[QUYỂN 2] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư phải nhờ Tô Mạn Ngọc lấy nước mắt trâu, cô không muốn ở mãi ở cái thế giới nhiệm vụ này đâu. Ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, đã thế còn chẳng hôm nào ngủ ngon giấc. Dù có ngọc Linh Hồn nhưng ngày nào nữ quỷ chưa được giải quyết thì ngày đó vẫn chưa được sống yên ổn.


"Tớ không cần đâu." Tô Mạn Ngọc lắc đầu ngay, "Tớ đang sợ chết khiếp đây, tớ còn phải thấy nó á, tớ chẳng cần."


Ninh Thư bảo: "Bà cốt cho tớ một thứ có thể bắt nó. Nếu tớ nhìn thấy nó thì chắc chắn có thể bắt nó. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải sống thế này à?"


Tô Mạn Ngọc nghĩ ngợi, "Tớ lấy ở đâu ra nước mắt trâu cho cậu được, để tớ nghĩ cách đã."


Ninh Thư gật đầu, "Cố nhanh đi, càng để lâu càng không hay. Lỡ chúng ta có chuyện thì làm sao bây giờ."


Quý Thanh Viễn đưa Lâm Thiển Thiển đi bệnh viện đã quay lại, anh ta nhờ Tô Mạn Ngọc: "Anh muốn đi tìm đạo sĩ đến bắt con ác quỷ này, anh nhờ em chăm sóc Thiển Thiển nhé."


Tô Mạn Ngọc lườm nguýt, bảo: "Tôi không chăm sóc nổi Lâm Thiển Thiển đâu, cái con nữ quỷ này xuất quỷ nhập thần, tôi còn chẳng chăm sóc được mình thì chăm sóc Lâm Thiển Thiển thế nào được. Nếu lỡ Lâm Thiển Thiển có vấn đề gì, anh lại chẳng hận tôi suốt đời ấy. Tôi không làm cái chuyện vô nghĩa đâu, tốt nhất là anh đưa Lâm Thiển Thiển theo đi."


Những lời này của Tô Mạn Ngọc rất thẳng thắn làm Quý Thanh Viễn nhất thời á khẩu, sau mới bảo: "Anh cũng muốn đưa Thiển Thiển đi, nhưng sự thật là hiện tại cơ thể Thiển Thiển không ổn, với cả chiếc chân ngã bị thương của em ấy lại nghiêm trọng hơn do hôm qua. Anh không thể đưa Thiển Thiển theo được."


Ninh Thư cũng bảo: "Anh nên đưa Thiển Thiển đi cùng đi."


Trên người nam nữ chính có may mắn, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Quý Thanh Viễn muốn nhờ Tô Mạn Ngọc chăm sóc Lâm Thiển Thiển, bởi Quý Thanh Viễn biết Tô Mạn Ngọc thích mình, chắc sẽ đồng ý chăm sóc Lâm Thiển Thiển thôi. Nhưng mà lại chẳng ngờ Tô Mạn Ngọc từ chối, nên đã làm Quý Thanh Viễn có hơi khó chịu.


Anh đang vì cái phòng ký túc này còn gì? Nếu không phải Lâm Thiển Thiển ở cái phòng này, anh sẽ chẳng buồn nhúng tay vào cái chuyện dở hơi này.


"Quý Thanh Viễn, anh nên để ý vào, con nữ quỷ này có ân oán với anh, nó muốn giết anh đấy." Ninh Thư cảm thấy các cô đã dây vào con nữ quỷ này là vì Lâm Thiển Thiển, mà Lâm Thiển Thiển lại là bạn gái Quý Thanh Viễn.


Nghe Ninh Thư nhắc thế, sắc mặt một đêm thức trắng của Quý Thanh Viễn càng khó coi, anh ta quắc mắt nhìn Ninh Thư: "Dựa vào đâu mà cô nói như thế. Tôi không có quan hệ gì với con nữ quỷ đó hết."


Ninh Thư nhún vai, không nói nữa.


Quý Thanh Viễn thấy Tô Mạn Ngọc không chịu giúp mình chăm sóc Lâm Thiển Thiển, mà giờ lại không phải lúc đưa Lâm Thiển Thiển về nhà.


Quý Thanh Viễn hít sâu một hơi, vẻ mặt không giấu nổi tiều tụy, nói chuyện với Tô Mạn Ngọc cũng hời hợt hơn, "Vậy anh sẽ đưa Thiển Thiển đi cùng, nhân tiện để đạo sĩ kiểm tra cơ thể Thiển Thiển."


Ninh Thư hỏi: "Ai giới thiệu đạo sĩ đó cho anh thế?"


"Ai giới thiệu cho tôi có liên quan đến cô đâu." Quý Thanh Viễn rất khinh thường Ninh Thư. Quý Thanh Viễn rất không có kiên nhẫn trước câu hỏi của Ninh Thư.


Ninh Thư cũng chẳng quan tâm, chuyện giữa nam nữ chính không đến lượt cô lo.


Quý Thanh Viễn vội vàng đi xong, Tô Mạn Ngọc nhìn theo dáng Quý Thanh Viễn và bĩu môi, gần như muốn khóc, "Anh ấy đang giận tớ, có lẽ sau này không còn là bạn bè nữa."


Ninh Thư nhìn cô khinh thường, "Cái kiểu gì đấy, cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi mà? Đúng là không có tiền đồ."


"Cái đồ quê mùa nhà cậu thì biết cái gì." Tô Mạn Ngọc kháy đểu lại, "Tớ thích Quý Thanh Viễn lâu lắm rồi, cậu hiểu thế nào được."


"Hớ." Ninh Thư dựng ngón giữa, "Giả bộ vừa thôi, người ta đâu có thích cậu, cậu còn tự ngộ nhận trông kinh chưa."


Tô Mạn Ngọc bị Ninh Thư nói cho tức đến phùng mặt, "Trang Vũ Đồng, cậu thích chết đúng không."


Ninh Thư: "Há há."


Sau khi Lâm Thiển Thiển đi rồi, ký túc xá chỉ còn Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc. Mà kể cũng lạ, sau đó nữ quỷ không đến làm phiền các cô nữa.


Tô Mạn Ngọc cũng cảm thấy lạ, cô hỏi Ninh Thư: "Chắc là nó đến tìm Quý Thanh Viễn với Lâm Thiển Thiển nhỉ."


Ninh Thư chẳng thèm quan tâm, cô nhún vai bảo: "Chắc thế."


Tô Mạn Ngọc lo ra mặt, rõ ràng là đang lo cho Quý Thanh Viễn. Ninh Thư bĩu môi, "Đừng trưng cái mặt buồn nôn đấy nữa, tớ thấy ghê răng lắm, buồn nôn chết tớ rồi."


"Cậu không nói thì cậu chết à." Tô Mạn Ngọc nổi giận đùng đùng hét lên với Ninh Thư.


"Chết được đấy."


"À đấy, người nhà tớ qua đưa cho nước mắt trâu rồi đây này. Lấy được ở lò mổ đấy, tốn rất nhiều công sức đó." Tô Mạn Ngọc lấy một cái lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng từ trong túi ra.


Ninh Thư cầm lấy cái lọ, lắc lắc và hỏi Tô Mạn Ngọc: "Hay là chúng ta thử đi, tối nhé?"


"Ấy tớ không thử đâu nhá." Tô Mạn Ngọc lắc đầu ngay, "Nhìn thấy sẽ có bóng ma tâm lý đó."


Thật ra Ninh Thư khá tò mò, vậy nên đến tối đã bôi nước mắt trâu lên mi mắt, sau đó mở to mắt nhìn trái nhìn phải. Tô Mạn Ngọc tò mò hỏi Ninh Thư: "Có nhìn thấy không?"


Ninh Thư bịt miệng, trợn mắt chỉ vào sau lưng Tô Mạn Ngọc, "Sau lưng cậu..."


"Á..." Tô Mạn Ngọc sợ đến mức nhảy cẫng lên trốn ra sau lưng Ninh Thư, hai hàm răng đập cầm cập vào nhau, "Là gì thế, là gì thế?"


Ninh Thư cười há há, "Trêu đấy."


Nắm đấm của Tô Mạn Ngọc vung ngay vào người Ninh Thư, cô rất là mạnh tay, Ninh Thư né ngay và đưa cái lọ cho cô ấy, "Tự bôi mà nhìn không lại bảo tớ trêu cậu."


Tô Mạn Ngọc do dự một chút rồi vẫn bôi nước mắt trâu lên mi mắt mình, nhìn trái nhìn phải rồi bảo, "Đâu có con quỷ nào đâu."


Ninh Thư tựa cửa sổ, gọi Tô Mạn Ngọc qua, "Trong phòng này không có đâu, ra đây mà nhìn đi."


Tô Mạn Ngọc đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, và nhìn thấy ngay khá nhiều hồn ma du đãng bên ngoài. Các hồn ma đều dại mặt, rất mỏng manh, gần như sắp biến mất.


Ninh Thư không hề ngạc nhiên trước những linh hồn này. Đây vốn là một thế giới thần kỳ, có hồn ma là chuyện thường. Nếu không cũng sẽ không tạo ra một viên ngọc Linh Hồn đâu.


Thế nhưng Tô Mạn Ngọc ở bên lại sợ chết khiếp, cô ấy vội vàng ngồi sụp xuống, lau sạch nước mắt trâu trên mi mắt và hỏi Ninh Thư: "Có phải chúng ta đã xuống địa ngục không, sao khắp nơi toàn ma quỷ thế này."


"Không phải sợ, chúng ta và chúng nó sống ở hai vĩ độ khác nhau, tóm lại là không đụng độ nhau đâu. Như con nữ quỷ mà chúng ta gặp có thể do ảnh hưởng của từ trường nên mới xảy ra những việc thần kỳ như thế."


"Không biết bên Quý Thanh Viễn thế nào nhỉ?" Tô Mạn Ngọc không còn sợ quá nữa.


Ninh Thư không hề lo một chút nào, cô thấy dáng vẻ này của Tô Mạn Ngọc thì hỏi: "Tớ chẳng thấy Quý Thanh Viễn tốt đẹp ở đâu ngoại trừ cái mã ngoài."


Ý Ninh Thư là, đẹp trai làm lu mờ cái mác biến thái hả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi