[QUYỂN 2] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Mặt "Lâm Thiển Thiển" nhăn nhó, tiếng nói the thé như bị thủng cổ họng.


"Lâm Thiển Thiển" nhìn Ninh Thư lạnh lùng, vẻ mặt hơi kiêng kỵ, bước lại gần Ninh Thư một bước nhưng rồi lại dừng lại.


Tô Mạn Ngọc sợ trốn sau Ninh Thư. Ninh Thư cảm thấy ngọc Linh Hồn trong tay mình đang rung rung, có vẻ như phấn khích vì linh hồn trước mặt rất mạnh.


"Lâm Thiển Thiển" rất sợ ngọc Linh Hồn trong tay Ninh Thư, nó hừ một cái và bỗng chốc gió lạnh nổi lên xung quanh, mạnh dần và cuốn gạch đá ven đường về cái chân, sau đó thạch cao bó chân vỡ vụn.


"..." Phải đau ngần nào đây.


"Lâm Thiển Thiển" đập nát thạch cao trên chân rồi bay đi, chớp cái đã không thấy đâu.


"Nó bay kìa, nó bay kìa?" Tô Mạn Ngọc sững sờ, "Có phải tớ hoa mắt không, quỷ nhập vào người mà cũng bay được à?"


Tô Mạn Ngọc vỗ ngực, "Đi là may rồi, ôi mẹ ơi làm tớ sợ gần chết."


"Tớ cảm thấy con nữ quỷ sợ cậu thật đấy, sao nó lại sợ thế?" Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư.


Ninh Thư mặc xác Tô Mạn Ngọc, cô chau mày, nữ quỷ định đi đâu đây?


"Cậu biết nhà Quý Thanh Viễn ở đâu không?" Ninh Thư chỉ nghĩ ra là Lâm Thiển Thiển đi tìm Quý Thanh Viễn thôi.


Tô Mạn Ngọc gật đầu, "Biết chứ, mà để làm gì, quá nửa đêm rồi chúng ta còn đi đâu cơ?"


Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc đi, bảo: "Chúng ta qua nhà Quý Thanh Viễn, Lâm Thiển Thiển đi tìm anh ta rồi."


"Tớ không đi đâu, đi hóng mà nguy hiểm thế thì tớ chẳng cần." Tô Mạn Ngọc quay về nhưng bị Ninh Thư lôi đi.


"Đậu má Trang Vũ Đồng, cậu là lực sĩ à."


Lúc Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc đến nhà Quý Thanh Viễn thì hai phe đã đánh nhau rồi. Đánh nhau với Lâm Thiển Thiển là một người búi tóc mặc áo đạo sĩ, tay cầm một cây phất trần, giống hệt như đạo sĩ thời cổ đại.


Quý Thanh Viễn đang đứng cùng một người đàn ông lạnh lùng, người đàn ông này giống Quý Thanh Viễn bảy, tám phần, vậy là bố Quý Thanh Viễn rồi. Bố anh ta đứng ở cửa biệt thự, nhìn Lâm Thiển Thiển ở gần đó với vẻ mặt đầy ghét bỏ.


Trong khi đó Quý Thanh Viễn lại vô cùng lo lắng và tuyệt vọng, mắt anh ta chỉ nhìn vào chân "Lâm Thiển Thiển". Thạch cao vỡ rồi, cái chân đã gãy xương lại bị nữ quỷ hành hạ thế thì đôi chân này không cứu được rồi.


"Cút ngay đi đạo sĩ mũi trâu." Lâm Thiển Thiển gào thét ai oán với ông đạo sĩ. Mỗi khi nữ quỷ kích động, khí đen trên người nó lại dày hơn, mặt "Lâm Thiển Thiển" gần như cuốn trong khí đen, không nhìn rõ mặt cô lắm.


"Cô vốn là nghiệp chướng, hôm nay đạo sĩ tôi sẽ đánh cho cô hồn phi phách tán." Ông đạo sĩ không biến sắc, lấy một bùa chú trong ngực ra và kẹp vào tay, cùng với đó lẩm bẩm thần chú. Bùa chú tỏa ra ánh sáng vàng và lập tức bay đến chỗ "Lâm Thiển Thiển."


"Lâm Thiển Thiển" né bùa chú, âm khí bao phủ khắp người, thậm chí còn nhìn thấy cả các linh hồn dữ tợn đang gào thét tuôn ra khỏi cơ thể, giúp nó cản ánh sáng của bùa chú. Linh hồn nào bị bùa chú chiếu vào đều tan thành mây khói.


Ninh Thư tinh mắt nhìn thấy linh hồn Chương Vũ Yên đau đớn trong đó, nhưng chẳng mấy chốc đã hồn phi phách tán.


Các linh hồn này đều bị nữ quỷ cắn nuốt, nữ quỷ này độc ác thật, Chương Vũ Yên chết rồi cũng không tha cho cô ấy nữa.


Trong cốt truyện, linh hồn Trang Vũ Đồng chạy trốn được và trả giá để thay đổi cuộc đời cũng được xem như may mắn.


"Cái con nghiệp chướng kia lại hấp thụ nhiều linh hồn du đãng như thế, hôm nay đạo sĩ tôi không tiêu diệt cô, chẳng lẽ còn để cô gây họa cho chúng sinh à." Trông ông đạo sĩ có vẻ tức giận, ngón tay ông ta bấm pháp quyết, bùa chú bắn vô cùng nhiều ánh sáng vàng vào người "Lâm Thiển Thiển". Mọi khí đen và linh hồn trên người Lâm Thiển Thiển đều biến mất cực nhanh.


"Á..." Lâm Thiển Thiển gào thét tuyệt vọng, đất cát sỏi đá xung quanh bay lên, giọng Lâm Thiển Thiển đầy ai oán, "Ông đạo sĩ kia, mười mấy năm trước ông đánh tôi suýt thì hồn phi phách tán, hôm nay tôi sẽ bắt ông phải chết."


"Ngày đó nể tình cô có đức hiếu sinh mới tha cho cô một mạng để đi đầu thai, không ngờ cô lại cố chấp và còn độc ác như thế. Hôm nay đạo sĩ tôi sẽ bắt cô mà không nương tay." Đạo sĩ nói xong thì bắt đầu lẩm bẩm thần chú.


Có vẻ như "Lâm Thiển Thiển" bị tức điên nên mặc kệ bùa chú đuổi theo mình mà bay thẳng đến chỗ Quý Thanh Viễn, nó nhìn Quý Thanh Viễn bằng đôi mắt ngoan độc. Nó giơ tay lên, móng tay dài nhọn xuất hiện trong chớp mắt móc lấy trái tim Quý Thanh Viễn.


Bố Quý Thanh Viễn chặn trước mặt Quý Thanh Viễn, vẻ mặt của "Lâm Thiển Thiển" càng thêm ngoan độc, nó giảm tốc độ nhưng vẫn bị ánh sáng vàng từ người bố Thanh Viễn làm cho bị thương và kêu thé lên.


"Phắc, bác Quý lợi hợi thế á?" Tô Mạn Ngọc nhìn thấy màn này thì thốt lên.


Ninh Thư thì không cảm thấy bố Quý Thanh Viễn lợi hại, chắc là có cái gì đó bảo vệ thôi.


"Đi chết đi Quý Cẩm Ngạn. Quý Cẩm Ngạn, em sẽ lôi anh xuống địa ngục, Quý Cẩm Ngạn." Nữ quỷ gào lên với bố Quý Thanh Viễn.


Quý Cẩm Ngạn vẫn lạnh lùng, nhìn "Lâm Thiển Thiển" với ánh mắt khinh thường, "Cô là cái thá gì mà cũng dám chơi con tôi."


Mắt "Lâm Thiển Thiển" chảy ra máu, nhìn Quý Cẩm Ngạn bằng đôi mắt xót thương ai oán, "Tại sao anh lại làm vậy với em."


"Tại sao lại không? Cô tưởng cô là ai?" Quý Cẩm Ngạn lạnh lùng, nhìn nữ quỷ trước mặt như nhìn con tép.


Tô Mạn Ngọc chau mày, "Con nữ quỷ này quen bác Quý à?"


"Chắc chắn là có ân oán gì đó." Ninh Thư cảm thấy những người ở phòng ký túc bọn cô đều nằm không cũng trúng đạn. Nhìn đi, người ta là bố nam chính mà nữ quỷ tìm đến cửa cũng khinh thường đỉnh cao như thế. Trong khi nữ quỷ lại tỏ ra yếu đuối, không đành lòng trách, quyến luyến trước mặt Quý Cẩm Ngạn.


Một đàn ông một phụ nữ, chẳng nghĩ cũng biết có chuyện gì.


Ninh Thư chán rồi, lại là kiểu chuyện tình cảm ấy. Ninh Thư bảo Tô Mạn Ngọc: "Tớ chắc chắn con nữ quỷ này yêu bác Quý nhưng bác Quý cậu không thích cô ta."


Có lẽ lại là một nữ phụ trong tình yêu của người khác, đã thế còn là một nữ phụ độc ác nữa.


Tô Mạn Ngọc liếc Ninh Thư, "Tớ đâu có mù."


Có lẽ nữ quỷ bị thái độ của Quý Cẩm Ngạn làm cho phát điên nên gào điên cuồng, nó nôn ra máu. Quý Thanh Viễn thấy "Lâm Thiển Thiển" hộc máu thì đau lòng gọi: "Thiển Thiển."


Quý Cẩm Ngạn kéo Quý Thanh Viễn lại, bảo ban: "Cô ta đang là nữ quỷ, đi qua để đi chết à?"


"Cơ thể của Thiển Thiển sẽ không chịu nổi đâu bố." Quý Thanh Viễn xoắn xuýt đau khổ, Quý Cẩm Ngạn lại thờ ơ, làm lơ lời của con trai mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi