mới không?”
Dư Thi Thi, Phương Đồng có biết, là Thái Tử Phi, là mẹ đẻ của Hoàng thái tôn. Thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng
Thương đang đi dạo chung quanh, Phương Đồng biết tiểu thư không cần
người hầu hạ, cười híp mắt nhìn Dư Thi Thi bên cạnh: “A! Đây không phải
là Thái Tử Phi nương nương sao? Thảo dân tham kiến nương nương.”
Mới vừa rồi bị Mộ Dung Thất Thất làm cho mất thể diện, hiện tại thấy
Phương Đồng một mực cung kính đối với mình, khiến cho trong nội tâm Dư
Thi Thi thỏa mãn thật lớn:”Ừ! Ta hôm nay cùng công chúa Bảo Châu tới
đây, đang muốn nhìn một chút xem có quần áo đẹp đẽ nào không.”
“Công chúa vạn an!” Nghe Dư Thi Thi nói người bên cạnh là Hoàn Nhan Bảo Châu, Phương Đồng lập tức hành lễ với nàng.
“Miễn lễ.”
Hoàn Nhan Bảo Châu nói ra hai từ đó, khiến cho Phương Đồng sửng sốt,
sau đó cẩn thận nhìn Hoàn Nhan Bảo Châu một chút, cuối cùng cười một
tiếng : “Tốt, hai vị chờ một chút.”
Váy áo đẹp đẽ được chưởng
quầy lấy ra, đặt ở trước mặt Dư Thi Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu, khiến
ánh mắt hai người sáng lên:”Thật đẹp!” Dư Thi Thi đưa tay nhẹ nhàng chạm tới, cảm giác được sự mềm mại của tơ lụa.
“Thật xinh đẹp.” Chờ Hoàn Nhan Bảo Châu mở miệng lần nữa, Phương Đồng đã xác định, người nọ trước mặt là Mộ Dung Tâm Liên.
Phương Đồng có một đôi lỗ tai, có thể nói là thuận phong nhĩ. Lúc trước ở Tây kỳ quốc, chỉ dựa vào Phượng Thương nói một câu “Tốt”, liền nhận
ra hắn là Nam Lân vương. Hiện tại, mặc dù Mộ Dung Tâm Liên đeo mặt nạ da người, nhưng hai câu nói, năm chữ, đủ để cho Phương Đồng xác nhận thân
phận của Mộ Dung Tâm Liên.
Mộ Dung Tâm Liên tại sao lại ở Bắc
Chu quốc đây? Tại sao phải giả dạng thành Hoàn Nhan Bảo Châu? Nàng ta
như bây giờ, nhất định là đeo mặt nạ da người, nhưng mà nàng đến nơi
này, với mục đích gì? Chẳng lẽ là muốn đối phó với tiểu thư?
Nghĩ được như vậy, Phương Đồng trong lòng có nhận định, nhất định phải
đem thân phận đích thực của Hoàn Nhan Bảo Châu nói cho Mộ Dung Thất Thất biết, không thể để cho tiểu thư nhà mình chẳng hay biết gì.
Dư Thi Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu chọn cho riêng mình một bộ váy áo, mặc
dù nơi này quần áo giá tiền không rẻ, nhưng lại là độc nhất vô nhị. Nữ
nhân tiêu tiền, mua chính là lòng hư vinh, ăn mặc ở Bắc Chu quốc, thậm
chí là quần áo xinh đẹp độc nhất bốn nước, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, tiêu những số tiền kia thì có cái gì quan trọng hơn đây.
Mặc dù Hoàn Nhan Hồng tính cách không tốt, người cũng không bình
thường, nhưng mà ở phương diện vật chất cũng rất tốt, khiến cho Dư Thi
Thi rất thỏa mãn. Không biết là vì muốn chứng minh với Phượng Thương
mình bây giờ mọi việc trôi qua cũng rất tốt, hoặc là khoe gì trong lòng, Dư Thi Thi thoải mái đem bộ váy áo mà Hoàn Nhan Bảo Châu muốn mua kia,
làm lễ vật đưa cho nàng.
“Tổng cộng một ngàn lượng bạc trắng.”
“Đây là ngân phiếu. Không cần trả lại!” Dư Thi Thi hào phóng móc ra một xấp ngân phiếu ném cho tiểu nhị, ánh mắt lại liếc về phía Mộ Dung Thất
Thất, phảng phất như đang nói, như thế nào? Ta tiện tay ném ra chính là
một ngàn lượng. Không tin không hù dọa chết được ngươi!.
Dư Thi Thi “đắc ý”, Mộ Dung Thất Thất lại im lặng, khiến cho Tô Mi cùng Tố
Nguyệt khó chịu. Nữ nhân này bị nước vào đầu sao? Cùng tiểu thư so sánh
về tài phú? Thật là não hỏng rồi.
Phương Đồng thu tiền, cho
người đem váy áo gói kỹ cẩn thận, đưa cho tỳ nữ phía sau Dư Thi Thi:
“Thái Tử Phi nương nương mặc vào bộ y phục này nhất định sẽ chói lọi,
đem tất cả mọi người so sánh đều hạ xuống.”
Lời này cực hợp tâm ý của Dư Thi Thi, nàng giả vờ đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, nhìn
qua y phục nói với Mộ Dung Thất Thất: “Thật là xinh đẹp! Công chúa,
ngươi muốn mua không?”
“Không!” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu: “Ta không có tiền.”
Mộ Dung Thất Thất một câu không có tiền, khiến cho Dư Thi Thi thật cao
hứng, được rồi, so sánh với nam nhân nhà nàng Hoàn Nhan Hồng không thể
sánh bằng Phượng Thương, nhưng mà so sánh với tiền, nàng ít nhất còn có
một kho tiểu kim so với Mộ Dung Thất Thất còn giàu có hơn.
“Nhưng mà ta đồ mà ta coi trọng vương gia sẽ mua cho ta, vương gia nói,
nam nhân xài tiền để cho nữ nhân vui vẻ, đây là chuyện thiên kinh địa
nghĩa.”
Lúc nụ cười của Dư Thi Thi mở rộng trên mặt, Mộ Dung
Thất Thất ném ra một câu nói, khiến cho nụ cười của Dư Thi Thi hoàn toàn cứng ngắc, mà Phượng Thương cũng vô cùng hào phóng để cho Phương Đồng
gói hết quần áo trong tay Mộ Dung Thất Thất, ở chỗ này thanh toán ngân
phiếu vạn lượng.
Hành động của Phượng Thương, không thể nghi
ngờ gì là cái tát quất lên mặt Dư Thi Thi, mặt nàng cứng ngắc, cười cũng không được, khóc cũng không xong. Nữ nhân này thật tâm sao?
Hoàn Nhan Bảo Châu hiện tại coi như là thấy được Mộ Dung Thất Thất được
sủng ái như thế nào rồi, các loại hâm mộ ghen tỵ với hận ý đồng loạt
xông lên đầu. Nhưng mà nàng cũng rất rõ ràng, mình căn bản đấu không lại Mộ Dung Thất Thất, chuyện này chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn. Trước mắt nàng muốn, chính là phá hủy Mộ Dung Thanh Liên, sau đó chụp lấy cái cây to
như Long Trạch Cảnh Thiên.
Chờ Mộ Dung Thất Thất trở lại vương phủ, Tố Nguyệt đem phát hiện của Phương Đồng báo lại cho nàng.
“A? Thì ra là nàng ta. Ta nói làm sao mà cả người của Ma Vực cũng không tìm ra được nàng ta. Thì ra là, nàng ta lại biến thành Hoàn Nhan Bảo
Châu.” Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mở nắp chén trà thổi trôi lá trà: “Tìm một người thông minh một chút đi theo, tạm thời giữ lại tánh mạng của
nàng ta.”
“Dạ!” Tố Nguyệt gật đầu, Mộ Dung Thất Thất gọi Tố Nguyệt lại bên cạnh, bên tai nàng nói lại mấy câu, Tố Nguyệt cười lui ra.
Ngày kế, một người quần áo lam lũ xuất hiện ở phủ Thừa Tướng, cầm ngọc
bội thiếp thân của Mục Vũ Điệp trong tay, kêu la muốn gặp đại tiểu thư
của Mục phủ, muốn cùng nàng thành thân. tiếng kêu của nam nhân kia kéo
tới vô số người vây xem, thấy nhiều người, nam nhân lại càng có dũng
khí, giơ lên ngọc bội có khắc chữ”Mục Vũ Điệp” về phía mọi người hơn nữa còn miêu tả sinh động mình như thế nào quen biết với đại tiểu thư của
Mục phủ rồi yêu nhau, hơn nữa là tư định chung thân.
Chờ thừa
tướng Mục Hoa hạ triều trở lại, chuyện tư tình của đại tiểu thư của phủ
thừa tướng cùng nam tử kia đã sôi sục náo nhiệt lên, mọi người cả kinh
thành đều biết rồi.
“Vô liêm sỉ!” Mục Hoa gọi Mục Vũ Điệp tới,
không nghe nàng giải thích, lập tức tát một cái trên mặt nàng: “Ngươi
thế nhưng lại bị mất ngọc bội, lại còn rơi vào trong tay của một người
đàn ông. Mặt mũi của Mục gia cũng bị ngươi hủy hết rồi.”
Mục Vũ Điệp khóc lóc giải thích, nhưng mà Mục Hoa căn bản không nghe. Mỗi một
cô nương trong nhà đều được đưa riêng một ngọc bội bên người, tượng
trưng cho thân phận, hiện tại rơi vào trong tay nam nhân kia, cho dù bọn họ có giải thích Mục Vũ Điệp là trong sạch, người dân bên ngoài cũng
không nghĩ như vậy. Huống chi ông còn là thừa tướng một nước, có bao
nhiêu ánh mắt theo dõi ông, chờ ông ra mặt, nghĩ ông vẫn tiểu tâm dực
dực, không nghĩ tới cháu gái mình thế nhưng lại cho Mục phủ mất mặt mũi
lớn như vậy.
Nghĩ đến người nam nhân cầm lấy ngọc bội của Mục
Vũ Điệp kia, Mục Hoa hận không thể giết hắn, nhưng nam nhân kia lại
thông minh, khiến cho mọi người biết hết chuyện này, nếu như điều hắn
nói có đúng hay không, bị kẻ thù bắt được nhược điểm, hắn lại thêm phiền toái. Cho nên hiện tại Mục Hoa chẳng những không thể giết nam nhân này, ngược lại còn phải bảo vệ hắn, tránh cho hắn bị người khác giết, gài
tang vật cho Mục phủ.
“Ngươi bình thường cơ trí như vậy, hiện
tại làm sao lại như vậy? Cô nương trong nhà thanh danh đã bị hủy hoại
rồi, xem ngươi sau này làm sao mà gặp người.”
“Gia gia, ta
không gả cho kẻ khất cái kia. Không cần gả ta cho hắn. Ta thích Phượng
Thương, ta muốn gả cho Phượng Thương”
“Bốp.” Nghe Mục Vũ Điệp la lên tên “Phượng Thương”, Mục Hoa liền tức
giận, giơ tay tát lên mặt Mục Vũ Điệp một cái.”Lão phu như thế nào lại
có đứa cháu gái kém cỏi đến như vậy. Nhị hoàng tử có cái gì không tốt?
Gả qua đó sẽ hoàng phi, sau này có thể làm hoàng hậu, ngươi lại hết lần
này tới lần khác coi trọng con ma ốm kia, ánh mắt ngươi bị mù hay là đầu óc có vấn đề? Hiện tại xuất hiện chuyện như vậy, ngươi còn muốn gả cho
Phượng Thương? Ngươi tỉnh lại đi!”
Phủ Thừa Tướng xảy ra chuyện như vậy, thành chuyện chê cười của giới thượng lưu, mà Mục Vũ Điệp,
cũng bị mọi người coi thành chuyện cười đem kể ở quán trà nước. Còn có
người truyền kỳ kể chuyện li kì, đem chuyện Mục Vũ Điệp cùng tên khất
cái kia là cùng một sư môn yêu đương với nhau miêu tả sinh động như
thật, giống như nhìn thấy mắt vậy.
Trong lúc nhất thời, đoạn yêu đương vượt xa thế tục này, gây nên một tầng truyền kì, thậm chí truyền đến tai Hoàn Nhan Liệt.
“A? Thậm chí có chuyện như vậy?” Hoàn Nhan Liệt từ chỗ hoàng hậu Lý
Băng nghe được đoạn tình yêu ly kỳ này, cảm thấy rất hứng thú : “Trên
đời này tình yêu sư môn đã rất ít rồi, đã như vậy, trẫm cũng sẽ thành
toàn cho họ.”
Một đạo thánh chỉ, Mục Vũ Điệp thành tân nương
của tên khất cái kia, Mục Hoa trực tiếp tức giận ngất trời. Nhưng mà, vô luận Mục Hoa đau lòng cho cháu gái như thế nào, Mục Vũ Điệp không muốn
ra sao, thánh chỉ đã đưa tới tay bọn họ cũng không thể cãi được. biết
được chuyện này là do hoàng hậu Lý Băng nói trước mặt hoàng thượng, Mục
Hoa hoàn toàn hận chết hoàng hậu.
Hoàng hậu như vậy, đơn giản
là bởi vì Mục Hoa đứng ở phe của Nhị hoàng tử, cho nên nàng ta nhục nhã
Mục Vũ Điệp, cũng là nhục nhã thừa tướng Mục Hoa hắn. Hàm chứa nước mắt, đem Mục Vũ Điệp gả ra ngoài, nghe cháu gái của mình khóc lóc như người
bệnh tâm thần, Mục Hoa lại chảy nước mắt. Thù này, hắn nhớ kỹ. Vô luận
như thế nào, hắn cũng sẽ không để cho Hoàn Nhan Hồng đăng cơ làm Hoàng
đế.
Tô Mi đem kết cục của Mục Vũ Điệp nói cho Mộ Dung Thất Thất biết, nàng cũng chỉ là mỉm cười, Mục Vũ Điệp gieo gió gặt bão, cái này
coi như là trừng phạt nhẹ cho nàng ta. Thời gian có thể hòa tan hết
thảy, chuyện Mục Vũ Điệp rất nhanh sẽ trở thành quá khứ.
Mấy ngày qua, Mộ Dung Thất Thất rất rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức mốc meo lên.
Trong vương phủ giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho hôn sự của Phượng
Thương, mà Phượng Thương những ngày qua cũng xuất quỷ nhập thần, Hoàn
Nhan Khang đã tới mấy lần, hai người này đi cùng nhau, bàn luận xôn xao, giống như có chuyện gì gạt Mộ Dung Thất Thất, chỉ là bọn hắn thần thần
bí bí, Hoàn Nhan Khang cũng giấu cả Tô Mi, nhất định có chuyện gì thần
bí.
Cách đám cưới còn ba ngày, trong những ngày này, trong
vương phủ an tĩnh dị thường, chờ Mộ Dung Thất Thất ngủ thẳng đến tự
nhiên tỉnh lại, mở mắt ra đã là buổi trưa. Nàng phát hiện Tô Mi cùng Tố
Nguyệt không có ở bên người, kêu hai tiếng, không ai xuất hiện, Mộ Dung
Thất Thất không thể làm gì khác hơn là rời giường rửa mặt, bởi vì không
có gì bó buộc, dứt khoát đem tóc xõa dài xuống, mặc quần áo xong, ra
khỏi Tùng Lâu.
Từ lịch âm mới qua tết một tháng, khí trời vẫn
lạnh như cũ, Mộ Dung Thất Thất giẫm chân xuống tuyết, đi lại trong vương phủ. Đi một lát, nàng phát hiện có cái gì đó không đúng, cả vương phủ
đều im ắng, nghe không được tiếng động gì, cũng không thấy bóng người.
“Vương gia! Tô Mi! Tố Nguyệt!”
Im ắng, không có ai đáp lại, nhưng mà thỉnh thoảng có thể nghe được một hai tiếng chim hót, còn lại không có âm thanh gì khác.
Kì lạ. . . . . . Mộ Dung Thất Thất vô cùng kinh ngạc. Mọi người đi đâu
vậy? Chẳng lẽ bận rộn chuẩn bị hôn lễ? Nhưng cũng không đến mức ngay cả
một người cũng không có như vậy đi.
Đi khắp cả vương phủ, cũng không có nhìn thấy người nào, chờ lúc Mộ Dung Thất Thất trở lại Tùng Lâu, đã là ban đêm.
Vào đông, trời tối sớm hơn, nhìn hoàng hôn mờ mịt, Mộ Dung Thất Thất
trong lòng có chút bất an. Rốt cuộc là sao vậy? Tại sao tất cả mọi người đều không có ở đây? Chẳng lẽ là xảy ra điều gì đó? Có người xâm nhập
vương phủ?
Đang lúc Mộ Dung Thất Thất trong đầu mơ màng hết
chuyện này tới chuyện khác, một trận tiếng đàn truyền tới. Tiếng đàn du
dương, như tiếng suối róc rách, làm say người nghe. Có người. Mộ Dung
Thất Thất thật cao hứng, lập tức tìm kiếm đuổi theo nơi phát ra tiếng
đàn, lại không nghĩ lâm vào một mảnh đỏ rực.
Trời đông giá rét, mai nở lửa đỏ diễm lệ, Mộ Dung Thất Thất liếc mắt liền thấy Phượng Thương ở trong đình.
Tựa hồ, hôm nay Phượng Thương phá lệ tuấn mỹ hơn. Một thân áo trắng
noãn như tuyết, tóc dài buộc ở đỉnh đầu, vẻn vẹn dùng một cây trâm gài
cố định. Lúc này, Phượng Thương đang chuyên tâm gảy đàn, ngón tay của
hắn thon dài, gảy trên dây cầm, âm nhạc tuyệt vời truyền từ đầu ngón tay ra, cả không gian bao phủ tiếng đàn động lòng người.
“Khanh
Khanh, nàng đã đến rồi.” Một khúc cuối cùng, Phượng Thương đứng lên, mỉm cười dẫn Mộ Dung Thất Thất vào đình. Trên bàn, hai chiếc nến đỏ tinh mỹ chẳng biết lúc nào đã được người ta đốt lên, ngạc nhiên hơn là, trong
bình ngọc trên bàn, cắm một bó hồng mai đỏ au.
Ánh đèn chiếu
sáng, đem không gian bao trọn ấm áp dị thường, trong không khí phiêu dật mùi hoa mai nhàn nhạt. Lúc này, ánh mắt của Phượng Thương đặc biệt ôn
nhu, Mộ Dung Thất Thất thấy vậy lâm vào một trận si mê.
Chẳng lẽ hắn là muốn ——
Mộ Dung Thất Thất đầu óc còn chưa kịp chuyển động, Phượng Thương đã quỳ một gối xuống ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, trong tay cầm lấy một cái
hộp, mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn tinh xảo làm bằng hồng bảo
thạch.
“Mộ Dung Thất Thất, nàng nguyện ý gả cho ta làm vợ của
ta, cùng ta sớm chiều làm bạn, cùng yêu thương, sinh con dưỡng cái, cho
đến khi chết. . . . . . Chôn cất ở phần mộ tổ tiên nhà ta chứ?”
“Xì!” Bên cạnh núi giả, không biết là người nào nghe được câu cuối cùng kia, cười ra tiếng.
Mộ Dung Thất Thất cũng không có cảm thấy cái này có gì buồn cười, lúc
này trong lòng nàng được một loại cảm giác gọi là ngọt ngào lấp đầy. Sau khi chết chôn cất ở trong phần mộ gia tộc Phượng thị? Ở trong từ đường
Phượng thị lưu lại một bài vị, theo sát bên cạnh Phượng Thương? Đây là
một chuyện đẹp đẽ biết chừng nào.
“Khanh Khanh, ngàng nguyện ý chứ? Nguyện ý làm tân nương của ta chứ?”
Thấy Mộ Dung Thất Thất hồi lâu không nói lời nào, có chút lo lắng, trong đôi mắt tuấn dật của Phượng Thương Phượng Thương dâng lên một trận lo
âu.”Nàng nguyện ý chứ?” Phượng Thương có chút bận tâm, sợ Mộ Dung Thất
Thất không muốn.
Hắn chuẩn bị lâu như vậy, là muốn cho Mộ Dung
Thất Thất một nghi thức cầu hôn lý tưởng. Nhưng mà, loại cầu hôn này hắn chưa từng nhìn thấy, cũng không có nghe nói qua, hai ngày này suy nghĩ
thật lâu, mới lấy chỗ này, lấy phương thức như thế này xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất.
Hiện tại Mộ Dung Thất Thất chậm chạp
không chịu gật đầu, khiến cho Phượng Thương có chút u buồn. Nếu như Mộ
Dung Thất Thất không đồng ý, hoặc là trực tiếp cự tuyệt, hắn nên làm như thế nào bây giờ? Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện “hiếp bức” Mộ Dung Thất
Thất gả cho mình, hai ngày nay trong kinh thành lời đồn đãi bay đầy
trời, nói như vậy nàng cũng nghe đến. Nếu như, nàng lâm vào nỗi lo lắng
trước hôn nhân, hoặc là lùi bước, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Tuy chỉ là qua mấy phút đồng hồ, trong đầu Phượng Thương đã nghĩ ra rất nhiều loại hậu quả “không thể tưởng tượng nổi”, trong mắt vừa lo lắng,
còn có chút e sợ.
Khi thấy ánh mắt của Phượng Thương thành khẩn và u buồn như vậy, trong lòng Mộ Dung Thất Thất mềm nhũn, người nam
nhân này. Rõ ràng là đàn ông vô cùng, lúc này lại tiểu tâm dực dực như
vậy, làm cho người ta thương tiếc.
“Vương gia, ta nguyện ý.” Mộ Dung Thất Thất đem tay trái của mình đưa đến trước mặt của Phượng
Thương: “Ta nguyện ý gả cho chàng làm vợ, từ bây giờ cho đến mãi mãi sau này, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó,
khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, ta vĩnh viễn yêu chàng, quý
trọng chàng, trung thực với chàng, cho đến khi vĩnh viễn chia xa.”
Bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh, tiếng nói của Mộ Dung Thất Thất ôn nhu, vuốt lên nỗi lo lắng trong lòng Phượng Thương.
Vừa nghe nàng nói nguyện ý gả cho mình, hơn nữa bất cứ lúc nào xảy ra
tình huống gì, nàng đối với mình không rời không bỏ, Phượng Thương kích
động đôi môi có chút run rẩy, đứng lên ôm Mộ Dung Thất Thất vào lòng
thật chặt, hận không thể đem nàng hòa vào trong xương tủy của mình.
“Ta cũng yêu nàng. Cũng nguyện ý cùng nàng sống thật dài thật lâu, vô
luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh
hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng, quý trọng
nàng, trung thực với nàng, cho đến khi vĩnh viễn chia xa.”
Chỉ
nghe một lần, Phượng Thương đem lời hứa hẹn của Mộ Dung Thất Thất ghi
tạc. Hắn ôm Mộ Dung Thất Thất thật chặt, tim đập thật nhanh. Nhiều năm
như vậy, cuộc sông nhiều năm như vậy, Phượng Thương chưa từng có cảm
giác thỏa mái như ngày hôm nay.
Mặc dù Mộ Dung Thất Thất là tân nương của hắn, đây là chuyện tình không cần chất vấn, nhưng hôn sự này
là do hai nước lập thành, cũng không phải là do bản thân nàng tự nguyện.
Cho tới nay, Phượng Thương trong lòng luôn có một tia lo lắng, lo lắng Mộ Dung Thất Thất có áp lực mới gả cho hắn. Mà lúc này, chính
tai nghe được Mộ Dung Thất Thất nói “Ta nguyện ý”, “Ta vĩnh viễn yêu
chàng.” Tâm kết trong lòng của Phượng Thương hoàn toàn được cởi bỏ, tim
của hắn cũng hoàn toàn thanh tĩnh lại.
“A!” Bên cạnh có người
vỗ tay, có người ủng hộ, chờ Mộ Dung Thất Thất từ trong ngực Phượng
Thương rời đi, mới phát hiện những bóng dáng ban ngày không thấy kia
hiện tại toàn bộ vây quanh bên cạnh bọn họ, tất cả mọi người đều vỗ tay
hoan hô, trong đó, Hoàn Nhan Khang vỗ tay lợi hại nhất.
“Các
người ….” Mộ Dung Thất Thất lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra tất cả
những thứ hôm nay, những người này “Thông đồng” với nhau.
“Chúc mừng tiểu thư! Chúc mừng cô gia!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt cười tiến lên
hành lễ biểu hiện sự ngưỡng với Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương,
hai người gọi một tiếng “cô gia”, khiến cho tâm tình của Phượng Thương
thật tốt, lập tức thưởng cho mọi người trong Vương Phủ một năm bổng lộc.
“Vương gia, chiếc nhẫn còn không có đeo cho ta đâu.” Mộ Dung Thất Thất quơ quơ tay trái của mình: “Phải mang vào ngón áp út!”
“Được, được!” Phượng Thương thật sự là quá mức cao hứng, thế nhưng quên mất chuyện mấu chốt nhất, là đem chiếc nhẫn hồng bảo thạch đeo lên ngón tay áp út của Mộ Dung Thất Thất, mười ngón tay của hai người đan lại
với nhau, dường như muốn vĩnh viễn không phân ly.
“Hôn một cái!” Hoàn Nhan Khang hô to một tiếng, có Ngũ hoàng tử dẫn đầu, những người khác cũng hô lên.
Ngày thường mọi người có chút sợ hãi Phượng Thương, nhưng hôm nay là
ngày Phượng Thương cao hứng nhất , nở nụ cười nhiều hơn, thoạt nhìn cũng thân cận hiền hoà hơn rất nhiều, cho nên dưới sự hướng dẫn của Hoàn
Nhan Khang, những người khác cũng nghe theo la lên.
“Biểu ca, hôn một cái đi! Đến lúc đó đính ước luôn, các người có chịu không?”
“Được!”
Mọi người hô to, ánh mắt là sáng như tuyết, dưới nhiều ánh mắt soi mói
như vậy, Phượng Thương chậm rãi cúi đầu của mình xuống.