[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư im lặng nhìn Ôn Như Họa kích động không thôi. Cô nói bừa hai câu mà tưởng như Ôn Như Họa bị nhục mạ.


Chắc là lại nhập vào vai anh hùng giết tham quan ác bá rồi.


Ninh Thư cảm thấy tính cách Ôn Như Họa hơi bị nguy hiểm. Nói dễ nghe thì là ghét kẻ xấu như kẻ thù, nói khó nghe là nhân cách cố chấp phản xã hội.


Cô bỗng nhận ra Mộc Yên La vĩ đại thật, hi sinh thân mình thu phục đám đàn ông bệnh hoạn này.


"Lượn ra ngoài, sau này không cho phép vào phòng của ta. Muội cũng không được tùy tiện động vào đồ của ta, người như muội không có tư cách động vào đồ của ta. Bạch Cầm Tương, đừng thách thức giới hạn của ta."


Cái thứ vừa bẩn vừa nát này bà lại muốn động quá. Ninh Thư thầm khinh bỉ một câu rồi xoay người bỏ đi. Vừa ra ngoài cửa đã thấy đầu gấu béo cầm một bó hoa dại buộc tạm bợ không biết ngắt ở đâu đến. Hắn đứng bên ngoài hàng rào giơ bó hoa, trông thật sự... ngu xuẩn.


"Mỹ nhân ơi, ta tặng nàng hoa này, hoa tươi tặng cho mỹ nhân đó." Hà Đại Hoa trông thấy Ninh Thư thì bước ngay đến nhét hoa dại vào trong tay Ninh Thư.


Nguyệt Lan châm chọc Hà Đại Hoa, "Hoa này xấu thế sao tiểu thư nhà ta thích được."


Hà Đại Hoa cười khà khà với Nguyệt Lan, "Thị nữ của mỹ nhân đừng nóng, lần khác ta sẽ hái thêm một bó nữa."


Nguyệt Lan khinh khỉnh hừ lạnh không trả lời.


"Hừ, quả nhiên đi đâu cũng vậy, chỗ nào cũng thích quyến rũ đàn ông có quyền có tiền. Chắc muội chưa nói cho Hà Đại Hoa muội đã lấy chồng, muội bị chồng bỏ đúng chứ." Ôn Như Họa kháy Ninh Thư, cầm một quyển sách ra khỏi nhà, chắc là qua trường học.


Ninh Thư lên giọng với cái lưng của Ôn Như Họa: "Có người tặng hoa cho muội nghĩa là muội hấp dẫn, chẳng lẽ hấp dẫn là lỗi của muội à, mắng quái gì muội?"


Ôn Như Hoa dừng bước, ngoảnh mặt lại quát Ninh Thư: "Cái đồ đàn bà dâm dãng không biết xấu hổ, nói câu này có khác nào súc sinh. Bạch Cầm Tương, càng ngày muội càng ti tiện rồi. Muội đang đã xấu lại còn xa đấy à? Muội thiếu hơi đàn ông như thế sao không qua lầu xanh treo biển hành nghề đi?"


Những lời này độc ác thật sự. Đến giờ Ninh Thư vẫn không nhìn ra khí chất nam chính ở cái gã Ôn Như Họa này. Sao cái loại đê tiện như này lại là nhân vật chính được chứ? Được mỗi cái là Ôn Như Họa có thói tùy hứng của nam chính. Chính là cái kiểu thế giới này nên xoay quanh ta, ta không sai, là thế giới này sai ấy. Đừng bảo là cốt truyện muốn xếp đủ bảy chú bé hồ lô nên cắn răng thêm hắn vào nhé?


"Biểu ca, muội treo biển hành nghề rồi huynh nhớ phải đến thăm Cầm Tương nhé. Dẫu gì biểu ca cũng đọc nhiều sách như thế, nên thực hành đấy." Ninh Thư chọc ngoáy thật lực.


Ôn Như Họa tức đến run người, phẩy tay áo bỏ đi, "Đồ đàn bà dâm dãng không biết xẩu hổ."


Sau khi Ôn Như Họa đi rồi, Ninh Thư mới nói chuyện với Hà Đại Hoa, "Cảm ơn hoa của ngươi."


"Mỹ nhân, sao nàng lại đi theo tên Ôn Như Họa thế?" Hà Đại Hoa đã hỏi câu này rất nhiều lần, biểu cảm vô cùng tiếc nuối, "Dù mỹ nhân như nàng không đi theo chàng trai ưu tú như ta, thì cũng đừng đi theo cái thằng như Ôn Như Họa."


"Sao vậy, ngươi ghét Ôn Như Họa lắm nhỉ, nhưng mà hình như muội muội Hà Tiểu Hoa nhà ngươi rất thích Ôn Như Họa đấy." Ninh Thư nheo mắt cười.


Hà Đại Hoa bỗng nhiên phẫn nộ, thịt mỡ trên mặt xô lại, xùy một tiếng miệt thị: "Mắt muội muội nhà ta bị cứt chét mới thích loại chó đội lốt người như Ôn Như Họa. Chẳng qua cũng chỉ là một tên mặt trắng, muội ta thích cái mặt đó thôi. Nếu không sợ cha chặt đứt chân, ta đã dẫn muội muội đến tiểu quán gặp bọn mặt trắng khác đẹp hơn Ôn Như Họa nhiều để mở mang kiến thức rồi."


Ninh Thư: ...


Ông anh này lạ thật định dẫn em gái mình đi gặp trai bao cơ, đúng là tốt tính và rất cấp tiến. Mỗi tội bề ngoài quá xấu xí, nếu không đây mà là nam chính thì Mộc Yên La cũng không khổ nhiều đến vậy.


Ninh Thư gật gù tán thành, "Đúng là Ôn Như Họa chẳng làm nên trò trống gì, vô dụng nhất là thư sinh!"


"Đúng vậy, cuối cùng cũng có một tri kỷ rồi. Chúng ta kết nghĩa đi mỹ nhân." Hà Đại Hoa định cầm tay Ninh Thư.


Ninh Thư lùi ngay về sau một bước, "Đừng mơ sàm sỡ ta."


Hà Đại Hoa cười ha ha, mở phật cái quạt phe phẩy rất cợt nhả.


Những ngày sau đó, Ninh Thư với huynh muội họ Hà phát triển ở mức có qua có lại. Hằng ngày đến bữa cơm đều do Hà Đại Hoa và Hà Tiểu Hoa bưng đến. Ninh Thư bảo mình còn có một thị vệ, Hà Đại Hoa sảng khoái cho thêm luôn một suất ăn.


Dù vậy nhưng Ninh Thư vẫn đưa tiền cả, nông dân cũng chẳng dư dả gì. Ban đầu Hà Đại Hoa có không vui nhưng Ninh Thư kiên quyết muốn đưa nên Hà Đại Hoa vẫn nhận.


Ninh Thư cũng hiểu Hà Đại Hoa không phải đầu gấu trấn lột mồ hôi nước mắt của dân làng như Ôn Như Họa nói. Chẳng qua là mồm mép hơi bép xép cợt nhả, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đi trêu cô nương trong làng, chứ đó giờ vẫn chưa từng động tay động chân thật.


Tuy nhiên trong mắt Ôn Như Họa, đây chính là hành vi không bằng cầm thú, hủy hoại danh dự của con gái, khiến con gái nhà người ta tức mà không dám ho he gì.


Ninh Thư thì cảm thấy Ôn Như Họa đố kỵ Hà Đại Hoa được tự do tự tại ấy. Ôn Như Họa chỉ biết tự trốn trong phòng đọc sách cấm, hành vi của hắn quý tộc hơn Hà Đại Hoa ư?


Ôn Như Họa vẫn kiên quyết, mỗi khi huynh muội họ Hà đến đưa thức ăn đều không ăn. Sau khi huynh muội họ Hà đi rồi mới ăn ít bánh bột ngô khô cứng hoặc là húp cháo loãng.


Ngày nào cũng ăn những thứ đó, Ninh Thư đến bội phục Ôn Như Họa. Không thành da bọc xương nhưng vẫn có dáng vẻ của chó đội lội người.


Phản khoa học quá.


Mỗi lần Hà Đại Hoa đến tìm Ninh Thư, Ôn Như Họa đều hờ hững châm chọc Ninh Thư không biết xấu hổ, muốn quyến rũ đàn ông. Mặt khác cũng châm biếm Hà Đại Hoa là cái thằng nhặt lại giày rách của kẻ khác. Liên lụy sang cả Hà Tiểu Hoa nằm không cũng trúng đạn. Hắn châm biếm Hà Tiểu Hoa là cái đồ xu nịnh không có đàn ông cần, đời này không ai thèm lấy.


Ninh Thư rất thán phục tài miệt thị của Ôn Như Họa. Một người đàn ông có thể tuôn ra những câu chữ ác độc như vậy cũng được tính là một dạng bản lĩnh đấy. Dù sao thì hắn vẫn là kẻ đọc nhiều sách hơn mọi người, là thư sinh bụng đầy văn vở mà.


Trước những lời nói khó nghe của Ôn Như Họa, Ninh Thư và Hà Đại Hoa chẳng có cảm giác gì, thế nhưng Hà Tiểu Hoa đau lòng muốn chết. Ôn Như Họa là người cô ta thích, bị người trong lòng châm biếm ghét bỏ như thế, hẳn là dăm kim vào tim rồi.


Tính tình điêu ngoa của Hà Tiểu Hoa bùng nổ, cô chống nạnh quát Ôn Như Họa: "Hà Tiểu Hoa ta kém chỗ nào? Cha ta là trưởng làng, nhà có ăn có uống, dáng dấp cũng xem như đẹp đẽ. Dựa vào đâu mà tiên sinh ghét bỏ ta? Tiên sinh cũng chỉ là cái đồ đi dạy học, đến cả cơm cũng chẳng đủ mà ăn, tiên sinh có tư cách gì để mà ghét ta? Ôn Như Họa, ta cho tiên sinh hay, ta thích tiên sinh là vinh hạnh của tiên sinh, đừng cho thể diện mà đi sĩ diện."


"Dù đời này ta không thành thân cũng sẽ không lấy ngươi đâu." Ôn Như Họa vô cùng kiên quyết, thốt ra nhẹ bẫng.


"Tiên sinh, tiên sinh..." Hà Tiểu Hoa tức phát khóc, bụm mặt bỏ chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi