[QUYỂN 1] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư đang muốn bày tỏ hạnh phúc khi gặp người quen cũ thì đã bị câu chê của ông chú y tế tắt hứng.


Hình như ông chú y tế không quen cô, Ninh Thư quan sát ông chú y tế, vẫn chẳng có gì khác biệt so với đời trước. Vẫn là kiên cường gợi cảm, mang đến cảm giác cấm dục ác và bạo. Đặc biệt là khi mắt kính gọng vàng lóe sáng, mẹ nó quá ác luôn.


Ông chú đang thản nhiên chĩa họng súng về phía cô, Ninh Thư sợ lắm nhé. Đây là người nữ chính cũng giết, là người tạo ra tận thế, Ninh Thư chỉ muốn xin tha thôi.


Cô Lang Sồ Phượng đều siết nắm đấm nhưng không dám manh động. Sồ Phượng nhìn theo Ninh Thư căm hờn, giống nnhư căm hờn Ninh Thư vì để mất dịch thể gen, lại còn đưa dịch thể gen vào tay người khác.


Ba hướng giằng co, trái tim Ninh Thư nhảy loạn xạ như chó cắn nhặng. Tình hình là giờ cô trở thành bia ngắm của hai phe, thời điểm đến, cô là người chết đầu tiên.


Một cơn gió thổi qua cuốn góc áo ông chú y tế lên, áo bay lãng tử và chân dài thôi rồi.


Cơn gió phả qua mặt Ninh Thư, thậm chí Ninh Thư còn ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, cô đoán là mùi từ người ông chú y tế.


Ninh Thư: Đây là tận thế đó tận thế đó, tại sao ông chú còn rảnh rang xịt nước hoa vậy?! Không hổ thẹn, không tội lỗi một chút nào vì hành vi của mình à?


"Người anh em, mọi người bỏ súng xuống trao đổi bình tĩnh. Chúng ta giằng co thăm dò như thế này chỉ lãng phí thời gian thôi, đến lúc đó xác sống kéo qua đây thì phiền lắm." Cô Lang mở lời.


Bỗng nhiên Ninh Thư ý thức được một vấn đề, hình như Cô Lang và đội đặc công đều không biết ông chú y tế? Chẳng phải ông chú y tế là tội phạm bị truy nã à, không có cả ảnh của tội phạm bị truy nã hả? Cái con người này có giá trị hơn cái thứ dịch thể gen kia đó!


Hình như nguyên chủ cũng không biết mặt mũi nhà khoa học với biệt danh Kẻ điên ra sao. Nhóm cô đi tìm dịch thể gen chứ cũng không có hy vọng bắt được Kẻ điên.


Chú này, chú xấu xa thế này do nhà chú nuôi dạy nên à?


Chú này, chú tạo nghiệp như này do nhà chú nuôi dạy nên hả?


Ninh Thư run run, ngẩng đầu cái là thấy ngay họng súng đen sì, thế thì cúi xuống làm như không thấy còn hơn.


Ông chú y tế nghe được lời của Cô Lang thì ừ một tiếng. Cô Lang tưởng rằng người trước mặt đã đồng ý, thế nhưng câu nói tiếp theo khiến khuôn mặt đẹp trai của Cô Lang trở nên gượng gạo.


"Lau sạch óc trên tay cô rồi lau sạch cái lọ đựng dịch thể gen nữa." Ông chú y tế nhắc Ninh Thư, thấy Ninh Thư ngẩng mặt dính óc trắng, không chịu nổi phải ngoảnh mặt đi, "Mặt mũi cũng lau sạch đi."


Giờ nào rồi còn cò kè nhiều thế làm gì? Ninh Thư lau mặt lau tay mình, rồi lau sạch tiếp cái lọ đựng dịch thể gen.


Cái lọ đựng dịch thể gen rất nhỏ, chỉ cỡ ống đựng penicillin, bên trong cũng chẳng có bao nhiêu dịch thể gen quái quỷ.


Khi Ninh Thư đưa cái lọ cho ông chú y tế, Sồ Phượng vẫn luôn nhẫn nhịn không chịu đựng được nữa đã bắn Ninh Thư. Ninh Thư vẫn luôn cảnh giác Sồ Phượng với Cô Lang chứ, vừa thấy Sồ Phượng hành động, cô nhanh nhẹn vứt hết mặt mũi mà trốn ra sau ông chú y tế.


Cô lại ngửi thấy mùi hương này, quả nhiên là mùi từ người ông chú y tế. Ngửi gần không giống mùi nước hoa, giống như mùi sau khi tắm ấy. Tại sao cô cảm thấy ông chú y tế không giống như đang sống ở tận thế nhỉ?


Sồ Phượng rất tự tin vào kỹ năng bắn súng của mình, phát súng này chắc chắn có thể giải quyết Hoa Đóa Nhi vụng về, chứ không nghĩ lúc ấy mình sẽ bắn vào cái bóng rỗng tuếch, tốc độ của cô ta có nhanh như vậy à?


Thấy phát súng của mình bắn vào khoảng trống, Sồ Phượng mặt lạnh lại càng mím môi sầm mặt.


Ông chú y tế chĩa súng vào Sồ Phượng khiến nhóm Cô Lang căng thẳng giơ bốn họng súng về phía ông chú y tế. Biểu cảm của ông chú y tế không thay đổi, ngược lại là đối phương càng căng thẳng hơn.


Tình hình giờ là thế nào đây.


"Đừng đến gần tôi, thối quá." Không khí đang nghiêm túc thế này mà đột nhiên ông chú y tế lên tiếng, dọa súng của người ta suýt thì bốc khói.


Ninh Thư: ...


"Giờ không phải lúc thảo luận cái này, chú à, hay là chúng ta chạy trước đi." Ninh Thư vừa dứt lời đã cảm thấy không ổn, cảnh này mới quen làm sao, tại sao ông chú y tế luôn làm mấy chuyện khiến trái tim người khác muốn vỡ tan ấy nhỉ.


Thầy y tế ừ một tiếng, "Hình như đã trải qua chuyện như này rồi."


"Hú... Hú..."


Xác sống bị bỏ rơi vừa nãy đuổi đến, xác sống biến dị đã chết, lũ xác sống như thể mất đi khống chế thông thường, chúng ngửi thấy hơi thở của người sống thì gào rú càng hăng, càng gấp gáp.


"Được rồi, được rồi, quan trọng nhất giờ là đối phó với đám xác sống kia, chúng ta phải hợp sức đối phó với chúng." Cô Lang thả lỏng khuôn mặt đẹp trai, mặt anh ta cho hay cảm xúc của anh ta rất tệ, "Tôi nói rõ trước, trong lúc đối phó xác sống không ai được phép đánh lén sau lưng."


Ninh Thư bĩu môi, không tin một chữ nào lời Cô Lang nói.


Ông chú y tế mở đường bắn tung đầu xác sống, tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Cô Lang nhìn súng trong tay anh ta đầy phức tạp, "Súng tối tân."


"Hú..."


Lũ xác sống này không biết sợ, chỉ thèm khát thịt người, hàng trước ngã hàng sau ùn ùn kéo đến.


Ninh Thư rút súng ra cản xác chết. Rất nhanh sau đó Ninh Thư hết đạn, cô tiện tay cầm một cọc gỗ ở dưới đất lên, dồn hết sức đập vào đầu xác sống. Đầu xác sống bay đi đâu đó, còn óc trắng lại bắn tung tóe khắp mặt Ninh Thư.


Ông chú y tế đứng gần Ninh Thư mím môi xê dịch đi vài bước.


Ngoảnh lại thấy ông chú y tế cách mình có hơi xa, Ninh Thư vội vàng đuổi theo. Thành thật mà nói, thà Ninh Thư tin ông chú chứ cũng không tin nhóm Cô Lang, đừng quên vừa nãy Sồ Phượng muốn bắn chết cô.


Ông chú y tế rút một khẩu súng bên hông quăng cho Ninh Thư, "Đi chết đi, cô tởm chết tôi rồi."


Ninh Thư luống cuống tiếp được khẩu súng, nã một phát vào đầu xác sống, đầu xác sống trước mặt nổ tung.


"Nhiều xác sống lắm, chúng ta đi trước đi." Sồ Phượng gọi với.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Có một bộ phận xác sống đi xâu xé thi thể xác sống biến dị, chờ một lúc nữa còn nhiều xác sống hơn.


"Đi? Đi kiểu gì, xe hết dầu rồi." Cô Lang hét lên, nã một phát súng vào một xác sống.


Tiếp đó tầm mắt của mọi người đều chuyển sang người ông chú y tế, ông chú y tế phủi quần áo của mình như thể không nhận thấy ánh mắt của mọi người.


"Người anh em..." Cô Lang vừa lên tiếng thì ông chú y tế đã cắt ngang, "Không được."


Mặt Cô Lang xanh lét, có vẻ như sắp xảy ra một cuộc chiến nữa, thế nhưng dáng vẻ của ông chú y tế làm người khác trông mà nghiến răng kèn kẹt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi