[QUYỂN 2] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH

Edit: cầm thú

Hai người tuy trò chuyện nhưng đã chuẩn bị tư thế.

"Bắt đầu đi!"

Lăng Ngạo Thiên nói xong, trên vẻ mặt biểu hiện vô cùng nghiêm túc, mà Lăng Hiểu bên kia cũng động thủ rồi.

Hai người đều dùng quyền pháp của Lăng gia.

Lăng Hiểu tốc độ nhanh, mà Lăng Ngạo Thiên còn nhanh hơn.

Hai hiệp đi qua, Lăng Ngạo Thiên từ từ vào trạng thái, không tự chủ được tăng tốc nhanh hơn nữa.

Đây là tốc độ của thất phẩm võ giả sao?

Lăng Hiểu yên lặng cảm động, khí huyết trong cơ thể không ngừng quay cuồng, mắt thấy quả đấm của Lăng Ngạo Thiên đã đến trước mặt nàng, Lăng Hiểu không chút hoang mang ngang ngạnh ứng chiến, hai quả đấm của hai người chạm vào nhau ---

"Ầm!" một tiếng.

Người Lăng Ngạo Thiên bay ra ngoài, cũng phải vài thước, hắn khó khăn ổn định lại cơ thể, mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Lăng Hiểu.


"Ta nói rồi, khí lực của ta rất lớn."

Lăng Hiểu đứng tại chỗ, mỉm cười.

Lăng Ngạo Thiên: ...

"Ta thua rồi."

Lăng Ngạo Thiên chậm rãi mở miệng nói, lúc này tay hắn không tự chủ được run lên.

Một quyền của Lăng Hiểu, thật là quá cứng rắn rồi!

Hơn nữa...

Hắn có thể cảm ứng được tuy rằng tu vi của mình cao hơn Lăng Hiểu một cấp, nhưng khí lực trong cơ thể nàng so với mình không hề kém, vừa rồi hai quyền đối ứng, Lăng Hiểu thậm chí cố ý thu hồi ba phần khí lực!

Lần này, Lăng Ngạo Thiên thua.

Thua tâm phục khẩu phục.

Ở đây tất cả mọi người không ngờ tới kết quả này, Lăng Tề càng trợn mắt há mồm nhìn con trai của mình ---

Con trai mình lại bại dưới tay tên phế vật nhà Lăng Vô Thương?

Không, không phải là phế vật.

Lăng Tiêu kia rõ ràng chính là giả trư ăn thịt hổ.

Qủa nhiên, con trai Lăng Vô Thương cũng giống y hệt cha hắn, đều không phải thứ tốt.


Lăng Vô Thương: ...

Ta còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng ta không nói đâu.

Lúc này, không khí đại sảnh vô cùng quỷ dị.

Nhưng không ai dám mở miệng khinh thường Lăng Hiểu.

Này... Người Thượng Võ thành cũng che giấu quá kỹ đi!

Ở đây một số tân khách xì xào bàn tán, vị chấp sự Tử Trúc Lâm kia cũng ánh mắt sáng ngời nhìn Lăng Hiểu ---

Đây là một thiên tài hiếm thấy nha!

Sau khi trở về mình phải báo cáo với đám người đại trưởng lão mới được!

"Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt! Lăng gia chúng ta quả nhiên anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp!"

Lăng gia gia chủ cười to một tiếng phá tan không khí quỷ dị: "Lăng Tiêu, ngươi không tệ chút nào, bổn gia chủ sẽ có phần thưởng!"

"Chờ một chút."

Không đợi gia chủ đại nhân nói sẽ ban thưởng cái gì, Lăng Hiểu vội vàng ngắt lời hắn: "Gia chủ đại nhân, ban thưởng cái gì đó một hồi sau lại nói được không? Ta phải... thăng cấp trước đã!"


Gia chủ đại nhân: ...

Mọi người ở hiện trường: ...

Lăng Hiểu cũng có chút cạn lời, không phải nàng muốn trang bức, nhưng mà lực lượng trong cơ thể nàng không nghe lời nàng, căn bản không khống chế được.

Hồi nãy đánh lùi Lăng Ngạo Thiên xong, Lăng Hiểu cảm thấy khí huyết trong cơ thể mạnh mẽ khởi động, nàng bất giác cũng biết được khí huyết này đang không ngừng đánh vào đan điền của chính mình.

Ừm...

Cảm giác thăng cấp này rất quen thuộc nha!

Làm cho Lăng Hiểu cảm thấy chính mình quay về Thiên Diễn tông năm đó....

Lăng Hiểu: Ta thật sự không muốn trang bức, nhưng mà... thực lực không cho phép!

Mọi người: Ta nhổ!

Một trận khí huyết cuồn cuộn, linh khí bốn phía!

Ngay tại thọ yến trên sân thi đấu, Lăng Hiểu ngồi dưới dât, dễ dàng thăng cấp thất phẩm võ giả!

Cái này...

Thất phẩm rồi hả?
Hắn mới mười tuổi thôi mà?

Mười tuổi thất phẩm võ giả!

So với Lăng Ngạo Thiên càng thêm thiên tài! Có cảm giác yêu nghiệt tồn tại!

Lăng Hiểu: Nếu ta là nam chủ, có phải các ngươi sẽ thêm một câu ---

Kẻ này, khủng bố như vậy!

Tuyệt đối không phải vật trong ao!

... ...

Sau khi thọ yến Lăng gia kết thúc, tin tức Thượng Võ thành xuất hiện một thiên tài tuyệt thế truyền ra, lan truyền nhanh chóng, rất nhanh truyền tới tai mỗi đại gia tộc, thậm chí rất nhiều tông môn cũng thu được tin tức này.

Mà lúc này, Lăng Hiểu đã ngồi trên xe ngựa trở về Thượng Võ thành, lần này gia chủ ban cho họ rất nhiều đồ tốt, còn để Thượng Võ thành trở thành chi nhánh số một, không thể bị dao động.

Đây vốn là chuyện tốt, nhưng trên đường trở về, Lăng Vô Thương lại vô cùng lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi