QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Trong màn mưa trắng xoá, thân thể của Mộ Diệp ướt nhoè.

Rõ ràng đã gầy đến thế kia, lại vẫn phải cố gắng quỳ như thế.



Rất lạnh mà, vậy sao ngoại bào lại mỏng manh thế chứ?

Y có thể chạy trốn, có thể không nghe theo, vậy tại sao cứ phải cưỡng ép bản thân biến thành bộ dạng như vậy chứ?

“ Mộ Diệp.

.

.

” Phượng Dạ đứng trước mặt y, gọi khẽ tên y.



Mộ Diệp cả người đều run lên vì lạnh, mắt y hoa hoa nhìn không rõ, thân ảnh trước mắt lại như thực như ảo.



Tình cảnh này — y chợt nhớ tới Phượng Huyền.

Hắn từng cầm ô che mưa cho y, sau đó ôm y đi vào Phượng Diệp Uyển.



“ Phượng Huyền — ” Giọng y yếu ớt rất nhỏ, nhưng hoàn toàn đủ để Phượng Dạ nghe thấy.




Phượng Dạ cười nhạt, bi thương tầng tầng lớp lớp hiện lên nơi đáy mắt.

.



Thổn thức sâu bên trong, một tiếng choang vỡ vụn.



Trái tim ta đấy, bắt đền huynh.

.

.



“ Mộ Diệp, huynh nhìn kĩ xem.

.

.

Ta không phải Phượng Huyền, ta rõ ràng là Phượng Dạ, vì sao ta ở đây, huynh lại gọi tên hắn? ”

Phượng Dạ quỳ xuống ngang bằng với Mộ Diệp, hắn nắm chặt bả vai y , không nhịn được khóc cùng y, “ Ta yêu huynh đã lâu, sao huynh lại không biết? Huynh bị sao vậy chứ? Huynh chỉ cần chú ý nhìn kĩ một chút nữa là có thể nhận ra ta mà! ”

Đây cũng là lần đầu tiên, một kẻ như Phượng Dạ từ nhỏ được bảo bọc trong áo gấm lại cảm thấy thế gian bất công đến như thế.



Vì sao hắn yêu lại không có được? Vì sao kẻ khác có được rồi lại không màng đến? Vì sao bảo bối trong lòng hắn hết lần này đến lần khác phải chịu không ít tổn thương?

Phượng Dạ nhắm chặt mắt, hắn không quên trời đang mưa, càng không muốn Mộ Diệp phải dầm mưa thêm một chút nào nữa.

Hắn ôm lấy Mộ Diệp, định mang theo y đi, nhưng hắn nhận ra dù Mộ Diệp có không tỉnh táo đi nữa, y vẫn sẽ vô thức chống cự lại hắn.



Phượng Dạ đau lòng cười nhạt, nhỏ giọng ôn nhu, “ Huynh chịu ấm ức một chút, ngoan ngoãn ở yên trong lòng ta được không? Nếu như huynh còn nháo loạn, huynh sẽ bệnh càng thêm nặng, biết không? ”

Sau khi nghe Phượng Dạ nói, mí mắt Mộ Diệp mới thoáng dãn ra.

Tay y ngã xuống, mặc cho Phượng Dạ ôm theo y chạy về phủ của hắn tìm đại phu.



**

“ Lại là hoàng hậu ” Trương thái y thở dài, chuẩn mạch cho Mộ Diệp, “ Điện hạ, thứ lỗi cho vi thần nói điều này, nhưng quả thật không thể để chậm trễ nữa ”.



Trương Thẩm nhăn mày.

Lần trước bắt mạch cho Mộ Diệp đã thấy loạn, lần này lại càng tệ hơn.

Ông cứ nghĩ Phượng Huyền đã nói sẽ chăm sóc tốt cho Mộ Diệp, ông tưởng hắn nói thật, cũng tin tưởng hắn là đấng quân vương sẽ bảo hộ cho hoàng hậu của hắn thật tốt.

Không nghĩ chỉ vài ngày sau gặp lại, dễ nhìn thấy y càng thê thảm hơn.



“ Được, Trương thái y có gì cứ nói ” Phượng Dạ gấp gáp hỏi.




Trương Thẩm vô thức cảm thấy nếu như nói với Phượng Dạ, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho Mộ Diệp tốt, vậy nên ông liền không kiêng kị nói, “ Thật ra lần trước rồi, vi thần bắt mạch cho hoàng hậu đã thấy mạch đập có chút loạn, dường như không ổn định.

Nhưng lần này thật sự rất loạn, nếu không chữa trị kịp thời, hoặc là khiến cho hoàng hậu u sầu mà phát bệnh thêm.

.

.

Chỉ sợ.

.

.



Phượng Dạ càng nghe càng nóng giận, hai tay hắn nắm thành quyền.

Hận không thể san phẳng chốn hoàng cung.



“ Vậy, chữa trị thế nào, làm sao để Mộ Diệp có thể trở lại như bình thường? ”

Trương thái y nói : “ Vi thần có một người bằng hữu.

Lúc trước ông ta cùng vi thần luôn đồng hành cùng nhau cứu người, nhưng chỉ có vi thần vì công danh mà tiến cung, còn ông ta bên ngoài chu du đây đó, y thuật khẳng định hơn người.

Chi bằng, lần này điện hạ nếu có thể.

.

.

Thử cho hoàng hậu xuất cung tìm ông ấy ”

Phượng Dạ ngây người, hắn nhìn Mộ Diệp yếu ớt trên giường, không khỏi cười nhạo chính mình.



“ Được, Trương thái y trở về đi, khi nào Mộ Diệp tỉnh lại, ta sẽ tìm ông nói cụ thể ”.



“ Vậy vi thần xin cáo lui ”.



__

Sau khi Trương thái y rời đi, Phượng Dạ bất lực nhìn Mộ Diệp đang say ngủ trên giường.

Gương mặt y hết sức yên tĩnh.

.

.

Yên tĩnh đến đau lòng.



Phượng Dạ nhìn thấy, hắn không khỏi muốn khóc, muốn gào thét vào mặt y.



Đáng đời huynh!


Ngủ say yên bình như thế, có biết bản thân đang mang bệnh trong người hay không? Có biết chỉ cần thiếu chút nữa liền bỏ mạng hay không? Nếu như ta không đến, có phải huynh sẽ quỳ đến chết không?

Mộ Diệp, huynh có biết không.

Trong khi huynh nằm đây, kẻ mà huynh tâm tâm niệm niệm đang dây dưa với nữ nhân khác, đang vui vẻ ở bên chăm sóc nàng, đang hận không thể đường đường chính chính có được nàng ta!

Kẻ mà huynh thích thật sự quá tham lam.

Hắn vừa muốn huynh, lại vừa muốn hậu cung mỹ nữ.

.

.



Nhưng ta lại không có, ta chỉ muốn huynh thôi.



Nhưng vì sao cố gắng đến kiệt sức, hận không thể móc ruột gan ra đem tặng cho huynh, huynh lại không thèm nhìn đến chứ?

Tim ta không phải bằng sắt, ta cũng là người, cũng sẽ biết đau mà.

.

.



Mộ Diệp.

.

.



Huynh yêu mà không có được.

Ta cũng vậy.

.

.

Chúng ta thật xứng đôi.






.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi