[QUYỂN 2] NINH THƯ - RẤT LÀ LẬP DỊ

Chuyển ngữ: Wanhoo


Dù hồ ly đã biến thành người, nhưng Hoắc Khanh vẫn luôn nhốt hồ ly trong tẩm điện, không cho hồ ly ra ngoài.


Ninh Thư không hiểu lắm, chẳng lẽ Hoắc Khanh định nhốt hồ ly cả đời à? Theo như cái tính của hồ ly thì bắt cô ta ở yên trong phòng không cho ra ngoài là muốn cô ta chết đó.


Không lâu sau đó, có cung nữ phát hiện một thi thể động vật ở vườn Thượng Uyển. Con vật này đã bị lột da, chỉ còn thịt đỏ tươi, ruồi nhặng vây quanh thi thể này.


Ninh Thư nhìn cái thi thể này khá giống hồ ly, chắc là cũng là giống hồ ly rồi.


Hoắc Khanh chạy đến, lúc thấy thi thể này thì sốc nặng, hét ầm lên rằng: "Là kẻ nào đã giết hồ ly của trẫm?"


Hoắc Khanh rất đau lòng, cau có lông mày chất vấn Ninh Thư: "Có kẻ độc ác giết hồ ly của trẫm trong cung như thế, hoàng hậu, nàng nhất định phải tìm thấy hung thủ, trẫm phải lột da kẻ đó."


Mẹ nó, hồ ly của chú em biến thành người rồi còn gì? Con hồ ly này mà là hồ ly của chú em thật thì chú cũng chẳng biểu diễn khoa trương như thế này đâu.


Hoắc Khanh muốn xóa sổ thân phận của hồ ly à?!


Hoắc Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàng hậu, trẫm cần tìm thấy hung thủ."


Ninh Thư nhún người hành lễ, trả lời cung kính: "Thần thiếp đã rõ, thần thiếp sẽ tìm thấy "hung thủ" ạ." Ninh Thư gằn rất mạnh hai chữ hung thủ.


Hoắc Khanh còn sai người làm một chiếc quan tài nhỏ tuyệt đẹp, đặt thi thể hồ ly vào quan tài trong đau buồn. Ninh Thư đứng hóng bên cạnh suýt thì trợn trắng mắt, giả tạo quá đấy, cái mặt thích chí phơi phơi thế kia còn giả bộ nhăn nhó đau thương vô cùng nữa chứ.


Chú em muốn làm ai buồn nôn đến chết vậy?


Sau khi hạ táng hồ ly, Hoắc Khanh bắt đầu vào triều. Khoảng thời gian trước đó không vào triều đã làm các đại thần không hài lòng rồi, Hoắc Khanh lại ngồi xuống ghế rồng với cái mặt nhợt nhạt, bảo là đợt vừa rồi hắn bị bệnh nên mới không vào triều.


Tẩm cung Hoắc Khanh vẫn bị thị vệ bao vây không ai vào được, làm không khí ở hoàng cung rất nặng nề.


Hồ ly chết rồi, phi tần hậu cung suýt thì đốt pháo ăn mừng. Cảm ơn kẻ nào đó to gan, coi trời bằng vung đã giết con hồ ly đó, cuối cùng cái con hồ ly gây họa đó cũng chết rồi.


A Di Đà Phật.


So với phi tần hậu cung phấn khởi thì mặt Huyên hoàng quý phi ngày càng tái, nổi giận đùng đùng qua hỏi Ninh Thư: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng định làm gì vậy chứ?"


"Muội hiểu rồi mà còn qua hỏi bổn cung làm gì?" Ninh Thư không hề giận, cô hỏi Huyên quý phi: "Kế hoạch lần trước bổn cung nói với muội, muội có đồng ý không? Có muốn hợp tác với bổn cung không?"


"Hoàng thượng đã không cần tất cả đàn bà hậu cung nữa rồi, hậu cung chẳng còn tác dụng gì nữa, chúng ta đâu cần phải lôi kéo cái cớ tình nghĩa phu thê làm gì nhỉ?" Ninh Thư nói rất thản nhiên. Đây mới là cánh cửa mở ra cách phụ nữ với nhau trừng trị loại đàn ông cặn bã, chứ không phải phụ nữ đấu đá với phụ nữ.


Huyên hoàng quý phi cắn chặt môi, đắn đo ra mặt. Ninh Thư nói thêm: "Đừng vội, muội có thể từ từ suy nghĩ. Nhưng mà ta nghĩ chỉ một khoảng thời gian nữa thôi là con hồ ly tinh ấy sẽ ngang nhiên xuất hiện trong hậu cung, được yêu thương suốt ngày. Có thể hoàng thượng sẽ dẹp bỏ hậu cung vì nó lắm. Đến khi đó thì những đàn bà hầu hạ hoàng thượng như chúng ta đều sẽ chết mà không có cả một cái danh phận, không được hưởng hương khói thờ cúng của đời sau."


Huyên hoàng quý phi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết, nói rõ từng câu từng chữ với Ninh Thư: "Nương nương, thần thiếp đồng ý, thần thiếp sẽ đưa tin cho phủ thái sư."


Ninh Thư mỉm cười.


Đến tối Hoắc Khanh có qua, hắn đi thẳng vào vấn đề: "Sắp đến mùa gặt rồi hoàng hậu, trẫm định xuất cung gặt lúa với dân, cũng để xem xem thu hoạch năm nay thế nào."


Gặt lúa cùng á? Nói thẳng là đi làm màu với dân chúng, vừa chơi đây đó vừa thăm thú thôi. Ninh Thư hỏi: "Hoàng thượng, thần thiếp có phải đi cùng không ạ?"


Thường thì đế vương và quốc mẫu sẽ cùng mặc áo vải gặt lúa.


Ninh Thư biết Hoắc Khanh sẽ không dẫn mình theo.


Hoắc Khanh thấy vẻ mặt phấn khởi mong chờ của hoàng hậu thì phủ định ngay: "Hoàng hậu không phải đi đâu, đợt này đi về nhanh thôi, không để trong cung không có ai được. Nàng đã tìm thấy hung thủ trẫm giao chưa?"


"Thần thiếp vẫn đang điều tra, nhưng ngặt nỗi không biết kẻ nào làm, thần thiếp không có một manh mối nào cả." Ninh Thư nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt rất phiền muộn.


Hoắc Khanh tỏ thái độ ra mặt, bảo: "Dù thế nào cũng nhất định phải điều tra ra."


Ninh Thư đần cái mặt.


Hoắc Khanh nói mấy câu rồi đi mất, thời gian nói chuyện với Ninh Thư không nhiều hơn thời gian uống hết một chén trà. Ninh Thư nhìn theo bóng lưng vội vã của Hoắc Khanh mà chẹp cái miệng, chỗ cô đâu phải nơi khủng bố nào, sao phải sợ con hồ ly giận đến vậy chứ.


Thanh Trúc có hơi cáu: "Nương nương, lâu lắm rồi hoàng thượng không nghỉ ở cung nương nương ạ."


Ninh Thư uống một hớp nước chè, "Sau này hoàng thượng sẽ không qua cái hậu cung này nữa đâu, đừng mong chờ làm gì, ngủ thôi."


Sớm hôm sau, Ninh Thư dẫn phi tử hậu cung ra cửa cung tiễn Hoắc Khanh đi gặt lúa.


Ninh Thư phát hiện bên cạnh Hoắc Khanh có thêm một tiểu thái giám môi hồng răng trắng, da trắng nõn nà. Dù mặc trang phục tiểu thái giám nhưng vẫn không lấn át được vẻ đẹp đó.


Mắt cô ta long lanh và xinh đẹp, dù mắt to tròn nhưng đuôi mắt lại hơi hướng lên tạo ra cảm giác vô cùng dụ hoặc quyến rũ.


Hoắc Khanh thấy Ninh Thư để ý tiểu thái giám thì che đi tầm mắt của cô rất tự nhiên, hắn nói với Ninh Thư rằng: "Hoàng hậu trông nom hậu cung cẩn thận, trẫm sẽ về nhanh thôi."


Ninh Thư nhún người hành lễ, thưa rất giả nai rằng: "Thần thiếp đã nhớ ạ, thần thiếp và các tỷ muội cũng đợi hoàng thượng trở về. Hoàng thượng đi đường cẩn thận ạ."


Ninh Thư vừa nói xong thì nghe thấy có tiếng hừ nhẹ, Ninh Thư giả vờ không nghe thấy.


Hoắc Khanh lên xe ngựa, Khưu công công hô một tiếng xuất phát rồi hàng ngũ rất dài khởi hành ra cửa cung.


Tiểu thái giám không lên xe ngựa mà đi bộ theo chân ngựa, tò mò ra mặt ngó nghiêng hết bên này đến kia.


Ninh Thư nhìn theo hàng ngũ ra ngoài cửa cung rất dài và xoay người về cung điện của mình.


Hoắc Khanh đi rồi, các phi tử càng chán chường hơn. Họ ăn mặc thật đẹp nhưng hoàng thượng chẳng hề nhìn lấy một cái.


Ninh Thư bảo các phi tử về cung, rảnh rỗi thì thêu hoa, hãy tự tìm niềm vui cho mình.


Có lẽ là do lâu rồi Hoắc Khanh không qua hậu cung, tất cả mọi người đều không được ân sủng nên bỗng nhiên mối quan hệ giữa các cô gái này đều hòa hoãn hơn. Rảnh quá lại tụ tập tán dóc, không tìm chuyện để nói thì đến chết vì buồn thôi.


Huyên hoàng quý phi vẫn nhìn về hướng cửa cung, cô hỏi Ninh Thư: "Tiểu thái giám kia là con hồ ly tinh đó nhỉ. Kỳ lạ thật đấy, một con hồ ly thì biến thành người kiểu gì chứ?"


Huyên hoàng quý phi nhận xét hời hợt: "Đúng là hồ ly tinh, trông vô cùng xinh đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi