(QUYỂN 1) TÊN TỔNG TÀI LẮM CHUYỆN



Triệu Lan thấy có người chửi mình thì vẫn cái tật cũ, cá tật tiểu thư công chúa không biết mình sai mà còn mắng chửi lại người khác "Các người im đi, các người thì biết cái gì"
Bà trưởng bếp thì đã rất tức giận lên hét lên, bà ta đã nhịn cô ta quá lâu rồi, từ cái hồi mấy năm trước cô ta đến đây và vênh váo với mọi người bây giờ bà chửi chửi
"Cô là cái thá gì? Bọn này là người chứ không phải xúc vật nghe chưa?"
"Bà dám lên mặt với tôi sao hả bà già?" Cô ta tức giận định tiến đến thì bà trưởng bếp liền ra lệnh "Lấy hết trứng và rau ra đây, hôm nay phải cho cô ta biết chúng ta là ai"
"Vâng ạ" Người hâu khắp nhà đều nghe bà trưởng bếp mà hô to nghe rõ mệnh lệnh, tất cả đi tin hết trứng và rau như bà nói, chắc cũng đã hiểu trứng để làm gì rồi
"Mày định làm gì hả? Mày chỉ là một bà già! "
"Cô nói ai?" Ở bên ngoài đột nhiên có tiếng nói, tất cả mọi người đều quay ra
"Cô An Nhiên kìa" Đúng chính là bạn thân của Nhiên Nhiên.

Cô chỉ định qua đây thăm bạn nhưng lại nghe nhiên bị tai nạn, vốn định đến thăm mà thấy trong nhà bất bình quá lên phải vào coi thử, ai ngờ lại gặp mấy con đũy tiểu tam
"Mày là ai mà dám vào đây? "

"Thế tôi muốn hỏi cô là ai hơn đấy"
"Tao là người mà Lãnh yêu"
Bỗng dưng, An Nhiên che miệng cười phá lên "Lần đầu nghe thấy chuyện cười như thế đấy, đúng là tuyệt vời"
"Cô An Nhiên, cô không biết đâu, cô ta ở nhà chúng tôi làm loạn mấy ngày nay, không ngày nào thiếu phu nhân được yên cả" Một cô hầu khá là thân thiết với Nhiên Nhiên lên tiếng
"Chỗ này ai cho loại người thấp kém như mày lên tiếng" Ả ta định tiến tới tát cô hầu kìa nhưng bị bà trưởng bếp túm tóc lôi lại
"Mày! "
"Ném đi, đứng đấy làm gì, chút nữa chúng ta cùng don không sao" Bà trưởng bếp ra lệnh cho người hầu trong nhà, đây chính là đi quá giới hạn đấy.

mấy cô người hầu cũng chả nể nang gì trực tiếp né vào người cô ta, vừa ném vừa chửi
"Bộp.


.

bộp.

.

"
"Con thần kinh này"
"Mày bị như thế này đáng lắm"
"Mấy người làm cái gì vậy, dừng lại ngay" Ả ta bây giờ không thể làm gì ngoài việc kêu hét, còn An Nhiên đứng một bên chứng kiên mà cười toe toét "Mọi người cứ phát huy, tôi đi thăm Nhiên Nhiên"
"Cô An Nhiên đi thong thả" Bà trưởng bếp lên tiếng rồi tiếp tục ra lệnh "Hết trứng thì ném rau đi"
"Dạ vâng"
-------------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi