[QUYỂN 1] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!

Thuật ngữ E- Sport Thể thao điện tử (eSports/e-sports, Electronic-Sports, game đối kháng, hay các pro gaming) là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp.


Edit : Ngọc


-----


Tần Phong biết cô gái này, cô ta em gái trong gia đình mới của Từ Phỉ Phỉ. Bởi vì ghen ghét với độ nổi tiếng và số lượng fans hâm mộ cực kỳ nhiều của Phỉ Phỉ nên cô em gái này cũng muốn học chơi Vương Giả Vinh Diệu*, với mong muốn được nổi tiếng giống Phỉ Phỉ.


*Vương giả vinh diệu là một đấu trường trực tuyến nhiều người chơi được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung. (Có thể fake IP tải về chơi thử :33)


Vừa mới nghĩ đến chuyện này, trên mặt anh ta lại càng tỏ vẻ chán ghét, dường như chỉ cần nhìn thấy cô một cái thôi cũng thấy chướng mắt khó chịu.


Giọng điệu cũng vì vậy mà càng trở nên lạnh nhạt.


Trước giờ anh ta đều cho rằng Diệp Thiều Hoa không thật sự mong muốn có thể chơi giỏi Vương Giả Vinh Diệu. Dù sao trên thế giới này, con gái có thể chơi giỏi Vương Giả Vinh Diệu không có nhiều, đa phần đều vô cùng ăn hại. Có thể tìm được một người chơi xuất sắc như Phỉ Phỉ đã rất hiếm thấy rồi.


Với loại con gái mọt sách như Diệp Thiều Hoa, chỉ sợ mấy trò chơi vớ vẩn trên điện thoại còn chẳng chơi được, chứ đừng nói đến loại trò chơi yêu cầu thao tác nhanh nhạy và tư duy chiến lược như Vương Giả Vinh Diệu.


Vậy mà Diệp Thiều Hoa còn dám dùng đến loại thủ đoạn đánh thay thấp kém này, quả thực sự sỉ nhục lớn đối với tuyển thủ E- Sports chuyên nghiệp.


Chỉ vậy thôi, anh ta đã mất kiên nhẫn, trong đầu chỉ muốn đánh nhanh cho xong rồi mau chóng rời đi.


Nhưng chính lúc này, Diệp Thiều Hoa lại cầm điện thoại dành riêng cho game thủ lên.


Tần Phong trợn mắt kinh ngạc nhìn cô.


Anh ta thấy Diệp Thiều Hoa đang cầm điện thoại chuyên dụng màu đen dùng để thi đấu trên tay. Những ngón tay thon dài trắng nõn chống đỡ dưới lớp vỏ đen của chiếc điện thoại, càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của bàn tay này.


Đây thực sự là một bàn tay rất xinh đẹp, cũng là bàn tay rất thích hợp để chơi game.


Nhưng vừa nghĩ tới chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Thiều Hoa, Tần Phong không khỏi cảm thấy đáng tiếc, đúng là đặt lên nhầm người.


Diệp Thiều Hoa thuần thục đăng nhập vào trò chơi. Cô khẽ cúi đầu nhìn anh ta. Động tác này làm cho mái tóc vốn được chải gọn ở phía sau đầu nhẹ nhàng xõa xuống theo sườn mặt cô, toát lên một vẻ quyến rũ khác thường. Cô nói: “Anh đi đi, tôi tự mình đánh.”


Giọng nói của cô cực kỳ lạnh lẽo.


Từ đầu tới cuối, cô chỉ nói duy nhất một câu như vậy, nhưng cũng khiến Tần Phong cảm thấy cô của hiện giờ và dáng vẻ nhút nhát chỉ biết vâng dạ trước kia dường như không giống nhau.


Nhưng đối với loại người như Diệp Thiều Hoa, anh ta không muốn phí sức tìm hiểu, chỉ lập tức đứng dậy rời đi.


Trận thi đấu lần này rất đơn giản. Số người tham gia cuộc tuyển chọn cũng chỉ có hai mươi tuyển thủ trẻ tuổi. Tập đoàn Tô thị lựa chọn phương thức tuyển chọn bằng cách thi đấu solo với tuyển thủ chuyên nghiệp, tổng cộng gồm ba vòng, dùng máy ghi hình ghi chép lại rồi chọn ra một người có năng lực nhất.


Kiếp trước, Tần Phong mới chỉ thắng một trận, thua hai trận, nhưng chỉ như vậy cũng đã có thể khiến những tuyển thủ chuyên nghiệp đó rất ấn tượng.


Lần này, Diệp Thiều Hoa sẽ làm tốt hơn thế.


Cô sẽ hành hạ đối thủ đến mức phải nghi ngờ chính mình.


Nếu có người trong tổ chức của Diệp Thiều Hoa ở kiếp trước ở đây, bọn họ nhất định sẽ thức tỉnh người muốn solo với cô, sau đó khuyên nhủ.


“Tại sao lại nghĩ quẩn muốn solo với Diệp Thiều Hoa? Diệp Thiều Hoa đấu 1v1 chưa thua bao giờ đâu!”


Trong lúc các tuyển thủ khác còn đang bị những người thi đấu chuyên nghiệp hành cho đầu óc quay cuồng, Diệp Thiều Hoa đã đi ra.


Giám đốc Tô của Tô thị đang đi kiểm tra thì nhìn thấy một cô gái ra khỏi trong phòng tuyển chọn, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.


“Không phải mình đã dặn đám tuyển thủ chuyên nghiệp cứ từ từ mà đánh, không cần phải hủy tháp của người ta rồi sao…Chẳng lẽ cô ta có thể thắng ba ván liên tiếp?”


Bên cạnh ông ta có một người là người phụ trách của phía Diệp thị. Anh ta nhanh chóng nhận ra Diệp Thiều Hoa, lập tức lắc đầu.


“Cô ấy là Diệp Thiều Hoa, con gái của tổng giám đốc Diệp nhà chúng tôi. Cô ấy vốn chỉ là một con mọt sách, chắc là đến để xem náo nhiệt thôi. Ông ngoại cô ấy chính là tổng giám đốc Phương, vậy mà lại dung túng cho cháu gái mình làm loạn như vậy.”


Giám đốc Tô nghe vậy cũng không để ý đến cô nữa, lập tức đi vào phòng tuyển chọn giúp cậu chủ tìm kiếm người tài.


Lần này bọn họ sẽ tham gia thi đấu quốc tế. Từ khi cậu chủ trẻ tuổi của bọn họ nghỉ đấu, đội tuyển Trung Quốc đã đứng hạng chót liền ba năm. Lần thi đấu này là để lấy lại vinh quang của đất nước nên không thể qua loa.


Mới vừa bước vào, giám đốc Tô đã nhìn thấy một tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngẩn người cầm điện thoại thi đấu, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.


“Con mẹ nó, chỉ trong mười phút mà tôi đã bị người ta đánh bại ba lần, lại còn dùng Điêu Thuyền mà tôi hiểu rõ nhất!”


Ông ta vừa nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc.


“Tuyển thủ này là ai, mau chóng liên lạc mời anh ta vào Chiến Đội. Sắp bắt đầu giải thi đấu quốc tế đến nơi rồi, chúng ta phải tranh thủ luyện tập thật tốt.”


Người kia nhìn bảng danh sách trong tay một lúc rồi đưa cho giám đốc Tô, “Diệp Thiều Hoa, sao lại nghe giống như tên của một cô gái vậy nhỉ?”


Diệp Thiều Hoa?


Vẻ mặt tươi cười vui sướng trên mặt giám đốc Tô đột nhiên cứng đờ, ông ta nhìn về phía người phụ trách phía Diệp thị.


Người phụ trách phía Diệp thị thở dài một tiếng. Ông ta nhớ tới việc Từ Phỉ Phỉ từng kể, sau đó hổ thẹn nói: “Chắc là nhờ người khác đấu thay rồi. Tôi không nghĩ tổng giám đốc Phương lại cưng chiều cô ta đến mức này, ngay cả đại cục cũng không màng đến.”


Nghe nói Diệp Thiều Hoa chỉ biết suốt ngày ở nhà đọc sách, dường như chưa từng sử dụng điện thoại. Chỉ vì gần đây thấy nhị tiểu thư có nhiều fans hâm mộ yêu thích, do ghen ghét nên nhất quyết đòi học chơi game. Hiện tại mới vừa chơi Vương Giả không lâu, sao có thể đánh bại tuyển thủ chuyên nghiệp được.


Chắc chắn có người đấu thay cô.


Sau khi nghe xong, sắc mặt giám đốc Tô càng tối sầm lại. Từ trước đến nay tập đoàn của bọn họ luôn khoan dung với mọi người, nhưng tình huống này thì không thể chấp nhận được. Ông ta nói thẳng.


“Đi nói với tổng giám đốc Phương, nếu còn muốn hợp tác cùng Tô thị, thì lập tức cung cấp thông tin của người đấu thay cho tôi, đồng thời điều tra về bối cảnh của người đó.”


**


Diệp Thiều Hoa đã sống ở thời cổ đại một thời gian dài, cho nên trước mắt vẫn chưa hiểu rõ chương trình học tập của cấp bậc trung học phổ thông trong thế giới hiện đại. Cô lại xuyên vào thân thể của một học sinh cấp 3, cho nên muốn tới trường lấy sách, nhìn thử xem thế giới này học về cái gì.


Không ngờ cô lại gặp được bạn trai Dư Khải Thần ở cổng trường. Thân hình anh ta khá cao lớn, vốn dĩ cũng được xem như là dễ nhìn.


Nhưng trước đây cô đã từng gặp Hoàng Phủ Vân Tranh và thái tử Vân Quốc đẹp trai tuyệt thế, giờ nhìn thấy loại dáng vẻ này cô cũng lười ngước lên nhìn thêm một chút.


Thì ra trước đây Dư Khải Thần từng có một lần đòi chia tay với Diệp Thiều Hoa. Nhưng Diệp Thiều Hoa đời trước yêu anh ta sâu nặng, dù chết cũng không muốn chia tay, còn vì anh ta mà chăm chỉ học chơi Vương Giả Vinh Diệu.


Anh ta chỉ đành nói lời khuyên nhủ cô nên bình tĩnh một chút.


Nhưng anh ta nhất định phải chia tay.


Vậy nên hôm nay anh ta cố ý chờ Diệp Thiều Hoa.


“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”


Xung quanh có người nhận ra Dư Khải Thần, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hú hét kinh ngạc.


Diệp Thiều Hoa khẽ ngẩng đầu, trên tay còn cầm theo áo khoác, hờ hững nhìn anh ta.


“Nói đi.”


Dưới ánh mặt trời, đôi mắt ngày thường vốn âm u của Diệp Thiều Hoa lúc này lại phát ra ánh sáng đẹp đẽ vô cùng thu hút. Dư Khải Thần thoáng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền nhớ tới chuyện quan trọng kia.


“Bình tĩnh hai ngày rồi, cô cũng nên suy xét rõ ràng đi. Chúng ta không hợp nhau, cô không biết chơi Vương Giả Vinh Diệu, không am hiểu thời trang, cũng không hiểu được vinh quang và lý tưởng của tôi. Chúng ta không phải người cùng một thế giới, nên chia tay thì hơn.”


Có lẽ là do đã quen nói chuyện trước ống kính khi phát sóng trực tiếp, giọng nói của anh ta vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn.


Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua cánh tay trái của anh ta, lòng bàn tay trắng nõn.


Cô thu ánh mắt lại, không chút cảm xúc khẽ gật đầu.


“Được. Bây giờ xin nhường đường.”


Dư Khải Thần không ngờ tới Diệp Thiều Hoa lại đồng ý dứt khoát như vậy. Lời đang muốn nói lập tức nghẹn lại ở cổ họng khiến anh ta cảm thấy khó xử.


Hơn nữa, ánh mắt hôm nay của cô nhìn anh ta thật sự quá lạnh nhạt, không hề cuồng nhiệt như ngày xưa.


Điều này không khoa học chút nào.


Không lẽ là… Lạt mềm buộc chặt? Lấy lùi làm tiến?


Thật không ngờ cô ta cũng có ngày dùng đến cái loại thủ đoạn buồn nôn như vậy. Dư Khải Thần nhíu mày, cảm thấy chán ghét vô cùng, chẳng buồn nhìn cô thêm một cái nào nữa, lập tức nhấc chân rời đi.


Cách đó không xa có không ít người đang theo dõi bọn họ. Vừa nghe được câu nói đòi chia tay của Dư Khải Thần, trong phút chốc khắp nơi đều hân hoan vui mừng.


“Mẹ ơi, cuối cùng nam thần cũng chịu chia tay với con mọt sách đó!”


“Đúng rồi đấy. Không hiểu lúc trước nam thần vừa mắt cô ta vì cái gì, game thì không chơi được. Cả ngày chỉ biết học học học cũng không thấy thi được hạng nhất như Phỉ Phỉ, bề ngoài cũng không xinh đẹp bằng một nửa Phỉ Phỉ, có chỗ nào xứng với nam thần của chúng ta chứ…”


“Đồ tiểu tam vạn năm không đổi!”


“…”


Mấy phút sau, tin tức chia tay của hai người nhanh chóng trở thành đề tài hot.


Diệp Thiều Hoa lấy sách rồi quay trở về nhà họ Diệp.


Vừa bước vào cổng lớn nhà họ Diệp thì chuông điện thoại di động reo lên. Người gọi đến là chị họ bên nhà ngoại của cô.


Vừa mở máy lên, cô đã nghe tiếng rống như sư tử Hà Đông ở đầu bên kia.


“Diệp Thiều Hoa! Em điên rồi à, em dám tìm người thay mình tham gia thi đấu! Có biết hiện tại trên mạng khắp nơi đều là tin tức em nhờ người đấu thay không hả? Đây là cuộc tuyển chọn do nhà họ Tô tổ chức, em có biết chuyện này nghiêm trọng lắm không? Đám học sinh trung học đều đang phê phán em, còn kêu gọi nhau cùng ký một lá thư yêu cầu hiệu trưởng đuổi học em. Chỉ vì một thằng con trai, có đáng để em tự hủy hoại đi tương lai của chính mình không hả?”
.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi